Edit by may.

     Là công ty nhất tỷ, đối xử như thế với người mới, không khỏi tính khí quá lớn.

     Hắn ôn nhu nhìn chăm chú vào Tần Nhạn Dư, đuổi theo đưa tay là có thể chạm tới, đưa tay cô ôm vào trong lồng ngực.

     Tần Nhạn Dư không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, sửng sốt một chút, sau đó liền đẩy ra hắn, tức giận nói, “Cậu làm gì? Kịch bản bên trong có động tác này sao? Cậu là cố ý ?”

       Cô nhìn người trước mặt, thực sự không nghĩ tới đối phương sẽ như vậy tùy tiện, cư nhiên ở trong lúc quay liền dám thay đổi kịch bản ôm lấy chính mình.

      Người như vậy, làm sao xứng với sự chăm sóc của Vu Thần đối với hắn!

     Đạo diễn vội vã hô “Cut”.

     Tần Nhạn Dư người quản lý cùng trợ lý đều vây quanh, không thích nhìn Lăng Thanh, “Lăng tiên sinh, xin tự trọng.”

      Lăng Thanh nở nụ cười, chuyển động quạt trong tay, bình tĩnh, “Các ngươi cả nghĩ quá rồi, tôi chỉ là nhìn thấy Tần tỷ muốn đi ra ống kính, cho nên mới lòng tốt kéo chị một cái, để tránh khỏi bị đạo diễn kêu dừng.”

      Tần Nhạn Dư cười lạnh, “Cậu một tân nhân, còn hiểu này đó?”

      Lăng Thanh vẫn là kia phó nhẹ như mây gió bộ dáng, “Tôi không chỉ có hiểu này đó, tôi còn biết Hạ Triều Dương vào lúc này là không nghĩ Triệu An Ninh rời đi, cho nên hắn cuối cùng mới có thể tại Triệu An Ninh đi thời điểm, ôm lấy nàng. Cũng bởi vậy, tôi kéo chị, vì dán vào màn diễn này Hạ Triều Dương tâm tình, mới có thể tiện tay ôm lấy chị. Tình cảnh này bản thân là tại phần cuối, tôi sớm một ít, mà là vì cứu tràng, cũng nói xuôi được.”

      “Cho nên tôi cần phải cảm ơn cậu đi?” Tần Nhạn Dư phản phúng.

     “Thành thật mà nói, tôi cảm thấy Tần tỷ xác thực cần thiết cảm ơn tôi.” Lăng Thanh đúng mực.

     “Cô vừa diễn, màn diễn này cảm xúc liền không đúng, tôi đã rất nỗ lực cứu vãn, thậm chí bao gồm cô mới vừa muốn đi ra ống kính, tôi cũng tại đủ khả năng trong phạm vi cứu trở về. Tôi là người mới, khả năng chú ý không tới ống kính, thế nhưng Tần tỷ chị là tiền bối, chị cũng không chú ý ống kính sao? Loại sai lầm này, sợ là làm nhục thân phận của ngài đi.”

      Tần Nhạn Dư nghe vậy, không tự chủ mím môi một cái.

      Những người khác nghe nói như thế, trong lúc nhất thời đều phản ứng không lại.

      Tần Nhạn Dư không phải lần đầu tiên đóng phim người mới, trước khi quay đạo diễn cũng cùng cô nói qua về vị trí, nhưng là Tần Nhạn Dư lại thiếu chút nữa đi ra ngoài, đây quả thật là không quá khoa học.

      Nếu như lúc đó Lăng Thanh không có đúng lúc đem cô kéo vào trong lồng ngực của mình, như vậy vì bảo đảm hai người có trong hình, Lăng Thanh nhất định phải đi theo đi tới.

      Như vậy, thời điểm đó Tần Nhạn Dư chỉ cần dừng lại trước đó là tốt rồi.

      Có thể Lăng Thanh không nhất định có thể giống như cô khống chế được, thời điểm đó, ra khỏi ống kính chính là Lăng Thanh, bị mắng cũng sẽ là Lăng Thanh.

      Mọi người nghĩ tới đây, không khỏi chăm chú nhìn Tần Nhạn Dư nhiều lần.

