Edit:may

    
   =======
    
     Vu Thần lên lầu, trên đường trở về phòng lơ đãng hướng dưới lầu liếc nhìn, liền thấy Lăng Thanh nằm nhoài trên bàn tựa hồ đang ngủ.
    
     Bước chân của anh không tự chủ dừng lại. Mặc kệ hắn, dưới chân mang dép tiêu sái trở về phòng ngủ của mình.
    
     Đứng trước gương, Vu Thần mới phát hiện môi mình rách miếng da.
    
     Không lớn, cũng không rõ ràng, lại sinh động nhắc nhở mới vừa nãy anh và Lăng Thanh ở dưới lầu đã làm gì.
    
     Vu Thần yên lặng rũ xuống mi mắt.
    
     Anh tuy rằng cùng Lăng Thanh kết hôn rồi, cũng muốn cùng đối phương ở chung vui vẻ, thế nhưng trên cơ bản rất không thích Lăng Thanh tính cách, chỉ muốn hai người tương kính như tân là tốt rồi.
    
     Về phần giữa phu thê với nhau nên có thân mật hành vi, Vu Thần cũng không muốn quá sớm cùng đối phương phát sinh.
    
    Bản thân là người rất nhạt nhẽo, nhiều năm như vậy, cũng chẳng cùng ai từng có thân mật gì đó tiếp xúc.
    
     Anh nghĩ đến, qua mở hệ giữa anh và Lăng Thanh, ít nhất phải trải qua mấy tháng lâu ngày sinh tình, mới có thể chậm rãi tiến lên dần dần ôm ấp hôn môi.
    
     Nhưng mà anh chẳng thể nghĩ tới, Lăng Thanh uống say quả thực như là biến thành người khác.
    
     Thậm chí có lá gan cưỡng hôn chính mình, còn muốn cùng mình **** không thể miêu tả!
    
     Cái tử lượng này còn dám đi ra bên ngoài uống rượu?
    
     Vu Thần cảm thấy mấy mắn ngày hôm nay Từ Hàm phát hiện sớm, không là phỏng chừng mình bây giờ trên đầu nên phi ngựa rồi!
    
     Anh nghĩ tới đây, liền lửa giận thiêu đốt, nghĩ chờ ngày mai ra ngoài phải đem Lăng Thanh gian phòng khóa lại.
    
     Tết trồng cây vừa qua khỏi không bao lâu, cái tên này liền muốn cấp trên đầu mình trồng cây.
    
     Vu Thần vừa nghĩ, một bên tắm xong.
    
     Từ buồng tắm ra ngoài, Vu Thần nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã hơn 9 giờ.
    
     Anh cầm điện thoại di động lên, đang chuẩn bị mở ra vi tính, lại lại nghĩ đến Lăng Thanh.
    
     Vu Thần nội tâm giãy giụa vài giây, đi ra ngoài, liền thấy Lăng Thanh còn ở trên bàn ăn nằm úp sấp ngủ.
    
     Cuối tháng ba, khí trời vẫn không tính là ấm, Vu Thần do dự hai phút, nhận mệnh đi xuống lầu đi.
    
     Anh đụng vào Lăng Thanh một cái, thấy Lăng Thanh không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là khom lưng đem người ôm ngang.
    
     Động tác này phạm vi có chút đại, Lăng Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy là anh ngược lại là nở nụ cười, nâng tay sờ sờ mặt của anh, "Còn thật sự mơ tới."
    
     Vu Thần:...
    
     Vu Thần né tránh tay hắn, không né tránh, "Bó tay xuống đi."
    
     Lăng Thanh lòng rạo rực, buông xuống, ôm lấy cổ của anh, hỏi, "Bảo bối, trong mộng làm sao?"
    
     Vu Thần:...
    
     Cậu đều say thành như vậy, còn muốn cùng mình trong mộng...không thể miêu tả!
    
     Liền cậu ta còn không thấy ngại đề nghị ly hôn? !
    
     Dối trá!
    
     "Không làm, ly hôn!" Vu Thần tức giận nói.
    
     Lăng Thanh tay vung mạnh, mạnh mẽ vỗ anh bờ vai, "Ly! Anh cùng tôi, tôi nuôi anh!"
    
     Vu Thần:... Cậu vẫn là ngậm miệng đi.
    
     Lăng Thanh vỗ xong, liền không nhịn được giúp anh xoa xoa, hỏi "Có đau hay không bảo bối, mới vừa rồi tôi không khống chế lại, đánh nặng."
    
     Vu Thần:...
    
     Vu Thần không muốn cùng con ma men nói chuyện, anh ôm Lăng Thanh hướng cầu thang đi đến.
    
     Lăng Thanh lúc này mới ý thức được là mình bị người ôm, nhà bọn họ mỹ nhân khí lực còn rất lớn.
    
     Bất quá mỹ nhân như hoa, chỉ có hắn ôm hoa đạo lý, kia làm sao có thể để hoa ôm hắn, thời điểm đó áp hỏng vẫn là hắn đau lòng.
    
     Vì vậy Lăng Thanh giãy dụa đòi xuống, eo loan, ở Vu Thần không phản ứng lại trước, giơ tay liền đi ôm Vu Thần, "Sao có thể anh ôm tôi nga, tôi ôm anh mới là phải."
    
     Vu Thần:...
    
     Vu Thần giống như dùng định hải thần châm, như Hoàng Sơn đứng vững không có gì lay động được.
    
     Xác định Thanh Sơn không buông tha, đứng căn nguyên tại phá nham.
    
     Lăng Thanh ôm nửa ngày, cũng không đem Vu Thần ôm lên được, hắn suy nghĩ một chút, đơn giản ôm lấy đối phương đầu gối, như ôm trẻ con, đem người dựng thẳng bế lên.
    
     Vu Thần không nghĩ tới hắn còn có loại này tao thao tác, tức giận đến giãy giụa mấy lần, từ trong lồng ngực của hắn rơi xuống trên đất.
    
     Lăng Thanh hỏi anh, "Không thích sao?"
    
     "Không thích." Vu Thần lớn tiếng.
    
     Lăng Thanh không thể làm gì khác hơn là thân thủ đem người hướng trong ngực ôm, "Không thích sẽ không ôm, nghe lời anh có được hay không, bảo bối đừng nóng giận."
    
     Nói xong, còn thân miệng của anh, làm động viên.
    
     Vu Thần quả thực bị hắn dằn vặt không còn cách nào khác.
    
     Anh không nghĩ sẽ cùng Lăng Thanh lãng phí thời gian, "Cậu nếu tỉnh rồi, liền chính mình trở về đi thôi."
    
     Nói xong, anh đi chuyển lên mấy bậc.
    
     Lăng Thanh thuận tay nắm lấy áo tắm của anh kéo thắt lưng.
    
     Lập tức, áo tắm mở ra.
    
     Lăng Thanh hai mắt tỏa ánh sáng, ánh mắt sáng quắc, còn khá là cảm khái huýt sáo.
    
     Vu Thần:...
    
     Vu Thần cảm thấy được mình gần đây nhất định là tính khí thay đổi tốt hơn, còn không sao có thể để Lăng Thanh như bây giờ còn sống sót ở trước mặt anh dằn vặt!
    
    Anh đoạt lấy đai lưng của chính mình, hận không thể cấp chính mình trói cái bế tắc.
    
     Lăng Thanh cười trêu nói, "Bảo bối, vóc người thật tốt."
    
     "Cậu câm miệng đi!"
    
     "Xuyên thành như vậy tới tìm tôi, bảo bối anh kỳ thực cũng muốn cùng tôi làm đi?"
    
     Lăng Thanh nói, tiến tới ôm eo anh.
    
     Vu Thần không thèm phí lời với hắn, kéo tay hắn qua đem người ôm lấy, liền hướng lên lầu đi.
    
     Lăng Thanh còn muốn giãy dụa, Vu Thần nhìn hắn mắt, bất đắc dĩ nói, "Cậu sống yên ổn đi."
    
     Lăng Thanh cảm thấy được anh chuyện này quả thật là thị mỹ hành hung, ỷ vào chính mình lớn lên dễ nhìn, chính mình liền sủng anh, cho nên mới dám đối với hắn nói câu nói như thế này.
    
     "Anh đừng ở chỗ này của tôi được sủng mà kiêu, đổi thành người khác, bánh xe đều áp anh trên mặt!"
    
     Vu Thần:...
    
     Vu Thần nghiến răng nghiến lợi, "Bánh xe áp ai trên mặt?"
    
     "Đương nhiên là anh." Lăng Thanh sờ sờ cổ anh, "Anh tính khí quá lớn, đều sắp cùng mỹ mạo tạo thành tỉ lệ thuận."
    
