Sau sự việc này, danh sách điều động không còn hiệu lực nữa, các ứng cử viên được thăng chức được sàng lọc lại một cách công bằng và công minh, lần này không có ai dám động tay động chân vào nữa.

Cuối cùng, vị trí thăng chức lần này đến tay Quý Yến, rất nhanh công văn chính thức được gửi xuống.

Cũng là lúc này những người khác mới biết được quan hệ của Quý Yến và ông nội Quý, một đám nghẹn họng trân trối tấm tắc không thôi, đồng thời cũng rất khâm phục Quý Yến.

Đường Đường cũng sửng sốt, không phải vì quan hệ của hai ông cháu, mà là vì uy lực của ông nội Quý, ông nội dễ dàng giải quyết chuyện lớn như vậy mà không ai biết gì, nghe nói khoảng thời gian này trong quân khu có rất nhiều người bị ngã ngựa bởi vì một câu nói của ông, ông nội lợi hại quá đi.

Vốn dĩ cô chỉ biết rằng ông nội Quý có quyền lực và một số quan hệ thôi, ai mà ngờ thân phận của ông ấy lại cao đến vậy đâu, nếu như ở thời đại của cô, ông nội chính là một vị tướng quân dũng mãnh, dưới một người trên vạn người.

Tức khắc Đường Đường cảm thấy cả gia đình bọn cô đều là đại thần, ngay cả Quý Tiểu Trạc và Nặc Nặc, tuy hai đứa vẫn đang học mẫu giáo nhưng cũng không nên coi thường, tương lai của bọn trẻ không giống như người bình thường.

Tất nhiên là cô không được xếp vào hàng đại thần, cô chỉ là một người có trình độ bình thường mà thôi.

Đường Đường xấu hổ che mặt, trong lòng chỉ cảm thấy vui mừng vì bây giờ cô đã trở nên xinh đẹp hơn, bằng không giá trị nhan sắc cũng sẽ kéo bọn họ xuống.

Suy nghĩ cẩn thận thì, thứ duy nhất của cô không kéo giá trị của bọn họ xuống chính là sắc đẹp…. Xem ra sau này cô không được mất cảnh giác với bề ngoài của mình, phải luôn xinh đẹp như Kỷ Nguyệt mới được.

Vì thế, mỗi ngày Đường Đường đều chăm chỉ uống canh dưỡng nhan, cân nặng của cô đã đạt mức ổn định 53kg, 53kg nhìn cô rất thon thả hơn nữa lại không làm mất đi sự gợi cảm, gương mặt cũng bầu bĩnh và xinh đẹp hơn.

Ngoài ra, mỗi buổi tối sau khi tắm xong Đường Đường đều trốn ở trong nhà vệ sinh bôi kem nâng ngực mà Kỷ Nguyệt đưa cho cô, hi vọng dáng vẻ của cô sẽ đẫy đà hơn, dù sao chỗ này bự hơn, ánh mắt Quý Yến càng nóng bỏng hơn thì phải…

Tóm lại, Đường Đường bây giờ không còn giống như trước kia, người không quen thân còn nghĩ rằng Quý Yến đã ly hôn với người vợ xấu xí kia và cưới một người đẹp hơn.

Tất nhiên Quý Yến cũng phát hiện gần đây Đường Đường thích làm đẹp, đoán ra được trong lòng cô vợ nhỏ đang nghĩ gì, vui mừng cười ha ha, ôm lấy cô gái ngốc nghếch đáng yêu hôn mãnh liệt, cũng như bày tỏ sự ủng hộ với sở thích này của cô, dù sao vợ mình xinh đẹp, cuối cùng cũng là trang điểm cho anh xem, người hưởng thụ chính là anh.

Nửa tháng ấm áp cứ trôi qua như thế, kết quả xử lý của Ôn Trường Nghị đã có, bất kì ai liên quan đến chuyện này đều phải nhận sự trừng phạt thích đáng, trong đó ba Lưu và Ôn Trường Nghị bị bãi nhiệm, cuộc đời này hoàn toàn vô duyên với bộ đội.

