Edit: may
Lăng Thanh thiếu chút nữa nghẹn cơm ở cuống họng, không nghĩ tới, không suy nghĩ một chút, đừng hỏi!
Vu Thần nhìn hắn đột nhiên ho lên, tiện tay giúp hắn vỗ vỗ lưng, liền đưa cho hắn chén nước.
"Trước tiên không vội vã, chờ sau này hãy nói đi, ngược lại hai chúng ta cũng không thể sinh, thời điểm đó nhận nuôi một đứa đi."
Lăng Thanh:...
Lăng Thanh yên lặng sờ sờ hắn bụng dưới, hắn liền không rõ, hắn xuyên qua sau cũng tỉ mỉ xem qua, xác định mình là một thuần gia môn, làm sao có thể sinh đâu?
Đứa nhỏ này đang ở đâu vậy? Lẽ nào bụng hắn bên trong còn có tử cung sao?
Lăng Thanh cảm thấy được này cũng thật là đáng sợ, hắn không phải nhà khoa học, hắn đều tưởng giải phẫu tự xem nhìn!
Vu mẫu gật gật đầu, xem như là đồng ý.
Ăn cơm, Vu mẫu cùng bọn họ nói một lát, liền đi ngủ.
Lăng Thanh cũng cùng Vu Thần lên lầu, đem trong rương hành lý quần áo lấy ra.
"Ngày mai thúc thúc bá bá bọn họ thật giống muốn tới." Vu Thần đột nhiên nói, "Tôi sớm cùng cậu nói, cậu thời điểm đó chớ kinh ngạc."
Lăng Thanh không rõ, "Bọn họ tới làm gì? Anh sao lại để cho bọn họ tới."
"Dĩ nhiên không phải, bọn họ vốn là tưởng cùng ba mẹ tôi ra ngoài chơi, ba mẹ tôi cự tuyệt, nói hai chúng ta ngày hôm nay quay về, bọn họ nghe thấy, liền làm ầm ĩ nói cũng phải đến, nói muốn đến xem chúng ta, đương nhiên chủ yếu là nhìn cậu."
Lăng Thanh:...
"Tại sao tôi cảm giác tôi như vườn thú đâu?"
Vu Thần nở nụ cười, "Yên tâm, thúc thúc bá bá người không sai, còn chuẩn bị cho cậu tiền lì xì đây."
"Nhiều sao?" Lăng Thanh hiếu kỳ.
Vu Thần:...
"Cậu chính là như thế xem trọng điểm lệch?"
Lăng Thanh thản nhiên, "Cõi đời này còn có cái gì so với tiền càng nặng hơn sao?"
Vu Thần:...
"Không có, ngoại trừ hoàng kim." Lăng Thanh cho ra tiêu chuẩn đáp án.
Vu Thần:...
Vu Thần lần thứ hai cảm thấy được, Lăng Thanh quả nhiên là yêu thích tiền của mình.
Buổi tối hôm đó, hai người rất sớm liền tắm rửa sạch sẽ, thay đổi áo ngủ nằm trên giường.
Sắp ngủ, Lăng Thanh còn không quên hướng bên giường hơi di chuyển, vỗ trống rỗng chăn nhắc nhở Vu Thần, "Ai ngủ phần người nấy, không được tới gần tôi."
Vu Thần ngồi dựa ở phía khác của giường vừa nhìn sách, nghe vậy mí mắt cũng không nhấc hỏi ngược lại hắn, "Cậu cảm thấy được tôi có muốn dựa vào gần của cậu sao?"
Thật giống như xác thực không có.
Lăng Thanh an tâm nằm tiến vào ổ chăn, nghiêng thân, nhìn Vu Thần.
Vu Thần bị hắn nhìn hảo một lát, rốt cục không nhịn được ngẩng đầu hỏi hắn, "Có chuyện gì sao?"
"Không có."
"Vậy cậu cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì."
"Lúc sắp ngủ dưỡng thần một chút thôi." Lăng Thanh đạo, "Anh không cần phải để ý đến tôi, tôi xem anh giống như xem hoa mẫu đơn giống nhau, có tác dụng."
Vu Thần:...
Vu Thần trầm mặc khép lại sách trong tay, tắt đèn giường, "Ngủ."
Lăng Thanh thấy đèn tắt, cũng chỉ đành nhắm mắt lại, rơi vào mộng đẹp.
_____________
Vu Thần công tác quen rồi, đúng 7 giờ, theo đồng hồ sinh học ảnh hưởng mông lung tỉnh lại.
Anh chính muốn rời giường, lại phát hiện mình thật giống bị người ôm lấy, có chút không thể động đậy.
Vu Thần trợn mắt, chỉ thấy người tối hôm qua còn tại một bên khác của giường- Lăng Thanh, lúc này dĩ nhiên chạy tới trong lồng ngực của anh.
Đầu gối chính mình cổ, tay ôm hông của mình.
Vu Thần quả thực không biết nên nói cái gì, là ai tối hôm qua trước khi ngủ còn buông lời nói "Ai ngủ phần người nấy, không được tới gần tôi".
Kết quả buổi tối đều không yên, liền chạy tới trong lồng ngực của mình. Việc này, còn không thấy ngại nói muốn cùng anh ly hôn?
Dục cầm cố túng.
Vu Thần nhìn người trong ngực, lắc lắc đầu, đem chăn hướng nâng lên, trùm lên Lăng Thanh trên người.
Người này lúc ngủ, quả thực giống như tiểu hài nhi.
Anh nhấc lên cánh tay chuẩn bị rời giường, kết quả mới vừa động, liền nghe đến Lăng Thanh mang theo buồn ngủ nhẹ giọng nói, "Bảo bối đừng nghịch."
Vu Thần:...
Vu Thần nhìn mắt hắn đều không mở, còn chưa tỉnh ngủ bộ dáng, luôn cảm thấy hắn câu nói này nói tới cũng tựa hồ quá tự nhiên, liền phảng phất... Hắn trước đây thường thường nói như vậy sao.
Anh híp mắt một cái, thấp giọng hỏi, "Tôi là ai?"
Lăng Thanh không để ý tới anh.
Vu Thần lần thứ hai giật giật cánh tay, nghĩ rút ra.
Lăng Thanh bị động tác của anh làm phiền, cầm tay anh, nhấc lên phóng tới bên môi hôn một cái, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ đích xác dụ dỗ, "Tiểu Ngư, ngoan."
Vu Thần:...
Vu Thần quả thực không biết mình bây giờ là tâm tình gì.
Anh thấy Lăng Thanh nói xong, nắm tay anh, liền ngủ say, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Thôi, tốt xấu còn biết mình tại ai trong lồng ngực, ngủ là ngủ đi.
Vu Thần nghĩ như thế, đơn giản cũng nhắm hai mắt lại, dự định ngủ tiếp một lát.
Ngủ nhiều giờ, Lăng Thanh rốt cục tỉnh rồi.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy Vu Thần chính tại trước mắt của chính mình.
Lăng Thanh sửng sốt một chút, nhìn một chút Vu Thần phía sau, lại nhìn một chút phía sau mình.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, mà thật giống đúng là hắn chủ động cọ đến nhân gia bên này.
Hắn nghĩ như thế, liền tưởng lui về phía sau, kết quả động mới phát hiện, chính mình hoàn nắm Vu Thần tay.
Lăng Thanh trong nháy mắt buông lỏng tay, bắt tay thu lại rồi.
Trời ạ, hù chết ca.
Bất quá rất nhanh, Lăng Thanh liền lại nghĩ đến, nắm cái tay cũng sẽ không mang thai, sợ cái gì sợ!
Hắn nghĩ như thế, không nhịn được nhìn chằm chằm Vu Thần nhiều lần.
Mỹ mạo này, thật sự là xem không chán, thường xuyên xem vẫn cảm thấy mới lạ!
Đặc biệt là giấc ngủ tỉnh lại, bên người nằm như thế cái vưu vật, vậy thì thật là một ngày tốt đẹp từ khi mở mắt bắt đầu.
Lăng Thanh yên tĩnh nhìn một lát, liền không nhịn được cầm cánh tay chính mình mới vừa buông ra.
Ngược lại nắm tay sẽ không mang thai, sẵn có tiện nghi, không chiếm thì phí.
Ai, muốn Vu Thần là thụ là tốt rồi, nghĩ nghĩ, anh coi như là cái tra thụ, chính mình cũng không sợ, có thể cố tình anh lại là công.
Công liền rất sốt ruột, đặc biệt là có thể khiến người ta mang thai sinh tử công, quả thực thật là đáng sợ!
Mỹ nhân ở bên, chính mình lại không thể ngủ, quá ngược.
Lăng Thanh không nhịn được thở dài, hi vọng thế giới này, có thể có người so với Vu Thần càng phù hợp hắn khẩu vị thụ.
Hắn cầm một lát Vu Thần tay, thấy Vu Thần tựa hồ muốn tỉnh rồi, liền buông lỏng tay, lui về chính mình tối hôm qua ngủ vị trí.
Vu Thần tỉnh lại nhìn thấy hắn trở lại bên kia giường, liền đoán được hắn cần phải tại chính mình ngủ nướng tiếp khoảng thời gian này tỉnh lại quá lần.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thấy đã 10:40, xuống giường, đi phòng vệ sinh đơn giản rửa mặt.
Lăng Thanh thừa dịp anh tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt ngồi dậy, làm bộ chính mình mới vừa mới tỉnh.
"Tỉnh rồi?" Vu Thần ra phòng vệ sinh thấy hắn ngồi dậy, hỏi.
Lăng Thanh gật gật đầu, "Anh còn rất sớm."
Đó là so với cậu sớm, Vu Thần thầm nghĩ, không thì làm sao có thể phát hiện cậu dục cầm cố túng tiểu thủ đoạn.
"Tỉnh rồi liền đi rửa mặt đi, một lát xuống lầu ăn cơm."
Lăng Thanh đáp một tiếng, vén chăn lên xuống giường.
Lúc đi qua nhau, Vu Thần cố ý nói, "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Lăng Thanh:...
Lăng Thanh mặt không biến sắc, "Còn có thể đi, anh thì sao?"
"Cũng vẫn được đi, chính là nằm mơ mơ tới tôi đi bơi lội, có con bạch tuộc thành tinh, víu tôi chết sống không buông tay."
Lăng Thanh:...
Lăng Thanh mỉm cười cười, "Vậy hắn có thể là thèm nhỏ dãi mỹ mạo của anh, muốn đem anh đoạt lại đi, làm Hải phu nhân."
"Vậy tôi phỏng chừng trước phải đem hắn làm thành bạch tuộc viên*."
(*Takoyaki: một loại đồ ăn vặt của Nhật. Một suất 8 viên á
Nói đến lại thèm rồi )
Lăng Thanh:...
"Tôi muốn ăn bạch tuộc viên." Hắn mở miệng nói.
"Cậu vừa mới rời giường."
"Cho nên đói bụng mà." Lăng Thanh cây ngay không sợ chết đứng, "Bữa sáng muốn ăn thật ngon, chúng ta bữa sáng có thể ăn được hay không bạch tuộc viên a?"
"Nghĩ gì thế." Vu Thần cảm thấy được hắn cũng thật là nghĩ ra là ra, "Bữa sáng tầm này chắc cũng đã làm xong, cậu nhanh đi rửa mặt đi, tôi chờ cậu."
Lăng Thanh "Ồ" thanh, đi vào phòng vệ sinh, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Buổi chiều 2 giờ, Vu Thần thúc thúc bá bá lục tục đến, cùng bọn họ lên còn có Vu Thần em trai em gái cùng thẩm thẩm.
4 đứa trẻ, một nam ba nữ, ba nữ có hai người là sinh đôi.
Vu Thần trước tiên mang theo hắn thấy trưởng bối, mới giới thiệu với hắn trước mặt 4 tiểu quỷ, "Bé trai là Nhạc Nhạc, 2 đứa sinh đôi chị là Hoan Hoan, tóc quăn chính là em gái Hân Hân, cái kia xem ra có chút yên tĩnh chính là Duyệt Duyệt."
Lăng Thanh nở nụ cười, "Nhà các anh nhũ danh của mấy đứa nghe tới đều rất vui mừng a."
"Vừa vặn thu thập khối."
"Vậy là anh cái gì?" Lăng Thanh hỏi hắn, "Thần Thần? Nghe tới cùng bọn họ họa phong không giống nhau a."
Vu Thần không nói, "Tôi so với bọn nó lớn hơn mười mấy tuổi, tôi còn có thể cùng bọn họ họa phong dạng a."
"Anh chỉ cần không gọi Thần Thần, gọi vui vẻ vui vẻ là được rồi, sung sướng vui vẻ."
"Vậy cậu cũng được, " Vu Thần nhìn hắn, "Chớ để cho Thanh Thanh gọi khánh khánh, vui mừng khánh*."
(* Vu ca chơi chữ.
Vì mình k có bản raw chỉ dựa trên bản quốc tế nên không biết là chữ nào )
Lăng Thanh trong nháy mắt nở nụ cười, "Bảo bối anh còn rất dí dỏm."
"Không là cậu dí dỏm."
"Đó là." Lăng Thanh không chút nào khiêm tốn, "Tôi dí dỏm là trời sinh."
Vu Thần: "... Cậu thật là không biết xấu hổ."
"E lệ có ích lợi gì?" Lăng Thanh hỏi ngược lại hắn, "E lệ có thể ăn sao? Cũng không phải mì thịt bằm."
Vu Thần:...
Vu Thần giơ tay nặn nặn mặt của hắn, nghĩ xem nhìn mặt hắn da đến cùng dày bao nhiêu.
Chỉ là xoa bóp trong tay mới phát hiện, Lăng Thanh da dẻ còn rất non, bốc lên đến rất mềm mại, quá mức nhẵn nhụi.
Như bơ tàn chảy vậy.
Cảm giác rất tốt.
Lăng Thanh còn tưởng rằng anh bóp mặt một chút rồi thôi, không ngờ rằng anh ngắt liền không buông tay.
Lăng Thanh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhắc nhở: "Bảo bối, coi như mặt của tôi nắm quả thực rất tốt, đây cũng chỉ là mặt, không phải đất dẻo cao su, không phải cho anh nắm đùa."
Vu Thần nghe vậy nở nụ cười, buông lỏng tay, chỉ thấy Lăng Thanh trắng nõn mặt đỏ lên miếng.
Như vựng khai phấn má hồng.
Cũng giống tuyết hậu ánh nắng chiều.
Mang theo phân diễm lệ, chọc người đôi mắt.
Vu Thần không tự chủ bấm tay đụng một cái kia mảnh hồng.
Lăng Thanh không rõ, nhíu nhíu mày.
"Đau không?" Vu Thần thấy hắn cau mày, còn tưởng rằng là bị chính mình mới vừa nắm đau.