Edit: may

    
     Vây xem đoàn người có người nở nụ cười.
    
     Vu Duyệt bất mãn nhìn Trương Yến, để súng xuống, lôi kéo Lăng Thanh liền muốn đi.
    
     Lăng Thanh không nhúc nhích.
    
     Vu Duyệt không rõ.
    
     Lăng Thanh hỏi cô, "Còn nhớ lời anh vừa mới nói lúc nãy không?"
    
     Vu Duyệt nghĩ tới.
    
     Lăng Thanh nói qua, không có ai có tư cách cho cô bỏ việc này làm việc khác, cô cũng không cần tự mình bỏ việc này mà làm việc khác.
    
     Cô không cần thiết bởi vì Trương Yến màrời đi.
    
     Chỉ cần cô muốn tiếp tục chơi trò chơi này, cô có thể chơi không ai dám bắt cô rời đi.
    
     Vu Duyệt gật đầu, cùng hắn nói, "Vậy chúng ta ở lại."
    
     "Được." Lăng Thanh ôn nhu nói.
    
     Hắn tựa hồ vào lúc này mới rốt cục chú ý tới Trương Yến đứng ở một bên, kinh ngạc nói, "Cô mới vừa là nói chuyện cùng tôi sao?"
    
     Trương Yến gật đầu, "Đương nhiên."
    
     Lăng Thanh mỉm cười, "Thật không tiện, tôi dạy người chỉ dạy hai loại người, một loại là lớn lên dễ nhìn, giống nhà chúng ta Duyệt Duyệt loại này; loại thứ 2 là tâm địa thiện lương, cũng giống nhà chúng ta Duyệt Duyệt loại này. Cô loại này..."
    
     Lăng Thanh nhìn cô ta, lắc lắc đầu, "Cô vẫn để cho bạn trai cô dạy cô đi."
    
     "Ồ, tôi nhớ ra rồi, bạn trai cô trình độ kỹ thuật không được, bại tướng dưới tay tôi. Bất quá có câu nói, cá tìm cá, tôm tìm tôm, con rùa tìm vương, hai người các người vẫn rất xứng."
    
     "Ba" âm thanh, Tôn Chấn Nam ném cây súng trong tay, trừng mắt về phía Lăng Thanh.
    
     Lăng Thanh mới không để ý, hắn nhìn Trương Yến, "Bạn trai cô sinh khí, cô không đi rỗ rành sao? Bất quá loại này dễ tức giận nam sinh, không muốn cũng được, ai biết hắn sau đó có thể hay không gia bạo cô sao."
    
     Tôn Chấn Nam nghe vậy, giơ quả đấm hướng Lăng Thanh đánh tới.
    
     Trương Yến bị dọa.
    
     Vu Duyệt vội vã đi can ngăn, chỉ là người vừa tới trước mặt, liền phát hiện Tôn Chấn Nam bị Lăng Thanh quật ngã xuống đất.
    
     "Ca ca anh không sao chứ?" Vu Duyệt quan tâm nói.
    
     Tôn Chấn Nam quả thực không thể tin được, rõ ràng bị đánh chính là cậu ta có được không?
    
     Vu Duyệt làm sao quan tâm lại là ca ca trúc mã!
    
     "Vu Duyệt, cậu chỉ thích người như vậy sao? !" Tôn Chấn Nam quát.
    
     Vu Duyệt không nói, đây là chị dâu a? Thích gì mà thích?
    
     Cô đương nhiên thích chị dâu, vợ của anh cô cô không thích, cũng vẫn là chị dâu có được không? !
    
     "Cậu tựa hồ có chút hiểu lầm" Lăng Thanh bình tĩnh, "Không phải Duyệt Duyệt yêu thích tôi, là tôi yêu thích Duyệt Duyệt."
    
     "Tiểu Duyệt Duyệt dung mạo xinh đẹp vừa đáng yêu, ai mà không thích? Ở nơi cậu không nhìn thấy, người thích em ấy nhiều lắm đấy."
    
     Vu Duyệt:...
    
     Vu Duyệt yên lặng cúi đầu, cô không phải cô không có, cô họ Vu, không họ Mã, lại càng không gọi Lệ Tô*.
     (*?)

     Trương Yến nghe nói như thế, móng tay đều cắm sâu vào lòng bàn tay, chỉ cảm thấy phổi đều muốn tức chết rồi!
    
     Dựa vào cái gì? ! Dựa vào cái gì nhiều người như vậy yêu thích Vu Duyệt!
    
     Vu Duyệt có cái gì tốt, tại sao không phải cô yêu thích người khác, mà là người khác thích cô.
    
     Trương Yến nhìn bọn họ, giận dữ cười, "Chỉ tiếc, anh yêu thích Vu Duyệt, Vu Duyệt rất không thích anh, cô ta yêu thích là bạn trai của tôi Tôn Chấn Nam, đúng không Vu Duyệt?"
    