Lúc Đường Đường nghe thấy tin tức này tâm trạng không có gì thay đổi, họ đáng bị trừng phạt như vậy, chuyện duy nhất cô để ý là Nặc Nặc. Ôn Trường Nghị phải rời khỏi đây, tất nhiên sẽ mang Nặc Nặc theo, nhà bọn cô phải chia tay với Nặc Nặc sao?

Chỉ cần nghĩ đến sau này không được gặp Nặc Nặc nữa Đường Đường chỉ muốn khóc, cô xem Nặc Nặc như con gái của mình, sao cô có thể bỏ con bé được.

Cả nhà ai cũng nghĩ đến chuyện Nặc Nặc sắp rời khỏi đây, tâm trạng vô cùng chán nản, ánh mắt nhìn Nặc Nặc tràn ngập sự bất lực. Lúc sau Quý Tiểu Trạc biết được sợ đến mức tối nào cũng ôm chặt Nặc Nặc không buông, kiên quyết không bỏ người ra, mỗi khi có ai đến gõ cửa nhà bọn họ đều nhanh chóng chạy ra hỏi là ai, sợ như người đến sẽ mang Nặc Nặc đi.

Mọi người cũng không dễ chịu gì, cứ tùy cậu nhóc.

Nhưng chuyện gì đến rồi cũng đến, ngày Ôn Trường Nghị rời đi, cửa nhà họ Quý bị gõ vang lên.

Dường như có linh tính, Năc Nặc theo phản xạ nhào vào trong ngực Đường Đường, còn Quý Tiểu Trạc nhanh chóng chạy đến cửa, vừa cẩn thận vừa lo lắng hỏi: “Ai vậy ạ?”

Người ngoài cửa hơi khựng lại, trả lời: “Tiểu Trạc, là chú Ôn đây, ba của Nặc Nặc.”

Nháy mắt thân thể Quý Tiểu Trạc căng lên, tay nhỏ nắm chặt lại, không khách khí mở miệng đuổi người, “Chú tới đây làm gì? Chú nhanh đi đi, nhà chúng con không chào đón chú.”

Ngoài cửa không phát ra tiếng động gì, qua một lúc sau mới mở miệng, “Tiểu Trạc cháu mở cửa đi, chú có chuyện muốn nói với Nặc Nặc, nói xong sẽ đi ngay.”

Quý Tiểu Trạc vẫn không chịu mở cửa, hét lớn: “Có chuyện gì chú nói ở bên ngoài đi, không cho vào trong.”

Ngoài cửa lần nữa lại im lặng.

Quý Yến thấy thế, thở dìa, đi qua ôm lấy Quý Tiểu Trạc lên, “Tiểu Trạc, con bình tĩnh đi! Con như vậy thì làm ăn được cái gì.”

Quý Tiểu Trạc bĩu môi, trong mắt có hơi nước, vùi đầu vào bả vai Quý Yến, giọng nói cầu xin chỉ có hai người nghe thấy, “Ba ơi, con không muốn Nặc Nặc đi đâu, ba ơi, xin ba đó.”

Quý Yến không đành lòng nhắm mắt, dỗ dành cậu nhóc, rồi mới mở cửa ra, mời Ôn Trường Nghị đã cởi bỏ quân phục vào trong.

Khuôn mặt Ôn Trường Nghị rất tiều tụy, cười khổ với Quý Yến: “Có tiện ra ngoài nói chuyện không?”

Quý Yến suy nghĩ một chút, gật đầu, buông Quý Tiểu Trạc xuống, xoay người theo hắn ra ngoài. Hai người đi xuống dưới, tùy ý ngồi trên một chiếc ghế màu đỏ, tuy nhiên không ai mở miệng nói chuyện.

Thời gian dường như đã trôi qua một thế kỷ, mặt trời đã lặn về phía Tây, lúc này Ôn Trường Nghị mới mở miệng nói chuyện, “Có phải tôi rất đáng khinh thường không?”

Quý Yến liếc mắt nhìn hắn, không mở miệng nói chuyện.

