Ông nội Quý không nhiều lời trực tiếp đi đến bộ tư lệnh quân khu, đi thẳng đến văn phòng của Tổng tư lệnh quân khu.
Ông cụ không nói cho Quý Yến và Đường Đường biết, chỉ nói là ra ngoài đi dạo, nhất quyết không cho người đi theo, cứ như vậy một mình ra ngoài, đã lâu rồi ông không ngồi xe chuyên dùng, cũng không có mang theo cảnh vệ Viên, ngoài việc khí thế áp bức người khác ra thì cũng chỉ là một ông lão bình thường.
Binh lính gác cửa không biết ông ấy, nghe ông cụ muốn tìm Tổng tư lệnh nhưng lại không có bất cứ giấy tờ gì, tất nhiên sẽ không tùy tiện cho người đi vào. Ông cụ thấy thế cũng không làm khó người khác, cứ đứng ở ngoài cửa bộ tư lệnh chờ, mặc dù ngoài trời gió lạnh nhưng ông vẫn đứng hiêng ngang, uy nghiêm, mọi người trong ra vào theo thói quen liếc mắt nhìn một cái, đương nhiên chỉ là xem mà thôi, cũng không có ai xuống xe hỏi ông ấy bị làm sao.
Ông nội Quý cứ đứng như vậy ngoài trời suốt ba tiếng đồng hồ, cho đến khi một chiếc xe quân sự biển số VA chậm rãi đi đến cửa bộ tư lệnh, ngay lúc sắp đến bỗng nhiên chiếc xe dừng lại, phát ra một tiếng ‘Két’ rất chói taii. Giây tiếp theo, một người đàn ông trung niên mặc quân phục trên vai có ba ngôi sao nhanh chóng bước xuống xe, sắc mặt kinh ngạc lại nôn nóng đi đến đón ông cụ, trước mặt ông ấy đứng nghiêm, nghiêm túc giơ tay quân lễ.
Ông cụ cũng giơ tay chào lại.
Lúc này Tổng tư lệnh mới bỏ tay xuống vội vàng đi đến đỡ ông ấy: “Lão tướng quân, sao ngài lại đến đây, lại còn đứng ở đây một mình?”
Ông nội Quý nghiêm túc nói: “Tôi đến để tìm ông, có chuyện này muốn nói với ông một chút.”
Trong mắt Tổng tư lệnh hiện lên tia kinh ngạc, không biết có chuyện gì lớn mà đích thân lão tướng quân đến đây một chuyến, tuy rằng hơi khó hiểu nhưng ông ta vẫn cung kính mời ông vào trong, dọc đường đi phối hợp đi bộ với ông ấy, hơn nữa ông ta còn hơi lùi lại phái sau thể hiện sự tôn kính.
Dọc đường đi ai thấy cảnh này cũng rất ngạc nhiên, bàn tán sôi nổi người nào mà khiến Tổng tư lệnh kính trọng như vậy, phần lớn đều không biết ông nội Quý là ai, nên vội vàng phái người đi dò hỏi, vì sợ có ông lớn nào đến quân khu kiểm tra.
Tuy rằng Tổng tư lệnh không phải là người từng được ông cụ đào tạo nhưng vẫn luôn rất kính trọng ông ấy, ông cụ chính là khí quốc công huân, là người lãnh đạo tạo nên sự thịnh vượng cho đất nước, và là một trong những người có vai trò quan trọng trong hệ thống quân sự của đất nước, những đóng góp của ông đáng được mọi người kính trọng. Mặc dù không biết tại sao ông cụ lại đột ngột đến đây, nhưng ông ta biết chắc chắn có chuyện gì quan trọng nên ông ấy mới đích tới, bất kể là chuyện gì, ông ta cũng sẽ giải quyết ổn thỏa.
Trước tiên Tổng tư lệnh mời ông nội Quý ngồi xuống, pha một tách trà cho ông cụ, sau đó ông ta mới ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Lão tướng quân, hôm nay ngài đến đây có chuyện gì? Có chuyện gì ngài cứ nói, tôi nhất định sẽ xem xét một cách nghiêm túc.
Ông nội Quý uống ngụm trà, lúc này mới nói: “Ta cũng không nói nhảm nữa, hôm nay đến đây là vì trong quân đội có người can thiệp vào chuyện thăng chức, mấy chuyện này ta vẫn luôn cho rằng sẽ không có khả năng xuất hiện, nào biết sự thật khiến ta quá thất vọng rồi!”
Tổng tư lệnh bị ông nội Quý nói cho hoảng sợ, “Sao có chuyện đó được? Có phải ngài hiểu lầm gì không?”
“Hiểu lầm?” Ha!” Đột nhiên ông nội Quý đập bàn một cái, phát ra âm thanh vang dội, “Nếu tôi không có chứng cứ còn đến tìm ông sao! Tôi chỉ muốn biết có phải ông đối với mấy chuyện phía dưới vẫn luôn mắt nhắm mắt mở không!”
Hồi còn trẻ ông cụ nổi tiếng là bướng bỉnh, nổi giận lên rất dọa người, những người cấp dưới được ông huấn luyện đã trở nên nghe lời hơn, tuy nhiên vẫn có một số người chán ghét ông. Bây giờ cũng đã có tuổi rồi, không dễ dàng tức giận, nhưng lúc giận lên cũng rất đáng sợ.
Tổng tư lệnh đè sự sợ hãi trong lòng xuống: “Lão tướng quân, tôi đâu có mắt nhắm mắt mở đâu, tôi tuyệt đối không cho phép trong bộ đội xuất hiện hành vi lạm dụng chức quyền! Quân đội là tuyến phòng thủ quan trọng, đảm bảo cho an toàn của người dân, mọi chuyện đều phải dựa vào thực lực để nói chuyện, nếu trong quân đội có người được đề bạt dựa vào quan hệ sao có thể bảo đảm an toàn cho nhân dân và đất nước.”
Câu cuối cùng của Tổng tư lệnh khiến ông cụ hòa hoãn một chút, thực ra ông biết chuyện này Tổng tư lệnh không có tham dự vào, phàm là người ngồi vào vị trí này sẽ không làm mấy chuyện hồ đồ như vậy, cho nên việc này tám chín phần là do cấp dưới làm, và rất đơn giản để đánh lừa mọi người bằng bản báo cáo cuối cùng. Ông cụ hừ lạnh nói: “Tính ông còn biết nặng nhẹ, chuyện này tôi coi như là ông không biết, nhưng việc ngu xuẩn của cấp dưới ông làm phải chịu trách nhiệm, ông phải điều tra cho rõ ràng, nên nghiêm trị không được tha thứ! Làm gương cho mọi người xem, trong quân đội phải tuyệt đối công bằng, tất cả đều phải dựa vào thực lực.”
“Vâng vâng, lão tướng quân cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không cho phép có người gây ra chuyện này.” Lúc này Tổng tư lệnh mới chắc chắn người dưới quyền làm gì đó trong việc thuyên chuyển chức vị, trong lòng không khỏi suy nghĩ, gần đây chỉ có bên bộ đội đặc chủng là có điều động.
Nghĩ đến đây, Tổng tư lệnh lập tức cầm điện thoại ra ngoài gọi điện, nhanh chóng bảo cấp dưới điều tra rõ chuyện này, tiến hành xem xét kết quả lần thứ hai, đồng thời nghiêm túc điều tra tất cả cả lệnh điều động, bất kể ai động tay động chân vào sẽ nghiêm trị không tha.
Mệnh lệnh này quá khắc nghiệt, cấp dưới cũng ý thức được sự nghiêm trọng của việc này, lập tức động thủ, không dám sơ hở một chút nào.
Tổng tư lệnh gọi cho cấp dưới xong, ông ta trấn an với ông nội Quý: “Lão tướng quân, chuyện này tôi sẽ điều tra cẩn thận, bất kể là ai cũng sẽ không tha, ngài cứ yên tâm, cho tôi thời gian hai ngày, tôi sẽ đòi lại công đạo cho ngài, cũng như một lời giải thích thỏa đáng cho đất nước, nhân dân và toàn thể chiến sĩ quân đội.”
Ông nội Quý cũng không phải người có lý không tha, thấy thái độ đoan chính cũng không làm khó ông ta nữa, cầm lấy gậy đi ra ngoài, không có chút dư thừa, tác phong gọn gàng, lưu loát của một người lính đực phát huy hết mức. Tổng tư lệnh cũng không dám để chuyện này qua loa, tự mình kiểm tra chuyện này.
Phải nghiêm khắc điều tra chuyện này sẽ không tha cho bất cứ ai, bất kể địa vị và quan hệ của kẻ đó như thế nào, tất cả điều lệnh sẽ được xem xét lần hai, Ôn Trường Nghị cũng bị dính vào.
Lúc này, cho dù người nhà họ Lưu cũng không thể nhúng tay vào, cho nên rất nhanh chuyện Ôn Trường Nghị thăng chức bị nghi ngờ, không có lý do gì khác, vì trong những người được đề cử Ôn Trường Nghị không phải người xuất sắc nhất, ít nhất tố chất cá nhân hay phương diện quân công, hắn đều thua xa Quý Yến.
Lệnh thuyên chuyển của Ôn Trường Nghị bị tạm giữ, những người liên quan đến quyết định lần lượt bị điều tra, bao gồm cả cha Lưu. Tuy rằng cấp trên quyết định đều không phải là người thường, theo lý thuyết sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng lần này Tổng tư lệnh tự mình điều tra, trừ phi là người có quan hệ với ông ta, nếu không phải ngoan ngoãn bị thẩm vấn.
Ngoại trừ ba Lưu ra thì những người khác đều thấy chuyện lần này rất lớn, cũng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, sau khi cân nhắc một hồi, tất nhiên sẽ không chừa lại mặt mũi cho nhà họ Lưu, cũng không dám giấu giếm chuyện gì, nên công bằng thì công bằng, nên bán đứng thì bán đứng.
Cuối cùng, ứng cử viên ban đầu được chọn là Quý Yến, nhưng bị Ôn Trường Nghị thay thế, chuyện nhà họ Lưu đụng tay đụng chân vô được phơi bày trước mặt mọi người, ba Lưu đứng mũi chịu sào lập tức bị tạm giam, Ôn Trường Nghị cũng chạy không thoát, cũng bị trông coi nghiêm ngặt, hạn chế tự do thân thểm người nhà cũng không được thăm nuôi.
Người nhà họ Lưu vì chuyện này mà bị dọa cho hồn vía lên mây, cả gia đình đều hoảng sợ trước chuyện va Lưu và Ôn Trường Nghị bị bắt tạm giam. Mẹ Lưu sợ đến nỗi mặt không còn một giọt máu.
“Tại sao lại như vậy? Mọi chuyện đang tốt sao lại bị thẩm tra lần thứ hai?” Mẹ Lưu thì thầm, nghĩ thế nào cũng không ra, trước đây chưa bao giờ có chuyện như thế này, chưa kể kết quả đã được quyết định, sao đột ngột lại bị điều tra? Chẳng lẽ có người muốn đối phó với Lưu gia?
Lưu Tử Toàn cũng không tốt hơn mẹ Lưu là bao, thậm chí còn hoảng loạn hơn bà ta, như một con ruồi nhặng không đầu, con cái cũng không thèm quan tâm. Cô ta cũng rất muốn biết tại sao lại như vậy, với thân phận và địa vị của ba cô ta chắc chắn không thể bị điều tra, phía trên không phải chỉ xem kết quả thôi sao! “Nhất định là có người cố ý chỉnh nhà họ Lưu chúng ta, nếu không Tổng tư lệnh sẽ không trực tiếp ra tay.”
Mẹ Lưu cũng cho rằng có người cố ý đối phó bọn họ, nhưng mệnh lệnh là của Tổng tư lệnh đưa ra, ông ta là người không phải ai muốn gặp là gặp, kể cả là nhà họ Lưu cũng không gặp được, “Nhưng người nào mà kinh động đến được Tổng tư lệnh? Những kẻ có quan hệ không tốt với nhà họ Lưu chúng ta, hẳn là không có năng lực lớn như vậy.”
Lưu Tử Toàn cắn môi, đột nhiên nhớ đến những gì Quý Yến đã làm với bọn họ, cả kinh nói: “Mẹ, có khi nào là người nhà họ Quý giở trò không? Thời gian gần đây chúng ta có thù oan với bọn họ.”
Mẹ Lưu hơi khựng lại lắc đầu, “Không có khả năng, Quý Yến chỉ là một người bình thường, sao có thể kinh động đến Tổng tư Lệnh? Con cho rằng Tổng tư lệnh là người muốn gặp là gặp sao?”
Lưu Tử Toàn nghĩ cũng phải, nhưng vẫn tức giận không thôi, “Vậy rốt cuộc là ai? Ai có năng lực chống đối chúng ta chứ?”
Đột nhiên mẹ Lưu đứng phắt lên, “Không được, mẹ phải về nhà nói ông ngoại điều tra chuyện này, bất kể thế nào chúng ta cũng phải biết rõ chuyện này, như vậy mới có cơ hội cứu ba con và Trường Nghị.”
Lưu Tử Toàn dường như thấy hy vọng, “Đúng vậy mẹ, tuy ông ngoại đã nghỉ hưu nhưng mà chắc vẫn có chút quan hệ, hỏi thăm một chút chắc vẫn có thể, mẹ nhanh nhờ ông ngoại hỏi một chút là ai nhắm vào nhà chúng ta đi.”
Ông ngoại của Lưu Tử Toàn cũng là một quân nhân cách mạng, người bình thường đều sẽ chừa cho ông chút mặt mũi, muốn hỏi thăm chuyện này rất dễ dàng, cù thế mẹ Lưu nhanh chóng nhờ vả, tuy rằng ông ngoại Lưu rất tức giận khi bọn họ lạm dụng chức quyền, nhưng cũng đau lòng con gái, đành phải vác mặt gà đi hỏi thăm.
Tuy không nghe ngóng được kết quả, nhưng lại hỏi ra được quan hệ của ông nội Quý và Quý Yến, chuyện này có gì mà khó hiểu, nhà họ Lưu lợi dụng thử đoạn đoạt cơ hội thăng chức của cháu nội người ta, người ta cái gì cũng chưa làm, chỉ kêu cấp trên điều tra rõ ràng đã là may mắn lắm rồi!
Ông ngoại Lưu về nhà lập tức mắng mẹ Lưu một trận.
Sau khi mẹ con nhà họ Lưu biết được thân phận của Quý Yến, họ sững sờ ngồi trên sô pha không dậy nổi, không thể tin vào tai mình.
“Ba, ba không lừa con chứ? Quý Yến thật sự là cháu trai của Quý An Sơn sao? Sao có thể?” Mẹ Lưu hy vọng ba mình nghe sai.
Ông ngoại Lưu đạp bàn thật mạnh, “Sao lại không có khả nắng! Nói cho tôi biết anh chị suốt ngày làm cái gì vậy? Quyền lợi được giao cho các người là vì lợi ích của nhân dân, không phải cho bản thân, nếu tôi sớm biết anh chị làm vậy, thì đã sớm đánh gãy chân mấy người!”
Mẹ Lưu sợ tới mức rụt bả vai, ba bà ta ghét nhất là lạm dụng chức quyền, cho nên lúc làm bọn họ mới lừa ông, giờ có muốn giấu cũng giấu không được.
Mẹ Lưu lúng túng nói: “Ba, tụi con không biết Quý Yến là cháu trai của tướng quân Quý, nếu như biết, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như này.”
Ông ngoại Lưu tức đến mức hận không thể cho bà ta một cái tát, “Biết thì sẽ không làm? Người khác không có gia thế tụi mày liền cướp đoạt công lao của người ta sao! Mày xem Quý Yến người ta xem, rõ ràng gia thế lợi hại như thế nhưng không nói ra, mấy năm qua cũng không có ai biết, tất cả đều dựa vào bản thân, nhưng tụi mày thì sao? Toàn lạm dụng chức quyền giành tư lợi về cho bản thân, chẳng trách gặp xui xẻo!”
Hai mẹ con nhà họ Lưu bị ông ngoại Lưu mắng không cãi được gì, chờ ông cụ tức giận xong mẹ Lưu mới cầu xin: “Ba, tụi con sai rồi, nhưng chuyện đã như vậy, ba hãy nghĩ cách cứu tụi con đi, chúng con hứa lần sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Ông ngoại Lưu thở dài, mệt mỏi xua tay: “Chuyện này không phải ta không giúp, ta không nói được một câu, chuyện lần này, các con nhất định phải nhận sự trừng phạt.”
Hai mẹ con nhà họ Lưu mặt không còn chút máu, hơi thở bị rủ đi lập tức.
Hết chương 77.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT