Quý Yến lấy điện thoại từ trên đầu giường, liếc nhìn tên người gọi, ánh mắt tối sầm lại, giây tiếp theo từ chối trả lời.

Đường Đường đang thắc mắc sao anh không trả lời thì tiếng chuông lần nữa vang lên, lúc này sắc mặt Quý Yến càng khó coi hơn.

Người gọi điện thoại dường như rất kiên trì muốn Quý Yến nghe máy, chuông cứ vang lên lần này đến lần khác, cho đến khi Đường Đường không chịu nổi nữa mở miệng hỏi, “Ai gọi cho anh vậy? Sao không nghe đi?”

“Người không liên quan, không cần nghe.” Quý Yến nói xong thì kéo người đó vào danh sách đen, rốt cuộc lần này tiếng chuông không vang lên nữa.

“Ồ.” Đường Đường thấy vậy cũng không hỏi nhiều, dù gì hai người vừa mới trải qua chuyện khiến cả hai đỏ mặt, hiện tại cô hơi xấu hổ khi nói chuyện với anh, vì thế nhanh chóng mát xa chân xong, cầm chậu nước đem vào nhà vệ sinh đổ giảm bớt sự xấu hổ của bản thân.

Nhìn gương mặt đỏ hồng của mình một hồi, tầm mắt không khỏi nhìn xuống ngực, đường cong thấp thoáng khiến cô nhịn không được mở cổ áo ra xem, chỉ thấy một miếng vải dệt màu tím bao lấy một nửa, nửa kia run rẩy đứng thẳng ở không trung, cũng có rãnh ngực như Kỷ Nguyệt, rõ ràng là bánh bao nhỏ, kết quả mặc cái này vào thì biến thành màn thầu, sao nội y Kỷ Nguyệt đưa lại thần kỳ đến vậy….

“Đàn ông đều thích phụ nữ ngực bự sao?” Đường Đường không khỏi nhớ đến lời Kỷ Nguyệt nói, cô cảm thấy hình như đúng vậy thật, nếu không Quý Yến cũng sẽ không có phản ứng như thế, rõ ràng trước kia anh chưa bao giờ nhìn cô như vậy. Chẳng lẽ lúc trước bằng phẳng quá nên anh không có dục vọng với cô?

Mặc dù điều này rất ngại, nhưng lúc trước cô cũng đã xem lén những bức hình xuân cung đồ được cất dưới đáy hòm của bà vú rồi, biết khi làm chuyện đó nam nữ phải cởi sạch đồ, sau đó đàn ông sẽ nhìn thấy nơi riêng tư của mình, cũng sẽ chạm vào….

Nghĩ vậy thôi cũng khiến Đường Đường đỏ mặt, lấy bình nâng ngực cất dưới tủ ra, làm theo như lời Kỷ Nguyệt nói bôi lên ngực, mát xa theo chiều kim đồng hồ, cô vừa xoa vừa mắng chửi bản thân, hiện tại cô không còn là một người phụ nữ hay rụt rè nữa rồi, không chỉ mặc đồ lót gợi cảm mà còn mát xa như thế này, nếu mà bà vú biết chắc chắn sẽ tức giận và xin lỗi người mẹ đã mất của cô.

Không biết là do cô xoa bóp hay là tác dụng của kem nâng ngực, mát xa xong Đường Đường cảm giác hai bầu ngực nóng lên, còn có loại cảm giác trướng trướng không thoải mái, muốn xoa nhưng động tác này quá bất nhã, cô đành chịu đựng không đụng vào, nghẹn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, khiến Quý Tiểu Trạc còn tưởng cô bị bệnh, lo lắng sờ trán cô, “Mẹ bị làm sao vậy ạ? Có phải phát tao rồi không?”