Ôn Trường Nghị cũng không để ý, cười một tiếng, so với khóc còn khó coi hơn, “Tôi đã từng ước mơ trở thành một quân nhân bảo vệ gia đình và đất nước, vì nhiệt huyết trong lòng, vì sự chính nghĩa, sự công bằng như khắc sâu vào tim tôi. Cũng không biết tôi đã đánh mất chúng từ khi nào, năm tháng đã khiến tôi không thể nhận ra, tôi bị quyền lực làm mờ con mắt, tôi muốn trở nên nổi bật hơn, khiến những ai coi thường tôi đều phải ngước nhìn tôi, tôi muốn thắp sáng con đường vinh quang cho riêng mình. Đáng tiếc, tôi đã lựa chọn dựa vào sự trợ giúp của người khác, nếu so sánh với anh thì thật thất bại, anh khinh thường tôi cũng là chuyện hiển nhiên.”

Quý Yến nhìn ra xa, lẳng lặng lắng nghe.

“Bây giờ tôi đã bình tĩnh hơn, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi xứng đáng nhận kết quả này, tôi không có gì để nói, nhưng trước khi tôi đi tôi muốn giải quyết chuyện của Nặc Nặc. Cuộc đời này người tôi có lỗi nhất chính là con bé, tôi không phải là một người cha tốt, tôi đã không thể cho con bé tình yêu của một người cha, cũng không cho con bé được niềm vui, thậm chí trong thâm tâm tôi cũng không thích con bé, thực ra từ nhỏ con bé rất đáng yêu và xinh đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn, nhưng tôi lại không chú ý đến, tôi chỉ nhớ từ nhỏ con bé thích tháo dỡ đồ vật trong nhà, cho nên mới không thích con bé, cũng đã nhiều lần trách mắng, bây giờ nghĩ lại tôi tệ quá, không phải con nít ai cũng vậy sao, con trai tôi cũng hay phá hư đồ vật trong nhà, nhưng tôi lại không mắng thằng bé bao giờ, tôi đúng là một người cha bất công.”.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||

Quý Yến đồng ý gật đầu, “Đúng vậy, anh là một người cha tồi. Anh là ba của Nặc Nặc nhưng từ trước đến nay lại không phát hiện được thiên phú của con bé, anh chỉ thấy con bé tháo dỡ đồ đặc, nhưng lại không thấy con bé sau khi gỡ ra sẽ lắp lại.”

Ôn Trường Nghị sửng sốt, “Ý của anh là gì?”

Quý Yến chỉ hỏi một chuyện: “Nặc Nặc có thể lắp ráp súng thật trong một phút kể cả khi chưa nhìn thấy nó lần nào, anh có biết không?”

Mắt của Ôn Trường Nghị trợn lên, không thể tin nhìn Quý Yến.

Quý Yến cũng lười nhìn hắn, giọng nói trào phúng, “Anh có biết thiên phú của Nặc Nặc lớn như thế nào không? Anh có biết nếu Nặc Nặc được huấn luyện sẽ giỏi biết bao nhiêu không? Tuy nhiên lúc anh phát hiện ra thiên phú của con bé, anh lại tỏ vẻ trách mắng chán ghét con bé.”

Ôn Trường Nghị không nói chuyện, khiếp sợ đến mức chưa phục hồi lại tinh thần, cho đến một lúc sau mới tiếp thu được chuyện này, lập tức bật cười, chỉ là cười còn trông khó coi hơn khóc, hắn che lại tiếng nghẹn ngào của mình, “Là tôi có lỗi với con bé, tôi không xứng làm ba nó. May mắn con bé gặp được nhà anh, cảm ơn mọi người đã đối xử tốt với con gái của tôi như vậy.”

“Không cần cảm ơn, chúng tôi đối xử tốt với con bé cũng bởi vì thích Nặc Nặc mà thôi.”

Ôn Trường Nghị gật đầu: “Tôi biết, mọi người thật sự thích con bé, lần này đến đây là muốn nhờ anh một chuyện. Tôi thấy Nặc Nặc không muốn đi theo tôi, con bé thật sự rất thích mọi người, cho nên tôi cũng sẽ không ép con bé, nếu có thể, có thể nhờ mọi người thay tôi chăm sóc Nặc Nặc có được không?”

Quý Yến ngạc nhiên, anh không nghĩ Ôn Trường Nghị sẽ nói như vậy.

Ôn Trường Nghĩ bất lực nhắm mắt, “Lần này chuyện của nhà họ Lưu thật sự xong rồi, bây giờ người nhà họ Lưu rất hận tôi, cũng may Tử Toàn nguyện ý sống cùng tôi, nhưng cô ấy sẽ không chấp nhận Nặc Nặc, Nặc Nặc đi theo tôi chắc chắn hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn lúc trước, tôi có lỗi với con bé và tôi không muốn tiếp tục có lỗi. Cho nên, tôi cầu xin mọi người có thể giúp tôi chăm sóc Nặc Nặc.”

“Anh chắc chứ?”

Ôn Trường Nghị kiên định gật đầu, “Đây cũng là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho Nặc Nặc.”

Quý Yến mỉm cười, tin tức này khiến anh rất vui mừng, cuối cùng trước khi đi Ôn Trường Nghị đã làm chuyện tốt.

Vì thế, anh không hề do dự mà đồng ý.

Ôn Trường Nghị mỉm cười, hắn biết nhà họ Quý nhất định sẽ đồng ý, nhà họ có tinh thần hiệp nghĩa của một quân nhân từ trong xương.

Quý Yến nhanh chóng về nhà, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nói tin tức này ra, ai nấy bao gồm cả ông nội Quý đều vui vẻ ra mặt, Quý Tiểu Trạc vui mừng nhảy cẫng lên, thiếu chút nữa nhảy sập sàn.

Nặc Nặc biết mình không cần phải đi, sau này có thể sống ở đây, cô gái nhỏ ngây ngốc vài giây, sau đó nhảy cẫng lên như Quý Tiểu Trạc với biểu cảm hiếm khi có.

Nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ như vậy, tâm trạng thấp thỏm rốt cuộc cũng khôi phục lại, tâm trạng trở nên vô cùng vi diệu.

Quý Yến thấy thế, đột nhiên đề nghị nói: “Đường Đường, chúng ta dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài chơi một chuyến đi.”

Hai mắt của Đường Đường và bọn nhỏ sáng long lanh nhìn anh chằm chằm.

Quý Yến nghĩ đến mình chưa dẫn mọi người đi chơi, trong lòng rất áy náy, “Vết thương của anh sắp khỏi, đến lúc đó chắc không thể dẫn em và bọn nhỏ đi, nhân thời gian này, anh mang mọi người ra ngoài chơi.”

Đôi mắt của Quý Tiểu Trạc sáng lên, giống như một tên lửa chạy tới ôm chặt đùi Quý Yến, “Ba ơi, chúng ta đi chơi đâu vậy ạ? Có thể đi Disney không?”

“Hai người thì sao, cũng muốn đi Disney hả?” Quý Yến hỏi Đường Đường và Nặc Nặc.

Một lớn một nhỏ lập tức gật đầu.

Muốn!

Quý Yến cười, “Được, vậy chúng ta sẽ đi Disney chơi.”

“Yeahhh ——” Hôm nay Quý Tiểu Trạc rất vui, không những Nặc Nặc có thể ở lại, mà còn có thể đi chơi Disney.

Những người trong nhà đều bị sự hưng phấn của Quý Tiểu Trạc lây nhiễm, ngay cả ông nội Quý là người già mà cũng rất mong chờ, không phải mong chờ được đi chơi, mà là mong cả nhà có khoảng thời gian du lịch tốt đẹp.

Nói đi là đi, Quý Yến lập tức lên mạng mua vé, lên kế hoạch cho chuyến đi, còn Đường Đường chịu trách nhiệm sắp xếp hành lý cho mọi người. Hai đứa nhỏ chỉ cần mang một cái ba lô nhỏ là được.

Cả nhà chuẩn bị trong hai ngày, và mọi thứ dường như đã ổn thỏa để xuất phát.

Tuy nhiên trước ngày đi chơi một ngày, điện thoại của Đường Đường vang lên, là phòng bảo vệ gọi đến, nói có ba người họ Đường đến tìm cô.

Sắc mặt Đường Đường lập tức thay đổi, phản ứng đầu tiên chính là Đường Mật, dù sao nhà họ Đường tới tìm cô cũng chỉ có thể là Đường Mật, nhưng mà cô ta vẫn chưa từ bỏ sao?

Thấy sắc mặt Đường Đường không đúng, Quý Yến lo lắng sờ trán cô, “Sao vậy? Là ai gọi đến?”

Đường Đường buồn buồn, “Họ nói là có ba người họ Đường đến tìm em, em đoán…. Chắc là Đường Mật.”

Mày Quý Yến lập tức nhíu lại, nắm tay Đường Đường ra ngoài, “Không sao, anh đi với em.”

Có Quý Yến bên cạnh Đường Đường an tâm rất nhiều, đi đến cổng lớn, quả nhiên là Đường Mật, tay của cô ta đang được một người đàn ông cao lớn đẹp trai nắm chặt, anh ta chính là người trước đây Đường Đường thích, Thời Việt. Chẳng qua bây giờ cô không có bất cứ cảm xúc gì với anh ta, chỉ thoáng nhìn rồi dời mắt đi chỗ khác, chuyển ánh mắt đến người thứ ba.

Là một người đàn ông trung niên, dáng người thon dài, ngoại hình nho nhã, tính tình ôn hòa, giống như một vị giáo sư hiền lành. Tuy nhiên, không phải tính tình của ông ấy thu hút Đường Đường, mà là ngoại hình. Ngũ quan của người đàn ông này giống cô đến bảy tám phần, Đường Đường không cần hỏi trong lòng cũng đã có đáp án, người đàn ông này chắc chắn là ba ruột của nguyên chủ Đường Đường.

Nhưng ông ta đến đây làm gì? Cũng là vì chuyện mổ thận sao?

Trái tim Đường Đường thắt lại, Quý Yến cảm nhận được người bên cạnh mình bất an, nắm lấy tay cô thật chặt, ý bảo cô yên tâm.

Quý Yến thay Đường Đường hỏi ba người: “Các người đến có đây có chuyện gì?”

Ba Đường nhìn Quý Yến vài giây rồi chuyển đến Đường Đường, khi nhìn đến Đường Đường thì ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc, chỉ cảm thấy người trước mắt hoàn toàn khác xa người con gái thô tục xấu xí trong trí nhớ của ông.

Cô gái trước mắt khỏe khoắn cao gầy, dịu dàng an tĩnh, khuôn mặt rất đào hoa, lại vô cùng xinh đẹp, những từ này hoàn toàn không dùng được với Đường Đường trong trí nhớ của ông ta, chuyện này khiến ông ta hoài nghi kia có phải là Đường Đường – con gái của ông không? Nhưng trong lòng ông ta không thể phủ nhận, bởi vì khuôn mặt của cô rất giống với ông ta.

Đường Đường thay đổi như vậy từ bao giờ?

Đường Mật và Thời Việt đứng sau ba Đường khi nhìn thấy khuôn mặt của Đường Đường thì kinh ngạc không thôi, trong lòng có những suy nghĩ y hệt ba Đường.

Thấy mấy người đó chỉ lo nhìn Đường Đường, Quý Yến thu mắt, giọng nói lạnh lùng, “Nếu ba vị đến đây không có chuyện gì thì mời về cho, chúng tôi còn có việc, không có thời gian tiếp đãi các vị.”

Ba Đường không hài lòng với giọng điệu bất lịch sự của Quý Yến, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn Đường Đường rồi nói: “Đường Đường, lần này ba đến chắc con cũng biết là vì chuyện gì, mẹ con đang bệnh rất nghiêm trọng, nếu không tìm được thận để ghép có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, con có thể giúp mẹ không?”

Giọng điệu của ba Đường gần như là khẩn cầu, không bằng nói là yêu cầu thì đúng hơn, nếu bây giờ nguyên chủ ở đây, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý. Đường Đường nhếch miệng, không chút tình cảm trả lời ba Đường, “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không có quan hệ gì với mấy người, chuyện của các người không liên quan gì đến tôi, chuyện này tôi không giúp được, các người kiếm ai khác đi.”

Ba Đường đè nén tâm trạng bất mãn xuống, “Đường Đường, ba biết con trách chúng ta, chúng cũng biết nói gì hơn, nhưng ba chỉ mong con có thể cứu mẹ, bất kể con muốn bao nhiêu tiền ba cũng sẽ cho con!”

