Edit: may

Vu Thần:...

"Không phải như cậu nghĩ đâu." Vu Thần giải thích.

Lăng Thanh đoán cũng hẳn không phải như hắn nghĩ, Vu Thần luyến ái đều không nói qua, bước vượt đến bao dưỡng, đây quả thật là không quá hợp lý.

Có thể Từ Hàm nói làm cho hắn không thể không suy nghĩ nhiều, tổng tài nâng tiểu minh tinh có thể là tại sao?

Còn không phải là tay cấp tài nguyên tay cấp ngủ, chẳng lẽ phải ngồi ở lên thảo luận triết học sao?

Hắn nhìn Vu Thần, chờ Vu Thần giải thích.

Kết quả Vu Thần còn chưa kịp giải thích, người chọc họa_Từ Hàm trước hết sốt ruột bận hoảng loạn lên tiếng, "Chị dâu thật sự chuyện không như anh nghĩ đâu, Tiểu Ngư..."

"Từ Hàm." Vu Thần kêu y, "Tôi chính mình nói."

Anh nhìn Lăng Thanh, tâm lý tình cảm có chút phức tạp, anh đã sớm biết chính mình phải nói cho Lăng Thanh, chỉ là không nghĩ tới, lại nói ở trường hợp như vậy.

"Trần Hồng Minh là nghệ nhân công ty tôi. Tôi, Hoắc Kỳ, Từ Hàm, ba người chúng tôi mở cái công ty giải trí, ký mấy cái nghệ nhân, Trần Hồng Minh là một người trong số đó. Công ty không thể trong khoảng thời gian ngắn đem tất cả mọi người nâng hồng, cho nên tôi và Hoắc Kỳ nghiên cứu sau quyết định nữ nghệ nhân chủ yếu nâng Tần Nhạn Dư, nam nghệ sĩ chủ yếu nâng Trần Hồng Minh. Chính là như vậy."

"Đúng." Từ Hàm vội vã phụ họa nói, "Không phải như anh nghĩ, Tiểu Ngư nâng Trần Hồng Minh là công sự, Tiểu Ngư không thích hắn, Tiểu Ngư lúc bình thường không thèm nhìn đến hắn, đều là Lão Hoắc đang phụ trách, Tiểu Ngư chỉ để ý công ty phát triển, không quản nghệ nhân."

Lăng Thanh gật gật đầu, cười nói, "Như vậy a."

Hắn nhìn Vu Thần, có thể nhìn thấy Vu Thần trong mắt chột dạ cùng thật y không tiện.

Nghĩ đến cũng là, trong tay anh có  sẵn một cái công ty giải trí, mà tối hôm qua nghe đến chính mình muốn vào vòng giải trí sau, cái gì cũng không nói, kiên trì từ chối.

Lúc này chột dạ, cũng là chuyện bình thường.

Lăng Thanh xác thực không biết anh còn có một cái công ty giải trí.

Nguyên chủ cùng Vu Thần lui tới không nhiều, cho nên không biết anh ngoại trừ Vu thị tập đoàn, ở ngoài còn cùng chính mình bạn thân mở cái công ty giải trí.

Mà sách gốc cũng không có tuyến giải trí, cho nên Lăng Thanh trong đầu đại cương cũng không có biểu hiện cái công ty này tồn tại.

Bất quá đây không phải là đại sự gì, Vu Thần vốn cũng không nghĩ hắn làm diễn viên, đương nhiên sẽ không chủ động nói cho hắn biết chuyện này.

Chuyện này rất bình thường, tối thiểu, Lăng Thanh cảm thấy rất bình thường.

"Như vậy cũng tốt." Lăng Thanh khẽ cười nói, "Tôi còn tưởng rằng anh ngoại trừ bạch nguyệt quang*, còn có cái chu sa chí**, hồng hoa hồng trắng*** hai đóa, này thì phiền toái."

Vu Thần nhìn trong mắt hắn ý cười, thấp giọng nói, "Tôi trở lại sẽ cùng cậu nói tỉ mỉ."

Lăng Thanh rất nể tình gật đầu, "Được."

Vu Thần thấy vậy, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Từ Hàm nhìn bọn họ, còn tưởng rằng sự tình đã giải quyết, khoa trương vỗ vỗ ngực, nói, "Làm tôi sợ muốn chết, nếu là bởi vì tôi các anh lại có hiểu lầm gì đó, vậy tôi liền tội quá."

Vu Thần không nhịn được nhìn y, chỉ cảm thấy sự thông minh của y vẫn là công tác, không phải công việc thì bình thường thế nào cũng không biết. Vẫn là nằm lấy hoa hồng tương đối thích hợp với y.

