Edit: may

     Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, Đàm Khả Dao cùng Trần Hồng Minh bên này sầu hận không thể thay đổi, Lăng Thanh thì lại hoan hoan hỉ hỉ ở nhà nhìn kịch bản.

     Không thể không nói, Hạ Triều Dương nam chủ thật thú vị, cũng khó trách sau khi thông báo weibo, phần lớn fan sách đều là Hạ Triều Dương fan.

      Vu Thần trở lại, liền nghe đến Lăng Thanh đang học lời kịch, thấy anh đẩy cửa vào được, cười nói, “Trở về nha.”

      Vu Thần đến gần hắn, hỏi, “Cậu vẫn tốt chứ?”

      “Tôi có cái gì không tốt đâu ?” Lăng Thanh hỏi ngược lại.

      Vu Thần có chút lo lắng trên internet mắng hắn, bởi vậy an ủi, “Làm minh tinh chính là như vậy, có người khen, lại có người mắng, không ngừng minh tinh, liền ngay cả tôi và Vân Hà loại này không phải minh tinh mà cùng bọn họ dính dáng, cũng mỗi ngày liền bị một ít minh tinh fan đuổi theo mắng, cho nên cậu không cần quá để ý.”

      Lăng Thanh mới phản ứng được anh nói là sự việc trên internet.

      “Không có chuyện gì, tôi không để ý.” Hắn cười nói.

       Vu Thần thấy hắn xác thực thoạt nhìn coi như bình tĩnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”

      “Bất quá anh muốn là nguyện ý an ủi tôi một chút, vậy tôi càng không thèm để ý.” Lăng Thanh đùa nói.

      Vu Thần không rõ, “Cậu muốn cái gì an ủi?”

      Lăng Thanh để sát vào anh, trêu đùa nói: “Bảo bối, tôi một tuần liền muốn đi đóng phim, anh xem tôi cũng kết hôn thời gian dài như vậy, có phải là nên thực hiện một chút phu thê nghĩa vụ.”

       Vu Thần nhìn trong mắt hắn ánh sáng, tưởng hắn lần này lại trêu chọc chính mình, tựa hồ đoan chắc hắn sẽ không thật sự đem hắn làm như thế nào, mỉm cười, “Cũng có thể.”

    “Vậy thì đêm nay.” Lăng Thanh đề nghị.

     Vu Thần nở nụ cười, “Tốt.”

     Lăng Thanh híp mắt một cái, trên mặt khẽ cười, tâm lý điên cuồng đánh bàn tính, hắn làm thế nào mới có thể nhốt Vu Thần lại đâu?

      Nhưng mà hắn tính toán cả đêm, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

      Buổi tối lúc ngủ, Vu Thần vẫn là ở một lần lại một lần xung phong bên trong thành công chế trụ hắn.

     “Anh buông tay.” Lăng Thanh bất mãn.

      Hắn nhìn Vu Thần, tâm lý tràn đầy oán niệm, xuyên sách rác rưởi, hào quang nhân vật chính thối tha, có bản lĩnh nhảy ra quyển sách này lại đánh! Cái này căn bản là gian lận mà!

      Vu Thần nhìn hắn tức đến nổ phổi, cười nói, “Chúng ta đầu giường đánh nhau đã kết thúc, có phải là nên cuối giường cùng?”

     “Ai cùng anh cuối giường cùng.” Lăng Thanh trừng hắn.

      Vu Thần cũng không tức giận, quả thực là một phái ôn nhu, “Phu nhân hết lần này tới lần khác nhắc nhở tôi thực hiện phu thê nghĩa vụ, tôi nếu vẫn luôn không vừa lòng, cũng có vẻ tôi làm trượng phu không hợp cách, cho nên tôi quyết định, liền ngày hôm nay.”

      Vu Thần nói xong, liền đi thoát quần áo của hắn.

      Lăng Thanh sợ hết hồn, cả nửa ngày không tránh ra được, liên tục kêu dừng, “Đợi đã đợi đã Tiểu Ngư, ngày hôm nay không được, hiện tại không được, anh trước tiên buông tôi ra.”