     Không nghĩ tới, nữ thần thoạt nhìn thanh thuần đẹp đẽ, dĩ nhiên cũng giấu loại tâm tư này, cũng thật là làm người kinh ngạc.

     Đạo diễn thấy bầu không khí lúng túng, vội vã mở miệng nói, “Nhạn Dư có thể là nhập diễn quá sâu nhất thời không khống chế lại, cho nên không chú ý tới ống kính, Tiểu Lăng cậu không phải nghĩ nhiều.”

      Tần Nhạn Dư lập tức thuận đài bậc đạo, “Tôi xác thực không chú ý, xin lỗi, màn diễn này tâm tình tương đối kịch liệt, tôi có chút nhập diễn.”

     Đạo diễn thấy vậy, đúng lúc nói, “Cho nên Nhạn Dư cô đem tâm tình thu lại, tâm tình của cô quá không hợp lý, cô là yêu thích Hạ Triều Dương, không phải chán ghét hắn, hai người các ngươi tranh ầm ĩ, cô muốn chính là hắn giải thích cho mình, hắn vì cô thay đổi, mà không phải tâm tình phát tiết.”

     Lời này trên căn bản khẳng định Lăng Thanh lời nói, Tần Nhạn Dư vừa diễn tâm tình liền không đúng.

    Mọi người nghe vậy, không khỏi nhìn về phía Lăng Thanh, chỉ thấy hắn vẫn là bộ dạng định thần nhàn.

     Không hề giống người mới.

     Tần Nhạn Dư vốn muốn Lăng Thanh phạm sai lầm, đạo diễn mắng hắn, không nghĩ tới, đến cuối cùng bị nói chính là mình.

     Cô đến cùng đang “hot”, nhất thời trên mặt có chút không nhịn được, vội vàng đáp một tiếng, nhưng cũng không dám nhìn đạo diễn cùng Lăng Thanh.

    “Vậy chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu.” Đạo diễn nói.

     Tần Nhạn Dư người quản lý cùng trợ lý lúc này mới lui xuống.

     Tần Nhạn Dư ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Thanh, trong mắt rõ ràng có bất mãn.

     Lăng Thanh hỗn không ngại, cười nói, “Bắt đầu đi, Tần tỷ.”

     Tần Nhạn Dư không nói gì, cô mới vừa bị Lý đạo chỉ trích qua, lúc này chỉ muốn mau sớm cứu vãn danh dự của mình, bởi vậy cũng không cố ý làm khó dễ Lăng Thanh, bình thường biểu diễn.

    Một cảnh quay diễn rất thuận, thuận đến toàn trường người cơ hồ đều không thể tin được.

    Nếu như nói mới bắt đầu thời điểm, ánh mắt của mọi người vẫn là tại Lăng Thanh cùng Tần Nhạn Dư chi gian bồi hồi nói, như vậy đến cuối cùng, ánh mắt của mọi người, cơ hồ đều tập trung ở Lăng Thanh trên người.

     Hắn diễn thật sự là quá tốt, không chút nào giống như người mới không có diễn qua.

     Hắn nhìn Tần Nhạn Dư, chân thành thâm tình, cho dù là cùng đối phương tranh ầm ĩ, cũng có thể cảm thấy sự bất đắc dĩ cùng bao dung.

     Cuối cùng Hạ Triều Dương giữ lại không có kết quả, Triệu An Ninh tránh ra ngực của hắn rời đi, hắn tiến lên nửa bước, rồi lại ngừng lại.

     Yên tĩnh, quyến luyến, không muốn nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, không hề có một tiếng động than thở, chậm rãi cúi đầu.

     Trong chớp mắt ấy, Lý Thải Vi chờ cũng không nhịn được thiếu nữ tâm tình loạn cào cào, liều mạng ở trong lòng nói Triệu An Ninh ngươi mù sao? ! Ngươi không thấy được hắn là vì ngươi sao? ! Ngươi tại sao phải đi a! ! Tại sao không hiểu hắn! !

    Lý đạo qua lại nhìn hai lần, tầm mắt tổng là không thể rời bỏ Lăng Thanh.

