Editor: _14thfebruary

Lúc ăn cơm tối, Đường Đường trả lại thẻ ngân hàng cho Quý Yến, chủ động nói chi tiêu hôm nay cho anh, "Hôm nay em ra ngoài xài không ít tiền, mua đồ nội thất hết năm vạn, mua vật dụng hằng ngày hết vài ngàn, em còn mua ——"

"Đường Đường." Quý Yến mở miệng đánh gãy lời của cô, nhấc mắt lên nhìn cô nói: "Cái này không cần trả lại cho tôi, cô cứ cầm đi, sau này muốn mua gì thì mua, cũng không cần báo cáo cho tôi, nhớ chưa?"

"À..." Đường Đường chớp mắt, nhìn anh chăm chú rồi mới gật đầu, "Nhớ rồi."

Lúc này Quý Yến cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Đường Đường ngơ ngác nhìn anh một hồi, khóe miệng chậm rãi cong lên, trong lòng ngọt chết đi được, vậy mà anh lại để cho cô muốn xài tiền như thế nào thì xài, cái này có được xem là anh tin tưởng cô không nhỉ? Hì hì ~

Tình trạng ngọt ngào này kéo dài đến buổi tối, lúc này Đường Đường chuẩn bị mang Quý Tiểu Trạc đến phòng ngủ phụ như trước đây, để lại phòng ngủ chính cho Quý Yến, nào biết lần này Quý Tiểu Trạc không chịu.

Quý Tiểu Trạc ôm lấy đùi Đường Đường không cho cô đi, ngửa đầu đáng thương nhìn cô, đôi mắt nhỏ khiến người ta mềm mại, "Mẹ ơi, hôm nay chúng ta lại không ngủ chung với ba sao ạ? Tối qua vẫn ngủ chung với nhau mà? Con muốn ngủ cùng nhau như tối qua cơ! Được không mẹ ~"

Đường Đường bị cậu nhóc làm nũng không trả lời được, khuôn mặt đỏ lên không biết làm gì, khóe mắt khẽ nhìn lén Quý Yến, mong anh có thể thuyết phục thằng bé.

Quý Yến xoa thái dương, đi đến bế cậu nhóc lên, vỗ mông cậu, "Không phải ba đã nói rồi sao, ba và mẹ đều quen ngủ phòng của mình, nếu không sẽ ngủ không được."

Quý Tiểu Trạc bất mãn chu miệng lên án: "Ba nói dối, con cũng không phải đứa con nít 3 tuổi nữa, ba không được gạt con, tối hôm qua chúng ta đều ngủ chung với nhau, ba và mẹ ngủ rất ngon mà, ba ngủ say hơn cả con nữa! Mẹ còn lau chân cho ba."

Quý Yến: "..." Thằng bé coi như thông minh, không dễ lừa gạt.

Đường Đường sờ tóc của mình, cúi đầu cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, cầu nguyện cậu nhóc đừng đem lửa đạn nhắm vào cô nữa, chồng à thật xin lỗi, vấn đề nan giải này, anh tự mình giải quyết đi.

Quý Yến còn chưa nghĩ ra cách gì, Quý Tiểu Trạc đã nước mắt lưng tròng, bẹp miệng buồn bã nói: "Ba ơi, mẹ ơi, có phải hai người muốn ly hôn không ạ? Con sẽ trở thành đứa bé không ai cần đúng không?"

Quý Yến và Đường Đường bị lời cậu nhóc nói không biết phải làm sao, không biết vì sao thằng bé lại nói như vậy, Đường Đường không chịu nổi Quý Tiểu Trạc khóc, đau lòng bế cậu vào ngực dỗ dành, "Không có đâu, ba và mẹ không có ly hôn, con đừng suy nghĩ vớ va vớ vẩn nhé."

Quý Tiểu Trạc đau lòng muốn chết dựa vào vai Đường Đường, nước mắt thi nhau rớt xuống nhìn Quý Yến, giọng nói nghẹn ngào, "Hai người đừng gạt con, ba và mẹ đều ở riêng, chắc chắn là muốn ly hôn, con biết hết."