Mấy người đang nói, nhân viên phục vụ gõ cửa một cái, bưng đồ ăn đi vào.

~~~~~~~~~~~~~Bọn reup là
                     c.hó ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bữa cơm kết thúc, mặt trăng cũng đã treo lên thật cao, mấy người nói tạm biệt, Vu Thần cùng Lăng Thanh lên xe.

Con đường quay về là Vu Thần lái xe, Lăng Thanh nghiêng đầu nhìn một chút ngoài cửa sổ cảnh đêm, cùng Vu Thần đạo, "Thật náo nhiệt."

Vu Thần "Ừ" thanh âm, đèn đuốc mông lung mơ hồ không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Chờ đến về đến nhà, Lăng Thanh giải khai dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, lại bị Vu Thần kéo lại.

Lăng Thanh quay đầu lại, chỉ thấy Vu Thần không nhúc nhích, anh vẫn ngồi ở chỗ tài xế, dây an toàn đều không có giải.

"Không xuống xe sao?" Lăng Thanh hỏi.

Vu Thần nhìn hắn, hồi lâu, mới ôn nhu nói, "Xin lỗi."

"Không sao." Lăng Thanh rất đại lượng.

"Tôi không nghĩ giấu cậu, tôi chỉ là..." Vu Thần dừng lại, không hề nói tiếp.

Lăng Thanh thay anh nói, "Anh chỉ là không nghĩ tôi đi diễn kịch."

Lăng Thanh nhìn anh, không hiểu nói, "Rõ ràng chính anh cũng mở công ty giải trí, cũng ký nghệ nhân, vậy tại sao không muốn tôi đi diễn kịch đâu?"

Vu Thần không nói gì.

Lăng Thanh lắc lắc đầu, tiến lên trước đâm đâm miệng của anh, "Cưa miệng hồ lô, chết cũng không nói lời nào."

"Không phải." Vu Thần đem ngón tay của hắn lấy đi.

"Vậy anh nói." Lăng Thanh đâm lòng bàn tay của anh, "Anh nói cho tôi lý do, anh không nói cho tôi thì tôi làm sao biết."

Vu Thần nhìn hắn, muốn nói rồi lại không nói ra được.

Lăng Thanh quả thực không làm gì được anh.

Hoặc là sách gốc là tra tiện đây, nguyên chủ làm, Vu Thần liền là cái chết sống không mở miệng, này cũng không đến mức dằn vặt đi.

Hắn móc ra điện thoại di động đưa cho Vu Thần, "Không muốn nói, đánh chữ đều có thể đi."

Vu Thần còn tưởng rằng hắn sẽ tức giận, không nghĩ tới hắn lấy điện thoại ra đưa cho chính mình.

Anh lần thứ 2 cảm thấy được Lăng Thanh tính khí kỳ thực rất tốt, tối thiểu, so với mình ôn nhu kiên trì hơn nhiều.

Anh không có tiếp nhận Lăng Thanh điện thoại di động, lấy tay bưng kín Lăng Thanh đôi mắt, thấp giọng nói, "Tôi chỉ là, không phải rất muốn cậu đi làm diễn viên thôi."

Này tôi biết nha, Lăng Thanh im lặng nói.

"Tôi không muốn nhìn thấy cậu và những người khác có tiếp xúc thân mật." Vu Thần tiếp tục nói, "Cũng không muốn nhìn cậu và những người khác đầu mày cuối mắt."

"Chúng ta đã kết hôn rồi, cậu cũng tốt, tôi cũng được, đều cần phải cùng những người khác giữ một khoảng cách không phải sao? Nhưng là diễn viên, là không có cách nào cùng những người khác giữ một khoảng cách."

Lăng Thanh không nghĩ tới Vu Thần để ý chính là cái này.

Hắn là cái thành thục diễn viên, cho nên diễn kịch tiếp xúc thân mật, đối với hắn mà nói, đều là công việc mà thôi.

Hắn không sẽ để ý, cũng sẽ không nhớ tới.

Thế nhưng Vu Thần không phải hắn, anh là người bình thường, cho nên anh sẽ để ý.

Lăng Thanh cảm thấy được này cũng cũng thực sự là thập phần phù hợp tính cách thiết lập của anh.

Hắn không có lấy xuống Vu Thần bưng chính mình đôi mắt tay, yên tĩnh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Vậy cái này có thể không, tôi tận lực tránh khỏi này đó phần diễn, có thể không diễn sẽ không diễn, không thể không diễn liền lựa ít đi diễn. Tôi nỗ lực để cho mình hồng nhanh lên, chờ tôi hồng rồi có lời nói, anh không thích phần diễn đó, tôi cũng không diễn."