      “Có cái gì không được? Cậu chẳng lẽ còn nghĩ tuyển cái ngày hoàng đạo, tắm rửa đốt hương, làm tiếp sức trước lúc vận động?”

      Lăng Thanh lắc đầu, hắn chỉ muốn cái ngày hoàng đạo, trước tiên đem Vu Thần uống quá chén áp chế lại, sau đó sẽ làm vận động.

      “Tôi mệt mỏi, tôi không muốn làm.” Lăng Thanh thấp giọng nói.

      “Không sao.” Vu Thần cười nói, “Cậu chỉ cần nằm là tốt rồi, tôi phụ trách xuất lực.”

      Lăng Thanh:…

       Hắn liền là không nghĩ nằm được không!

      “Ngày khác đi, thật sự, ngày hôm nay không được.”

       Lăng Thanh hiếm thấy mang theo chút làm nũng ý tứ hàm xúc lấy lòng nói, “Tiểu Ngư anh tốt nhất.”

      Vu Thần cảm thấy hắn thật đúng là kỳ quái, đùa giỡn chính mình thời điểm đùa giỡn vui mừng, thật sự muốn đao thật kiếm thật, anh có thể liền túng.

(* Ý anh là dùng đồ thật chơi chứ gì )

     “Người khác Diệp Công thích rồng, cậu lăng công xe tốt?” Anh nói, “Bình thường không phải ồn ào rất lợi hại mà, hiện tại thật sự muốn cùng cậu lái xe, cậu liền không muốn.”

      Phí lời, lão tử nghĩ thông xe là muốn làm tài xế không thể sao? ! Ai hắn mẹ muốn làm xe!

     “Tôi không phải không nguyện ý, tôi là cảm thấy, thân phận của chúng ta cần phải đổi một chút.” Lăng Thanh hảo nói khuyên nhủ, “Tiểu Ngư, anh xem dung mạo anh đẹp mắt như vậy, làm sao có thể làm tài xế loại này phí công lao lực việc nặng đây, hay là tôi đến tương đối thích hợp.”

      Vu Thần cười khẽ, “Bảo bối cậu khiêm nhường, cậu ở trong mắt tôi, mới phải đẹp mắt nhất ~ “

       Lăng Thanh:…

       Lăng Thanh cố ý hít mũi một cái, giọng mang bi thương, “Anh cũng yêu tôi sao? Vì tôi, liền thụ đều không thể làm sao?”

      Vu Thần hỏi ngược lại, “Vậy cậu yêu tôi sao? Nguyện ý vì tôi làm thụ sao?”

      Lăng Thanh: “Tôi hi vọng anh càng yêu tôi nhiều hơn một ít.”

      Vu Thần để mặt sát vào hắn, “Có thể, mà không phải ở phương diện này, làm bồi thường, tôi có thể cùng cậu thâm nhập giao lưu thời điểm, nhiều yêu cậu một ít.”

     Anh nói, tận lực tại “Thâm nhập” hai chữ tăng thêm trọng âm.

      Lăng Thanh:…

      Lăng Thanh cảm thấy bọn họ thật đúng là quá plastic, dĩ nhiên cũng không muốn vì đối phương mà làm thụ, cũng là tuyệt.

       Tuyệt phối!

      “Ngủ đi.” Lăng Thanh khuyên nhủ,“Đang ngủ, trong mộng cái gì cũng có.”

      Vu Thần không quá nguyện ý, “Thật sự không làm?”

     “Không làm!” Lăng Thanh nghiêm khắc từ chối, “Trừ phi anh tưởng kết hôn bên trong cưỡng X!”

       Vu Thần:…

       Vu Thần không có loại biến thái thú vị.

       Anh thả lỏng tay Lăng Thanh ra, nhìn Lăng Thanh nhanh chóng tiến vào trong chăn, tiếc hận thở dài.

      “Ngày hôm nay không làm, vậy lúc nào thì làm?” Vu Thần hỏi tới.

