Nhất thời Quý Yến cũng không nghĩ ra ai là người làm ra bản báo cáo này, nhưng bất kể báo cáo này là thật hay giả, Đường Đường cũng sẽ không giúp đỡ cái gọi là ân huệ này.

Đường Đường không phải là người của nhà họ Đường, là người của nhà họ Quý anh, và là sự tồn tại duy nhất không thể thiếu của dòng họ Quý.

Suy nghĩ hội tụ trong ánh mắt, Quý Yến ôm lấy eo Đường Đường, khuôn mặt không có chút biểu cảm dư thừa nói với ba người kia: “Bất kể báo cáo này từ đâu đến, cũng không cần biết có chính xác hay không, nếu như Đường Đường đã bị các người đuổi ra khỏi nhà, thì bây giờ cô ấy là người của nhà họ Quý, cô ấy không có nghĩa vụ cũng như trách nhiệm đáp ứng các yêu cầu của mấy người, mong mấy người đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi.”

“Đường Đường!” Đường Mật lập tức mất bình tĩnh, tức giận đến run người, “Chị thực sự nhẫn tâm như vậy sao? Nếu như người nằm ở đó không phải là mẹ của chị, chỉ là một người bình thường xa lạ, em nghĩ chị cũng sẽ đắn đo suy xét một chút có nên giúp hay không, nhưng đây là mẹ ruột của chị, chị lại không chút do dự từ chối, một chút hy vọng cũng không cho! Chị đang muốn trả thù sao?”

Đường Đường lẳng lặng lắng nghe không có phản bác, Đường Mật nói rất đúng, nếu lúc này người cô cần cứu là một người xa lạ, cô sẽ suy xét một chút có cứu hay là không, kỳ thật trong lòng cô mẹ Đường cũng chỉ là một người xa lạ bình thường mà thôi, cô cũng đã từng suy xét có nên cứu hay là không, nhưng cô cũng đã tìm hiểu những rủi ro sau khi phẫu thuật ghép thận và những biến chứng sau đó, biết được nhiều người tuy còn sống nhưng hệ tiết niệu rất dễ gặp vấn đề, đồng thời nhiễm trùng sau phẫu thuật cũng xuất hiện rất nhiều, tóm lại, phẫu thuật ghép thận cũng không an toàn 100%, ngược lại tỷ lệ xảy ra vấn đề rất lớn.

Nếu trong lúc cô phẫu thuật có chuyện gì hay hậu phẫu thuật xảy ra vấn đề gì, ai sẽ chăm sóc chồng và con trai của cô đây? Cô luyến tiếc rời xa bọn họ, bọn họ là mạng sống của cô, cho nên cô phải sống.

Trong trường hợp không làm tổn thương bản thân, Đường Đường nguyện ý giúp đỡ người khác trong khả năng của mình, nhưng nếu để bản thân phải tổn thương thì cô sẽ không quên mình vì người khác, cô cũng chỉ là một người ích kỷ như bao người khác thôi.

Đường Đường thở dài, cố gắng giải thích một cách bình tĩnh: “Đường Mật, tôi nghĩ cô hiểu rõ hơn tôi về những rủi ro khi phẫu thuật và những di chứng sau phẫu thuật, mấy người đã từng suy nghĩ đến an nguy của tôi chưa? Cô để ý đến người thân của mình tôi có thể hiểu được, nhưng tôi cũng có người tôi yêu và người thân, chồng của tôi và con trai tôi không nỡ bỏ tôi, nếu tôi có chuyện gì nằm liệt giường cả đời thì sao, người thân và người tôi yêu phải làm sao đây? Mấy người có suy nghĩ cho tôi không?”

Đường Mật bất giác cắn môi dưới, đương nhiên cô ta hiểu rõ những rủi ro sau phẫu thuật, bác sĩ cũng đã nói rất rõ ràng với bọn họ, nhưng cô ta vẫn không từ bỏ dù chỉ còn một chút hi vọng, cho nên, bất kể thế nào bọn họ cũng phải tiến hành phẫu thuật. Nhưng… Bọn họ đúng là chưa bao giờ đứng ở góc độ của Đường Đường mà suy xét, cũng không nghĩ đến an nguy của Đường Đường, bởi vì… trong lòng Đường Đường cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.

Suy nghĩ này khiến Đường Mật cảm thấy có chút xấu hổ.

Sự im lặng của Đường Mật khiến Đường Đường bật cười, “Các người chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi, trước nay chưa từng nghĩ đến tôi, bởi vì trong lòng các người tôi không quan trọng, chỉ là một người ngoài thôi, đúng không?”

Đường Đường thành công chọc trúng tâm tư cũng ba người, không ai có thể mở miệng phản bác.

Đường Đường tiếp tục, “Chẳng qua mấy người làm vậy cũng là lẽ thường tình, con người ai mà chả ích kỷ, tôi không thể trách mấy người được. Tôi cũng giống như vậy, cũng rất ích kỷ, trong lòng tôi mấy người cũng chỉ là người ngoài, chỉ có chồng và con trai mới là người thân của tôi, tại sao tôi lại vì người ngoài mà khiến bản thân gặp nguy hiểm?”

“Nhưng… Nhưng….” Đường Mật không thể phản bác lời nói của Đường Đường, nhưng nếu không phản bác, mẹ của cô ta sẽ không còn một tia hi vọng nào, Đường Mật mở miệng nói: “Nhưng đó không phải là người ngoài, đó là người đã mang nặng đẻ đau chị mà?”

Đường Đường cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi lại: “Vậy sao? Vậy Đường Mật, liệu cô có đối xử với mẹ ruột của mình ở Vân Nam giống như người mẹ hiện tại không?”

Chuyện này là điều cấm kỵ của Đường Mật, mặt cô ta thay đổi, theo thói quen lùi về sau một bước, may mắn là Thời Việt đỡ cô ta kịp, thấy dáng vẻ vợ mình như thế, Thời Việt đau lòng vô cùng, ánh mắt nhìn Đường Đường thâm trầm đến dọa người.

Đường Đường lại không sợ ánh mắt của anh ta, không chút lưu tình mà tiếp tục công kích: “Cô nhìn đi, cô cũng không thể coi đó là mẹ ruột của mình, nếu bây giờ mẹ ruột của cô yêu cầu cô ghép thận, cô sẽ đồng ý sao? Cô sẽ đồng ý chứ?”

Đường Đường nói chuyện ung dung thong thả, không có chút công kích nào, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy bế tắc, bất lực, đây là cảm giác của ba người bây giờ.

Bọn họ, không có gì để nói.

Không khí im lặng đến đáng sợ.

Quý Yến lại cảm thấy vui vẻ trong bầu không khí này, nhịn không được vươn tay xoa tóc cô, lần đầu tiên anh phát hiện cô vợ bé bỏng hiền lành thường ngày của anh lại có dáng vẻ hung hăng như vậy, quả thật rất mạnh mẽ, xem ra sau này anh không cần phải lo lắng cô sẽ bị bắt nạt nữa.

Tóc bị xoa rối, Đường Đường bĩu môi với Quý Yến, tặng anh một ánh mắt không được làm loạn, rồi chỉnh lại tóc của mình, nhìn ba người đối diện nói: “Tôi nói nhiều như vậy không có ý gì khác, chỉ muốn nói với mấy người rằng: “Đừng bắt người khác phải làm theo ý của mình, cũng không cần lấy huyết thống ra yêu cầu tôi, cũng mong đừng đến đây làm phiền tôi nữa, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với mấy người, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi.”

Đường Đường cảm thấy mình đã nói hết những điều cần nói, cuối cùng thở dài, giữ chặt tay Quý Yến xoay người rời đi.