    Màn diễn này vốn phải là một hồi mới có thể quay xong, nam nữ chủ đều có lý do của chính mình, vì sự kiên trì của chính mình ngắn ngủi tách ra, hai người đều có sai, hai người đều yêu tha thiết đối phương, chỉ là hiện tại diễn xuất đến…

     Lý đạo để tay lên ngực tự hỏi, ông là một nam nhân, tư tâm bên trong kỳ thực càng thiên vị Tần Nhạn Dư, dù sao, đồng tính tương xích.

    Thế nhưng ông nhìn ống kính, lại luôn cảm thấy Tần Nhạn Dư đóng vai Triệu An Ninh có chút vô lý, không chỉ có vô lý, còn không sánh được Hạ Triều Dương đối mối tình thâm của cô.

     Hạ Triều Dương từ ánh mắt đến động tác, thậm chí nói chuyện ngữ khí, không giống như đang nói với người mình thích, nhưng là Triệu An Ninh, lại tựa hồ không có yêu thích Hạ Triều Dương.

     Này không được! Lý đạo đau đầu, cùng tiểu thuyết muốn biểu đạt không giống nhau!

     Lý đạo không thể làm gì khác hơn là bảo Lăng Thanh cùng Tần Nhạn Dư quay chụp một lần nữa.

     Tần Nhạn Dư không rõ, “Mới vừa có vấn đề gì không?”

      Lý đạo bắt đầu giảng diễn cho cô, một bên giảng một bên phân tích Triệu An Ninh tâm lý, cuối cùng có kết luận nói: “Cô biểu hiện ra yêu thương, cô không thể để cho người cảm thấy được cô không yêu thích Hạ Triều Dương, hắn có cũng được mà không có cũng được.”

     Tần Nhạn Dư không nghĩ tới lại còn là vấn đề của chính mình.

     Cô không cam lòng nói, “Đại khái là tôi hồi lâu không cùng người mới đồng thời đóng phim, vô hình trung bị người mới ảnh hưởng tới.”

      Lý đạo:…

      Lý đạo cười ha ha cười, tâm lý phùn tào nói: Người mới này, có thể so với cô diễn tốt hơn, cũng so với cô không bị ảnh hưởng.

      Hắn nhìn Lăng Thanh liếc mắt một cái, Lăng Thanh lười cùng Tần Nhạn Dư tính toán, gặp Lý đạo nở nụ cười, ngược lại là đem Lý đạo cười có chút lúng túng, chỉ có thể vỗ vỗ hắn bờ vai, cho hắn một câu cố gắng.

     Hai người quay một lần nữa, Tần Nhạn Dư so sánh với lần diễn trước xác thực muốn khá hơn một chút, nhưng là vẫn không có cách nào đạt cùng Lăng Thanh thế lực ngang nhau hiệu quả.

     Chỉ nhìn màn diễn này, vẫn là nam chủ càng yêu nữ chủ, nữ chủ tình cảm càng thiển mỏng một chút.

     Đạo diễn không thể làm gì khác hơn là làm cho bọn họ quay một lần, Tần Nhạn Dư có chút phiền, tận lực diễn tình cảm mình muốn biểu đạt.

     Lần này tình cảm ngược lại là ngang nhau, thế nhưng hảo hảo cãi nhau tiết mục, toàn cảnh điểm sáng duy nhất, mạnh mẽ biến thành tiểu nữ làm nũng.

    Lý đạo:…

    Lý đạo đến trở lại, tìm được một cái, cảm thấy hoặc là cứ như vậy đi.

    Ông lúc này, ngược lại là đối Lăng Thanh có chút kinh diễm cùng hiếu kỳ.

     Tại Tần Nhạn Dư tôn lên, Lăng Thanh kỹ năng diễn xuất hiện ra ổn định mà xuất sắc, không chỉ có hoàn mỹ giống nhân vật bên trong kịch bản, càng áp đối thủ một bậc, khiến người đưa ánh mắt vững vàng khóa ở trên người hắn.

     Có thể làm được điểm này, xác thực không quá dễ dàng.

     “Cậu trước đây thật không có diễn qua sao?” Lý đạo hỏi.

      Lăng Thanh gật đầu, “Không có.”

     “Có thể cậu biết vị trí, lời kịch cũng rất tốt, tâm tình đem khống chế năng lực càng là so với chuyên nghiệp diễn viên đều cường, cậu thật không có diễn qua sao?”

      Lăng Thanh phẩy phẩy quạt, bình tĩnh nói: “Vị trí là đạo diễn ngài nói cho tôi mà, tôi nhớ tới, còn lời kịch cùng kỹ năng diễn xuất, khả năng tôi là có thiên phú diễn viên đi.”

     Lý đạo:…

     Lý đạo cảm thấy hắn còn rất không biết xấu hổ.

     Lăng Thanh xác thực không xấu hổ, thời đại này, chung quy phải có chút mánh lới mới có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, hắn cái này tuổi tác, như vậy bộ dạng, hơn nữa giấy trắng giống nhau diễn nghệ từng trải, dùng để thảo thiên phú hình diễn viên, thay đổi giữa chừng thiên tài tính cách thiết lập thích hợp nhất.

     Hắn đã sớm nghĩ xong, kia còn có cái gì có thể e lệ.

     Lý đạo tuy rằng tâm lý cảm thấy hắn lời nói này không quá muốn mặt, thế nhưng là không thừa nhận cũng không được, hắn xác thực rất có thiên phú, trời sinh nên làm diễn viên nghề này cơm.

     Làm nghệ thuật, trong xương máu nhiều ít đều có chút kiêu ngạo, chính ông có, cho nên cảm thấy được Lăng Thanh hẳn là cũng có, nghĩ như vậy, ông ngược lại là cảm thấy đối phương đối định vị của mình còn rất chuẩn xác.

     “Cậu đi tìm chỉ đạo võ thuật Cao lão sư đi, cảnh diễn cuối muốn cậu và Chung Hoán diễn cảnh hành động, các cậu đều đi tìm Cao lão sư luyện một chút.”

     Lăng Thanh gật đầu, xoay người đi tìm chỉ đạo võ thuật.

_____________Bọn reup là
                                         c.hó____________

     Cao Phong đang chỉ đạo động tác cho Chung Hoán, thấy hắn tới đây, cười đối với Chung Hoán nói, “Đối thủ của cậu đến.”

      Chung Hoán từ khi hóa trang xong, vẫn ở Cao Phong nơi này luyện kiếm, không nhìn thấy Lăng Thanh cùng Tần Nhạn Dư màn diễn kia, cũng tự nhiên đối với hắn không có gì đổi mới.

    Cậu ta nắm mũi kiếm gảy gảy, giọng mang vẻ khinh bỉ nói: “Chỉ sợ hắn không tiếp nổi kiếm của tôi.”

     Nói xong, cậu ta dương con ngươi nhìn Lăng Thanh liếc mắt một cái, Lăng Thanh lễ phép nở nụ cười, Chung Hoán châm biếm một tiếng, không nói gì.

     Cao Phong thấy vậy, vội vã đi tới Lăng Thanh bên người, cùng hắn nói, “Được rồi, Chung Hoán cậu tự mình luyện tập đi, tôi hiện tại chỉ đạo Lăng Thanh, lát nữa hai người các cậu cùng nhau luyện tập một chút.”

    "Tốt.” Chung Hoán nhìn Lăng Thanh liếc mắt một cái, “Tôi chờ anh.”

    Lăng Thanh nhìn cậu ta xoay người đi đến cách đó không xa, chẳng biết vì sao, rất muốn cười.

     Hắn trước đây mới vừa vào vòng giải trí, cũng đã gặp qua đoàn làm phim diễn viên không ưa hắn, ngôn ngữ châm chọc, hoặc là ức hiếp chèn ép.

     Khi đó Lăng Thanh sẽ tức giận, nghĩ một ngày nào đó, chính mình muốn so với bọn họ hồng hơn, làm cho bọn họ vì ngày hôm nay hành động xin lỗi.

     Nhưng bây giờ, hắn lại nhìn tới này đó, lại chỉ thấy buồn cười.

      Hắn đã đứng ở vòng giải trí nơi đỉnh cao nhất, hưởng thụ qua vạn người vây quanh vinh quang, tâm thái cũng tự nhiên phát sinh ra biến hóa.