      “Chờ anh nguyện ý vì yêu làm thụ thời điểm.” Lăng Thanh trả lời.

      Vu Thần bất mãn vặn quá hắn bờ vai, “Nói chuyện cẩn thận.”

     “Tôi chuyện này làm sao là không nói chuyện cẩn thận ?”

     “Cậu muốn là như thế này, vậy tôi cảm thấy được ôn nhu không bằng bạo lực, vẫn là hôm nay kịp lúc đem chuyện này kết đi."

     Vu Thần nói, liền chuẩn bị vén chăn.

     Lăng Thanh sợ hết hồn, hắn đã từ mấy lần trước trong khi giao thủ có kết luận, trong quyển sách này, hắn đánh không lại Vu Thần người này tự mang vai chính công mạng hào quang.

     Nói cách khác, Vu Thần đặt ra là công, liền không có khả năng làm thụ, hai người bọn họ muốn ở cùng nhau, sớm muộn vẫn là chính mình làm thụ.

     Lăng Thanh cảm thấy hắn lại muốn ly hôn.

      Hắn tay mắt lanh lẹ nắm lấy Vu Thần tay, đại trượng phu co được dãn được, trước tiên đem ngày hôm nay nguy cơ vượt qua lại nói!

      “Ngày khác đi.” Lăng Thanh sử dụng kế hoãn binh, “Anh cho tôi chút thời gian đi mà, cho tôi tiêu hóa một chút, luyện tập một chút tâm lý.”

      “Bao lâu?” Vu Thần hỏi.

      “Nửa năm?” Lăng Thanh nói.

      Nửa năm sau, bọn họ là có thể mỗi người đi một ngả, ai đi đường nấy rồi!

      Vu Thần còn có thể không biết hắn suy nghĩ gì.

      Anh ban đầu đối với Lăng Thanh không có hứng thú, Lăng Thanh thỉnh thoảng liền trêu chọc chính mình một chút, uống say đều muốn cùng anh ba ba ba.

      Hiện tại anh đối với Lăng Thanh có hứng thú, Lăng Thanh có thể liền không muốn.

      Nửa năm? Nửa năm sau ai biết sẽ phát sinh cái gì đâu?

      “Quá dài.” Vu Thần đàm đạo, “Nửa tháng.”

      Lăng Thanh: ! ! !

      Lăng Thanh cảm thấy anh thật đúng là có giấc mộng ai cũng ghê gớm!

     “Ba tháng!” Hắn nói rằng.

    “Một tháng.” Vu Thần cò kè mặc cả.

     “Anh được rồi nga.” Lăng Thanh khuyên anh, “Làm người phải biết đủ.”

     “Đúng vậy, làm người phải biết đủ.” Vu Thần kề sát vào hắn, “Người nhà bình thường tân hôn phu thê, vào lúc này đã không biết sáng tạo ra bao nhiêu lần sinh mệnh đâu, nói không chắc con cái đều có rồi!”

      Lăng Thanh: ! ! !

      “Con m*nó ai muốn sinh con!” Lăng Thanh chột dạ nói, “Anh tưởng sinh chính anh đi mà sinh!”

      Vu Thần nghe vậy, cúi đầu nhìn một chút hắn bụng dưới.

      Lăng Thanh trong nháy mắt thẹn quá hóa giận, thân thủ che bụng của mình, “Nhìn cái gì vậy!”

     “Nhìn trong bụng cậu có hài tử hay không.”

    “Anh mới có hài tử đâu! Có hai cái!”

    Vu Thần cười khẽ, ôm hắn.

    Lăng Thanh tức giận đi bấm eo anh, một chút không thấy đủ còn bấm thêm hai lần.

    Vu Thần nhìn bộ dạng hắn thẹn quá hóa giận, không nhịn được cúi đầu hôn hắn một cái, “Lại không thành thật liền làm cho cậu sinh, làm sao còn sinh khí.”

    “Nghĩ cũng không được!” Lăng Thanh hung bạo.

