*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm sau Đường Đường tỉnh dậy, nhớ đến những lời tối hôm qua Quý Yến nói với cô, sửng sốt ba giây rồi bật dậy, đầu tiên phải cất thẻ ngân hàng vào ngăn kéo dưới cùng và khóa lại, như vậy mới không làm mất.
Sau khi chắc chắn thẻ đã được cất an toàn, Đường Đường mới yên tâm đi làm những chuyện khác.
Đường Đường lấy tấm vải denim mua cho Quý Tiểu Trạc ra, đối chiếu với hình ảnh trên mạng, rồi bắt đầu may quần yếm của cậu nhóc.
Tuy rằng Quý Yến nói trong nhà có tiền, kêu cô không cần phải tiết kiệm, nhưng Đường Đường vẫn thấy không thể xài tiền lung tung, sau này có rất nhiều chuyện phải dùng đến tiền. Hơn nữa, cô là một người vợ, người mẹ, việc may quần áo cho chồng và con trai là chuyện rất hạnh phúc, cô không thể làm cho họ những chuyện khác nhưng chuyện này cô muốn tự tay làm, chất lượng đảm bảo rất tốt, mặc vào cũng sẽ thoải mái hơn.
Quý Tiểu Trạc biết mẹ may quần áo cho mình, vô cùng vui vẻ, trò chơi cũng không chơi, sách cũng không đọc, ngồi bên cạnh Đường Đường nhìn cô may quần áo cũng không thấy nhàm chán, lâu lâu còn đưa ra một số ý kiến: “Mẹ ơi, con muốn phía trước có một cái túi bự, giống như của Tráng Tráng á, được không ạ?”
Đường Đường gật đầu, “Tất nhiên là được rồi!”
Cậu nhóc rất hài lòng, hỏi tiếp: “Vậy ngày mai con sẽ có quần áo mới hả mẹ?”
“Đúng rồi!” Ánh mắt của cậu nhóc rất mong chờ, vốn dĩ hôm nay không thể may xong, nhưng Đường Đường quyết định tăng ca thỏa mãn mong ước của cậu.
Quý Tiểu Trạc vui sướng đung đưa chân nhỏ, sau đó chu mông leo xuống sô pha, lạch bạch chạy vào phòng bếp, lúc sau quay lại trong tay cầm một quả chuối, nghiêm túc lột vỏ đưa đến bên miệng Đường Đường, “Mẹ vất vả rồi, ăn chút trái cây đi ạ.”
Đường Đường buồn cười cúi đầu ăn một miếng, sau đó đẩy quả chuối đến miệng cậu nhóc, “Cảm ơn con, con ăn cùng với mẹ đi.”
Quý Tiểu Trạc cũng không chê mẹ mình, vui vẻ rạo rực cắn một miếng to, hai mắt thỏa mãn híp lại, giống như được ăn sơn hào hải vị.
Sau khi đến đây, Quý Yến không cho Quý Tiểu Trạc ăn đồ ăn vặt, yêu cầu mỗi ngày ngoài ăn ba bữa cơm ra, chỉ có thể ăn trái cây và uống sữa bò, hơn nữa trái cây cũng không được ăn nhiều, Quý Tiểu Trạc rất ngoan, chưa từng khóc lóc đòi hỏi muốn ăn đồ ăn vặt.
Hiện tại trái cây là đồ ăn vặt duy nhất cậu nhóc có thể ăn.
Đường Đường hơi đau lòng, lúc trước cô hay làm điểm tâm cho thằng bé ăn, mỗi lần như thế Tiểu Trạc rất vui vẻ, chỉ là sau khi đến đây bận rộn không ngừng, nghĩ lại đã lâu rồi chưa làm món gì ngon cho cậu nhóc.
Đường Đường áy náy sờ đầu của Tiểu Trạc, “Bảo bảo, con có muốn ăn bánh ngọt không? Mẹ làm bánh nướng trứng chảy (*) cho cho nhé?”
(*) Bánh trứng nướng chảy:
Hai mắt Quý Tiểu Trạc sáng lên, không nghĩ ngợi gật đầu, “Muốn ạ.”
“Được rồi, bây giờ mẹ sẽ đi làm cho con, làm xong sẽ may quần áo tiếp nhé.” Đường Đường cất kim chỉ đi, đứng dậy vào phòng bếp làm bánh, Quý Tiểu Trạc ôm lấy chân cô một bước cũng không rời.
*
Lúc bánh nướng trứng chảy ra lò, thì chuông cửa vang lên, Văn Văn mang theo một quả dưa hấu lớn đi đến.
Tay Quý Tiểu Trạc đang chuẩn bị cầm một cái bánh lên thì thấy Văn Văn đến, lập tức vẫy tay: “Chị Văn Văn mau đến đây, hôm nay mẹ em làm bánh ngon lắm nè! Chúng ta cùng nhau ăn đi!”
“Wow, chị Đường Đường làm món gì vậy? Thơm quá đi!” Văn Văn hít hít mũi đi qua đó, đến khi thấy một đĩa bánh nướng trứng chảy tinh xảo, hai mắt sáng lên, không khác sáo nữa, ngồi xuống bên cạnh Quý Tiểu Trạc, cầm một cái lên bỏ vào trong miệng, vị mềm, ngọt mà không ngấy, rất ngon.
“Chị Đường Đường, cái bánh này ăn ngon quá, sao chị làm món gì cũng ngon hết vậy?” Văn Văn lập tức biến thành con mèo nhỏ tham ăn, ngồi xuống với Quý Tiểu Trạc ăn bánh đến no say.
“Ngon thì ăn nhiều một chút, chị làm rất nhiều, hai người cứ từ từ mà ăn.” Đường Đường nói rồi tiếp tục cầm kim chỉ lên may quần áo.
Lúc này Văn Văn mới phát hiện Đường Đường đang may đồ, kinh ngạc trừng mắt, “Chị Đường Đường, thì ra chị may quần áo bằng tay hả?”
Đường Đường khó hiểu, “Đúng vậy, nếu không may bằng cái gì?”
Văn Văn nuốt bánh xuống, lập tức chạy qua nắm lấy kim chỉ trong tay Đường Đường, càng nhìn càng không thể tin được, “U là trời chị Đường Đường, chị là thần hả, em còn nghĩ chị dùng máy may để may cơ, ai ngờ chị lại làm bằng tay! Thế kỉ này mà còn người may quần áo bằng kim chỉ á, hơn nữa may còn đẹp hơn cả máy! Em không nghĩ đến chị là một người có tay nghề giỏi như vậy.”
Máy may là cái gì? Đường Đường không biết cái này, nhưng cô muốn tự may từng đường kim mũi chỉ, chuyện này rất bình thường mà?
Văn Văn kinh ngạc một hồi, bỗng nhiên gối đầu lên chân của Đường Đường nói: “Chị Đường Đường, trước kia em nghĩ rằng phụ nữ của thời đại mới phải biết đi làm kiếm tiền, nhưng bây giờ em nghĩ lại rồi, giống chị mới là giỏi cơ, nếu chị muốn ra ngoài kiếm tiền còn sợ kiếm không được sao?”
Đường Đường chớp mắt, cô mà có thể ra ngoài kiếm tiền á?
“Chị Đường Đường, nếu em là đàn ông em sẽ gả cho chị, cái gì cũng không cần chỉ muốn chị thôi! Không không, không phải đàn ông mới muốn, bây giờ em muốn gả cho chị! Chị Đường Đường, chị có đồng ý gả cho em không?”
Đường Đường: “….” Con bé này suốt ngày nói tào lao!
Quý Tiểu Trạc nghe thấy, bỏ chiếc bánh trong tay xuống kéo Văn Văn ngồi dậy, “Chị Văn Văn, mẹ là của em và ba, không gả cho chị được đâu, chị đi kiếm người khác mà gả đi.”
“Vậy em chia sẻ mẹ cho chị với được không?”
“Không được, em và ba còn chia không đủ!”
“Được rồi Văn Văn, em đừng trêu Tiểu Trạc nữa.” Đường Đường nhẹ nhàng vỗ vai Văn Văn, rồi giải thích với Quý Tiểu Trạc: “Chị Văn Văn đùa con thôi, con đừng tin chị ấy.”
Văn Văn vui vẻ đủ rồi, ngồi dậy véo khuôn mặt mập mạp của Tiểu Trạc, “Được rồi, không trêu em nữa, sau này chị Văn Văn sẽ gả cho một người rất đẹp trai.”
Quý Tiểu Trạc vẫn không yên tâm, dứt khoát ngồi bên cạnh chân Đường Đường, ôm lấy chân cô làm của riêng.
Tròng mắt Văn Văn đảo một vòng, bỗng nhiên nịnh nọt Đường Đường, giọng nói cũng tăng lên mấy phần, “Chị Đường Đường ~, có thể giúp người ta chuyện này không~”
Đường Đường bị giọng nói của cô sợ đến run người, kim suýt nữa đâm vào tay.
Quý Tiểu Trạc cũng nổi da gà, nói với Văn Văn: “Chị Văn Văn, dáng vẻ bây giờ của chị giống y chang người xấu trên TV.”
Văn Văn hừ hừ với Quý Tiểu Trạc, chấp tay trước ngực nịnh nọt Đường Đường, “Hôm qua em nhìn trúng một cái váy, mẫu mới của nhãn hàng A thực sự rất đẹp, nhưng mà mắc quá, tận mấy ngàn lận, nên mẹ không mua cho em.”
Đường Đường hiểu ra, “Muốn chị may cho em phải không?”
Văn Văn ra sức gật đầu, ánh mắt mong đợi, “Chị Đường Đường, giúp em may một cái giống hệt vậy nha? Lễ vật em mang đến đã đủ lấy lòng chị chưa? Em không cần gấp đâu, mỗi ngày may cho em mấy mũi là được rồi, không cần tốn thời gian để may cho em.”
Chuyện này với Đường Đường chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa cô cũng không có việc gì, sảng khoái gật đầu, “Được, em gửi hình ảnh chiếc váy đó cho chị, sau khi làm xong cái này chị sẽ may cho em.”
“Yeahh! Chị Đường Đường em yêu chị, chị là nữ thần của em!” Văn Văn vui vẻ nhảy cẫng lên, còn la hét như một kẻ điên.
Hai bả vai Quý Tiểu Trạc run run, cảm thế trên thế giới này mẹ là tốt nhất, những người phụ nữ khác đều rất đáng sợ.
*
Văn Văn ở đó nguyên ngày, ăn trưa với Đường Đường và Tiểu Trạc, buổi tối vẫn chưa muốn đi, nhưng bị vợ đoàn trưởng gọi điện thoại kêu về.
Nhìn dáng vẻ lưu luyến của cô gái nhỏ, Đường Đường cảm thấy buồn cười, lấy một hộp bánh nướng trứng chảy cho em ấy mang về nhà, “Được rồi em về đi, sau này lại đến chơi, chị và Tiểu Trạc đều ở nhà. Bánh này em mang về cho ba và mẹ ăn nhé.”
“Chị Đường Đường tốt quá đi, em yêu chị! Moah Moah! Thật muốn mang chị về nhà!” Văn Văn cảm động ôm lấy Đường Đường, vốn định hôn tiếp, nhưng thấy ánh mắt đề phòng của Quý Tiểu Trạc chỉ có thể buông tay, đau lòng bỏ đi.
Quý Tiểu Trạc lập tức đóng cửa, cậu nhóc sợ Văn Văn sẽ đến đây tiếp.
Đường Đường nén cười, thằng bé thấy người khác thích mẹ lập tức có dự cảm không tốt.
“Được rồi, chị Văn Văn đã về rồi, bây giờ mẹ sẽ đi nấu cơm tới, con tự chơi một mình có được không?”
Quý Tiểu Trạc lắc đầu, ôm lấy chân cô nói: “Mẹ ơi, con mới yêu mẹ nhất, mẹ cũng là nữ thần của con! Là Quan Âm Bồ Tát của con!” Đối với Quý Tiểu Trạc, Quan Âm Bồ Tát là thần tiên lợi hại nhất trong lòng cậu.
Đường Đường dở khóc dở cười, xem ra những gì hôm nay Văn Văn nói lại khiến thằng bé để ý, chắc là cậu nhóc đang ghen tị đây mà.
Vì để an ủi trái tim bé nhỏ của Tiểu Trạc, Đường Đường hôn cậu nhóc hai cái thật kêu, dùng lời ngon tiếng ngọt: “Mẹ cũng yêu con nhất, con là tâm can bảo bối của mẹ, mẹ sẽ luôn ở bên con, ai cũng không thể cướp mẹ đi, bởi vì mẹ là mẹ của con nha.”
Lời ngon tiếng ngọt rất hữu ích với Quý Tiểu Trạc, những lời này thành công khiến khóe miệng của cậu nhóc cong lên, như thế nào cũng không chịu đi xuống. Nhưng mà, cậu nhóc vẫn không yên tâm dặn dò: “Vậy sau này mẹ ngoài hôn con ra, không được hôn người khác nha.”
Đường Đường gật đầu, “Ừ, chỉ hôn mỗi con.”
Quý Tiểu Trạc hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị tránh ra, bước chân bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Đường Đường vẻ mặt rối rắm: “Mẹ ơi, con suy nghĩ lại rồi, con cũng không thể nhỏ mọn như vậy, con sẽ cho phép ba hôn mẹ, dù sao mẹ cũng là vợ của ba mà.”
Đường Đường thiếu chút nữa đứng không vững, đứa nhỏ này…..
*
Lúc Quý Yến trở về, đứng bên ngoài một lúc lâu cũng không thấy Quý Tiểu Trạc ra mở cửa cho anh, không khỏi thấy kì lạ, lúc trước anh còn chưa đến cửa thằng bé đã gấp gáp chờ không nổi mở cửa chờ anh, chẳng lẽ hôm nay không ở nhà?
Trương Thành trở về cùng Quý Yến, không khỏi nói: “Hôm nay thằng bé không ra đón cậu à? Bình thường chúng ta mới đi đến lầu một Tiểu Trạc đã mở cửa gọi cậu rồi.”
Quý Yến lắc đầu, định mở cửa thì phát hiện ra anh không mang chìa khóa, bởi vì bình thường anh không cần phải mở cửa, dần dần cũng quên mất không mang theo.
Không còn cách nào khác, Quý Yến đành gõ cửa.
Bên trong không có tiếng động, Quý Yến lại gõ lần nữa, lát sau mới nghe tiếng bước chân của Quý Tiểu Trạc ‘bịch bịch’ truyền đến, sau đó giọng nói non nớt từ trong truyền ra: “Ai ở ngoài cửa đó? Mau nói tên đi!”
“Phụt —— ha ha, lão Quý, con trai cậu đang làm nhiệm vụ à?” Trương Thành bị Quý Tiểu Trạc chọc cười.
Khóe miệng Quý Yến cong lên, bất đắc dĩ phối hợp với Quý Tiểu Trạc. “Ba đây.”
Phía sau yên tĩnh vài giây, sau đó tiếng khóa cửa cành cạch vang lên, viên pháo nhỏ quen thuộc vọt ra, vùi đầu vào trong ngực Quý Yến, “Ba đã về rồi.”
Quý Yến ôm cậu nhóc trong ngực, “Hôm nay chơi cái gì vậy? Sao lại không mở cửa cho ba?”
Quý Tiểu Trạc ôm cổ anh nghiêm túc nói: “Ba ơi, sau này con quyết định trước khi mở cửa phải hỏi rõ là ai mới được, không cho kẻ xấu tiến vào.” Ai muốn cướp mẹ đều không được vào.
Quý Yến dở khóc dở cười, không biết hôm nay cậu nhóc đã trải qua chuyện gì mà nói như vậy.
Trương Thành đứng bên cạnh nghe mồm không khép lại được, cảm thấy đứa nhỏ của lão Quý thật hài hước, khiến cậu ta cũng muốn sinh con, aiz, đáng tiếc vợ anh vẫn chưa muốn sinh.
Lúc này Đường Đường đã nấu cơm xong, nghe thấy tiếng mở cửa, đi ra ngoài thấy Quý Yến đã về rồi, vui vẻ nói: “Chồng à, em nấu xong rồi, mau ngồi vào ăn thôi, đói bụng rồi đúng không?”
Quý Yến xoay người lại, lộ ra Trương Thành ở phía sau, lúc này Đường Đường mới thấy cậu ta, hơi xấu hổi nói: “Trương Thành cũng về rồi à, ăn cơm chưa? Nếu chưa thì vào đây ăn luôn, tôi nấu rất nhiều.”
Trương Thành vội xua tay từ chối, “Không cần đâu chị dâu, em về nhà ăn được rồi, mọi người mau vào ăn cơm đi.”
Quý Yến liếc qua căn nhà tối đen của Trương Thành, biết vợ cậu ta không có ở nhà, “Được rồi, cậu không cần khách sáo, vào nhà ăn cùng đi, đỡ phải nấu cơm.”
Trương Thành tính về nhà sẽ nấu mì gói ăn, hơn nữa bây giờ rất đói bụng nên cũng không từ chối, gãi đầu nói: “Vậy hôm nay em mặt dày ăn chực nhà mọi người một bữa.”
Đường Đường chạy nhanh đi lấy thêm một bộ chén đũa, múc cho mỗi người một chén canh xương sườn, nói: “Trước khi ăn cơm uống canh đi, uống xong rồi ăn.”
“Cảm ơn chị dâu.” Trương Thành cầm lấy uống một ngụm, bụng đang đói lập tức được lấp đầy, cả người như sống lại.
Lại nhìn một bàn đồ ăn, cảm thấy nhịn không được nữa. Lão Quý đúng là có vận cứt chó, có con trai đáng yêu, lại còn có một người vợ đảm đang, tính tình tốt thôi không nói, nấu ăn còn ngon, mỗi ngày đều nấu đồ ăn ngon cho lão Quý ăn, mỗi ngày cậu ta về đều phải ăn mì gói đây.
Không so sánh sẽ không có đau thương.
Ăn cơm được một lúc, bỗng nhiên Trương Thành nhớ đến ngày mai đã là thứ bảy, nhà cậu ta sẽ đãi khách, suýt nữa thì quên mất.
Trương Thành vội vàng hỏi Đường Đường: “Chị dâu, mai nhà em mời khách, lúc đó làm phiền chị dâu giúp đỡ, chị muốn nấu những món gì? Chị cứ nói với em, mai em sẽ nói vợ mua đồ ăn từ trên trấn mang đến cho chị.”
Đường Đường trả lời: “Hai người mua gì cũng được, tôi sẽ làm theo nguyên liệu hai người mua, miễn là có thịt có rau.”
Trương Thành gãi đầu, xấu hổ nói: “Chị dâu, phiền chị lên ý tưởng cho bọn em luôn đi, vợ em không biết nấu ăn, cũng không biết nên mua như thế nào, sợ đến lúc đó mua cũng không xong.”
Quý Yến ngẩng đầu liếc Trương Thành.
Trương Thành nhìn lại một cách thành khẩn.
Đường Đường không chú ý đến ánh mắt giữa hai người, chỉ suy nghĩ nói: “Vậy tôi sẽ ghi những món cần mua cho hai người, lúc đó cứ mua theo là được.”
Trương Thành vô cùng cảm kích, “Cảm ơn chị dâu.”
Cuối cùng Quý Yến cũng không nói gì, ăn xong rồi chủ động dọn dẹp giúp Đường Đường, “Để tôi đi rửa chén cho, cô viết những thứ cần mua cho Trương Thành đi.”
Đường Đường xua tay, “Không cần, anh đừng vào đây, em viết cho Trương Thành xong sẽ quay lại rửa chén, anh nghỉ ngơi đi, hôm nay huấn luyện đã rất mệt rồi.”
Quý Yến bất lực cong khóe môi, bỗng nhiên nhớ đến Trương Thành và cấp dưới trêu chọc mình, bọn hắn nói cô rất chiều anh, xem anh như là bảo bối, lúc đó cảm thấy mấy lời này rất buồn cười, bây giờ nghĩ lại, quả thật trong nhà không cần anh phải làm gì, cô luôn nghĩ anh rất mệt mỏi.
Những người đàn ông khác khi ở nhà dường như không có đãi ngộ như anh….
Quý Yến mỉm cười thở dài, trực tiếp xoay vai cô lại, tay còn đặt lên eo cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra ngoài, “Đường Đường, tôi không có mệt đến vậy, cũng không phải là một người đàn ông đến chén cũng không biết rửa, tin tưởng tôi, được chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng du dương vang lên tai cô, bàn tay trên eo nóng như bàn ủi, Đường Đường chưa kịp đáp lại, cô đã bị anh đẩy ra ngoài, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, cô cảm thấy trái tim đập thình thịch như muốn bay lên.
Anh… Tay của anh ở trên eo cô….. Tay anh thật to.
Ai nha, anh chỉ tùy tiện đặt lên thôi, muốn đẩy cô ra ngoài, làm gì mà suy nghĩ lung tung vậy nè!
Quên đi, tối nay phải để anh rửa chén một bữa.
Đường Đường vỗ vỗ mặt, ép mình đừng suy nghĩ lung tung, chờ nhiệt độ giảm xuống một chút rồi mới đi ra ngoài phòng khách, chăm chú ghi nguyên liệu cho Trương Thành, cũng ghi rõ mỗi thứ mua bao nhiêu cái.
Hết chương 32.