      Hắn nhìn Tần Nhạn Dư cũng tốt, Chung Hoán cũng được, có khác nào một đứa trẻ con ấu trĩ đâu, không quá thành thục hậu bối, có khuyết điểm, mà là bởi vì tuổi trẻ, cho nên có thể tha thứ.

      Hắn cũng sẽ không tính toán, chỉ cần đối phương không làm chuyện gì quá đáng.

      Cao Phong cầm một cái quạt cùng Lăng Thanh tương tự, bắt đầu đối với hắn tiến hành động tác chỉ đạo.

    Phần diễn này hắn và Chung Hoán lần này đánh nhau, đều là trên mặt đất hoàn thành, cũng không cần treo dây cáp.

      Cũng bởi vậy, vì càng có thể nhìn, Cao Phong cố ý đem động tác thiết kế rất đẹp, đặc biệt là Hạ Triều Dương động tác.

     Ông không quá chắc chắn Lăng Thanh có thể học tới trình độ nào, cho nên trước tiên cấp Lăng Thanh làm mẫu ba cái bất đồng phiên bản động tác, độ khó lần lượt giảm dần.

     “Cậu cảm thấy cái nào học càng chắc chắn?” Cao Phong hỏi.

      Lăng Thanh không chút do dự, “Cái thứ nhất.”

      Cao Phong kinh ngạc, “Cái này có thể là khó khăn nhất, dễ nhìn thì dễ nhìn, thế nhưng học không đơn giản, trước đây cậu chưa diễn qua, cũng không có kinh nghiệm võ thuật, muốn bắt đầu luyện, cả ngày hôm nay không nhất định có thể luyện được.”

     Lăng Thanh cười nói, “Thử một chút xem sao, Hạ Triều Dương nhưng rất nhiều fan sách trong lòng là nam thần, đối với fan mà nói, nam thần bắt đầu đánh nhau, nhất định là đẹp mắt nhất, cho nên, từ điểm này tới nói, cái thứ nhất động tác thích hợp nhất.”

     Cao Phong cảm thấy hắn ngược lại là đối nhân vật thực sự phụ trách, chính là không biết, hắn có thể ăn được hay không.

    Nhưng mà sau bốn mươi phút, Cao Phong trầm mặc.

    “Cậu thật không có kinh nghiệm võ thuật?” Cao Phong khó có thể tin.

     Tận sức với tính cách thiết lập thiên tài diễn xuất- Lăng Thanh, “Không có.”

     Cao Phong không tin, “Cái này không thể nào, bộ động tác này là chuyên nghiệp động tác đây, độ khó cũng không thấp, cậu làm sao có khả năng toàn bộ cùng tôi thuận xuống dưới, không có chút nào khó khăn.”

      “Khả năng bởi vì tôi là thiên phú diễn viên đi.” Lăng Thanh đánh ra vạn năng bài.

     Cao Phong cảm thấy được không đúng, “Coi như là thiên phú diễn viên, đó cũng là trò văn; lợi hại, nào có kịch võ cũng không thành vấn đề ?”

     Lăng Thanh suy nghĩ một chút, trầm trọng nói, “Khả năng này tôi tương đối ít thấy, tôi văn võ song toàn, song thiên phú.”

     Cao Phong:…

     Cao Phong cảm thấy người đối diện thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, cùng sinh viên dường như, làm sao da mặt có thể dầy như vậy, không biết xấu hổ như vậy nói ra.

     “Cậu thật đúng là không có chút nào khiêm tốn.” Cao Phong cảm khái.

     “Quá phận khiêm tốn chính là kiêu ngạo, tôi như vậy, muốn khiêm tốn nữa nói là tôi không được, đây không phải là đối với những người khác không công bằng sao?”

     Cao Phong:… Thật giống như cũng không có vấn đề gì.

     Không có ai nghĩ cùng thiên tài so sánh, thế nhưng tất cả mọi người đối với cùng mình lực lượng ngang nhau người sản sinh cạnh tranh cảm giác nguy hiểm.