    Vu Thần nhìn hắn dữ dằn dáng dấp, đảo là có chút ngạc nhiên, nếu như bọn họ thật sự có con, cũng không biết giống ai nhiều hơn chút? Lăng Thanh vẫn là anh?

     Anh ôm Lăng Thanh eo, ôn nhu hỏi, “Thật sự không được sao?”

    “Không…”

    Lăng Thanh lời còn chưa nói hết, liền bị Vu Thần hôn lên.

    Hắn cắn Vu Thần một chút, Vu Thần cười cười, tiếp tục ôn nhu nói, “Thật sự không được sao?”

    “Không…”

    Lời nói liền chưa nói xong.

    Lăng Thanh không nói, trừng người trước mặt, có thể hay không để cho người ta nói hết lời! Lúc thường cũng không gặp anh như thế yêu thích thân thân mình!

    Vu Thần nhìn hắn trợn tròn một đôi mắt, nhất thời nhịn không được, liền nở nụ cười.

    Trong mắt của anh có rất rõ ràng sung sướng, tựa hồ rất là vui vẻ, làm nổi bật đến cả khuôn mặt đều thập phần long lanh, phảng phất ba tháng cành hoa nhỏ.

    Đào chi Yêu yêu, sáng quắc rực rỡ.

    Lăng Thanh nhìn, chỉ cảm thấy anh có thể thật quá dễ nhìn. Vu Thần thấy hắn nhìn mình chằm chằm, ôn nhu hướng hắn nở nụ cười, chóp mũi sát bên chóp mũi của hắn, ngữ điệu thanh hoãn, nếu như nhiều lần đàn hương, “Ngẫm lại vẫn là có thể đi?”

   Anh nhẹ giọng nói.

    Lăng Thanh: ! ! !

    Lăng Thanh chỉ cảm thấy một phát xuyên tâm.

    Đệt! Hoặc là nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân đây! Mẹ hắn đây ai gánh vác được!

    Đừng nói là nghĩ đến chuyện con cái, lúc này Vu Thần muốn là muốn cùng hắn vì yêu vỗ tay, hắn phỏng chừng cũng sẽ đáp ứng, cố! Cố hai lần! Nhiều cố mấy lần!

     Lăng Thanh “Hừ” một tiếng, không nói gì.

    Vu Thần thấy hắn bộ dáng này, liền biết hắn không tức giận.

     Anh giơ tay tắt đèn, đem Lăng Thanh liền hướng trong ngực ôm một cái, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi, nói không chắc trong mộng, chúng ta còn có thể có hai đứa bé đây.”

     “Anh được rồi đó!” Lăng Thanh bấm anh một chút.

     Vu Thần cười mặc hắn bấm, chỉ là tâm lý có chút đáng tiếc.

     Anh và Lăng Thanh đều là yêu thích trẻ con, nhưng là anh và Lăng Thanh đời này cũng sẽ không có con của riêng mình.

      Anh lại nghĩ tới mới vừa Lăng Thanh buồn bực, sợ chuyện cười chính mình mới vừa nói, Lăng Thanh ý thức được điểm này, tâm lý khó chịu.

      Vì vậy cúi đầu dụ dỗ nói, “Đừng nóng giận, tôi chính là đùa cậu thôi, có con hay không cũng không đáng kể, cậu tương đối quan trọng.”

      Lăng Thanh không nghĩ tới anh lại đột nhiên nói cái này, sửng sốt một chút.

      Hắn giương mắt liếc nhìn Vu Thần, trong bóng tối xem thường mặt của anh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền khuôn mặt anh.

     Vu Thần tựa hồ là cảm giác được hắn đang nhìn mình, cúi đầu hôn trán của hắn một chút, “Tôi nuôi cậu là đủ rồi.”

     Lăng Thanh không nói gì.

     Hắn đột nhiên ý thức được, Vu Thần là rất nghiêm túc, dụng tâm muốn cùng hắn đồng thời kinh doanh thật tốt đoạn hôn nhân này.

     Anh rất nỗ lực nhớ kỹ chính mình mỗi một câu nói, ngốc nghếch học tập làm sao duy trì giữa hai người tình cảm.