Đường Đường cảm thấy đáng thương giùm nguyên chủ, rốt cuộc hình tượng của cô trong lòng ba mẹ Đường là cái gì chứ? Vì tiền mới có thể cứu người khác sao? Hay là một người bị chi phối bởi đồng tiền? May mắn cô không phải là nguyên chủ, nếu không sẽ vì những lời này mà đau khổ.

“Ông Đường, tôi không cần tiền, nếu tôi cần chồng tôi sẽ cho tôi, không cần người khác phải cho, hơn nữa, bây giờ tôi cũng không thiếu, cuộc sống của tôi rất tốt, hi vọng mấy người không đến làm phiền tôi.”

Sắc mặt ba người trở nên khó coi, ánh mắt thất vọng nhìn Đường Đường còn có chút chán ghét khó phát hiện, Đường Mật mở miệng chỉ trích, “Đường Đường sao chị lại có thể nói như vậy, đó là mẹ của chị mà, chị là người duy nhất có thể cứu mẹ, nhưng chị lại tàn nhẫn từ chối cứu, chị làm vậy lương tâm không cắn rứt sao?”

Đường Đường đang muốn mở miệng phản bác, Quý Yến giữ tay cô lại khẽ nhéo, mặt vô cảm mở miệng: “Cô Đường, tôi nghĩ vợ của tôi không có nghĩa vụ phải giúp mấy người, hơn nữa, thận của vợ tôi chưa chắc đã hợp với bà Đường, tất cả đều do mấy người suy đoán, mong mấy người ăn nói cho cẩn thận.”

Đường Mật không thể phản bác ý đầu của Quý Yến, nhưng lại có thể phản bác điều thứ hai, cô ta nói: “Thận của Đường Đường hoàn toàn tương thích với thận của mẹ tôi, 100% có thể hiến!”

Đôi mắt Quý Yến nheo lại, nhìn kỹ mặt Đường Mật, “Cô Đường, vợ tôi chưa đến bệnh viện làm xét nghiệm, sao cô lại chắc chắn như thế?”

Lúc này Đường Mật bất chấp những việc khác, lấy giấy xét nghiệm trong túi ra đưa cho hai người xem, “Đây là phiếu xét nghiệm của Đường Đường, trên đó ghi thận của chị ấy và mẹ hoàn toàn tương thích, có thể làm phẫu thuật ghép thận.”

Bìa tài liệu viết là thông tin của Đường Đường, đây đúng là giấy xét nghiệm của cô.

Đường Đường kinh ngạc, cô chưa đến bệnh viện kiểm tra cái nay, kết quả này có từ đâu chứ?

Quý Yến nhìn chằm chằm tài liệu trong tay của Đường Mật, ánh mắt như muốn bốc cháy, hỏi: “Cô lấy cái này ở đâu ra?”

Đường Mật bị ánh mắt của Quý Yến làm cho hoảng sợ, cầm chặt báo cáo trong tay lo lắng nói: “Tôi cũng không biết, sáng hôm qua bản báo câos này đã được đặt trong hòm thư của nhà chúng tôi.”

Đường Mật nói thật, cô ta không biết ai đã để cái này lại, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là nội dung bên trong chính là thứ nhà họ Đường đang cần, bản báo cáo này đối với nhà họ Đường không khác gì mưa đúng lúc, cho nên bọn họ lập tức chạy đến đây.

Đường Đường hốt hoảng, “Chồng ơi, em không có đến bệnh viện làm kiểm tra cái này, sao lại có chứ?”

Quý Yến cũng không rõ lắm, nhưng lúc nãy anh nhìn bản báo cáo trong tay của Đường Mật, không có thông tin về việc kiểm tra của bệnh viện, nói cách khác đây là một báo cáo bí mật. Hiện tại cũng chỉ có hai cách giải thích, một cái này là giả; hai cái này là thật.

Dựa vào trực giác, Quý Yến thiên về cái thứ hai hơn, nếu là cái thứ nhất, chỉ cần làm kiểm tra là có thể biết được, không đáng người đó phải mất công như vậy.

Nếu nếu bản báo cáo này là sự thật, thì rốt cuộc là ai nhân lúc thần không biết quỷ không hay đã kiểm tra Đường Đường?

Hết chương 78.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play