Vu Thần nghe hắn, cảm nhận được hắn lông mi hơi rung động, quét lòng bàn tay của anh.

Anh còn tưởng rằng Lăng Thanh sẽ nói cho anh biết những thứ này là không thể tránh khỏi, đây chính là diễn viên công tác, không có cách nào.

Hắn thẳng thắn khuyên chính mình, cho nên hắn mới khó có thể mở miệng, -- vì chính mình ấu trĩ, cũng vì chính mình không nói lý dục vọng chiếm hữu.

Nhưng là Lăng Thanh lựa chọn phương thức khác, hắn không có khuyên anh, mà là thuận theo đáp ứng anh yêu cầu.

Vu Thần lòng bàn tay có chút nóng, tựa hồ không che giấu được Lăng Thanh đôi mắt.

"Cậu không tức giận sao?" Vu Thần hỏi hắn.

"Này có cái gì có thể tức giận, anh nói đúng, chúng ta kết hôn rồi, tôi xác thực cần phải cùng những người khác bảo trì xác định khoảng cách, anh cũng có quyền yếu cầu tôi và những người khác bảo trì xác định khoảng cách."

Vu Thần đột nhiên trong bụng động, kinh ngạc nhìn hắn tại bên trong buồng xe, bị lòng bàn tay của chính mình che lại mặt.

Ánh mắt sáng quắc.

Anh trừng mắt nhìn, yên lặng thu tay về.

"Cảm ơn." Anh nhẹ giọng nói.

Lăng Thanh mở mắt ra, "Không cần khách khí."

Vu Thần nhìn hắn đôi mắt giống như hoa đào, nhớ tới mới vừa lòng bàn tay bị hắn lông mi khinh quét xúc cảm, nhớ tới tối hôm qua Lăng Thanh cùng anh lời nói.

Anh nghiêng người về phía trước hôn một cái Lăng Thanh đôi mắt, Lăng Thanh nhắm mắt, có thể cảm giác mí mắt của mình rất nhẹ nhàng bị hôn một cái.

Tựa hoa rơi giống nhau.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Vu Thần trong mắt có hơi ý cười, "Chúng ta không khí bây giờ không xấu hổ đi?"

Lăng Thanh thoáng chốc minh bạch.

Tối hôm qua bọn họ nói đến cái này, bầu không khí hơi có lúng túng, cho nên hắn nói cho Vu Thần, nếu như sau đó bầu không khí lúng túng nói, có thể hôn hắn hoặc là ôm hắn.

Vu Thần đại khái là sợ mới vừa bọn họ đàm luận tương đồng đề tài, tuy rằng bầu không khí coi như hòa hợp, thế nhưng trong lòng anh không thoải mái, cho nên mới hôn chính mình.

Lăng Thanh không tự chủ cong lên đôi mắt, nhìn người trước mặt.

Tuy rằng đúng là cái luyến ái người mới, cũng sẽ buồn bực ý nghĩ không nói lời nào, nhưng mình nói, anh tựa hồ cũng đều toàn bộ nhớ kỹ.

Lăng Bạch sự tình cũng tốt.

Ngày hôm nay hôn môi cũng được.

Mỗi lần mình nói qua sự tình, Vu Thần đều ghi vào tâm lý.

Lăng Thanh không khỏi liền vui vẻ.

Hắn yêu thích như vậy nghiêm túc mà lại quan tâm chính mình Vu Thần.

Hắn để sát vào miệng hôn Vu Thần, trả lời, "Bản thân liền không xấu hổ, anh lần này lại không có tạm dừng đề tài."

Vu Thần không nói gì, chỉ là nhìn hắn, trong mắt mơ hồ có ý cười.

Lăng Thanh giúp anh giải khai dây an toàn, "Đừng nhìn tôi, xuống xe đi bảo bối, chờ về nhà cho anh xem đủ."

"Ai nhìn cậu rồi!" Vu Thần thẹn quá hóa giận, xuống xe.

Lăng Thanh nhàn nhã mở cửa xe, nhìn anh đứng ở một bên chờ hắn, vịn cửa xe cười nói, "Ai lớn lên đẹp trai ai liền nhìn tôi, chỉ có so với tôi xấu nhân tài chột dạ không dám nhìn tôi."

Vu Thần bật cười, quay đầu đi.

Lăng Thanh đóng cửa xe đi tới, "Đi thôi đại soái ca."

Vu Thần liếc mắt nhìn hắn, cùng hắn đi về phía trước.

Hai người trở về nhà, Vu Thần đi  thư phòng trước, Lăng Thanh cũng không hỏi anh làm gì, đi chính mình phòng đi.

Chờ hắn tắm xong đi ra, chỉ thấy Vu Thần đã ngồi ở trên giường của chính mình.

Lăng Thanh đi tới, rất tự nhiên đem máy sấy tóc tìm ra đưa cho anh, ngồi ở trước mặt anh.

Vu Thần quả thực đối với hắn thói quen này thành tự nhiên có chút bất đắc dĩ, "Làm sao mới một lần cho cậu thổi lần tóc tai, cậu hoàn ỷ lại vào tôi?"

Anh nói thì nói như thế, tay cũng đã mở ra máy sấy tóc, bắt đầu giúp Lăng Thanh sấy tóc.

Lăng Thanh nhấp một ngụm nước anh đặt đầu giường, trả lời, "Đây là giao cho anh vinh hạnh, bao nhiêu người muốn giúp tôi sấy tóc tôi còn không cho phép đây."

Vu Thần cười khẽ, "Vạn nhân mê nha, cậu này còn không có làm minh tinh cứ như vậy tự luyến, sau đó chân thành minh tinh, cậu còn không đến bay tới bầu trời."

"Tôi cũng không phải khinh khí cầu, kia có thể dễ dàng như vậy bay tới bầu trời."

Vu Thần từ trên nhìn hắn, gật đầu nói, "Cũng đúng, cậu bay lên, đó là bão cát."

Lăng Thanh giơ tay liền đánh anh, "Anh bay lên, đó là lực vạn vật hấp dẫn mất đi hiệu lực!"

Vu Thần bị oán không lời nói, không thể làm gì khác hơn là tạm thời ngừng chiến tranh.

Lăng Thanh hừ một tiếng, "Còn oán tôi, cho anh một tay anh đều oán tôi."

"Oán cậu cũng không phải đánh cậu, không nên bảo giúp một tay, cậu nên bảo tôi hai, ba câu."

"Anh còn muốn đánh tôi?" Lăng Thanh nhíu mày, "Anh là tưởng gia bạo à Vu tiên sinh?"

Vu Thần bất đắc dĩ, "Tôi không phải tôi không có đừng nói bừa. Xây dựng khỏe mạnh gia đình, phản đối bạo lực gia đình."

"Này còn tạm được, anh nếu là dám gia bạo, tôi liền đem đầu của anh xoá sạch."

Vu Thần:...

Vu Thần cảm thấy cho bọn họ hai người chi gian nếu như xác định có người muốn gia bạo, vậy khẳng định không phải anh, mà là trước mặt anh vị này.

(*Bạch nguyệt quang tiếng trung là 白月光: Ánh trăng sáng

***Chu sa chí tiếng trung là 朱砂痣: Nốt ruồi son

Bạch nguyệt quang và chu sa chí là hai hình ảnh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới. Còn chu sa chí chỉ người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác giống như khi bạn nhìn vào khuôn mặt của 1 ai đó nếu có họ có một nốt ruồi son thì có thể sẽ khiến bạn phải nhớ mãi về đặc điểm đó.

Hai hình ảnh trên còn được dân mạng ẩn dụ ví von rằng trong cuộc đời mỗi người đàn ông đều sẽ tồn tại 2 người con gái quan trọng. Một người là bạch nguyệt quang, là cô gái họ yêu từ thủa thiếu thời, một người là chu sa chí, người mà họ muốn cưới làm vợ. Hiểu đơn giản, bạch nguyệt quang là niềm khao khát, là người yêu mà không có được. Còn chu sa chí hiện trên thân thể là người có được mà không biết trân trọng.

Bạch Nguyệt Quang chính là niềm khát khao trong lòng nhưng lại không thể khắc lên thân thể. Còn vết chu sa, một khi đã ngự trị trên thân thể thì không thể nào quên đi. Bạch Nguyệt Quang là sự tốt đẹp không thể nào chạm vào, còn Vết Chu Sa là nỗi đau không thể nào ôm lấy. Một người là yêu mà không có được, một người là có được rồi lại không biết trân quý.

[​IMG]

Bạch Nguyệt Quang đơn giản là muốn có mà không được

Nốt chu sa đơn giản là có được nhưng không biết giữ.

*** Truyện kể dài lắm MN lên tra gg hoặc ở đâu đó nhé ***)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play