     Vu Duyệt run lên.
    
     Tôn Chấn Nam nhìn cô, trong mắt tràn đầy ước ao.
    
     "Cô điên rồi sao?"
    
     Lăng Thanh cười nói, "Duyệt Duyệt yêu thích cậu ta? Em ấy yêu thích cậu ta là vì cái gì? Yêu thích tính khí táo bạo của cậu ta, yêu thích người ăn trong bát nhìn trong nồi ? Hay là yêu thích sự do do dự dự, nhu nhược khiếp đảm của cậu ta? Loại cặn bã này, cũng chính là chỉ có cô coi cậu ta là bảo bối, cho chúng ta Duyệt Duyệt làm hộ vệ, tôi đều chê xấu xí."
    
     "Anh..." Tôn Chấn Nam đứng lên liền hướng Lăng Thanh đánh tới, kết quả chân bị Lăng Thanh đạp quỳ trên mặt đất.
    
     Lăng Thanh chậm rãi nói bổ sung, "Còn yếu lắm."
    
     Trương Yến:...
    
     Vu Duyệt:...
    
     Lăng Thanh tiếp tục bổ đao, "Người như tôi, mỗi ngày đều sống trong tự ti, cảm thấy được mình không xứng với nhà chúng ta Tiểu Duyệt Duyệt, cô dĩ nhiên không ngại ngùng nói Duyệt Duyệt yêu thích loại rác rưởi này? Cô là tai hại rác thải thu về thùng, này không đáng kể, nhưng Duyệt Duyệt nhà chúng tôi không phải."
    
     Hắn quay người nhìn về phía Vu Duyệt, ôn nhu nói, "Nhà chúng tôi Duyệt Duyệt nhưng là Tiểu công chúa."
    
     Vu Duyệt:... Tuy rằng xấu hổ, mà khó giải thích được sảng khoái!
    
     Quần chúng vây xem nghe vậy, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, "Quá đã đi."
    
     "Quá ngọt rồi, tôi cũng muốn có một người bạn trai như vậy."
    
     "So sánh quá khập khiễng, em gái liền không ngốc, là người thì đều biết tuyển trúc Mã ca ca a."
    
     "Tôi tại sao không có trúc mã như vậy, anh anh anh."
    
     Tôn Chấn Nam nghe, kiêu ngạo không giữ được, đứng lên quay người ly khai.
    
     Trương Yến nhìn cậu ta, do dự chốc lát, vẫn là đuổi theo.
    
     Chỉ là cô ta trước khi đi, vẫn luôn nhìn Lăng Thanh.
    
     Cô ta trước đây trực giác nghĩ đến Tôn Chấn Nam cũng không tệ lắm, đặc biệt là Vu Duyệt tựa hồ yêu thích Tôn Chấn Nam.
    
     Cho nên cô ta mới phí hết tâm tư trở thành Tôn Chấn Nam bạn gái.
    
     Nhưng là bây giờ, Tôn Chấn Nam cùng người khác cá nhân so sánh xuống, không đáng.
    
     Trương Yến tâm, cũng không tự chủ hướng đến người khác.
    
     Chỉ tiếc, cậu ta trong mắt nữ sinh, xưa nay cũng không thể lọt vào trong mắt Lăng Thanh.
    
     Từ đầu đến cuối, Lăng Thanh cũng không cho cô ta cái nhìn thẳng.
    
     Tôn Chấn Nam đi, Vu Duyệt không tự chủ hướng hắn phương hướng ly khai liếc nhìn.
    
     Lăng Thanh nhìn, vỗ vỗ bờ vai của cô, để sát vào cô, nhẹ giọng nói rằng, "Cậu ta không xứng."
    
     Vu Duyệt dường như bị phát hiện bí mật gì, trong nháy mắt cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
    
     Lăng Thanh cười cười, hỏi Nhạc Nhạc, "Chơi vui sao?"
    
     Nhạc Nhạc gật đầu, "Chơi vui."
    
     "Vậy còn muốn tiếp tục chơi trò chơi này sao?"
    
     Nhạc Nhạc tiếp tục gật đầu, Lăng Thanh liền cùng bọn họ chơi một lát.
    
     Không sai biệt lắm hơn 5 giờ, Vu Thần cùng Lăng Thanh hội hợp, mang theo mấy đứa trẻ về nhà.
    
     Duyệt Duyệt thẳng không nói gì, mãi đến tận cơm nước xong, mới nhỏ giọng cùng Lăng Thanh, "Lăng Thanh ca ca, anh có thể cùng em nói chuyện sao?"
    
     Lăng Thanh gật đầu.
    