     Lại như ông, mới vừa cảm thấy được cùng Lăng Thanh so ra, Chung Hoán cái này đời mới diễn viên cũng có chút yếu đi.

     Nhưng là một khi tiếp nhận Lăng Thanh khả năng ở phương diện này có thiên phú, như vậy Chung Hoán cũng không có yếu như vậy, ông chỉ là bình thường người bình thường trình độ, Lăng Thanh như vậy, mới không bình thường.

     “Vậy chúng ta làm lại một lần.” Cao Phong nói, “Trước đó động tác cậu còn nhớ đi?”

     “Nhớ kỹ.” Lăng Thanh gật đầu.

     Cao Phong nghe vậy, mang theo Lăng Thanh luyện tập hoàn chỉnh qua một lần động tác.

     Đợi đến lần thứ hai, Lăng Thanh cũng đã có thể chính mình làm xong, hoàn toàn không cần nhìn động tác của ông.

     Cao Phong còn muốn dẫn hắn làm lần thứ ba, kết quả bị Lăng Thanh ngăn cản, “Không cần, tôi nhớ kỹ, tôi làm cho ngài xem một lần, ngài nhìn tôi một chút động tác có đúng hay không.”

    Cao Phong:…

    Cao Phong cảm thấy được chính mình bị đả kích.

     Mà đợi đến Lăng Thanh biểu diễn xong, Cao Phong mới biết cái gì gọi là chân chính đả kích.

     Lăng Thanh “Luyện một lần” cũng không phải ông cho là đơn giản biểu diễn một chút động tác, mà là phút chốc, cắt đổi thành Hạ Triều Dương cùng đối phương lúc giao thủ thần sắc, mặt mày trong nháy mắt sắc bén lên.

     Chỉ là hắn đánh đánh, theo động tác biến hóa, tựa hồ phát hiện đối thủ còn rất thú vị, bởi vậy dẫn theo mấy phần trêu đùa, động tác đều biến mềm mấy phần.

     Cao Phong nhìn, nhất thời phảng phất xem xong rồi một màn kịch.

     Ông nhìn thấy cuối cùng, Lăng Thanh quay người đứng lại, rất tự nhiên đơn độc tay mở quạt phẩy phẩy, mặt mày đều là không nhịn được cười ý cười.

    “Đừng đánh, ngươi liền không đánh lại được ta, không ý tứ.”

    Ngữ khí tự nhiên, thần sắc thanh đạm, rõ ràng đứng ở ầm ĩ trường quay phim, khác nào một cái thời đại hỗn loạn đen tối giai công tử.

    Hắn không có nói láo, Cao Phong nghĩ, hắn là thật sự văn võ song toàn, thiên phú diễn viên.

     Người như vậy, trời sinh nên đóng phim, cũng chú định hồng đến tím bầm.

     Cao Phong cổ vỗ tay, đè xuống kinh ngạc trong lòng, khẳng định nói, “Không có vấn đề, động tác của cậu rất tiêu chuẩn, tôi đi gọi Chung Hoán lại đây, hai người các cậu đối diễn một lần.”

     “Được.”

     Cao Phong bảo phụ tá của chính mình đi gọi Chung Hoán, mình thì cùng Lăng Thanh hàn huyên vài câu.

     Chung Hoán nghe đến Tiểu Lý bảo mình đi qua cùng Lăng Thanh đối diễn rất kinh ngạc, cậu ta liếc nhìn điện thoại di động, “Vẫn chưa tới một giờ, Lăng Thanh học xong?”

     Tiểu Lý gật đầu, trong mắt đều hiện ra ánh sáng, “Học xong, hơn nữa động tác đặc biệt tiêu chuẩn đẹp đẽ, Cao lão sư đều rất kinh ngạc, tôi ở cùng Cao lão sư lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy một cái diễn viên học nhanh như vậy, thật lợi hại!”

    Hoặc là người ta là vai nam chính đây, Tiểu Lý ở trong lòng thán phục.

    Chung Hoán một mặt hoài nghi, nhanh như vậy? Còn học được rất tiêu chuẩn? Có thật không? Cậu ta không tin.

______&____

Ngày thứ nhất lão bà đi.

Lão bà bị ức hiếp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play