Nhưng, mới đi được vài bước, phía sau truyền đến giọng nói bi thương của ba Đường, “Đường Đường ——”

Đường Đường không muốn để ý đến, nhưng ngay sau đó tiếng đầu gối chạm đất chui vào tai cô, rồi đến sự hốt hoảng của Đường Mật và Thời Việt.

Đường Đường xoay người lại nhìn, người đàn ông trung niên nho nhã kia đang quỳ dưới đấy cầu xin cô.

Đường Đường biến sắc, cho dù cô không phải là nguyên ngủ, nhưng thân thể này là cha mẹ cho cô, sao cô có thể trơ mắt nhìn ba mình quỳ gối?

“Ông làm cái gì vậy?”

Mắt ba Đường đỏ bừng, nước mắt rơi xuống, giọng nói của ông ta nghẹn ngào,”Đường Đường, ba biết con rất hận chúng ta, chúng ta có lỗi với con, đều là do chúng ta sai, nhưng con có hận cái gì cứ nhắm vào ba là được! Chỉ mong con có thể cứu mẹ con, ba xin con đây Đường Đường.”

Ba Đường nói xong, không đợi mọi người phản ứng, lập tức cúi đầu xuống, phát ra âm thanh vang dội.

“Ba ——” Đường Mật kinh ngạc, vươn tay muốn đỡ ba Đường, “Ba đừng như vậy, mau đứng lên đi, để con quỳ cho, tất cả đều là do con.”

Ba Đường kéo tay cô ta, “Mật Mật con tránh ra, chuyện này không liên quan đến con, là ba có lỗi với Đường Đường.”

Đường Mật lo lắng đến mức đỏ bừng hai mắt, cuối cùng nghiến chặt răng, cũng quỳ xuống với ba Đường.

Thời Việt không nói gì, bởi vì anh ta biết khuyên cũng vô dụng, không nói lời nào quỳ theo, ánh mắt không gợn sóng.

Đường Đường hoàn toàn ngây người, không biết phải làm sao với tình huống trước mắt.

Ba người đang quỳ trước Quý Yến và Đường Đường, khung cảnh này thoạt nhìn cũng rất náo nhiệt, không ít người vây xem, sau khi nghe ba Đường nói, ánh mắt nhìn Đường Đường càng không đúng, lúc này trong đám người có tiếng xì xào bàn tán, còn có rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp hình.

Đây là một mối đe dọa ngụy trang.

Quý Yến nghiến răng, đè nén sự tức giận trong lòng xuống, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, nhưng anh sợ dọa đến Đường Đường, cho nên vỗ nhẹ gáy cô, dịu dàng nói: “Em về nhà trước đi, ở đây để anh xử lý.”

Đường Đường lắc đầu, lo lắng ôm lấy cánh tay anh, “Chồng ơi, hay là chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi, cứ như vậy không phải là cách tốt.”

Quý Yến mỉm cười, xoa đầu cô, dỗ dành: “Em đừng lo lắng, về nhà trước đi, nghe lời anh.”

Đường Đường do dự một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, trước ánh mắt của mọi người chậm rãi đi về nhà.

Đường Đường nôn nóng chờ đợi ở nhà, đợi đến nửa đêm, mọi âm thanh đều im lặng, lúc này cửa mới có động tĩnh, Đường Đường lập tức bật đầy từ ghế sô pha chạy ra cửa, mở cửa trước người bên ngoài một bước.

“Chồng ơi anh về rồi!” Nhìn thấy người đến, Đường Đường nhịn không được nhào tới ôm anh thật chặt.

“Sao vậy? Ngoan nào, để chồng em vào nhà đã.” Quý Yến mỉm cười bế cô đi vào, dùng chân đóng cửa lại, sau đó ôm cô vào phòng ngủ.

“Sao khuya rồi em còn chưa đi ngủ?” Quý Yến đặt cô vào trong bông, bàn tay to che đi đôi chân lạnh lẽo của cô, nhanh chóng sưởi ấm chân cho cô.

Đường Đường điều chỉnh lại trái tim đang bất ổn, “Sao anh đi lâu vậy chồng? Rốt cuộc có chuyện gì?”

Vẻ mặt Quý Yến rất thoải mái, “Không có việc gì, anh xử lý xong rồi, nhà họ Đường sẽ không đến tìm em nữa, yên tâm đi.”

Anh nói rất nhẹ nhàng, Đường Đường lại không tin lắm, người nhà họ Đường kiên trì đến mức quỳ gối dập đầu cũng làm được, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Vì thế nhịn không được tra hỏi, “Rốt cuộc anh đã làm gì? Bọn họ thật sự sẽ từ bỏ sao?”

Quý Yến mỉm cười bóp má cô, “Cô ngốc này, những chuyện này chồng em sẽ giải quyết, em đừng lo lắng, ngoan nào.”

Biết anh không muốn nói với cô, Đường Đường mếu máo, nhưng cũng đành gật đầu không hỏi nữa. Bạ𝘯 đa𝘯g đọc tr𝙪𝗒ệ𝘯 tại ﹏ trùmtr𝙪𝗒ệ 𝘯.𝑽𝙉 ﹏

“Ngoan quá.” Quý Yến hôn hai cái lên trán cô, kéo cô vào trong ngực, giọng nói mang theo tia áy náy, “Đường Đường, chuyến đi ngày mai của chúng ta sẽ bị dời lại, xin lỗi em.”

Đường Đường biết anh có chuyện cần xử lý, ngẩng đầu hôn cằm anh, “Nếu anh bận việc thì cứ làm đi, nào xong rồi chúng ta lại đi, lại không phải không có thời gian, em và bọn nhỏ còn có ông nội đều hiểu được.”

Quý Yến mỉm cười, đột nhiên duỗi tay bế ngang cô lên, vừa đi vào phòng tắm vừa nói: “Sao vợ anh lại ngoan như vậy chứ? Hửm? Đêm nay chồng em sẽ yêu em thật nhiều.”

Đường Đường xấu hổ che mặt lại, những suy nghĩ rối loạn vì chuyện của nhà họ Đường lập tức trôi đi, trong mắt chỉ còn lại người đàn ông này.

Một tiếng sau, Quý Yến ôm Đường Đường do mệt mõi nên đã ngủ say ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào trong chăn, hôn nhẹ lên trán cô, chắc cahsnw cô đã ngủ say, lúc này mới mặc thêm quần áo đi ra ngoài ban công, lấy ra một điếu thuốc đưa đến bên miệng, bật lửa trong đêm tối thoát ẩn thoát hiện.

Nhìn bầu trời đêm đứng im lặng, nghĩ đến chuyện hôm nay, anh tức giận đến nỗi không kìm chế được.

Người phụ nữ của anh, là người anh coi là bảo bối trong lòng, bọn họ dựa vào đâu mà đối xử với cô như vậy! Sao bọn họ dám!

Sau khi anh đuổi đám người nhà họ Đường đi liền gọi người điều tra bệnh tình của mẹ Đường, bà ta bị ung thư thận giai đoạn cuối, tình huống vô cùng nghiêm trọng, vật lý trị liệu cũng không thể duy trì tính mạng, hi vong cuối cùng là tiến hành ghép thận, như vậy mới có khả năng sống sót.

Vốn dĩ dựa vào tài chính của nhà họ Đường, thì tìm một quả thận không phải vấn đề khó khăn, nhưng nhóm màu của mẹ Đường lại khá hiếm, tìm được người phù hợp khá khó. Đúng lúc, nhóm màu của Đường Đường lại phù hợp, đây cũng là lý do nhà họ Đường cố chấp với Đường Đường.

Nhưng đây không phải nguyên nhân khiến Quý Yến tức giận, anh tức giận khi nghe được tin tức tiếp theo.

Vỗn dĩ thân thể của mẹ Đường đã yếu, không chỉ riêng thận có vấn đề mà còn những triệu chứng khác nữa, cho nên dù ca mổ có thành công đi nữa khả năng khỏi bệnh cũng chỉ là 50%. Hơn nữa, do thân thể của mẹ Đường đã yếu, cho dù có phẫu thuật thành công cũng sống không được quá ba năm.

Nói cách khác, nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, mẹ Đường cũng chỉ còn sống được nhiều nhất là ba năm. Mà Đường gia lại biết rõ chuyện này, nhưng vẫn muốn dùng quả thận khỏe mạnh và sức khỏe cả đời còn lại của Đường Đường để đánh đổi tuổi thọ ba năm của mẹ Đường; bọn họ chỉ vì ba năm mà không quan tâm đến tính mạng của Đường Đường, thậm chí không tiếc trước mặt mọi người mà quỳ xuống, chỉ vì muốn Đường Đường đồng ý.

Trong mắt bọn họ ba năm tuổi thọ của mẹ Đường là báu vật vô giá, còn sức khỏe của Đường Đường lại không đáng một đồng trong mắt bọn họ. Anh nghĩ, nếu giờ đây thận của Đường Mật tương thích với mẹ Đường thì nhà bọn họ vẫn quyết tâm tiến hành ghép thận sao?

Chưa nói đến Đường Đường bây giờ không phải là Đường Đường, bọn họ lấy cái quyền gì mà đối xử với cô như vậy?

Hay, thật sự rất hay….

Nếu bọn họ còn dám làm vậy với Đường Đường một lần nữa, thì đừng trách tại sao anh lại độc ác.

Quý Yến rít một hơi, trong lòng nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, cho đến khi mặt trời mọc mới khiến anh bình tĩnh hơn, lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Nghị.

Anh nhớ không lầm thì, mẹ của Tôn Nghị làm ở cục thuế.

*

Sau khi cúp điện thoại, trong phòng có tiếng động, giọng nói mơ màng của Đường Đường truyền đến, “Chồng ơi ——”

Quý Yến xoa mặt, xoay người vào trong phòng, nhìn lấy Đường Đường đang nhắm mắt sờ soạng vị trí bên cạnh, chắc là sờ không thấy anh nên mới gọi.

Quý Yến mỉm cười, đi đến chui vào trong chăn, ôm cô vào trong ngực mình, “Anh đây, giờ vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi.”

Thấy được người, lúc này đã yên tâm, Đường Đường nhắm mắt lại làm nũng với anh, “Chồng ơi hôn hôn.”

Đừng thấy ban ngày Đường Đường là một thiếu nữ rụt rè, nhưng đến lúc ngủ lại giống như một đứa trẻ, đặc biệt là ở trước mặt anh, cô không tự chủ mà làm nũng, như là một bé gái, nhưng anh anh lại yêu chết dáng vẻ này của cô.

Thuận theo hôn lên trán cô, rồi lại hôn lên mũi cô, cuối cùng dừng lại trên khóe môi, khiến Đường Đường rất hài lòng, nhắm mắt lại đi ngủ.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của vợ yêu trong ngực mình, Quý Yến cảm thấy yêu bao nhiêu cũng không đủ, anh muốn đem hết những thứ tốt đẹp nhất cho cô, không muốn cô đau khổ hay lang thang ở nơi khác, không có chỗ nương tựa, bao gồm bản báo cáo kia.

Là ai nhân lúc thần không hay quỷ không biết mà kiểm tra Đường Đường?

Quý Yến cẩn thận suy nghĩ trong đầu khả năng Đường Đường tiếp xúc với thiết bị giám định, bỗng nhiên, một hình ảnh nhanh chóng hiện lên trong đầu anh, đôi mắt anh nheo lại, nháy mắt anh có một suy nghĩ.

Chính là lần đó….

Hết chương 79.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play