     Vu Thần nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, "Hai người âm thầm trò chuyện?"
    
     Duyệt Duyệt gật đầu.
    
     Lăng Thanh nở nụ cười, động viên anh, "Yên tâm, tôi liền sẽ không ăn em gái anh."
    
     Vu Thần nhìn về phía Vu Duyệt, "Anh không thể nghe."
    
     Vu Duyệt yên lặng gật đầu.
    
     Vu Thần:...
    
     Vu Thần cảm thấy được em gái của anh hiện tại đã biến thành em gái Lăng Thanh.
    
     Chuyện này làm sao mới trở về hai ba ngày, em trai em gái anh liền đều làm phản cơ chứ?
    
     Lăng Thanh thấy anh mặt phiền muộn, cười quát hạ cằm của anh, liền nhanh chóng thu tay về, "Đi thôi Duyệt Duyệt."
    
     Nói xong, hắn và Vu Duyệt lên lầu, lưu lại hạ Vu Thần cá nhân, cô quạnh sờ sờ cằm.
    
     Vu Duyệt muốn nói sự tình rất đơn giản, kỳ thực chính là vấn đề tình cảm.
    
     Cô có chút thẹn thùng, còn có chút tiếc nuối, nhỏ giọng cùng Lăng Thanh nói: "Tôn Chấn Nam trước đây đã giúp em nhiều lần, liền hỏi em một chuyện, nghỉ hè cũng sẽ hẹn em ra ngoài chơi, có thứ tốt cũng sẽ giữ cho em. Em cảm thấy được hắn thật giống như yêu thích em, nhưng là hắn cũng chưa nói, em cũng không tiện hỏi, mãi đến tận học kỳ này, hắn và Trương Yến ởbên nhau."
    
     "Trương Yến từ đầu không thích em, em cũng không thích cô ấy, em không hiểu Tôn Chấn Nam vì sao lại cùng Trương Yến bên nhau, rõ ràng trước đây hắn cùng Trương Yến cũng không có gì tiếp xúc a? Em rất tức giận, liền tránh bọn họ, nhiều lần Tôn Chấn Nam tới tìm em, em đều không để ý tới. Không nghĩ tới, ngày hôm nay gặp."
    
     Vu Duyệt nhìn hắn, thấp giọng nói, "Xin lỗi a ca ca, liên lụy anh."
    
     "Không có chuyện gì." Lăng Thanh ôn nhu nói, "Anh là  chồng ca ca em, cũng chính là ca ca của em, người nhà không cần khách khí như thế."
    
     Vu Duyệt cười cười, "Bất quá ca ca anh ngày hôm nay thật đẹp trai, cám ơn anh giúp em."
    
     " Sau này bạn trai em cũng sẽđẹp trai như vậy." Lăng Thanh an ủi cô.
    
     Vu Duyệt có chút ngượng ngùng.
    
     Lăng Thanh nhìn cô, ôn thanh hỏi, "Cho nên, em còn yêu thích Tôn Chấn Nam sao?"
    
     Vu Duyệt suy nghĩ một chút, trả lời hắn, "Anh đã cùng em nói hắn không xứng."
    
     "Đúng." Lăng Thanh gật đầu, "Hắn cần phải đúng là yêu thích em, không đúng vậy không thể đối với anh lớn như vậy địch ý. Chỉ là hắn rõ ràng yêu thích em, trước đó cùng em ám muội cũng liền thôi, hiện tại có bạn gái, nhưng vẫn là phó không bỏ xuống được bộ dáng của em, cái này rất cặn bã."
    
     "Cho nên, hắn không xứng để em yêu thích."
    
     Vu Duyệt gật đầu, "Em cũng cảm thấy hắn và Trương Yến bên nhau, sẽ không nên tới tìm em nữa."
    
     Cô xem hướng Lăng Thanh, "Chúng ta tuổi tác như vậy, quả nhiên là không nên yêu sớm."
    
     Lăng Thanh nở nụ cười, ôn thanh nói, "Em còn nhỏ, các em tuổi tác trẻ như vậy, sẽ gặp phải đối tượng sao? Đương nhiên là có khả năng. Nhưng là không phải mỗi đối tượng đều có thể đi tới cuối cùng. Cho nên, em yêu thích, không thể là loại này liên luỵ không rõ, do dự nhu nhược. Nếu như hắn yêu thích em, hắn cần phải nói cho em, mà không phải cho em đi đoán, càng không nên sẽ cùng những nữ sinh khác có dính dáng. Đồng dạng, nếu như hắn yêu thích em, hắn cần phải suy nghĩ cho em, mà không phải làm em khó xử."
    
     "Luyến ái, hẳn là chuyện vui sướng tình, nếu như hắn mang lại do dự cho em, càng nhiều hơn chính là mê man, bất an cùng thống khổ. Như vậy, hắn liền không xứng với sự yêu thích của em."
    
     Vu Duyệt gật đầu, "Em biết rồi. Nếu như em sau đó gặp yêu thích người, em sẽ nói cho anh biết."
    
     "Được." Lăng Thanh sờ sờ đầu của cô, "Đương nhiên, tốt nhất muộn chút,  em biết, yêu sớm tại các em cái này tuổi tác, kết cục tổng là bi lớn hơn hỉ."
    
     "Em tận lực." Vu Duyệt cười nói.
    
     Hai người đàm luận đến mức rất vui vẻ, nói chuyện kết thúc trước, Lăng Thanh hỏi, "Chuyện này có thể nói cho ca ca em sao?"
    
     Vu Duyệt suy tư chốc lát, hỏi hắn, "Không nói cho anh em biết, sẽ ảnh hưởng các anh tình cảm sao?"
    
     "Hẳn là sẽ không đi. Thế nhưng ca ca em có thể sẽ thật tò mò, cũng sẽ rất lo lắng cho em đi. Dù sao, em là em gái của hắn."
    
     "Kia ca ca anh quyết định đi, anh so với em thông minh nhiều hơn, anh quyết định là tốt rồi. Bất quá không thể nói cho ba mẹ em, còn có Hoan Hoan, Hân Hân."
    
     "Yên tâm, anh chỉ nói cho một mình ca ca em."
    
     Vu Duyệt gật đầu, "Được."
    
     Lăng Thanh nhìn cô, chỉ cảm thấy cô cũng thật là đáng yêu.
    
     Có một cái đáng yêu em gái nguyên lai là cái cảm giác này a, có chút mới mẻ.
    
     Vu Thần thấy hắn trở lại, hỏi, "Chuyện gì, thần bí như vậy, tôi là anh họ đều không thể biết, cậu làm chị dâu nhưng có thể biết đến."
    
     Lăng Thanh thân thủ tại trước lỗ mũi phẩy phẩy, hỏi anh, "Anh nghe thấy được sao? Thật lớn vị chua, có phải là dì ngày hôm nay làm cơm, đem bình dấm chua đánh?"
    
     Vu Thần:...
    
     Vu Thần phẫn hận lật trang sách!
    
     Lăng Thanh đi tới bên giường, ngồi lên, "Muốn biết em gái anh nói với tôi cái gì?"
    
     "Tôi là anh của em ấy, tôi quan tâm em ấy, không nên sao?"
    
     "Cần phải." Lăng Thanh gật đầu, "Cho nên tôi có thể nói cho anh, bất quá anh không thể nói cho người khác biết. Đây là Duyệt Duyệt nói, em ấy không hy vọng quá nhiều người biết đến."
    
     "Hai người các cậu ngược lại là quan hệ tốt, em ấy không hy vọng quá nhiều người biết đến, lại trước tiên nói cho cậu."
    
     Lăng Thanh cười cười, "Khả năng tôi trời sinh tương đối có mị lực đi."
    
     "Cậu? Có mị lực?" Vu Thần cười nói, "Cậu đang nói đùa sao?"
    
     "Rất tốt, " Lăng Thanh mỉm cười, "Vậy chính anh đi hỏi Duyệt Duyệt em ấy nói với tôi cái gì đi, như vậy thích nói giỡn, quyết định trước tiên ngủ."
    
     Lăng Thanh nói xong, cầm áo ngủ, xuống giường liền đi phòng vệ sinh rửa ráy.
    
     Vu Thần: ? ? ?
    
     Vu Thần bất đắc dĩ nhìn hắn rời đi, thầm nghĩ chuyện này làm sao hoàn nói đi là đi đâu? !
    
     Nửa giờ sau, Lăng Thanh tắm xong đi ra, liền thấy Vu Thần vẫn ngồi ở mới vừa vị trí, thấy hắn đi ra, hỏi, "Giặt xong ?"
    
     Lăng Thanh không để ý tới anh.
    
     Vu Thần:...
    
     Vu Thần ho khan thanh, "Cái gì kia, uống nước sao?"
    
     "Uống." Lăng Thanh nói.
    
     Vu Thần thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy đầu giường cốc thủy tinh đưa cho hắn.
    
     Nhưng mà Lăng Thanh tay đều không có hướng ra duỗi, bình tĩnh mà vô tội nói: "Thật không tiện, tôi đùa giỡn đây."
    
     Nói xong, hắn xoay người, nằm tiến vào trong chăn.
    
     Đang cầm chén nước Vu Thần:...
    
     Vu Thần không thể làm gì khác hơn là liền đem chén nước thả xuống, kỳ quái cùng hắn nói xin lỗi đạo, "Tôi sai rồi được không? Đừng nóng giận."
    
    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play