     "Tính khí tôi lớn?" Vu Thần nhìn người trong ngực, cười lạnh thanh, "Tôi muốn là thật tính khí lớn, lúc này cậu đã sớm không nên ở đây, mà nên ở trong xe rồi!"
    
     "Bánh xe áp anh trên mặt còn tạm được!"
    
     "Nhiều lần áp! Qua lại áp! Áp tới lúc cậu kêu meo meo!"
    
     Lăng Thanh bị lời của hắn chọc phát cười, "Bảo bối, tôi là sủng anh, thế nhưng," hắn nhấc lên thân, để sát vào Vu Thần lỗ tai, "Anh chỉ có thể ở phía dưới."
    
     "Cậu nhưng đối chính mình thật không có điểm xấu hổ." Vu Thần nhìn hắn, tăng nhanh lên lầu bước chân.
    
     Lăng Thanh nhìn anh cố chấp, tâm lý càng ngứa, cãi sống cãi chết, thời điểm đó đến trên giường, anh nên khóc!
    
     Hắn nghĩ như thế, nhìn Vu Thần đôi mắt liền càng cực nóng.
    
     Chờ tiến vào phòng ngủ, Vu Thần đem người ném tới trên giường, quay đầu lại liền hướng trốn đi.
    
     Lăng Thanh nghi hoặc, "Bảo bối không làm sao?"
    
     Đáp lại hắn chính là âm thanh của tiếng đóng cửa.
    
     Lăng Thanh lắc lắc đầu, "Mỹ thì mỹ rồi, tính tình quá lớn."
    
     "Bất quá tôi yêu thích!"
    
     Hắn nói xong, nằm ở trên giường, kéo qua chăn chậm rãi đang ngủ.
    

     Lăng Thanh ngày thứ hai lúc tỉnh lại đã 11 giờ rưỡi.
    
     Hắn hơi nhức đầu, ngồi ở trên giường chậm nửa ngày, mới rốt cục thấy thư thái một chút.
    
     Loại bệnh trạng này, xem chính là mình uống say.
    
     Hắn kỳ thực không thường uống say.
    
     Lúc không có hồng, đi khắp nơi uống bia rượu nhiều.
    
     Sau khi hồng, hắn nói mình uống rượu đỏ bị dị ứng, những người khác cũng không dám ép hắn uống rượu đỏ.
    
     Ngày hôm qua loại này uống say, đã rất ít phát sinh.
    
     Bất quá hắn tửu lượng không sai, hẳn là cũng không làm cái gì... Đi?
    
     Lăng Thanh thử nhớ một chút.
    
     Này hồi ức không mấy hoàn hảo, bị doạ sợ!
    
     Hắn và Vu Thần vẫn là dừng lại! Việc lái xe chưa xong!
    
     Lăng Thanh sợ hãi theo bản năng sờ sờ bụng của mình, hoàn hảo, vẫn là bằng phẳng.
    
     Không lái xe, không hoài, cũng sẽ không sinh!
    
     Uống rượu vào là sai lầm, người xưa nói chẳng sai bao giờ!
    
     Bất quá...
    
     Lăng Thanh nỗ lực tại chính mình trí nhớ mơ hồ bên trong tìm kiếm, rốt cuộc tìm được mình và Vu Thần hôn môi cái đoạn kia, còn có đối phương áo tắm dây lưng bị chính mình kéo xuống đến cái đoạn kia.
    
     Không phải không thừa nhận, đối phương vóc người vẫn là rất tốt, hôn môi cảm giác cũng không tồi.
    
     Hắn nhiều năm như vậy nụ hôn đầu cho như thế cái hoàn toàn sinh lớn lên ở chính mình thẩm mỹ là đại mỹ nhân, không thiệt thòi!
    
     Coi như là lời!
    
     Ai bảo tra công này chết sống kéo không muốn ly hôn!
    
     Hắn ngoại trừ tiền ở ngoài thu điểm loại này lợi tức cũng có thể!
    
     Lăng Thanh nghĩ như thế, tâm tình sung sướng xuống giường.
    
     Rửa mặt xong xuôi, Lăng Thanh thay quần áo khác chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
    
     Nhưng mà hắn đi tới trước cửa nắm chốt cửa lôi nửa ngày, lại phát hiện cửa từ bên ngoài khóa lại, hoàn toàn kéo không ra!
    
     Lăng Thanh:...
    
     Lăng Thanh vỗ vỗ cửa.
    
     Ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia, "Ngài có chuyện gì không, phu nhân?"
    
     "Mở cửa ra cho tôi."
    
     "Thật không tiện phu nhân, thiếu gia sáng sớm hôm nay đi làm trước đã phân phó, ngài ngày hôm nay liền ở trong phòng, nơi nào cũng không có thể đi."
    
     Lăng Thanh tiếng cười lạnh, "Phi pháp giam cầm a?"
    
     "Thiếu gia là vì ngài."
    
     Đi mẹ hắn vì tốt cho tôi?
    
     Hạn chế tự do thân thể vẫn là vì tôi quá tốt?
    
     Hắn làm sao không đợi ở trong phòng, cái nào cũng không đi đây!
    
     Lăng Thanh cảm thấy được buồn cười.
    
     Tra công chính là tra công!
    
     Lớn lên đẹp hơn nữa cũng là cái tra!
    
     "Ông cho rằng điều này có thể nhốt được tôi?"
    
     Quản gia cung kính nói, "Cần phải có thể chứ."
    
     Lăng Thanh nở nụ cười thanh, quay người đi tới ban công của phòng mình.
    
     Hắn ở nơi này là lầu hai, khoảng cách xuống dưới đất cũng không cao lắm, nhưng là có xác định cao độ.
    
     Loại độ cao này đối với những người khác mà nói có lẽ có ít đáng sợ, thế nhưng đối Lăng Thanh mà nói, nhưng là thực đơn giản.
    
     Không nên xem thường đánh võ mảnh xuất thân ảnh đế, đặc biệt là người làm thế thân trong mấy cảnh hành động của diễn viên nổi tiếng!
    
     Lăng Thanh cơ hồ không chút do dự, nhìn kỹ chính mình điểm dừng chân, trực tiếp nhảy xuống.
    
     Người làm vườn còn đang cắt tỉa cành hoa nhỏ, thình lình nghe đến "Oành" một tiếng.
    
     Quay đầu lại, liền thấy chính mình phu nhân chính vỗ tay đứng thẳng người, thấy có người nhìn sang, còn hướng người đó lên tiếng chào hỏi, "Này ~ "
    
     Người làm vườn lễ phép nói, "Chào ngài."
    
     "Đang bận rộn, tôi đi ra ngoài trước." Lăng Thanh ôn nhu nói.
    
     "Được."
    
     Đợi đến Lăng Thanh đi xa, người làm vườn mới phản ứng được, bỏ lại chính mình hoa hoa thảo thảo chạy đến quản gia trước mặt.
    
     "Không xong! Phu nhân nhảy lầu!"
    
     Đang dùng cơm quản gia bị sặc cơm ở trong cổ họng, đứng lên một bên khụ một bên hỏi, "Thương tổn nghiêm trọng không? Còn không mang tôi đi nhìn!"
    
     Người làm vườn lắc lắc đầu, "Không nghiêm trọng, hắn đi."
    
     "Đi?"
    
     "Đúng, cùng tôi lên tiếng chào hỏi liền đi."
    
     "Vẫn cùng ngươi lên tiếng chào hỏi?" Quản gia khó hiểu, "Hắn không té ra cái thương tổn gì?"
    
     Người làm vườn gật gật đầu, "Không có."
    
     Quản gia cả giận nói, "Vậy ngươi để cho cậu ấy đi!"
    
     Người làm vườn oan oan ức ức: Tôi nào dám quản đâu, nói nữa, ngài cũng chưa nói không cho cậu ấy đi a.
    
     Quản gia tức giận đến lấy lên điện thoại di động của chính mình liền cấp Vu Thần gọi điện thoại, "Thiếu gia, phu nhân đi ra ngoài! Cậu ấy từ gian phòng của mình ban công nhảy xuống, tôi thời điểm không chú ý tới."
    
     Vu Thần: ? ? ? ! ! ! !
    
     Nhảy cái gì? Cái gì ban công?
    
     Lăng Thanh đây là điên rồi sao? ! Lâu cũng dám nhảy!
    
     "Cậu ta không bị thương?"
    
     "Không có."
    
     Vậy thì tốt, Vu Thần tự dưng thở phào nhẹ nhõm.
    
     Anh tức giận, cúp điện thoại, bấm số gọi cho Lăng Thanh.
    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play