Trước đại thọ của bà nội Trác một ngày, Quý Yến xin nghỉ, mang cô và Quý Tiểu Trạc đến đế đô.

Nhà cũ của nhà họ Trác ở vùng ngoại thành của đế đô, là một toà nhà có diện tích rất lớn, mỗi ngày đều có lính canh tuần tra ở cửa.

Đây là lần đầu tiên Đường Đường nhìn thấy một tòa nhà trang nghiêm như thế, trong lòng thầm hiểu địa vị của nhà họ Trác hơn.

Trước kia gặp anh Trác Kế cô đã biết nhà anh chắc hẳn rất nhiều tiền, bây giờ cô mới biết, không chỉ có tiền mới làm được như vậy, anh ấy không những có tiền mà còn có quyền.

Cố Trường An và Kỷ Nguyệt cũng giống như vậy, sao bạn bè của chồng ai cũng không đơn giản vậy nhỉ? Có phải anh cũng vậy không?

Đột nhiên Đường Đường nhớ đến lời của Cố Yên Nhiên, cô ta nói nhà họ Quý là gia đình quân nhân, có phải cũng rất lợi hại không?

Cảm nhận được ánh mắt tìm tòi từ bên cạnh, Quý Yến quay đầu nhìn Đường Đường, “Sao vậy?”

Đường Đường mấp máy môi, định hỏi gì đó, nhưng suy nghĩ rồi lại lắc đầu, “Không có gì.”

Quý Yến cho rằng cô không quen chỗ này, vỗ đầu cô như Quý Tiểu Trạc, “Đừng sợ, cứ coi như nhà mình thôi, không cần câu nệ.”

Lúc này Đường Đường không còn suy nghĩ gì nữa, trong đầu toàn là hình ảnh lúc nãy anh xoa đầu cô, lần đầu anh xoa đầu cô đó, vui quá đi….

Quý Tiểu Trạc lại thấy mẹ mình nhìn ba cười ngu ngốc, không khỏi lắc đầu, phụ nữ thật khó hiểu.

Bà nội Trác nghe bảo vệ nói Quý Yến đã tới, còn mang theo một đứa nhỏ, đoán là Quý Tiểu Trạc, bà vui mừng vô cùng, lập tức tự mình đến cổng lớn nghênh đón, khi thấy dáng vẻ mập mạp đáng yêu của Quý Tiểu Trạc, trái tim như tan chảy, nhanh chóng đi đến, “Ai u, đây là Tiểu Trạc hả, lâu rồi bà cố không nhìn thấy con, đã lớn như vậy rồi à.”

Quý Tiểu Trạc nhìn thấy bà lão đầu tóc hoa râm nhưng rất xinh đẹp, đầu nhỏ rất thông minh, lập tức biết đây là bà cố cho cậu chú khỉ vàng, lập tức buông tay ba mẹ ra chạy nhào đến chỗ bà ấy, biết bà lão không chịu được va chạm nên đã điều chỉnh sức lực, ôm lấy chân bà nũng nịu gọi, “Bà cố nội ~”

“Ai ~ nhóc con của bà ~” Bà nội Trác ôm lấy đứa nhỏ mập mạp mỉm cười, trong lòng mềm nhũn, hận không thể ôm cậu nhóc dụi dụi.

Trác Kế ngồi trên xe lăn nhìn bà nội của mình khi thấy Quý Tiểu Trạc đã quên mất xung quanh, dở khóc dở cười, đi đến chào Quý Yến và Đường Đường, “Hai người thứ lỗi, bà nội nhìn thấy tên nhóc này cái gì cũng quên hết rồi, trong lòng bà chúng ta bây giờ giống như không khí vậy.”

Đường Đường mím môi cười trộm.

Khóe miệng Quý Yến cũng cong lên, đi đến đẩy xe lăn giúp Trác Kế, “Em hiểu mà, bà nội Trác mong anh kết hôn sinh con mười mấy năm mà không được, không có gì phải ngạc nhiên.”

Trác Kế lắc đầu bật cười, nụ cười mà theo chua xót, “Anh như vậy không cần làm khổ con gái người ta.”

Ánh mắt Quý Yến buồn bã, vỗ vai Trác Kế, “Anh đừng nghĩ vậy, gặp được người thích không được để người ta chạy mất, anh xứng đáng có một cô gái tốt làm bạn.”

Trác Kế cười mà không nói.

Lúc này, bà nội Trác đã hôn hít Quý Tiểu Trạc no say rồi mới chú ý đến người khác, mỉm cười vỗ tay Quý Yến, ánh mắt chuyển qua Đường Đường chưa bao giờ gặp mặt, trong mắt không có gì kinh ngạc, chỉ có dịu dàng.

Quý Yến lập tức giới thiệu cô, “Bà nội, đây là Đường Đường – mẹ của Tiểu Trạc, tụi con kết hôn đã cũng chưa tới thăm bà, lần này mang cô ấy đến để gặp người.”

Ánh mắt sáng suốt của bà nội Trác liếc qua hai người, lập tức phát hiện có sự thay đổi, cái gì cũng không hỏi, mỉm cười kéo tay Đường Đường, “Đứa trẻ ngoan, sau này nhớ cùng Quý Yến đến thăm bà nhiều nha, được gặp các con bà cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.”

Đường Đường nghiêm túc gật đầu, “Vâng ạ, sau này con sẽ đưa Tiểu Trạc đến thăm bà nhiều hơn.”

Trong mắt bà nội Trác hiện lên tia vui mừng, xem ra thời gian khổ cực của thằng nhóc Quý đã qua, đứa nhỏ này cuối cùng cũng có được hạnh phúc.

Chờ mọi người đến phòng khách, Quý Yến đem hộp quà vẫn luôn cầm trong tay đưa cho Đường Đường, nhỏ giọng nói: “Tặng quà cho bà nội đi.”

Đường Đường kinh ngạc chỉ mình, không tiếng động dò hỏi: “Em á?”

Quý Yến gật đầu.

Đường Đường không hiểu tại sao anh lại nói cô tự tay tặng cho bà, nhưng tin anh chắc là có lý do mới làm thế, nên ngoan ngoãn cầm lấy hộp quà, lo lắng siết chặt tay, dưới ánh mắt chăm chú của anh đưa hộp quà đến trước mặt bà nội, “Bà nội, đây là quà tụi con chuẩn bị cho đại thọ của bà, chúc bà nội phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.”

Bà nội Trác đưa tay cầm lấy, giận dỗi liếc mắt nhìn Đường Đường và Quý Yến một cái, “Mấy đứa các con chỉ thích tiêu tiền thôi, bà nội chỉ cần các con đến là được rồi, không cần quà cáp, có phải hôm nay một đám ai cũng vắt hết đầu óc chuẩn bị đồ tốt cho ta không? Chẳng lẽ bà nội trong mắt mấy đứa là một bà lão tham lam à?”

Không đợi Quý Yến và Đường Đường lên tiếng, Trác Kế đã mỉm cười, “Bà nội, bà cũng đừng tức giận với bọn con, lần sau con hứa sẽ chuẩn bị một món quà rẻ rẻ tặng bà được chưa?”

Quý Yến liếc mắt dò hỏi Trác Kế đã xảy ra chuyện gì.

Trác Kế đỡ trán cười khổ.

Bà nội Trác thấy anh ấy không trả lời, thì trả lời giúp luôn: “Anh cả của các con đúng là tốt lắm, tặng bà một bức tranh thời Hán, cái này nó đã đấu giá tốn gần 100 triệu, làm như ta nhanh xuống mồ lắm hay sao mà khua chiêng múa trống như thế.”

Vừa dứt lời, ngoài Quý Tiểu Trạc không có khái niệm tiền bạc ra, thì những người khác đều giật mình, nhất là Đường Đường, thiếu chút nữa bị con số này dọa cho ngừng thở.

U là trời, một trăm triệu! Vậy biết bao nhiêu là tiền? Nếu so sánh, món quà cô chuẩn bị quá rẻ tiền.

(*) 100 triệu = 352.329.545.700 VND

Bỗng nhiên Đường Đường thấy món quá của mình quá kém, có chút không muốn tặng.

Quý Yến sửng sốt hay giây rồi bật cười, nói với bà nội Trác: “Bà nội, đây cũng làm tâm ý của anh cả thôi, ngài cũng đừng trách anh ấy.”

Bà nội Trác dùng ngón tay chỉ Quý Yến, “Con đó nha sao cứ giúp nó không vậy, bà còn chưa nói con đâu, con cũng hoang phí lắm!”

Tuy trước mặt người ngoài bà ấy đều là nữ vương, nhưng trước mặt bọn họ cũng chỉ là một người bà hay lải nhải bình thường, nên yêu thương thì yêu thương, nếu phê bình thì cũng tuyệt đối không nương tay, khi bọn Quý Yến còn nhỏ bị bà mắng không ít.

Nhưng lần này Quý Yến lại cười, “Bà nội, lần này bà không thể nói con nha, món quà của con không giống của anh ấy, quà của con không tốn nhiều tiền lắm, là Đường Đường tự tay làm cho bà.”

Vừa nói xong bà nội Trác ngẩn cả người, kinh ngạc vui mừng nhìn Đường Đường, “Là Đường Đường tự làm à? Cái gì vậy? Mau mang đến cho bà xem.”

Đường Đường đang lo lắng quà của mình chuẩn bị quá ít tiền, không khỏi lén nhìn Quý Yến, thấy anh cũng đang nhìn cô, còn nhẹ nhàng gật đầu, điều này khiến cô bớt lo lắng hơn, lúc này mới nhẹ nhàng giải thích: “Bà nội, con nghe Quý Yến nói bà thích mặc áo váy, cho nên đã may cho bà một bộ, hy vọng bà sẽ thích nó.”

Bà nội Trác nghe thôi đã hứng thú, dứt khoát vươn tay mở hộp, “Được được, món quà này bà rất thích, con rất có lòng.”

Mở hộp quà ra, quần áo bên trong hiện ra trước mắt mọi người, tuy rằng không nhìn thấy toàn bộ, nhưng bà nội đã rất ngạc nhiên vì sự tinh xảo của quần áo, không khỏi lấy áo váy ra xem, kết quả càng nhìn càng thích, trong mắt tràn đầy kinh diễm.

Lúc nhìn phía dưới hộp còn có một đôi giày thêu, nhiều năm rồi bà không thấy ai làm giày nữa kích động sờ tới sờ lui, yêu thích không buông tay.

Bộ áo váy và giày thêu Đường Đường làm cho bà nội Trác dựa vào bộ đồ đẹp nhất và yêu thích nhất của lão thái quân trong phủ của cô, rất cao quý và lộng lẫy, nhưng để phù hợp với khí chất của bà nội Trác, cô đã bí mật bỏ hình thêu ban đều trên vải và thay bằng hình thêu của mình, như vậy sẽ đẹp hơn.

Đường Đường may bộ quần áo này mang theo nét thời xưa, chi tiết sang trọng, liếc mắt một cái cũng khiến người ta thấy trân quý đến lạ thường, cũng không nhầm lẫn với trang phục trong các bộ phim cổ trang, không trách bà ấy yêu thích không thôi.

Bà nội Trác nắm lấy tay Đường Đường, “Đường Đường, con may quần áo và giày đẹp quá, từng tuổi này rồi bà không nghĩ sẽ được nhìn thấy áo váy và giày được may đẹp đến như vậy, Đường Đường, bà nội cảm ơn con rất nhiều.”

“Bà nội thích là tốt rồi.” Đường Đường được bà nội Trác khen cho đỏ mặt, cũng không biết nên nói thế nào, phản ứng đầu tiên là nhìn Quý Yến, thấy mắt anh tràn ngập ý cười, Đường Đường như được khích lệ, nháy mắt càng ngượng ngùng.

Quý Tiểu Trạc đứng dậy và nói với bà nội Trác: “Bà cố ơi, mẹ con may quần áo mặc vào rất đẹp luôn, bà xem quần áo trên người con nè là mẹ may cho con đó, mặc vào rất đẹp trai đúng không ạ? Hay bà cố cũng đi thử đi nha? Con thấy bà cố mặc vào sẽ xinh đẹp hơn ~”

“Quả nhiên hôm nay Tiểu Trạc rất đẹp trai.” Bà nội Trác thích thú trước lời nói của cậu nhóc, rất phối hợp gật đầu, “Được rồi, vậy bà cố sẽ đi thử nhé, bà cũng muốn được trở nên xinh đẹp hơn.”

Người giúp việc đỡ bà ấy lên lầu thay quần áo, Trác Kế mỉm cười cảm ơn với Đường Đường, “Đường Đường cảm ơn em, đã lâu rồi bà nội không vui như vậy, bà rất thích váy và giày em tặng, điều bà ấy tiếc nhất là nghề thủ công của tổ tiên bị thất truyền, không thể làm ra những gì bà muốn, không nghĩ đến hôm nay đã được đền bù nuối tiếc.”

Đường Đường xua tay, “Anh Trác Kế cũng đừng cảm ơn em, quà của tụi em cũng không đáng tiền gì, chỉ là chút tấm lòng thôi, bà nội thích là tốt rồi.”

Trác Kế có thể thấy Đường Đường rất thật lòng, không khỏi mỉm cười nhìn Quý Yến, vỗ vai của anh, âm thầm truyền đạt gì đó.

Quý Yến cũng cong môi đáp lại.

Lúc này, bà nội Trác đã thay xong quần áo, cả người mặc áo váy và giày thêu rất cổ kính trang nhã, hơn nữa tóc cũng bới lên, càng làm tăng thêm khí chất của bà ấy.

Mọi người đều kinh ngạc không nghĩ tới mặc vào lại đẹp như thế.

Quý Tiểu Trạc chạy tới đầu tiên, dựng hai ngón tay mập mạp khen ngợi: “Bà cố, bà xinh đẹp quá đi thôi, giống như mấy nương nương xinh đẹp trong TV á.”

Gần đây Quý Tiểu Trạc hay cùng Đường Đường xem phim cung đấu, cảm thấy nương nương ai cũng đẹp hết.

Bà nội Trác thích thú với lời khen của cậu nhóc, yêu thích xoa nắn tay nhỏ của cậu, “Thật sao, bà cố giống như mấy nương nương đó à? Lợi hại vậy sao?”

Quý Tiểu Trạc trang nghiêm gật đầu, “Đúng ạ.”

Phụ nữ ai mà chả muốn được khen ngợi, bà nội Trác được Quý Tiểu Trạc khen lòng muốn nở hoa.

Trác Kế trêu chọc Quý Yến: “Quý Yến, Tiểu Trạc có năng lực dỗ dành phụ nữ khá lợi hại đó, so với chúng ta thì tốt hơn nhiều, về sau cậu không sợ không có con dâu.”

Quý Yến bật cười, nghĩ sau này nếu Quý Tiểu Trạc dám thể hiện lòng thương xót ở khắp nơi, dành sự khôn khéo của mình cho các cô gái, anh đảm bảo sẽ đánh gãy chân chó của cậu nhóc.

“Ôi! Bà nội hôm nay thật xinh đẹp nha!”

Một giọng nói của phụ nữ truyền đến, mọi người quay đầu lại thì thấy là Cố Trường An và Kỷ Nguyệt, phía sau còn cố Cố Yên Nhiên.

Người nói là Kỷ Nguyệt, cô ấy nhanh chóng chạy đến bên bà nội Trác làm nũng, “Bà nội, hôm nay bà trang điểm rất đẹp đó, quần áo ở đâu ra vậy ạ?”

Bà nội Trác cười vỗ đầu cô ấy, “Là Đường Đường làm cho bà đó, đẹp đúng không, bà nội quyết định ngày mai sẽ mặc cái này.”

“Đường Đường may? Kỷ Nguyệt kinh ngạc xoay người, chạy đến bên cạnh ôm lấy Đường Đường, “Đường Đường, em giỏi quá, nào rảnh cũng làm cho chị một bộ đi, chị cũng muốn mặc cái này, lúc đó chị sẽ chụp một bộ ảnh chân dung, trang phục của studio quá thô.”

Tuy không biết chân dung là gì, nhưng Đường Đường vẫn đồng ý, “Được nha, nào về em sẽ làm cho chị.”

“Ahhh Đường Đường, em tốt quá đi!” Kỷ Nguyệt ôm cô chặt hơn, nhưng lúc ôm cảm thấy có gì không đúng, không khỏi đánh giá Đường Đường, lại nhéo nhéo mặt cô, “Đường Đường, có phải em mập lên không? Sao chị cảm thấy người em có gì khác khác vậy.”

“Chị cũng thấy vậy hả?” Nháy mắt Đường Đương vui mừng, nhanh chóng chia sẻ công lao của mình cho Kỷ Nguyệt nghe, “Mỗi ngày em đều nghĩ muốn mập lên, mỗi ngày đều ăn ăn ăn, ban đêm còn phải lén Tiểu Trạc ăn vụng đồ ăn vặt nữa đó, em đã tăng được 4 kg rồi!! Hì hì, bây gờ em đã hơn 40 ký.”

Quý Yến đứng bên cạnh nghe quay đầu nhìn Đường Đường, thì ra mỗi tối cô đều lén ăn đồ ăn vặt, vậy mà anh không có phát hiện ra.

Kỷ Nguyệt sờ làn da của Đường Đường, “Không chỉ mập lên, da cũng tốt hơn rồi này, sắc mặt cũng không đáng sợ như trước, xem ra mỹ phẩm dưỡng da của chị rất hữu dụng.”

Đường Đường lại gật đầu, “Rất hữu dụng nha, mỗi ngày em đều sử dụng chúng, cho nên làn da mới tốt lên không ít, tóc cũng không còn khô xơ, Kỷ Nguyệt em rất cảm ơn chị.”

Kỷ Nguyệt cũng vui vẻ, “Tốt quá rồi, em cứ cố gắng nhé, chị tin một ngày nào đó em sẽ trở thành đại mỹ nữ.”

Đường Đường nào có yêu cầu cao như vậy, “Em chỉ cần không xấu là được rồi, không dám mơ đến đại mỹ nữ đâu.”

Kỷ Nguyệt chỉ chỉ trán cô, “Sao không tự tin như thế? Em tin chị đi, với kinh nghiệm nhiều năm của chị, chờ thân thể của em tốt lên, lại tăng thêm 5 kg, chắc chắn sẽ trở thành đại mỹ nữ, em nhìn Quý Tiểu Trạc đi là biết em không xấu rồi.”

Đường Đường sửa lại cho đúng, “Tiểu Trạc lớn lên giống ba nó nên mới đẹp, không có giống em.”

Kỷ Nguyệt lắc đầu phủ định, “Không phải, chẳng lẽ em không phát hiện à, Quý Tiểu Trạc chỉ giống Quý Yến thôi, nhưng ngũ quan cũng không giống cậu ấy, nếu ngũ quan đã không giống ba nó, thì chỉ có thể là giống em thôi!”

Đường Đường không tin những lời này, như thế nào cũng không thấy cậu nhóc giống mình.

“Ai nha em phải tin chị chứ, em là không khỏe mạnh nên mới vậy, Quý Tiểu Trạc cũng mập nên ngũ quan không rõ, cho nên mới nhìn không giống, nhưng em phải biết rằng, con em đẹp, tất nhiên mẹ nó không thể xấu được.”. Truyện Quan Trường

Kỷ Nguyệt quay qua hỏi Quý Yến: “Tôi nói có đúng không Quý Yến? Ngũ quan của Quý Tiểu Trạc đâu có không anh đúng không?”

Quý Yến nhìn Quý Tiểu Trạc bị Cố Trường An ôm vào trong ngực, im lặng gật đầu, ngũ quan của Tiểu Trạc đúng là không giống anh, ngũ quan của cậu nhóc đẹp hơn anh nhiều, nhưng mà anh không biết có phải di truyền từ Đường Đường không, bởi vì lúc anh gặp cô, cô không phải quá xinh đẹp.

Đường Đường thấy Quý Yến gật đầu thì ngạc nhiên, không khỏi đánh giá anh và Tiểu Trạc, không biết có phải bị lời nói của Kỷ Nguyệt ảnh hưởng hay không, bỗng nhiên cô cảm thấy đúng là ngũ quan của cậu nhóc không giống với Quý Yến, chẳng lẽ Quý Tiểu Trạc thật sự giống cô? Không phải chứ.

Chẳng lẽ bình thường cô rất đẹp hả? Quan trọng là cô có lúc bình thường sao? Aiz, sao lại không có ảnh chụp trước đây vậy chứ!

Hết chương 36.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play