Edit:may
Lăng Thanh quay đầu hỏi anh, "Tôi đùa giỡn hay sao?"
Vu Thần: "Tôi đùa giỡn."
Lăng Thanh lúc này mới đem thân thể cũng quay lại, "Vậy tôi có mị lực sao?"
Vu Thần quả thực không có cách nào, "Có có có, cậu là ai chứ, mị lực vô biên."
Lăng Thanh hài lòng, từ trong chăn ngồi dậy, cùng anh nói, "Cho nên không nên tùy tiện nghi vấn mị lực của tôi, được không?"
"Được." Vu Thần bất đắc dĩ nói.
"Xem xét anh dũng cảm nhận sai trước, tôi liền đại nhân không chấp tiểu nhân*, tể tướng trong bụng có thể chống thuyền** nói cho anh đi."
(* ,**Ý nói của 2 câu gần như giống nhau:* lớn không chấp nhất với bé; ** người có tấm lòng to lớn mới làm được việc lớn, bảo dung thiên hạ )
Vu Thần:... Cậu cũng thật là tận dụng mọi thứ, không buông tha bất kỳ cơ hội khoe khoang nào.
"Duyệt Duyệt ngày hôm nay cùng tôi lúc chơi ở công viên điện tử, gặp hai cái đồng học trong lớp. Nam sinh thích em ấy, nữ sinh đố kị, cái tra, cái xấu, cho nên hai người bọn họ vương xem đậu xanh xem vừa mắt, thành bạn bè trai gái."
Lăng Thanh từ đầu cùng anh nói tới.
"Người nam sinh kia hiểu lầm tôi cùng Duyệt Duyệt là quan hệ tình nhân, khiêu khích tôi, nữ sinh cũng muốn nhân cơ hội làm cho Duyệt Duyệt lúng túng. Tôi liền tương kế tựu kế, làm bộ tôi là Duyệt Duyệt trúc mã, đồng thời thích Duyệt Duyệt, do đó dạy dỗ hai người bọn họ. Mới vừa Duyệt Duyệt là cùng tôi nói cảm ơn, tiện đường nói cho tôi biết giữa bọn họ sự tình."
"Duyệt Duyệt yêu thích cậu nam sinh kia?" Vu Thần hỏi.
"Không thể nói là yêu thích nhiều ít, mà phải là có hảo cảm, chính là thời kỳ trưởng thành loại kia luyến ái hồ đồ, anh hiểu không?"
Vu Thần:...
Lớn như vậy còn không có nói qua luyến ái Vu Thần còn thật... Không hiểu lắm.
Lăng Thanh thấy trong mắt anh hơi nghi hoặc một chút, kinh ngạc nói, "Anh không phải không hiểu đi? Chính là loại kia cảm thấy được đối phương yêu thích anh, anh thật giống như cũng yêu thích đối phương, không tự chủ lén lút nhìn kỹ đối phương, như nụ hoa chưa nở, thế nhưng cũng bởi vì không có nở, cho nên tình cảm chẳng hề nồng đậm, mơ mơ hồ hồ, như sương mù."
Vu Thần:...
Vu Thần cảm thấy được chính mình càng không hiểu.
Bất quá...
"Cậu hiểu rất rõ." Vu Thần trên dưới quan sát hắn, "Cậu trước đây xem ai như xem sương mù?"
Lăng Thanh bật cười, "Tôi và anh đang nói về chuyện Duyệt Duyệt, anh ngược lại nói đến trên người tôi, tôi xem ai cũng không giống sương mù, ngược lại là anh, anh đối Tiểu Bạch chưa từng có thứ tình cảm này sao?"
"Tôi nói, tôi chỉ là muốn bảo vệ cậu ta, đơn thuần bảo vệ cậu ta."
"Cho nên không có cái cảm giác này?" Lăng Thanh rất kinh ngạc.
Vu Thần suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, "Tôi không có lén lút nhìn kỹ quá cậu ta, tôi không cần."
Này cũng thật là ra ngoài Lăng Thanh dự liệu, hắn còn tưởng rằng Vu Thần trước kia là yêu thích Lăng Bạch.
Dù cho Vu Thần trước cường điệu quá chính mình chỉ là muốn bảo vệ Lăng Bạch, hắn cũng cảm thấy không thể nào là đơn thuần ý muốn bảo hộ đơn giản như vậy.
Không nghĩ tới, dĩ nhiên thật sự chỉ đơn giản như vậy.
"Kia anh tại sao hải bảo vệ cậu ta? Anh không thích cậu ta, anh bảo vệ cậu ta làm cái gì?"
Vu Thần trầm mặc.
Anh thấy Lăng Thanh, thoáng suy tư vài giây, cảm thấy cho bọn họ nếu đã là vợ chồng, quả thật cũng không cần thiết có cái gì che giấu.
"Tôi biết cậu ta thời điểm cậu ta vừa mới năm nhất, gầy gò nho nhỏ, cũng sẽ không đánh nhau. Có lần cậu ta bị người bắt nạt, tôi giúp cậu, cậu ta chỉ hy vọng tôi có thể cùng cậu ta làm bằng hữu, có thể bảo vệ cậu ta. Tôi thời gian như vậy cũng chính là cái cao sinh, vì chính nghĩa, thấy cậu ta đáng thương, liền đáp ứng."
"Sau đó, anh cứ như vậy một mạch bảo vệ cậu ta?"
Vu Thần gật đầu, "Đối với tôi mà nói, đây chỉ là loại bằng hữu quan hệ."
"Có thể Lăng Bạch cảm thấy được anh yêu thích cậu ta."
"Cậu ta là cảm thấy như vậy." Vu Thần nhíu nhíu, cân nhắc từng câu từng chữ, "Cậu ta còn hỏi qua tôi là không phải yêu thích cậu ta sao? Cho nên mới làm cho cậu ta rời đi Tô Việt. Tô Việt cậu biết đi, bọn họ gần nhất thân quen."
Lăng Thanh gật đầu, hắn đương nhiên biết đến, tương lai đem Lăng Bạch ngược thiếu chút nữa không biết sống chết, đem Lăng gia phá sản, Tô Việt, hắn làm sao có thể quên.
"Tôi biết."
"Tôi lúc đó rất kinh ngạc, tôi cảm thấy được tôi không có, nhưng là cậu ta cảm thấy là có, nói tôi đối với cậu ta rất tốt, rất quan tâm, còn có cái khác có hay không, nhưng là tôi cảm thấy được tôi đối với cậu ta chính là đối với bằng hữu quan tâm cùng chăm sóc, chỉ là bởi vì cậu ta trên nhiều khía cạnh rất yếu thế, cho nên tôi mới khó tránh khỏi quan tâm chút."
"Mà Lăng Bạch nói rất bình tĩnh, tôi không có nói qua luyến ái, cho nên thời điểm cũng không biết cậu ta nói đúng hay không, liền không hề trả lời. Sau đó chúng ta kết hôn, tôi cũng là không lại nghĩ chuyện này."
"Ngày đó ở phòng khách, cậu hỏi tôi chỉ muốn bảo vệ cậu ta, sao không muốn cùng cậu ta kết hôn? Tôi lúc đó trả lời cậu, nếu như trước không có, kia sau cũng là lại càng không có, tôi không có lừa cậu."
Vu Thần nhìn hắn, "Tôi chỉ là không biết, trước đó tôi đối với tình cảm của cậu ta, là cậu ta lầm tưởng yêu thích, hay là tôi cho là bằng hữu gian hữu tình."
Lăng Thanh trừng mắt nhìn, hoàn toàn không nghĩ tới câu nói này sau lưng là ý tứ như vậy.
Náo loạn nửa ngày, Vu Thần thật sự là đối với Lăng Bạch chút ý tứ đều không có, cũng sẽ không để ý câu nói kia của Lăng Bạch, Vu Thần cũng vẫn là thờ ơ không động lòng.
Anh là thật sự không thích Lăng Bạch, cũng là thật sự xưa nay đều không nói qua luyến ái, cho nên mới có thể nghi hoặc Lăng Bạch cùng mình, đến tột cùng ai nhận thức chính xác hơn.
Cho nên mới có thể nói ra câu nói kia.
Lăng Thanh cảm thấy được chính mình thật sự là nhặt được bảo bối, như thế cái đại mỹ nhân, bây giờ đối với tình cảm còn chưa thông suốt, chỉ cần mình giúp anh mở mang, vậy hắn chính là Vu Thần mối tình đầu!
Loại này mê hoặc ai có thể nhịn được, hắn là có chút cưỡng không được, thậm chí rục rà rục rịch, nóng lòng muốn thử!
Lăng Thanh vỗ vỗ Vu Thần vai, "Bảo bối, tôi ngày hôm nay sẽ có thể giúp anh trả lời cái vấn đề này, cảm giác của anh là đúng, anh không thích Tiểu Bạch. Nếu như anh thích Tiểu Bạch, cậu ta hỏi anh câu nói kia, anh coi như mình không ý thức được, anh cũng sẽ không kìm lòng được tim đập nhanh hơn, hoặc là căng thẳng thấp thỏm, nhưng là anh nói anh lúc đó rất kinh ngạc, mà còn cảm thấy được chính mình không phải cậu ta nói như vậy. Vậy thì chứng minh, anh là thật sự không thích cậu ta."
Vu Thần nghe vậy, bình tĩnh gật gật đầu, "Tôi cũng đoán vậy."
"Cho nên bảo bối, anh cùng tôi đồng dạng, chúng ta đều vẫn không có luyến ái quá."
Vu Thần không tin, "Cậu này bao bao, nói so với hát đều hay, cậu còn không có yêu đương ?"
"Tôi đây đều là xem trong sách."
Còn có đóng kịch phỏng đoán.
"Trên bản chất, tôi và anh giống nhau, còn là người mới trong tình yêu."
"Vậy cậu ngụy trang rất thành công."
Lăng Thanh khẽ cười, "Cám ơn đã khen."
"Bất quá lần sau cậu cùng Duyệt Duyệt hoặc là Hoan Hoan gặp phải chuyện như vậy, cậu có thể trực tiếp nói cho đối phương biết cậu là anh của em ấy."
Lăng Thanh cảm thấy được anh đây thực sự là điển hình ca ca tư duy, "Nói là ca ca nào có so lực sát thương cao hơn là bạn trai? Người khác chỉ có thể ước ao anh có một cái ôn nhu suất khí ca ca, mà là người khác hội đố kị anh có một cái ôn nhu suất khí bạn trai."
"Hâm mộ cùng đố kị,chính là hai cái ý tứ."
Vu Thần bất đắc dĩ, "Cậu ngụy biện còn rất nhiều."
"Tôi cũng là thay Duyệt Duyệt suy nghĩ, nếu phải phản kích, đương nhiên muốn thiêu mạnh mẽ nhất loại kia. Tốt nhất đánh cái kia tra nam từ đây hết hy vọng, cũng không dám nữa đối Duyệt Duyệt có tâm tư không nên có."
Vu Thần suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Chuyện này tôi sẽ để người chú ý, làm cậu ta ngày sau không dây dưa Duyệt Duyệt nữa."
Lăng Thanh nở nụ cười, "Quên đi thôi."
Hắn khuyên nhủ, "Không cần thiết, Duyệt Duyệt đã là sơ trung, không phải lớp 3,4 tiểu bằng hữu. Em ấy có thể độc lập tự chủ xử lý chuyện này, tự mình giải quyết tình cảm của chính mình. Nếu như em ấy thật sự không giải quyết được, em ấy hoàn toàn có thể nói cho chúng ta, thế nhưng hiện tại, không nhất thiết phải thế."
"Cậu cũng không hy vọng cha mẹ cậu nhúng tay vấn đề tình cảm của mình đi? Thanh xuân hài tử càng là như thế này, cho nên chuyện này cậu liền không nên nhúng tay."
"Duyệt Duyệt như thế cùng cậu nói sao?"
"Không phải, thế nhưng em ấy rõ ràng không muốn để cho quá nhiều người biết đến. Em ấy nguyện ý cho tôi đem chuyện này nói cho anh, là bởi vì em ấy tâm địa thiện lương, sợ tôi không nói cho anh, chúng ta bởi vì cái này sẽ có sự hiểu lầm. Thế nhưng em ấy đặc biệt cường điệu không thể nói cho biết ba mẹ em ấy còn có Hoan Hoan Hân Hân, cái này chứng minh, trên bản chất, là không hy vọng những người khác biết đến."
Vu Thần suy tư chốc lát, lúc này mới gật đầu nói, "Vậy cũng tốt, liền nghe lời cậu, chuyện này tôi không quản."
"Yên tâm, " Lăng Thanh cùng anh bảo đảm, "Duyệt Duyệt sẽ xử lý tốt, nếu như em ấy xử lý không tốt, sẽ cùng tôi nói."
Vu Thần nghe vậy, cũng không chịu được nhìn nhiều hắn vài lần, ngữ điệu cũng thay đổi, "Vậy cậu rất lợi hại, Duyệt Duyệt hiện tại không chỉ có nguyện ý cùng cậu chia sẻ bí mật nhỏ, có việc cũng không tìm tôi cái này anh họ, trực tiếp tìm cậu? Lợi hại Vu phu nhân, lúc này mới đến nhà chúng ta không mấy ngày, nhà chúng ta từ lớn đến nhỏ, đặc biệt là này đó tiểu nhân, đều bị cậu thu phục."
Lăng Thanh khoát tay áo một cái, "Này, cá nhân mị lực, này hết cách rồi, ai bảo tôi ôn nhu còn săn sóc đây."
Vu Thần bật cười, anh mang Lăng Thanh tới, rất lo lắng Lăng Thanh tính khí, có thể hay không ở trước mặt cha mẹ anh nháo lên.
Kết quả không nghĩ tới hắn không chỉ không có gây ra chuyện, ngược lại cùng chính mình thúc bá còn có em trai em gái ở chung đều rất tốt.
Thậm chí, còn giúp Vu Duyệt hiểu chuyện.
Vu Thần nhìn hắn, trái tim không tự chủ sinh ra cỗ ôn nhu.
"Cảm ơn." Anh nói, "Duyệt Duyệt sự tình, cậu làm thật tốt, tôi cùng Duyệt Duyệt đều cần phải cảm ơn cậu."
Lăng Thanh không nghĩ tới anh sẽ như vậy chính thức cùng mình nói cảm tạ, cười nói, "Dù sao cũng là em gái của anh mà, em gái của anh, hiện tại cũng chính là em gái của tôi, cho nên không cần khách khí."
"Bất quá." Hắn cười cười, sát lại gần Vu Thần, "Nếu như anh muốn dùng hành động thực tế biểu thị cám ơn của mình mà nói, tôi cũng không từ chối."
Vu Thần nhìn gần trong gang tấc mặt, "Tỷ như?"
Lăng Thanh đem đem người đẩy lên ở giường, cười hì hì nói, "Tỷ như vì yêu làm thụ a bảo bối ~ "
Vu Thần:...
Vu Thần yên lặng lôi chính mình chăn đắp lên trên người, "Ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có, mau ngủ đi."
Lăng Thanh:...
Lăng Thanh thở dài, không cam lòng nhìn anh, "Thật sự không được? Hôn nhẹ anh suy nghĩ thêm được không? Không muốn gấp gáp như vậy từ chối được không? Nói không chừng anh từ đây mở ra cánh cửa mới, đồng thời thập phần kinh hỉ đây!"
Vu Thần khuyên hắn, "Cậu không muốn những thứ này chuyện không thể nào được không?"
"Anh không yêu tôi sao?"
"Kia rất rõ ràng cho thấy không yêu."
"Quá plastic đi." Lăng Thanh khiếp sợ, "Anh hoặc là thử xem? Thật sự, thử xem lại không lỗ nha, vạn nhất anh cảm thấy được cảm giác rất tốt đâu?"
"Thử cái gì?" Vu Thần hỏi ngược lại, "Thử xem yêu cậu sao?"
Lăng Thanh:...
"Tôi là cho cậu thử xem làm thụ."
"Vậy tôi còn không bằng thử xem yêu cậu đâu."
Tuy rằng cái này cũng được, thế nhưng, này không giải quyết vấn đề thực tế.
Lăng Thanh lần thứ hai thở dài, nhìn Vu Thần nằm ở bên cạnh mình, luôn cảm thấy cứ như vậy cái gì cũng không làm, thật sự là quá phí của trời.
Thôi, ngược lại cũng ngủ không được, vậy không bằng chiếm chút cái khác tiện nghi thôi.
Hắn nghĩ như thế, cúi đầu hôn Vu Thần.
"Coi như thưởng cho lòng biết ơn của anh." Lăng Thanh hôn xong, lý trực khí tráng nói.
Vu Thần đột nhiên không kịp chuẩn bị bị hắn hôn một cái, còn có chút mộng.
Anh thấy Lăng Thanh mặt đắc ý cùng thỏa mãn, suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được đi, anh và Lăng Thanh hiện tại đều là vợ chồng, ôm ôm hôn hôn cái gì, đều bình thường.
Chính là...
Vu Thần nhìn Lăng Thanh mới nằm vật xuống bên khác chuẩn bị ngủ, xem Lăng Thanh bộ dáng này, hắn cũng còn là rất yêu thích chính mình đi? Ít nhất, cũng rất yêu thích mặt của anh.
Lăng Thanh ở nhà cha mẹ Vu Thần ba ngày, ngày thứ tư, liền cùng Vu Thần trở về.
Trước khi đi, sung sướng vui mừng 4 chị em đều đối với hắn biểu thị bên trong nồng đậm không muốn, đồng thời hi vọng hắn cho dù về nhà cũng có thể cùng bọn họ ở trong game gặp nhau.
Vu Thần không chút khách khí gõ xuống đầu mỗi đứa một cái, giáo dục nói: "Học tập cho giỏi, Hoan Hoan Hân Hân các em đều sắp thi toàn nghĩ chơi game, sau đó chị dâu sẽ ở trong game nhìn thấy nhóm các em, anh liền cho các em báo lớp phụ đạo, nhìn thấy hai lần, anh liền cho các em báo hai tháng, chính các em tự định giá."
Chị em sinh đôi quả thực muốn rớt nước mắt, trong nháy mắt biết đến trước mắt hắc là cái gì hắc —— là muốn bị đại ca tức chết hắc!
Lăng Thanh sờ sờ hai người bọn họ đầu, khuyên nhủ, "Chờ thi xong lại mang bọn em chơi."
Sinh đôi cây ca-cao thương thương nhìn hắn, phảng phất hai cây bị mưa đánh tiểu hoa tường vi.
Vu Thần trước tiên đưa Lăng Thanh về nhà, thấy còn có chút thời gian, thông báo cho quản gia chút việc, cùng Lăng Thanh nói tiếng, liền vừa đi công ty.
Lăng Thanh cảm thấy được anh còn rất yêu quý công tác, năm nhân sự nghiệp, không sai.
Hắn nghĩ như thế, cũng bắt đầu suy nghĩ sự nghiệp của chính mình, cũng không biết, gần nhất có hay không có cái gì tuyển tú hoạt động.
Vu Thần vừa tới công ty không bao lâu, đang muốn gọi Hoắc Kỳ lại đây, hỏi một chút hắn sắp chụp ảnh phim truyền hình tiến triển, lại nhận được thư ký điện thoại, nói là Lăng Bạch đến, muốn gặp anh.
"Lăng tiên sinh ngày hôm qua liền đến công ty, ngài không ở, tôi liền để hắn đi về trước." Thư ký thành thực báo cáo, "Cậu ta hiện tại lại tới nữa rồi, Vu tổng, muốn cho cậu ta đi vào sao?"