     Cho nên sau khi trở lại từ nhà cha mẹ anh ngày đó, chủ động chuyển tới bên trong phòng của chính mình; cho nên sau khi  anh đồng ý cho chính mình làm diễn viên, đem hắn mang đi công ty chính mình.

     Vậy cho nên, anh sẽ nghĩ tới bọn họ sau đó, nghĩ đến con cái.

     Anh tuy rằng cái gì cũng không nói, thế nhưng là rất tận tâm tận lực làm tất cả những việc trượng phu nên làm.

     Anh chưa từng có dự định ly hôn, cũng có lẽ căn bản liền không tin mình nói nửa năm sau liền ly hôn chuyện này, bởi vì anh sớm nhận định bọn họ đã ở cùng một chỗ, cho nên anh chỉ muốn hảo hảo giữ gìn tốt đoạn hôn nhân này.

     Lăng Thanh tại một tích tắc này, cái gì đều cũng không nói ra được.

     Hắn cũng không có như Vu Thần nghĩ xa như vậy, hắn chỉ là đơn thuần cảm thấy, hắn và Vu Thần có thể thử nói chuyện yêu đương.

     Nếu như thích hợp, hai người liền ở cùng nhau; nếu như không thích hợp, hai người nửa năm sau liền thuận thế chia tay. Cho nên hắn không muốn bị Vu Thần áp, càng không muốn sinh con.

     Hắn đối với đứa trẻ của hắn và Vu Thần, không có ngóng trông, cũng không có mong đợi.

     Tư tưởng của hắn hoàn toàn chỉ dừng lại ở chỗ hắn là một nam nhân, tại sao muốn sinh con?

     Hắn còn lâu mới có được ý thức được, nếu như hắn thật sự có thể sinh con, như vậy hai người bọn họ có thể nắm giữ tình yêu của mình kết tinh, huyết thống truyền thừa.

     Hắn yên lặng ôm chặt người trước mặt, chẳng biết vì sao, càng như trong nháy mắt thổn thức.

     Vu Thần rõ ràng đã đối với hắn động tâm, mà hắn, lại vẫn không có yêu Vu Thần --- ít nhất, kém xa Vu Thần đối hắn tình cảm. Lăng Thanh ở trong lòng thở dài, ôm chặt lấy anh.

     Tối hôm đó, Lăng Thanh có giấc mộng rất mông lung, hắn mơ hồ mơ tới chính mình thật giống như mang thai.

     Vu Thần hỏi hắn, “Bụng sao lại lớn như vậy?”

    “Mang thai có thể không lớn sao?” Hắn oán nói.

     Vu Thần gật đầu, bắt đầu nuôi hắn giống như nuôi heo, hận không thể đem hết thảy thứ tốt đều cho hắn đi tìm đến.

      Nhưng là một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, một năm trôi qua rồi, hai năm trôi qua, bụng hắn từng ngày từng ngày lớn lên, đứa con nhưng thủy chung không ra.

     Vu Thần hỏi hắn, “Em không phải hoài Na Tra đi?”

     Lăng Thanh cảm thấy được có thể, “Hoặc là anh cầm kiếm bổ ra nhìn?”

     Vu Thần tiện tay biến ra một thanh kiếm, một kiếm bổ xuống, mà trong nháy mắt nhiều hơn bảy đứa nhỏ, nữ có nam có, âm thanh to rõ kêu, “Ba ba, ba ba, ba ba.”

     Vu Thần: “Hồ lô oa?”

     Lăng Thanh: “Bảy tiên nữ?”

     Bọn nhỏ: “Ba ba, ba ba, ba ba ~ “

     Vu Thần cái này ngốc ba ba vui vẻ tay trái một cái, tay phải một cái, phía sau còn đeo một cái mập oa oa.

     Lăng Thanh:…

    Mấy đứa trẻ còn lại thấy Vu Thần trên người không có chỗ, từng cái từng cái đưa tay đòi Lăng Thanh ôm.

     Lăng Thanh bị bọn họ làm cho lỗ tai đau, chính là phiền lắm, đột nhiên tỉnh mộng.

    “Cậu nằm mộng thấy gì, vẫn luôn gọi ba ba.” Vu Thần hỏi.

     Lăng Thanh: ! ! !

      Lăng Thanh cường trang bình tĩnh nhìn về phía anh, “Tôi gọi chính là ôm một cái, không phải ba ba.”

      Vu Thần cười cười, “Muốn ôm một cái?”

      “Ai muốn.” Lăng Thanh hoàn đắm chìm trong mộng chính mình sinh một lúc 7 đứa trẻ , tâm lý tràn đầy ngọa tào.

      Vu Thần thấy hắn cau mày nằm ở trên giường, cúi người xuống ôm hắn một chút, ôn thanh nói, “Ầy, cho cậu.”

      Lăng Thanh:…

     Lăng Thanh nhất thời không biết nên nói cái gì.

     Hắn nhìn Vu Thần, lại nghĩ tới chính mình tối hôm qua tâm tình, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Ngư, anh có phải là thích tôi không?”

    Vu Thần sửng sốt một chút một chút.

    Lập tức thu tay về, bình tĩnh, “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

    Anh cúi đầu buộc áo sơ mi nút buộc, cũng không nói nhiều, chỉ là bên tai có chút hồng.

    Lăng Thanh nhìn anh, nhất thời càng không nhìn ra anh là đơn thuần mạnh miệng, hay vẫn là đang chờ mình cũng thích anh.

     Hắn từ phía sau ôm lấy Vu Thần, dán vào eo anh, cảm thụ được nhiệt độ của anh.

     Hồi lâu, liền nở nụ cười, buông anh ra nói: “Hảo hảo đi công tác đi, chờ qua mấy ngày, tôi cũng muốn đi công tác.”

     Vu Thần nở nụ cười, nặn nặn mặt của hắn, đứng dậy đi phòng vệ sinh.

    Lăng Thanh đợi Vu Thần đi rồi không bao lâu, đã ra khỏi giường, tiếp tục xem kịch bản.

    Chính là nhìn, hắn nhận được Vân Hà điện thoại, nói là nữ chủ đang cùng đoàn phim xé bức, muốn lui ra  'Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu' quay chụp.

    “Đàm Khả Dao kiêu căng tự mãn, không muốn cùng loại người mới như cậu đồng thời đóng phim, cũng bình thường.”

     “Cô cảm thấy cô ta có thể xé thành công sao?” Lăng Thanh hỏi.

     “Cô ta và người đại diện của mình ý đã quyết, bây giờ cùng đoàn phim đều sắp xé rách, phỏng chừng cuối cùng vẫn là sẽ chọn bồi thường tiền rồi rời đi đi.” Vân Hà suy đoán nói.

      “Kia liền cần tìm mới thử kính nữ chủ.”

      “Này ngược lại không cần.” Vân Hà ngữ điệu thoải mái, “Hoặc là nói ngài là bà chủ đây, đãi ngộ chính là không giống nhau, Vu tổng ngày hôm nay nghe Hoắc Kỳ luôn nói đoàn phim những việc này, đã bảo Hoắc tổng đi liên hệ Tần Nhạn Dư. Nếu như Đàm Khả Dao lui ra, như vậy Tần Nhạn Dư sẽ bổ sung vào vị trí của cô ta, trở thành nữ chủ của bộ phim.”

     “Tần Nhạn Dư?” Lăng Thanh nhẹ giọng rù rì nói.

     Cái tên này, hắn ngược lại là biết đến.

      Vòng giải trí đang “hot” tiểu hoa, nhất tuyến nữ minh tinh, tướng mạo thanh thuần, khóc lên càng là quyến rũ mê người, có biệt danh nước mắt như mưa , là rất nhiều trạch nam cùng trong vòng nam tài tử tâm lý nữ thần.

       Chỉ tiếc, nữ thần từ lâu tim đã có chốn về, Tần Nhạn Dư từ nhìn thấy Vu Thần lần đầu tiên, liền thích Vu Thần.

( Trong này chị chỉ được làm nữ phụ đam mỹ thôi. Buồn chị gái )

     Cái này cũng là tại sao, nguyên nhân hắn biết cái tên này.

     Tại bên trong sách gốc, Tần Nhạn Dư làm ác độc nữ phối ra trận mấy lần, mỗi lần ra trận đều là cười nhạo nguyên chủ, châm chọc nguyên chủ, cảm thấy nguyên chủ không xứng với Vu Thần.

     Nguyên chủ bản thân liền làm, lại bị Tần Nhạn Dư vừa nói như thế, thì càng làm, thẳng làm Vu Thần cùng hắn ngược luyến tình thâm nhiều lần.

     Lăng Thanh nghĩ tới đây, không khỏi nở nụ cười, hắn cố ý hỏi Vân Hà nói: “Cô cảm thấy Tần Nhạn Dư thay thế bổ sung Đàm Khả Dao, là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

     Vân Hà như thực chất biết, “Về công, này đương nhiên là một chuyện tốt, Đàm Khả Dao bản thân là hạng hai, Tần Nhạn Dư nhưng là nhất tuyến, đi một cái hạng hai, đến một cái nhất tuyến, đây là chúng ta kiếm lời. Nói nữa, đều là cùng công ty, hài hòa lên cũng tương đối dễ dàng.”

     “Kia về tư đâu?”

     Vân Hà ho khan một tiếng, “Về tư mà… Theo không đáng tin đồn đại, Tần Nhạn Dư tựa hồ đối Vu tổng giống như có quan hệ tình cảm, cho nên…”

     Lăng Thanh thấy cô không có che giấu, này mới rốt cục triệt để đối Vân Hà yên tâm.

     Người quản lý là người bên cạnh người nghệ sĩ thân mật nhất, đồng thời cũng là người không an ổn bên cạnh nghệ sĩ. Rất nhiều lúc, đạo diễn cũng được, nhà đầu tư cũng được, bọn họ cũng không phải trực tiếp liên hệ với chính minh tinh, mà là kết nối với người quản lý.

     Cũng bởi vậy, một người quản lý coi cậu là trung tâm, cùng một người luôn có tâm tư khác, đối với minh tinh mà nói, sẽ có khác nhau một trời một vực ảnh hưởng.

     Lăng Thanh cũng không phải là không tín nhiệm Vân Hà, chỉ là hắn và Vân Hà mới chỉ gặp qua một lần, hắn thừa nhận Vân Hà năng lực, thế nhưng hắn cũng muốn nhìn một chút, cô có nguyện ý hay không đối với mình thẳng thắn.

     Làm người vui vẻ chính là, cô đúng là một người rất thẳng thắn.

     “Tôi biết rồi.” Lăng Thanh nói.

     “Bất quá đây chỉ là đồn đại, không nhất định là thật sự.” Vân Hà sợ hắn suy nghĩ nhiều, an ủi hắn nói.

     Lăng Thanh cười khẽ, không, đây là thật, so với trân châu còn thật hơn.

     Bất quá hắn cũng không nói gì, hắn chỉ là “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại.

     Cùng lúc đó, Vu Thần điện thoại trên bàn làm việc vang lên, anh tiếp lên, thư ký cung kính nói: “Vu tổng, Tần Nhạn Dư tiểu thư tìm ngài.”

     Vu Thần nghĩ tới ngày hôm nay Hoắc Kỳ nói liên quan tới 'Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu' nữ chủ sự tình, bình tĩnh nói, “Để cho cô ta đi vào.”

     Không bao lâu, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người mặc bộ váy màu vàng đi vào.

      Dung mạo của cô rất đẹp, mặt to bằng lòng bàn tay, đôi mắt sáng ngời như chấm nhỏ.

      Cô nhìn Vu Thần, đôi mắt không tự chủ sáng lên, cùng ăn lấy đường giống nhau ôn nhu ngữ điệu nói, “Vu tổng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play