Quý Tiểu Trạc nói rất rõ ràng, cậu nhóc được xem là người nói giỏi nhất trong đám bạn bè cùng trang lứa, nhưng có một số chữ vẫn phát âm chưa chuẩn, ví dụ như xinh đẹp cậu nhóc sẽ nói thành shinh đẹp, phát sốt sẽ nói thành phát tao. Cái từ này rất dễ gây hiểu lầm, đặc biệt là Đường Đường vừa ở trong nhà vệ sinh làm chuyện xấu hổ kia, cho nên lúc nghe thấy Tiểu Trạc nói ra hai chữ này trong lòng liền run rẩy, mặt càng đỏ hơn, ánh mắt cũng không dám nhìn Quý Yến.

Quý Tiểu Trạc thấy thế càng lo lắng, tay béo sờ lên đầu Đường Đường, tay còn lại vuốt mặt mình, so sánh nhiệt độ của mẹ và mình, thấy hình như mẹ nóng hơn mình thiệt, rốt ruột gọi ba: “Ba ơi mau đến đây, mẹ phát tao rồi!”

(*) Phát tao: Mình nghĩ là kiểu động tình ấy, ai biết nghĩa chính xác thì nói mình sửa lại nha.

Quý Yến tưởng Đường Đường phát sốt thật, trong lòng không khỏi lộp bộp, cũng không quan tâm đến chuyện khác, bước nhanh đưa tay lên trán Đường Đường.

Đường Đường lo lắng lắc đầu, “Không có, em không có bị sốt, chỉ là mặt nóng lên thôi, Tiểu Trạc sờ nhầm rồi.”

“Đừng nhúc nhích!” Quý Yến khẽ quát một tiếng, tay còn lại đưa ra sau gáy không cho cô lắc đầu, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ của cô.

“Em….” Đường Đường không dám động dậy, đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, trái tim không khỏi đập thình thịch thình thịch.

Quý Yến đo vài phút, chắc chắn Đường Đường không phát sốt mới buông tay ra, “Không sốt.”

Đường Đường 囧 gãi đầu, không khỏi đem tóc mình biến thành tổ gà, dáng vẻ ngốc nghếch này khiến Quý Yến buồn cười, không khỏi vỗ đầu cô như vỗ Quý Tiểu Trạc, “Không có chuyện gì là tốt, nhanh lên giường nghỉ ngơi đi, dưới đất lạnh, đừng để bị cảm.” Thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, đứng trên mặt đất lúc lâu đúng là thấy lạnh thật.

Nghe Quý Yến nói vậy, Đường Đường không khỏi tự hào một trận: “Không đâu, em khỏe như trâu vậy! Rất ít khi bị bệnh.” Lúc trước trong phủ mời đại phu rất khó, cho nên Đường Đường rất ít khi bị bệnh, từ nhỏ đến lớn cứng cỏi như cỏ đuôi chó [1]. Tới đây cũng chưa bị bệnh lần nào, xem ra thể chất của cô rất tốt.

Quý Tiểu Trạc nghe vậy cũng không yếu thế vỗ ngực nhỏ của mình: “Con cũng không bị bệnh, khỏe như trâu luôn!”

Hai mẹ con nhìn nhau cười, trong mắt xen lẫn tia tự hào.

Quý Yến nhìn thân hình mập mạp của Quý Tiểu Trạc, lại nhìn dáng vẻ gầy gò của Đường Đường, lập tức bật cười, thậm chí lộ ra cả hàm răng trắng.

Đường Đường rất ít khi thấy Quý Yến cười như vậy, bình thường đều là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, cho dù có cười cũng chỉ hơi cong môi, hôm nay lại cười thoải mái như vậy đúng là hiếm thấy.

Bọn cô nói gì buồn cười à?

Quý Yến cũng không giải thích nghi ngờ cho cả hai, trực tiếp đuổi lên giường, “Được rồi, lên giường ngủ thôi, tôi tắt đèn đây.”

Đường Đường và Tiểu Trạc không thể không lên giường nằm, chờ Quý Yến tắt đèn xong, năm phút sau hai mẹ con đã ngủ khò khò, trong không khí truyền đến tiếng hít thở yên tĩnh của hai người.

Quý Yến lắc đầu bật cười, tốc độ vào giấc ngủ của hai mẹ con cũng thật là nhanh, đều là những người lạc quan, một chút tâm sự cũng không có, nhưng như vậy lại khá tốt.

*

Ngày hôm sau Đường Đường tỉnh dậy phát hiện thời tiết bên ngoài âm u, toàn bộ bầu trời đều là màu đen, nhiệt độ cũng lạnh hơn hôm qua rất nhiều, gió thổi lồng lộng vào mặt khiến người ta rùng mình. Kiểu này chắc là sắp mưa.

Đường Đường nhanh chóng mặc thêm áo cho Quý Tiểu Trạc, tất cũng đổi thành loại dày hơn, rồi nấu thêm trà gừng để vào bình giữ ấm cho cậu nhóc mang đến trường uống, đề phòng cảm mạo. Thời tiết thay đổi rất dễ khiến đứa trẻ bị bệnh.

Quả nhiên, âm u cả buổi sáng rốt cuộc buổi chiều cũng mưa, tiếng mưa rơi tầm tã xuống mặt đất để lại tiếng động, toàn bộ bị bao lấy bởi sương mù mênh mông, hoàn toàn không thấy rõ phía trước là cái gì.

Mưa lớn quá, Đường Đường không khỏi lo lắng, lo lắng cho Quý Yến đang huấn luyện bên ngoài, cũng lo lắng cho Quý Tiểu Trạc có thấy lạnh hay không, không có cách nào đi xem Quý Yến nên cô chỉ có thể ở nhà chờ, thỉnh thoảng nhìn mưa ở bên ngoài. Đến buổi chiều, mưa cũng nhỏ lại, nhưng lượng mưa vẫn rất lớn, chỉ cần vừa ra ngoài cả người sẽ bị ướt sũng.

Đường Đường phải đi đón Quý Tiểu Trạc cho nên phải ra ngoài, sau khi tìm kiếm, cô chỉ thấy một cái ô chứ không có áo mưa hay giày đi mưa nào cả, cô quên không mua mấy thứ đó.

Đường Đường ảo não vỗ đầu, không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm ô đi đón Quý Tiểu Trạc, vì sợ cậu nhóc dính mưa nên cô mang theo một chiếc áo bông của mình, đến lúc đó sẽ bọc Quý Tiểu Trạc lại, bản thân cũng mặc kín mít rồi mới lội mưa đi đến nhà trẻ.

Phụ huynh ai cũng lo lắng cho con mình, đều đã sớm đến nhà trẻ chờ đợi, rất nhiều người mặc áo mưa và giày đi mưa, trong tay còn cầm thêm áo mưa cho bọn trẻ, Đường Đường ghi nhớ ở trong lòng, nào về sẽ mua hai bộ áo mưa, thời tiết ở đây muốn mưa là mưa à, thật quái lạ, nhưng cũng không thể thằng bé bị ướt được.

Trong lúc Đường Đường suy nghĩ thì bọn nhỏ đã tan học, được phụ huynh nhanh chóng đón về, phút chốc nhà trẻ sớm vắng bóng người. Chỉ có Quý Tiểu Trạc không vội vã ra về với Đường Đường, kéo lấy tay cô chỉ vào trong lớp chỉ còn lại một mình Ôn Nặc: “Mẹ ơi, hôm nay cô Tô xin nghỉ, không có ai đưa Ôn Nặc về nhà, cũng không ai đến đón bạn ấy, chúng ta đưa bạn ấy về nhà mình được không mẹ?”

“Phụ huynh cô bé không tới sao?”

Quý Tiểu Trạc bĩu môi lắc đầu,, “Trước nay con không thấy ai đến đón bạn ấy hết, bây giờ mưa lại lớn như thế nào, bạn ấy tự về sẽ bị bệnh. Mẹ ơi, chúng ta mang bạn ấy về nhà mình đi ạ.”

Đường Đường cũng đã biết chuyện của cô bé, trong lòng tràn đầy thương tiếc, cô cũng muốn dẫn Ôn Nặc về nhà, nhưng nếu tự tiện dẫn con bé về, người lớn trong nhà đến tìm không thấy lỡ như lo lắng thì làm sao đây?

Đường Đường đi về phía cô bé đang nhìn bọn họ với đôi mắt to tròn, khẽ xoa đầu dịu dàng mở miệng: “Nặc Nặc, dì có thể gọi con như vậy không?”

Cô bé chớp đôi mắt, một lúc sau mới gật đầu, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

“Vậy Nặc Nặc, bây giờ dì đưa con về nhà nhé, có thể nói cho dì nghe nhà con ở đâu không?”

Lần này con bé không gật đầu, chỉ yên lặng nhìn Đường Đường không nói lời nào, nhưng Đường Đường lại thấy đôi mắt to ngập nước kia đáng thương vô cùng.

Nhất thời cô không chịu nổi, ôm lấy cô bé vào ngực nhẹ nhàng vỗ về, “Nặc Nặc, có phải con không muốn về nhà không?”

Cô bé không trả lời, ngoan ngoãn dựa vào ngực cô không nhúc nhích, an tĩnh như một chú thỏ con.

Thấy con bé như vậy, Đường Đường mềm lòng, không hề do dự mà hỏi: “Vậy bây giờ Nặc Nặc đến nhà dì chơi một chút nhé?”

Cô bé ở trong ngực khẽ gật đầu, hiển nhiên là đồng ý.

Vì thế, Đường Đường nói với các giáo viên khác ở nhà trẻ rằng nếu người nhà của Ôn Nặc đến thì bảo bọn họ đến nhà của cô, sau đó đưa hai đứa về nhà. Bên ngoài mưa vẫn rất lớn, Đường Đường mặc áo bông cho Quý Tiểu Trạc, rồi lại cởi áo của mình ra cho cô bé, xong xuôi mới mang hai đứa nhỏ đi về nhà.

Hai đứa nhỏ không bị mắc mưa, nhưng Đường Đường thì rất thảm, cả người đều ướt đẫm, lạnh đến mức run bần bật, Quý Tiểu Trạc lo lắng nắm tay Đường Đường, “Mẹ không sao chứ?”

Ôn Nặc cũng nắm lấy tay khác của Đường Đường, mắt to lo lắng nhìn cô.

Trong lòng Đường Đường ấm áp, cúi xuống hôn hai nhóc, “Không sao, mẹ đi thay quần áo là được, Tiểu Trạc, con chơi với Nặc Nặc chút nhé, chờ mẹ ra sẽ nấu cơm tối cho hai đứa.”

Quý Tiểu Trạc gật đầu, “Mẹ yên tâm đi ạ, mau đi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị bệnh.”

Sau khi Đường Đường vào nhà tắm bằng nước ấm đã đỡ hơn nhiều rồi, nhìn hai đứa đang ngồi dưới thảm chơi trò chơi. Quý Tiểu Trạc phá đồ chơi, Ôn Nặc ngồi ở bên lẳng lặng nhìn cậu nhóc phá, chờ đến khi Quý Tiểu Trạc gỡ xong đưa linh kiện đến trước mặt cô bé, lúc này cô bé mới hoạt động, cầm lấy từng linh kiện lắp lại.

Đường Đường mỉm cười, lấy đồ ăn vặt ra đưa cho hai đứa nhỏ, sau đó đi vào phòng bếp nấu ăn, đến khi nấu xong thì hai đứa vẫn đang chơi không biết mệt, chẳng qua bây giờ đã xếp xong, đang chơi một món đồ khác.

Từ trước đến nay tính tình cô bé vốn chậm chạp, nhưng lúc lắp ráp đồ chơi thì tốc độ lại rất nhanh, cô bé không cần suy nghĩ gì, cứ lắp xong cái này đến cái khác, vẻ mặt rất nghiêm túc và chăm chú.

Hết chương 46.

_14thfebruary: Ulatr mn ơi, đó giờ mình edit cứ thấy từ shinh đẹp, cứ nghĩ là bị sai chính tả nên tự sửa cho đúng, ai ngờ là do Tiểu Trạc nói ngọng =))).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play