Vậy mà thằng bé lại biết đến từ 'Ở riêng' này, không biết là học được ở đâu đây? Giờ phút này Quý Yến chỉ muốn biết, sao trẻ con lại biết được những thứ này! Đây là chuyện đứa trẻ 3 tuổi rưỡi nên biết sao?

Đường Đường không có cách nào khác nhìn Quý Yến, "Chồng à...."

Quý Yến thở dài, thấy Đường Đường không chịu được sức nặng của Quý Tiểu Trạc, anh từ trong tay cô bế cậu nhóc, thỏa hiệp, "Được rồi, ba và mẹ không có ly hôn, từ nay về sau sẽ ở chung một phòng được chưa?"

"Thật không ạ? Ba đồng ý rồi nha." Hai mắt Quý Tiểu Trạc sáng lên, sự buồn bã lúc nãy lập tức biến mất, ra sức hôn một cái thật kêu trên mặt Quý Yến, "Oh Yeah! Sau này chúng ta đều ngủ chung với nhau, con muốn nằm giữa ba và mẹ!"

Cậu nhóc thay đổi sắc mặt rất nhanh, làm sao anh không biết được đây là mưu kế của Quý Tiểu Trạc, nhưng cũng không vạch trần tâm tư của thằng bé, anh không đành lòng, rơi vào đường cùng đành phải xin ý kiến của Đường Đường, không tiếng động hỏi cô có đồng ý hay không.

Đường Đường lén lút đỏ mặt, lấy hết can đảm gật đầu.

Cứ như vậy, ngày tân gia đầu tiên, một nhà ba người ngủ cùng với nhau.

Trong lòng Đường Đường khẩn trương, nhưng có Quý Tiểu Trạc phấn khích ở giữa, khiến cô không còn lo lắng, hơn nữa cô biết bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là ngủ đơn thuần thôi, cho nên cô cũng không cần thiết phải lo lắng như thế. Lo lắng ngược lại sẽ gây thêm bất lợi khi hai người ở chung với nhau.

"Không có gì phải lo lắng cả, chỉ là ngủ trên một cái giường thôi, rất bình thường mà ~" Cô ở trong nhà vệ sinh tắm xong, đúng tước gương nửa tiếng đồng hồ cổ vũ chính mình, sau khi Đường Đường bình thường trở lại, cô lấy ra cái chậu ngâm chân mới mua, đựng đầy một chậu nước ấm, khó khăn mang ra ngoài, đi đến bên giường đặt xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Quý Yến đã tắm xong, đang ngồi ở đầu giường xem sách quân sự, thấy Đường Đường mang ra chậu nước đầy đi vào, khó hiểu hỏi cô, "Cô làm gì vậy?"

Đường Đường mỉm cười giải thích: "Hôm nay em cố tình mua cái chậu ngâm chân này, sau này mỗi tối sẽ ngâm chân cho anh, em thấy trên người anh có không ít vết thương cũ, hơn nữa mỗi ngày đều huấn luyện rất mệt, ngâm chân có thể thoải mái hơn, buổi tối cũng sẽ ngủ ngon hơn á, chờ mấy ngày nữa em sẽ mua thảo dược bỏ vào cho anh ngâm chân, sẽ giảm bớt độc tố bên trong, hôm nay anh ngâm bằng nước ấm đỡ nha."

Tim Quý Yến đột nhiên nhảy dựng, nhìn hơi nóng tỏa ra từ chậu, cổ họng anh nghẹn lại, nhất thời không biết nói lại cái gì. Anh không nghĩ cô sẽ mua chậu ngâm chân cho anh thậm chí là ngâm chân cho anh, chỉ vì thấy trên người anh có nhiều vết thương, cô lại vì anh mà làm như vậy, trước đây anh cũng không nghĩ đến chuyện này, không, chuyện này bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ không nghĩ đến.

Chuyện này có rất nhiều người con cả đời cũng không vì cha mẹ mà làm một lần, thế nhưng người phụ nữ mất trí nhớ vì tai nạn xe cộ lại làm vì anh, hơn nữa còn rất tự nhiên.

Trong lòng Quý Yến như bị ai đánh mạnh một cái, khiến cho một người đàn ông cao lớn kiên nghị bây giờ không biết phải làm sao, cả người ngây ngốc không phản ứng.

Đường Đường thấy Quý Yến không phản ứng, cũng không biết anh bị làm sao, trong lòng thầm nghĩ chắc từ trước đến nay anh không quen ngâm chân, cho nên bây giờ mới không cử động, vì vậy cô lấy một chiếc ghế nhỏ đặt xuống, đem chân Quý Yến bỏ vào chậu ngâm, rồi ngồi bên cạnh, bàn tay bỏ vào trong nước mát xa cho anh nói: "Ngâm chân đối với thân thể rất tốt, lúc đầu có thể anh thấy không quen, nhưng mà ngâm nhiều lần sẽ thích à." Bà vú mỗi ngày đều rất thích ngâm chân, ngày nào không ngâm sẽ khó chịu.

Chân Quý Yến không phòng ngừa bị Đường Đường cầm lấy bỏ vào trong chậu, bàn tay mềm mại của phụ nữa xoa bóp trên chân mình, lúc này anh mới ngạc nhiên nhớ đến chuyện gì đang xảy ra —— Đường Đường đang rửa chân cho anh!

Quý Yến không chỉ ngây người mà còn bị sốc! Theo bản năng nâng chân lên tránh khỏi tay Đường Đường, nhưng hình như cô hiểu được ý đồ của anh, đôi tay dùng lực ra sức đè chân anh lại, mi hơi nhắn, tựa như vừa phê bình vừa dỗ dành: "Anh đừng cử động, ngâm chân rất có lợi cho thân thể của anh, mỗi ngày anh đi làm mệt như vậy, xem như đang giải lao đi, buổi tối mới có thể ngủ ngon hơn. Em xoa bóp cho anh như vậy sẽ thoải mái hơn." Cô xem bà vú như mẹ ruột của mình, mỗi tối đều xoa bóp cho bà, dần dà tay nghề của cô tốt lên không ít, bà vú được cô xoa bóp rất thoải mái.

Chân của Quý Yến bị giữ lại, tuy rằng sức của Đường Đường không lớn, nhưng anh sợ nhấc chân lên sẽ làm cô bị thương, cho nên chỉ có thể từ chối nói: "Đường Đường, cô không cần làm như vậy, mau đứng lên đi, tôi tự làm được."

Động tác trên tay Đường Đường không ngừng, ngón tay nghiêm túc ấn huyệt vị lòng bàn chân, "Anh có biết bấm huyệt vị không, để em làm cho, anh ngồi yên đấy."

Quý Yến nhắn mi, cúi đầu giữ chặt tay Đường Đường, trầm giọng nói: "Đường Đường, cô không cần phải làm khó bản thân, mau đứng lên đi."

"Hả?" Đường Đường nghi ngờ khó hiểu nhìn anh, "Sao lại làm khó? Vợ ngâm chân cho chồng không phải rất bình thường sao?"

Quý Yến: "......"

Bây giờ Quý Yến không biết phải làm gì, hai bàn tay nhỏ nhắn vẫn đang ở chân anh, anh không hề nghĩ rằng sẽ để vợ rửa chân cho mình, lại có cảm giác kinh thiên động địa đến thế.

Quý Tiểu Trạc không chịu được sự cô đơn chạy tới xem náo nhiệt, cậu bò đến mép giường làm nũng với Đường Đường: "Mẹ ơi, con cũng muốn ngâm chân, cũng muốn được xoa bóp như ba."

Đường Đường mỉm cười gật đầu, "Được nha, vậy con đến đây ngâm chân cùng ba đi, cái chậu này rất lớn."

Quý Tiểu Trạc phấn khích gật đầu, lăn long lóc đến đầu gối Quý Yến, theo chân anh bỏ vào trong chậu, chân nhỏ đạp lên chân to.

Đường Đường lại cầm một cái ghế nhỏ đi đến, để cậu nhóc ngồi lên đó, hai chân nhỏ mập mạp và bàn chân to của Quý Yến đang ở trong chậu cùng nhau.

Đường Đường xoa bóp cho Quý Yến xong, lại cầm lấy chân nhỏ của Quý Tiểu Trạc nhéo nhéo, Quý Tiểu Trạc bị nhéo cười 'Ha ha' không ngừng, lúc kêu đau lúc kêu ngứa, thân mình nhỏ nhắn uốn éo, không nhạc không vui.

Thấy hai mẹ con như vậy, lời Quý Yến đến bên miệng nuốt xuống. Thôi quên đi, dù sao có nói cũng vậy.

Đường Đường xoa bóp cho hai ba con xong, rồi đổ thêm nước ấm vào chậu, dặn dò Quý Tiểu Trạc: "Bây giờ mẹ có việc cần làm, con và ba ngâm chân 15 phút nữa rồi lấy ra nha, bảo bảo, con nhớ nhìn ba nhé, không được để ba con bỏ chân ra trước."

Quý Tiểu Trạc vỗ ngực đảm bảo, "Con sẽ giám sát ba, mẹ cứ yên tâm."

Quý Yến: "..."

Thấy hai ba con ngoan ngoãn, Đường Đường đi ra khỏi phòng, bắt đầu tiến hành công cuộc trở nên xinh đẹp trước khi đi ngủ —— ăn vặt. Lần này cô kiếm được rất nhiều đồ ăn nhiều calo giấu ở trong bếp, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều lén Quý Tiểu Trạc ăn, nhất định lần này cô phải mập lên, tranh thủ tháng này tăng 5 ký.

Đường Đường ở trong bếp tiến hành công cuộc làm đẹp của mình, trong khi ở trong phòng, một lớn một nhỏ đang nói chuyện với nhau.

Quý Tiểu Trạc mở to mắt nhìn Quý Yến, nghiêm túc nói: "Ba ơi, con hỏi ba một chuyện, ba phải nghiêm túc trả lời con, không cho phép nói dối."

Hiếm khi thấy cậu nhóc nghiêm túc như thế, Quý Yến cũng nghiêm túc gật đầu, "Được, con hỏi đi."

"Có phải nhà chúng ta rất nghèo không ba."

"Hả?" Quý Yến ngẩn người, "Sao con lại hỏi chuyện này?"

Hai ngón tay Quý Tiểu Trạc chỉ vào nhau, "Bởi vì mẹ nói con và mẹ đều phải dựa vào ba, ba kiếm tiền rất vất vả, cho nên phải tiết kiệm, con có... còn có...." Câu tiếp theo cậu nhóc không nhớ rõ.

Lúc này Quý Yến mới hiểu vì sao Quý Tiểu Trạc lại hỏi như vậy, quả nhiên do hành động tiết kiệm của Đường Đường khiến cậu nhóc nghĩ rằng nhà mình rất nghèo, nhưng anh không biết nên giải thích với thằng bé như thế nào, không lẽ nói nhà mình giàu không cần tiết kiệm? Trẻ nhỏ vẫn nên biết tiết kiệm là đức tính tốt.

Suy nghĩ rồi Quý Yến nói với cậu nhóc: "Công việc của ba có thể kiếm tiền nuôi được con và mẹ, cho nên con không cần lo lắng trong nhà không có tiền sinh hoạt, nhưng mẹ con nói rất đúng, tiền không thể xài lung lung, chúng ta phải biết tiết kiệm, không nên có tiền muốn làm gì thì làm, cũng không nên đua đòi tiêu tiền lung tung con biết chưa."

Quý Tiểu Trạc nhíu mày suy tư một lát, gật đầu, đúng như mẹ nói tiền trong nhà không thể xài lung tung.

Vì thế cậu nhóc kéo tay Quý Yến, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy ba ơi, về sau con sẽ ăn ít lại, để tiền cho mẹ mua quần áo được không ạ? Hôm nay mẹ thấy rất nhiều quần áo xinh đẹp nhưng mà không mua, nói là mắc lắm."

Quý Yến mím môi, nhớ đến quần áo gần đây của Đường Đường, có vẻ đã cũ và khá bình thường, chẳng lẽ cô thật sự tiếc tiền không mua sao? Cái thẻ anh đưa cho cô, cô không nhìn thấy số dư trong đó à?

Quý Tiểu Trạc thấy ba không nói gì, cho rằng ba cậu không cho mẹ mua quần áo đẹp, mày nhỏ nhíu lại, thấy ba như vậy không đúng, phụ nữ rất thích mua sắm, sao ba có thể không cho mẹ mua đồ.

"Ba ba, mẹ là phụ nữ, ba cho mẹ mua đi, không phải mẹ đối xử với ba rất tốt sao, nếu ba không cho mẹ mua đồ đẹp, trái tim nhỏ bé của mẹ sẽ giận ba, không nấu đồ ăn ngon cho ba ăn, cũng không giặt quần áo và ngâm chân cho ba nữa." Cậu nhóc hù dọa Quý Yến.

Quý Yến mỉm cười, xoa đầu cậu nhóc, "Ba đồng ý cho mẹ mua mà, còn con từ giờ ngoài sữa bò và trái cây ra, không cho phép ăn đồ ăn vặt khác, như vậy mới tiết kiệm được tiền cho mẹ mua quần áo đẹp." Nhân cơ hội này giúp cậu nhóc giảm béo luôn.

Quý Tiểu Trạc gật đầu, hai tay nhỏ nắm chặt lại quyết tâm: "Con sẽ cố gắng!"

Chờ đến lúc Đường Đường ăn khuya trở về, hai ba con đã nằm trên giường, nước trong chậu cũng đã đổ đi rồi.

Quý Tiểu Trạc nằm ở giữa giường lớn lắc lư hai chân nhỏ mập mạp, thấy Đường Đường đi vào, vội vàng vỗ xuống bên cạnh thúc giục, "Mẹ đi làm gì vậy ạ, mau đến đây ngủ thôi nào, con chờ mẹ đã lâu rồi."

Đường Đường cong môi mỉm cười, đi đến nằm xuống bên cạnh, Quý Tiểu Trạc lập tức lăn vào trong ngực cô, ôm lấy cổ cô cọ cọ.

Đường Đường quen thuộc vỗ lưng cậu nhóc, hát ru khúc nhạc mà thằng bé thích nghe, chỉ một lúc sau Tiểu Trạc đã ngủ say trong ngực cô.

Thấy thằng bé ngủ rồi, Đường Đường lại nhìn sang Quý Yến, phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm, cô không hiểu ánh mắt của anh, không khỏi ngẩn người, mất tự nhiên nói: "Chồng, anh, anh còn chưa ngủ à?"

Quý Yến nhìn mắt cô thật lâu, lúc này mới 'Ừ' một tiếng, tắt đèn đầu giường, nháy mắt căn phòng chỉ còn ánh trăng hắc vào.

Đường Đường nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ, thì giọng nói trầm thấp của Quý Yến vang lên, "Đường Đường, tôi kiếm dư tiền nuôi hai mẹ con, cho nên cô không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc."

"Dạ?" Đường Đường ngây người, không biết tại sao anh lại nói với cô chuyện này, nhất thời cũng không biết nói gì, đành nói: "Vâng, em biết rồi."

Lúc này Quý Yến không nói gì nữa, Đường Đường đợi một lúc lâu, thấy anh không nói gì nữa mới nhắm mắt đi ngủ.

Hết chương 29.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play