"Anh biết chữa bệnh sao? Tên lang băm! Anh tùy tiện ngửi một cái là biết à? Tôi thấy nhà tôi dại dột lắm mới mời thứ rác rưởi như anh!"
Nói tới đây, cô ta rất giận, đạp mạnh chân phanh để dừng xe, sau đó chỉ vào bên ngoài: “Anh cút!"
Lâm Trác Úy trề miệng, trung y coi trọng nhìn ngửi hỏi sờ, ngửi thấy thì thế nào chứ?
"Được được được... Tôi cút! Nhưng mà, gần nhất cô ăn ít đồ nóng thôi, bằng không bà dì của cô sẽ không đến đâu."
Lâm Trác Úy đột nhiên thốt ra một câu, cô gái kia lập tức cứng đờ, giống như bị sét đánh ngang tai.
Anh mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
"Từ từ!"
Mỹ nhân đột nhiên hô to một tiếng, mặt đỏ lên, không nén được xấu hổ.
Đúng vậy!
Cô ấy đang có bệnh này!
Tháng này bà dì không có đến thăm, mà lâu nay đến cũng không đúng ngày.
Mà hiện giờ, cô ngồi lái xe cũng không yên được, đêm qua đi ăn lẩu chung với chị gái, khiến cho bệnh cũ lại phát tác.
"Anh... Anh thật sự biết trung y?"
"Vô nghĩa! Tôi không biết thì cô ngồi ở chỗ này nói chuyện với tôi làm gì?"
"..." Lời nói của Lâm Trác Úy đâm trúng chỗ hiểm.
Cô gái kia lập tức câm nín.
"Anh... Làm sao anh biết?"
"Bởi vì đây là nội tiết, trên mặt cô..."
"Rồi rồi rồi!"
Lâm Trác Úy vừa muốn giải thích thì cô ta đã xua tay: “Tôi phục rồi! Anh đừng nói những cái này với tôi, có thể trị không?"
"Đương nhiên! Muốn trị rối loạn kinh nguyệt, chỉ cần một thang thuốc trung y là được rồi." Lâm Trác Úy đáp lại một câu.
"..."
Cô gái kia cúi đầu, im lặng nửa ngày, cuối cùng nói một câu: “Tôi tên là Lý Cảnh Điềm!"
Lâm Trác Úy khẽ gật đầu, nở nụ cười.
Ngồi trở lại lần nữa, anh biết Lý Cảnh Điềm đã tán thành anh.
Lý Cảnh Điềm nghi ngờ nhìn Lâm Trác Úy, thật là quái lạ.
Thật sự thần kỳ như vậy sao?
Chỉ ngửi hai cái mà anh đã biết mình bị kinh nguyệt không đều, thần kỳ như vậy à?
Nhưng rất nhanh...
Lý Cảnh Điềm nghĩ tới điều gì đó.
Ngửi thấy?
Trời ạ!
Thiếu chút nữa, cô ta đã xấu hổ đến mức chui vào cái đệm xe rồi.
Lưu manh! Thằng cha này nhất định là lưu manh!
May mà không phải tiểu thư đây phải gả cho anh, bằng không nhất định tiêu tùng rồi.
Nhưng rất nhanh...
Lý Cảnh Điềm lại lộ ra gương mặt khóc tang, người chị số khổ của em!
Nếu tên lưu manh này thật sự có thể trị hết bệnh của chị cô ta, chị phải gả cho anh sao?
Vậy chẳng phải trở thành anh rể của mình à?
Lý Cảnh Điềm không dám nghĩ tới hậu quả đó!
Trên đường đi tới, Lâm Trác Úy vẫn luôn hỏi cô ta.
Bao nhiêu tuổi rồi?
Có từ lúc nào?
Trước đó có dấu hiệu gì?
Có phải bình thường luôn thích ăn lẩu hay không?
Lý Cảnh Điềm xấu hổ đến mức muốn bóp chết tên khốn kiếp này!
Hỏi thẳng một cô gái như vậy, không biết cô xấu hổ lắm sao?
Cuối cùng bị hỏi đến không nhịn được, Lý Cảnh Điềm đáp lại một câu: “Không đều là chuyện nhỏ thôi được chưa? Cô gái nào cũng có, anh đừng nói khoa trương như vậy! Chuyện cấp bách hiện giờ là cứu chị của tôi trước, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!"
Lâm Trác Úy gật gật đầu.
"Vậy bây giờ anh im lặng, nói nhảm nữa thì tiểu thư đây tung một chân đá anh xuống!"
"À!"
"Hừ!"
Nói xong, Lý Cảnh Điềm tiếp tục lái xe.
Ai mà ngờ, Lâm Trác Úy chống cằm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, như vô tình, lại như cố ý mà lầm bầm lầu bầu một câu: “Nếu sau này bị vô sinh thì phiền phức!"
Chỉ một câu nói này đã làm Lý Cảnh Điềm sợ tới mức tè ra quần, đạp mạnh phanh xe, trợn to mắt, cô ta hoảng sợ nói: "Con mẹ nó anh đang đùa tôi? Không đều thì bị vô sinh? Anh đừng có nói quá!"
"Cũng không phải... Sau này buồng trứng suy kiệt, không chỉ bị vô sinh, nói không chừng còn tuổi già sắc suy. Cô gái mới hai mươi mấy tuổi mà nhìn như bà già tám mươi tuổi!"
Lâm Trác Úy dứt lời, Lý Cảnh Điềm thiếu chút nữa bật khóc: “Lâm Trác Úy! Thần y Lâm! Tôi sai rồi, bệnh này rốt cuộc trị thế nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT