Đường Đường cảm thấy thú vị, bèn ngồi xuống bên cạnh hai đứa xem, thấy tốc độ tay của cô bé ngày càng nhanh, Đường Đường khó có thể nhìn ra lúc sau cô bé lắp như thế nào, không đến ba phút, một đống linh kiện phức tạp đã được lắp lại như cũ.

Đường Đường xem thế là đủ rồi, “Nặc Nặc, con giỏi quá! Làm sao có thể lắp mà không cần suy nghĩ như vậy chứ?” Đây là món đồ chơi mới mua hôm qua, con bé cũng chưa từng chơi, vậy mà chỉ cần nhìn một hồi đã có thể lắp xong, cái này không chỉ dựa vào tốc độ tay mà đòi hỏi có một bộ não thông minh!

Vốn dĩ cho rằng Quý Tiểu Trạc đã đủ thông minh rồi, không nghĩ đến con bé cũng không thua kém. Bây giờ con nít đều trâu bò như vậy sao!

Ôn Nặc được khen, trong mắt hiện lên tia ngượng ngùng, mắt to chớp chớp nhìn Đường Đường, ngoan đến dễ thương, khiến Đường Đường thích chết đi được.

Đúng lúc này Quý Yến trở về, thấy trong nhà có thêm một vị khách nhí không khỏi ngẩn người, giây tiếp theo lập tức biết thân phận của cô bé này, cái gì cũng không hỏi, đi đến chỗ ba người: “Cả ba đang chơi gì đấy?”

Đường Đường lập tức mang đồ chơi qua cho Quý Yến xem, “Chồng anh xem đi, lúc nãy Tiểu Trạc tháo hết cái này ra, Ôn Nặc chỉ cần ba phút đã có thể lắp lại hoàn hảo, rất giỏi đúng không?”

Quý Yến kinh ngạc nhìn món đồ chơi phức tạp kia, lại nhìn qua cô bé, không nghĩ một món đồ chơi phức tạp như vậy mà cô bé chỉ cần ba phút đã lắp xong, ngay cả anh bình thường lắp súng ống cũng không thể làm được.

“Giỏi lắm!” Quý Yến không phải khen cho có lệ, mà chân thành khen ngợi, để làm được điều này không chỉ cần trí nhớ tốt mà cần có bộ não biết phân tích, khả năng này không thể phát triển bằng cách luyện tập được, nó đòi hỏi phải có năng khiếu, con bé rất có thiên phú về phương diện này.

Quý Yến không coi đây là trò chơi của trẻ em, mà từ đó thấy được năng lực của cô bé, năng lực của đứa trẻ không thể xem nhẹ, phải bồi dưỡng thật tốt.

Nghĩ rồi anh đi vào phòng lấy mô hình chiến hạm trên tủ sách xuống. Mô hình này rất lớn, ước chừng cao nửa mét rộng một mét, ngoại hình và cấu tạo không khác gì chiến hạm thật, kết cấu rất phức tạp, để lắp xong cái mô hình này, Quý Yến đã mất hết một tháng mới xong.

Quý Yến không nhiều lời tháo mô hình ra, dọa cho Đường Đường nhảy dựng, “Tại sao anh lại tháo nó ra?”

Quý Yến vừa tháo vừa giải thích, “Tôi muốn cho Nặc Nặc thử xem xem có thể lắp lại không.”

“Này….” Đường Đường nghĩ Quý Yến đang nói giỡn, đây cũng không phải món đồ đơn giản mà trẻ con có thể chơi, phức tạp như vậy sao con bé có thể lắp lại được? Dù gì lúc trước con bé cũng không tiếp xúc qua mấy cái này.

Quý Tiểu Trạc nghe vậy rất phấn khích, vươn tay sờ đầu Ôn Nặc, “Nặc Nặc, cậu phải lắp cho đúng đó nha biết chưa?”

Ôn Nặc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác tháo ra của anh, Quý Yến cũng không cố tình làm chậm lại mà cứ gỡ ra như bình thường, ước chường nửa tiếng sau mới gỡ xong, trên mặt đất một đống linh kiện lớn nhỏ, Đường Đường thấy hoa hết cả mắt.

Ôn Nặc lại không cảm thấy đống linh kiện này khó xử, vươn tay cầm một cái chuẩn bị lắp ráp.

Đường Đường vội vàng ôm lấy cô bé, “Nặc Nặc, chúng ta đi ăn cơm đã, nếu không cơm sẽ nguội mất, ăn xong rồi lại lắp ráp nhé?”

Ôn Nặc nghe vậy lưu luyến ngắm nhìn linh kiện, nhưng mà vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu.

Đường Đường dứt khoát ôm con bé đến bàn ăn, hoàn toàn không mất sức gì cả, có thể thấy con bé gầy như thế nào, Đường Đường đau lòng bới cho cô bé một chén cơm lớn, “Nặc Nặc con gầy quá, phải ăn nhiều một chút, trông mũm mĩm như Tiểu Trạc mới xinh.”

Ôn Nặc nhìn Quý Tiểu Trạc, cảm thấy béo rất xinh đẹp nên lập tức gật đầu thật mạnh, rồi bắt đầu há mồm to ăn cơm, giống như ăn như thế sẽ mập lên được vậy.

Đường Đường ngồi bên cạnh Quý Yến, nhìn đồng hồ bây giờ là 8 rưỡi rồi, sao lâu như vậy cũng không thấy ai đến đón con bé vậy, không lẽ trong nhà không ai phát hiện cô bé chưa về nhà sao?

Trong lòng Đường Đường hơi hụt hẫng, không khỏi quay qua hỏi Quý Yến: “Chồng ơi, những người khác chắc hẳn đều về nhà rồi đúng không?”

Quý Yến nghe vậy lập tức hiểu Đường Đường muốn hỏi gì, mím môi, “Trừ những người chấp hành nhiệm vụ và luyện tập ban đêm.”

Đường Đường ‘À’ một tiếng, nhìn cô bé ngoan ngoãn ăn cơm, không khỏi thở dài, trong lòng quyết định tối nay nếu không ai đến đón thì cô sẽ cho con bé ở lại.

Cơm nước xong cô nhóc đã chạy ùa ra chỗ linh kiện bắt đầu lắp ráp chiến hạm, còn Quý Yến, Quý Tiểu Trạc và Đường Đường ngồi bên cạnh nhìn cô bé lắp.

Tốc độ của cô bé vẫn nhanh như cũ, không chút do dự cầm các linh kiện lắp vào với nhau, chỉ chỗ lát mà đã lắp xong một khẩu pháo. Đường Đường không bình tĩnh lắc tay Quý Yến, “Chồng, Nặc Nặc giỏi quá.”

Quý Yến thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt nhìn Ôn Nặc ngày càng đặc biệt, thông qua quá trình lắp ráp, anh phát hiện khả năng ghi nhớ của con bé vẫn như cũ, với lại hình như con bé có một năng lực cảm ứng trời sinh, rất nhiều thứ con bé không biết, nhưng lại có thể cảm nhận nó và lắp ráp chính xác.

Đây là một năng lực rất lớn, nếu tương lai cô bé có thể dùng khả năng này để lắp ráp các chiến hạm hàng đầu của thế giới, cũng như là các vũ khí khác, thì đất nước sẽ coi….

Cô bé là một hạt giống tốt, nếu bồi dưỡng tốt có lẽ tương lai sẽ là đối tượng trọng tâm được đất nước bảo vệ, so với binh lính bọn anh còn có giá trị hơn.

Lúc này đây, Quý Yến nghĩ đến hai chữ ‘Thiên tài’, hai chữ này anh cũng chưa dùng trên người Quý Tiểu Trạc.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, ngoại trừ Ôn Nặc đang đắm chìm trong thế giới lắp ráp của mình, thì một nhà ba người đều bị động tĩnh này hấp dẫn. Quý Yến giữ chặt động tác đứng dậy của Đường Đường, đứng lên đi ra mở cửa, người ngoài cửa không ngoài ý muốn của anh.

“Doanh trưởng Ôn.”

Ôn Trường Nghị gật đầu với Quý Yến, nói lý do mình đến đây, “Quý Yến, tôi đến đón con gái của mình, nghe nói con bé đang ở đây.”

Quý Yến mở miệng giải thích, “Lúc tan học không ai đến đón con bé, trời thì mưa rất lớn, vợ tôi lại không biết nhà của anh ở đâu, nên đã mang về nhà.”

Trong mắt Ôn Trường Nghị hiện lên tia xấu hổ, tối nay hắn về nhà trễ, lúc về nhà mới không thấy Ôn Nặc đâu, vì thế hắn đã hỏi vợ của mình, lúc này mới biết Ôn Nặc chưa về nhà, hắn tức giận vội vàng đi tìm, nhưng nhà trẻ đã đóng cửa làm gì còn ai, vì thế hắn đã gọi điện cho cô giáo, sau đó mới biết Ôn Nặc ở đây mà đến tìm.

Hắn vẫn biết vợ mình không thích Ôn Nặc, bởi đây là bằng chứng hắn từ bỏ tình yêu của hai người, hắn là người sai trước, cho nên rất nhiều lúc hắn mắt nhắm mắt mở, hơn nữa con bé Ôn Nặc này tính tình rất cổ quái, ngay cả người làm ba như hắn còn không thích nổi nói chi là người khác. Cho nên hắn cũng không yêu cầu vợ mình đối xử tốt với Ôn Nặc, miễn đừng gây khó dễ là được, nhưng không bao gồm chuyện để lạc mất người! Dù sao đây cũng là cốt nhục của hắn.

“Thật sự cảm ơn chị dâu, vợ tôi phải ở nhà chăm sóc con nhỏ, thằng bé còn nhỏ không ở một mình được, cho nên mới không kịp đến đón Ôn Nặc, may mắn là mọi người mang con bé về.”

Quý Yến không có ý kiến với lời nói của hắn, nghiêng mình mời người vào nhà.

Ôn Trường Nghị liếc mắt thấy Ôn Nặc đang ngồi trên thảm với một đống linh kiện, sắc mặt lập tức xấu đi, lớn tiếng quát mắng: “Ôn Nặc, sao con lại nghịch đồ lung tung vậy!”

Âm thanh chói tai này khiến Ôn Nặc bừng tỉnh, nhìn thấy người đến, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, linh kiện trong tay cũng rớt ra.

Đường Đường thấy con bé như vậy vội vàng ôm vào trong ngực, giải thích với Ôn Trường Nghị: “Con bé không có nghịch lung tung, là chúng tôi cho con bé chơi, anh đừng mắng con bé, nó vẫn còn nhỏ.”

Tất nhiên Ôn Trường Nghị không tin lời của Đường Đường nói, xin lỗi với Quý Yến, “Xấu hổ quá, gây phiền phức cho anh rồi, con bé này từ nhỏ đã thích tháo rời đồ đạc, đồ trong nhà đều bị nó tháo ra, dạy bao nhiêu lần rồi cũng không được, vất vả lắm mới không tháo đồ ở nhà nữa, không nghĩ đến lại phá đồ của anh.” Nói tới đây, hắn lại nói: “Đồ con bé phá bao nhiêu tiền? Tôi đền cho hai người.”

“Không cần.” Ánh mắt Quý Yến âm trầm, giọng điệu không còn tốt như lúc nãy, “Những lời vợ tôi nói là sự thật, chiến hạm này là do tôi tháo ra, muốn Ôn Nặc lắp vào, không cần bồi thường, cũng đừng mắng con bé.”

Ôn Trường Nghị ngẩn người, xẩu hổ cười, “Ra là vậy, cảm ơn hai người, không còn sớm nữa, tôi đưa con bé về nhà.”

Ôn Trường Nghị nói xong lập tức ôm Ôn Nặc ra ngoài, cô bé nhìn mô hình chiến hạm trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt lưu luyến dừng trên người Quý Tiểu Trạc.

Quý Tiểu Trạc lập tức đứng lên chạy theo phía sau Ôn Trường Nghị, vừa đi vừa ngẩng đầu nói chuyện với Ôn Nặc, “Nặc Nặc, cậu ngoan nha, tối nay về nhà ngủ ngon, ngày mai lại đến chơi với tớ nhé?”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

“Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ cất linh kiện đi, chờ cậu đến rồi lắp tiếp.”

Hai mắt cô bé sáng lên, ngoan ngoãn đưa tay tạm biệt với Quý Tiểu Trạc.

Quý Tiểu Trạc đi theo đến cửa, nhìn hình bóng hai người dần dần biến mất rồi mới xoay người vào nhà, chẳng qua khuôn mặt ngưng trọng, nặng nề thở dài.

“Sao thế bảo bảo, có phải không nỡ tạm biệt Nặc Nặc không?”

Quý Tiểu Trạc lắc đầu, giọng nói buồn buồn, “Mẹ ơi, con cảm thấy ba Nặc Nặc đối xử với bạn ấy không tốt, lúc nãy còn mắng bạn ấy nữa, nếu là ba con chắc chắn sẽ không như vậy.”

Đương nhiên Đường Đường cũng nhìn ra Ôn Trường Nghị không quá thương yêu Ôn Nặc, nhưng không biết nói thế nào mới tốt. Cha mẹ không yêu con cái không có cách nào thay đổi, dù sao cũng do người mình không yêu sinh ra, Ôn Trường Nghị sẽ không đặt con bé ở trong lòng, nhưng Quý Yến lại rất thương yêu con mình, thậm chí vì thằng bé mà không ly hôn.

Đây là sự khác biệt giữa người và người.

Quý Tiểu Trạc dọn dẹp linh kiện dưới mặt đất, vừa dọn vừa nói thầm, “Con thấy Nặc Nặc rất lợi hại, tại sao ba bạn ấy lại nói bạn ấy nghịch lung tung, đây cũng không phải phá hoại mà, bạn ấy sẽ lắp lại hoàn hảo.”

Quý Yến nghe vậy sờ đầu Quý Tiểu Trạc, “Nặc Nặc không phải đứa trẻ nghịch ngợm, bạn ấy là thiên tài, chẳng qua ba cô bé không phát hiện được ưu điểm này thôi.”

Quý Tiểu Trạc rất đồng ý với lời này, tâm trạng lập tức vui lên, hỏi Quý Yến: “Ba ơi, nếu ba Nặc Nặc không phát hiện ưu điểm của bạn ấy, vậy chúng ta nhận nuôi Nặc Nặc đến nhà mình được không ạ?”

Quý Yến dập tắt ý nghĩ này của Quý Tiểu Trạc, “Nặc Nặc là con nhà người ta, ba của Nặc Nặc sẽ không đồng ý, giống như ba sẽ không đem con cho nhà người khác.”

Quý Tiểu Trạc thất vọng cúi đầu, một lát sau ngẩng đầu hỏi: “Vậy con có thể mời bạn ấy đến đây chơi lắp ráp mỗi ngày không ạ?”

Quý Yến gật đầu, “Tất nhiên là được, chờ Nặc Nặc lắp xong cái này, ba sẽ làm cái mới cho các con chơi.”

“Thật ạ? Ngày mai con sẽ nói cho Nặc Nặc, bạn ấy nhất định sẽ rất vui.”

Chờ Quý Tiểu Trạc dọn dẹp linh kiện xong, Đường Đường nghi ngờ chọc cánh tay của Quý yến, “Chồng à, anh có cảm thấy bảo bảo đối xử đặc biệt với Nặc Nặc không? Em ôm Nặc Nặc thằng bé cũng không ghen, rõ ràng lúc trước em với Văn Văn mới ôm một chút mà thằng bé đã ghen rồi.”

Quý Yến im lặng, cảm thấy chuyện này liên quan đến mong muốn được bảo vệ của một người đàn ông, mặc dù người đàn ông này chưa đến 4 tuổi.

Quý Yến hắng giọng, “Có thể hai đứa nói ngồi cùng bàn nên quan hệ tương đối tốt.”

“Cũng đúng nha, hai đứa nhỏ sớm chiều ở chung, cảm tình chắc chắn tốt, sau này phải mời Nặc Nặc đến nhà ăn cơm thường xuyên, khó lắm bảo bảo mới có được một người bạn bè tốt.”

Quý Yến không có ý kiến, trong nhà có thêm đứa trẻ cũng tốt, hơn nữa anh muốn biết thiên phú của con bé đạt đến trình độ nào.

“Hắt xì ——” Đột nhiên Đường Đường hắt hơi một cái, che mũi lại.

Quý Yến nhíu mày, “Sao vậy? Bị cảm à?”

Đường Đường lắc đầu, “Không có, chỉ là ngứa mũi thôi, em khỏe như trâu á.”

Tuy nhiên, Đường Đường vốn khỏe như trâu, nửa đêm lại lên cơn sốt cao.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Ba mươi năm sau, một đám đàn ông tụ tập uống rượu, bọn họ đang so sánh vợ mình với nhau.

Cố Tư Khởi con của Cố Trường An đứng dậy nói: “Vợ tôi là cảnh sát, đàn ông bình thường không thể đánh bại cô ấy, vừa gặp đã bị cô ấy dọa cho hai chân run rẩy.”

Nguyên Diệc Phong con của Nguyên Lãng cũng nói: “Cảnh sát có gì tốt chứ, vẫn là vợ tôi giỏi hơn, là một chuyên gia tâm lý, liếc mắt một cái cũng đã biết được tâm tư của người khác. Cảnh sát cũng vô dụng đối với cô ấy.”

Trác Việt con của Trác Kế không đồng ý, “Gia đình các cậu không tốt bằng gia đình tôi, vợ tôi là thị trưởng trẻ nhất nước, cảnh sát và chuyên gia tâm lý đều dưới trướng của cô ấy.”

Chỉ có Quý Tiểu Trạc im lặng, thản nhiên uống rượu. Mọi người đều hỏi sao anh không nói cái gì, anh chỉ có thể lắc đầu, “Vợ tôi chỉ là người bình thường, chỉ nghiên cứu và phát triển vũ khí hạt nhân và tàu chở máy bay thôi.”

Những người khác: “….” Thật muốn giết cậu ta quá.

Hết chương 47.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play