Editor: _14thfebruary

Quý Tiểu Trạc nhìn Văn Văn không ngừng chọn quần áo, lại nhìn Đường Đường, kéo tay cô hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có muốn mua quần áo không ạ?"

Đường Đường lắc đầu, "Mẹ không cần, mẹ có rồi mà."

Quý Tiểu Trạc nghi hoặc nhíu mày nhỏ, "Nhưng mà con không thấy mẹ đi dạo phố bao giờ, không phải phụ nữ rất thích mua sắm sao? Vậy sao mẹ không mua gì cả?"

Không nghĩ tới thằng bé còn biết con gái rất thích mua sắm, cũng không biết cậu nhóc nghe được ở đâu, Đường Đường mỉm cười sờ đầu: "Không phải người phụ nữ nào cũng thích mua sắm, như mẹ nè."

Quý Tiểu Trạc bán tín bán nghi nhìn Đường Đường, nhớ đến dáng vẻ đau lòng của mẹ lúc nãy, cậu lắc đầu nói: "Không đúng, mẹ nói dối, mẹ cũng thích mua mà? Mẹ ơi, có phải mẹ tiếc tiền không?"

Không nghĩ đến thằng bé lại nhạy bén đến vậy, chuyện cô đau lòng vì tiền lúc nãy cũng biết được, Đường Đường đành phải kiên nhẫn giải thích: "Một phần nguyên nhân là mẹ đã có quần áo rồi, không cần mua nữa; hơn nữa cũng cần phải tiết kiệm tiền, bởi vì mẹ không có đi làm, chúng ta đều phải sống vào tiền ba con vất vả kiếm được, cho nên mẹ con mình không thể xài lung tung đúng không nè? Những thứ không cần thiết không cần phải mua."

Quý Tiểu Trạc hiểu ra gật đầu, trong lòng thì thắc mắc có phải nhà bọn họ rất nghèo không, sau này chắc cậu sẽ ăn ít cơm hơn nhỉ?

Lúc này, Văn Văn một chiếc váy trắng đi đến xoay một vòng, hỏi Đường Đường: "Chị Đường Đường, chị thấy cái váy này như thế nào? Nhìn đẹp đúng không?"

Đường Đường cẩn thận đánh giá, không vì sống ở thời đại khác nhau, mặc những bộ đồ khác nhau mà thấy xấu, cô cảm thấy cái váy này rất đẹp, vì thế dựng ngón tay cái cho Văn Văn, "Đẹp lắm, rất hợp với em."

"Thật ạ? Em cũng thấy khá đẹp, vậy em sẽ mua cái này!" Văn Văn dứt khoát mang ra quầy tính tiền, lúc này mới chú ý đến Đường Đường vẫn ngồi đó không nhúc nhích, thử khuyên nhủ: "Chị Đường Đường, sao chị không đi xem thử một chút, khó lắm mới được vào thành phố, mua một ít quần áo đi." Kỳ thật Văn Văn thấy quần áo trên người Đường Đường rất già, còn trẻ như vậy mà nhìn như phụ nữ 30 40 tuổi, trông rất khó chịu. Cô nghĩ nên thay đổi đi, nếu không ba của Tiểu Trạc đẹp như vậy, anh ấy sẽ không ghét bỏ chứ?

Đường Đường lắc đầu, "Chị không mua đâu, ở nhà vẫn còn có quần áo."

Văn Văn thấy thế, tròng mắt khẽ di chuyển, đột nhiên tiến đến nói nhỏ bên tai Đường Đường: "Chị Đường Đường, thực ra chị rất thích ba của Tiểu Trạc đúng không?"

Đừng Đừng sửng sốt, khó khăn nhìn Văn Văn: "Văn Văn, em... Em... Đang nói cái gì không vậy?"

Văn Văn cười hì hì ôm lấy tay cô: "Chị đừng phủ nhận, ánh mắt chị nhìn ba của Tiểu Trạc không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của em đâu, ánh mắt như muốn tan ra trong nước vậy đó, trước giờ em chưa thấy một người phụ nữ nào dịu dàng như vậy hết."

Ánh mắt cô rõ ràng như vậy sao? Đường Đường không tự chủ sờ hai mắt của mình, mặt lập tức đỏ lên, ấp úng không nói nên lời.

Thấy Đường Đường đỏ mặt, Văn Văn vỗ cánh tay cô, "Ai da cái này thì có gì mà xấu hổ, anh chị là vợ chồng mà, thích chồng của mình không phải rất bình thường sao, không thích mới có vấn đề đó."

Đường Đường trầm mặc, bởi vì cô không thể giải thích mối quan hệ vợ chồng của mình cho Văn Văn nghe được.

Văn Văn nói tiếp, "Dù sao ba của Tiểu Trạc đẹp trai như vậy, có đôi khi vợ cũng không thể quá kém được, nếu không người ngoài sẽ thấy không xứng, hơn nữa đàn ông đều là động vật thị giác, nếu muốn người đàn ông duy trì tình cảm của mình, trước tiên chị phải xinh đẹp, nếu không sẽ bị ghét đó, cho nên phụ nữ quan trọng nhất là xinh đẹp!"

Đường Đường đồng ý với lời của Văn Văn, nhưng không thể không ăn ngay nói thật: "Nhưng mà quả thật chị không xứng với ba của Tiểu Trạc, vốn dĩ chị đã không xinh đẹp rồi."

Lúc nghe đáp án này thiếu chút nữa Văn Văn ói ra máu, không khỏi thở dài nhìn Đường Đường từ trên xuống dưới, hỏi: "Chị Đường Đường, chắc chị cũng cao ngang ngửa em 1m67 đi, nhưng cân nặng chắc chỉ bằng một nửa của em đúng không?"

Đường Đường cảm thấy cân nặng của mình bị xem nhẹ, mở miệng phản bác: "Sao lại không đến một nửa được, chị 39 ký lận!"

"Ôi mẹ ơi!" Văn Văn trợn mắt há mồm, "Chiều cao chúng ta không khác nhau lắm, em 55 ký, mà chị có 39 ký thôi á, chị có ăn cơm mà lớn lên không vậy?"

Đường Đường buồn bã, "Chị đang cố gắng để mập lên đây."

Văn Văn nghiêm túc nói: "Chị Đường Đường, thực ra em thấy ngũ quan của chị không có xấu, chỉ là chị quá gầy, hơn nữa da cũng hơi kém, cho nên mới thấy khó coi như vậy, nhưng những thứ này đều có thể cải thiện được hết."

Tâm trạng của Đường Đường tốt lên, gật đầu đồng ý, tiếp tục nghe cô ấy nói.

"Nhưng cải thiện cần có thời gian, hiệu quả không thể thấy liền được, hiện tại chỉ có một cách đó là quần áo! Quần áo của phụ nữ rất quan trọng, cùng một người mặc nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau, quần áo có thể thay đổi bề ngoài, chị Đường Đường à, chị nhìn quần áo bây giờ của chị đi, thật sự quá khó coi, như vậy làm sao hấp dẫn được ánh mắt của đàn ông đây?"

Đường Đường không chắc chắn nhìn lại quần áo mình, "Bộ khó coi lắm hả?"

Văn Văn kiên định gật đầu, "Rất là khó coi, cho nên chị cần phải thay đổi cách ăn mặc, nếu không sao có thể bắt lấy ba Tiểu Trạc? Còn nữa, chị không có trang điểm, những người khác đều có, đến lúc đó chị sẽ bị so sánh cho mà mà xem, lỡ như xuất hiện mấy con hồ ly tinh thì sao, chị nghĩ có đúng không?"

Những lời của Văn Văn khiến Đường Đường hơi do dự, chẳng lẽ cô nên thay đổi cách ăn mặc của bản thân? Như vậy có hiệu quả không?

"Được rồi.... Để chị đi xem thử nhé?"

Cuối cùng Văn Văn cũng thấy đã khuyên được, cao hứng búng tay kéo Đường Đường đi lựa quần áo.

Quý Tiểu Trạc thấy mẹ đồng ý đi mua đồ, cũng rất vui vẻ, hứng thú bừng bừng đi theo mẹ chọn tới chọn lui.

Văn Văn chọn cho Đường Đường một cái váy trắng tay phồng dài đến đầu gối, đặc điểm của váy là rất rộng, người gầy mặc vào rất hợp, tạo cảm giác mập hơn, Văn Văn thấy cái này rất hợp với cô cho nên cật lực đề cử.

Đường Đường thấy cái váy này hơi hở, lộ hết một nửa tay chân, vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến phụ nữ ở đây toàn mặc như vậy, nếu cô không mặc, có phải anh sẽ cảm thấy cô rất xấu không? Cô nên nhập gia tùy tục nhỉ?

Vì thế, Đường Đường khẽ cắn môi cầm quần áo vào phòng thay đồ, một lúc sau lúng ta lúng túng đi ra.

Văn Văn nhìn qua lập tức giơ ngón cái, "Chị Đường Đường, bộ đồ này rất hợp với chị đó, mặc lên có cảm giác mập hơn trước í, hơn nữa khí chất cũng tăng lên, rất là đẹp luôn."

Chị dâu đoàn trưởng cũng gật đầu: "Không tệ, như là một người khác vậy."

Quý Tiểu Trạc cũng học dáng vẻ vuốt cằm vây quanh Đường Đường, hài lòng nói: "Mẹ mặc cái này rất đẹp."

Thấy mọi người đều khen mình, lúc này Đường Đường mới dám cẩn thận đánh giá, ngoài vấn đề hơi hở ra, thì như là một người khác vậy, vết thương trên mặt cũng dần biến mất, khuôn mặt không còn đáng sợ, làn da sáng lên trông thấy, dáng người giống như Văn Văn nói đúng là mập lên, ít nhất không có gầy như lúc trước.

Đúng là không tồi nha.

Đường Đường dao động, đột nhiên muốn mua cái này.

Chỉ là lúc hỏi giá, vậy mà chiếc váy này lại đến 800 tệ, Đường Đường sợ tới mức bỏ xuống, thật sự rất mắc, cô không muốn mua.

Văn Văn và vợ đoàn trưởng khuyên như thế nào Đường Đường cũng không mua, cuối cùng hai người không có cách nào khách đành phải tùy cô, chẳng qua Văn Văn cảm thấy rất tiếc, trên đường về đều nói: "Chị Đường Đường à, thật ra 800 tệ cũng không phải quá mắc đâu, lâu lâu mua cho mình một cái cũng không sao, chị đừng khắt khe với bản thân như vậy, khó lắm mới gặp được quần áo thích hợp với mình mà."

Đường Đường mím môi cười, "Chị biết rồi, chị cũng rất thích chiếc váy đó, nhưng thật sự rất mắc, cho nên chị có thể tự mua vải về may, làm cho mình cái y chang như vậy, như thế quần áo còn chưa đến 100 tệ nữa."

Văn Văn không tin mơ to hai mắt, "Chị Đường Đường, chị nói sẽ tự may hả? Giống y chang luôn sao?"

Đường Đường gật đầu, "Vừa nãy chị đã nhìn kỹ chiếc váy đó may như thế nào rồi, rất đơn giản, chỉ cần chọn được vải thích hợp, một ngày là chị đã may xong, cơ bản là giống y chang." Về chuyện này Đường Đường rất tự tin, dù sao thì đây cũng là sở trường cô giỏi nhất.

Vợ đoàn trưởng cũng rất kinh ngạc, "Đường Đường, em nói có thể may quần áo hả, em có học qua à?"

Đường Đường cũng không thể nói từ nhỏ mình đã học qua, đành lấy ngành học của nguyên chủ ra nói: "Ở đại học, em học chuyên ngành thiết kế thời trang."

Văn Văn và vợ đoàn trưởng tỉnh ngộ, trách không được, sinh viên ngành thiết kế thời trang may quần áo là chuyện bình thường.

Vợ đoàn trường vui vẻ nói: "Nếu có thể làm giống y hệt như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền."

"Đúng vậy, có thể tiết kiệm được một ít." Đường Đường rạo rực hỏi: "Chị dâu, chị có biết chỗ nào bán vải không, dẫn em đi mua với."

Chuyện này vợ đoàn trưởng rất thành thạo, dẫn Đường Đường vào cửa hàng vải, bên trong vải gì cũng có, Đường Đường rất hưng phấn chọn lựa, tìm được loại vải phù hợp với chiếc váy của mình, cô còn nhìn trúng một tấm vải denim và vải may áo sơ mi trắng, cô đều mua hết.

Vợ đoàn trưởng thấy Đường Đường mua thêm hai cái này liền hỏi: "Em còn muốn may cái khác nữa hả?"

Đường Đường gật đầu, "Em muốn may cho Tiểu Trạc một cái quần, chính là kiểu có hai cái dây đeo lên trên vai á." Đường Đường thấy trên phố có không ít trẻ con mặc cái này, cảm thấy rất đáng yêu, chỉ là Quý Tiểu Trạc không có, vì thế cô muốn làm cho cậu nhóc một cái.

Vợ đoàn trưởng hiểu ra, "Cái em nói chính là quần yếm bọn trẻ con thường mặc đúng không? Bọn nhỏ mặc cái này rất đáng yêu, nếu vậy em mua đi, tự mình làm có ý nghĩ hơn mua rất nhiều." Nói xong, chị ấy lại chỉ vào vải áo sơ mi, trêu chọc nói: "Cái này chắc hẳn là cho Quý Yến đúng không?"

Đường Đường xấu hổ gật đầu, cô thấy anh chỉ có vài bộ quần áo, cho nên muốn may cho anh một cái áo sơ mi, cô đã quan sát cách may áo này rất lâu, xác định mình có thể may được.

Vợ đoàn trưởng vỗ vai Đường Đường, "Vậy mua hết đi, khó lắm mới vào thành phố một chuyến, lần sau đến sẽ phiền phức."

Đường Đường cũng nghĩ vậy, vì thế mua hết đống vải này rồi đi về nhà.

Lúc trở về bộ đội, đồ nội thất đều đã được đưa đến, các chiến sĩ đang đem đồ đạc vào giúp cô, Đường Đường cảm thấy ở đây rất tốt, ai cũng nhiệt tình và hiếu khách, sống ở đây chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Các chiến sĩ bê đồ đạc xong cũng chưa đi liền, ở lại tiếp tục giúp đỡ, chỉ cần Đường Đường nói cái này đặt ở đâu, bọn họ sẽ đặt vào đó, hiệu quả rất nhanh, còn giúp cô dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, đến buổi tối trong nhà đã hoàn thành, trở nên ấm áp lạ thường, tràn ngập không khí gia đình.

Đường Đường nhìn ngôi nhà mình tự trang trí, trong lòng vui sướng không thôi.

Lúc Quý Yến trở về, nhìn dáng vẻ ngôi nhà, anh sững sỡ hồi lâu không bước vào, anh không ngờ Đường Đường sẽ trang trí căn nhà trở nên ấm cúng và xinh đẹp đến vậy, có thể thấy cô bỏ rất nhiều tâm huyết vào đây.

Đường Đường nghe thấy tiếng mở cửa ló đầu từ trong bếp ra, thấy là Quý Yến lập tức cười ngọt ngào, "Anh về rồi à? Cơm cũng nấu sắp xong rồi."

Quý Yến 'ừ' một tiếng, lấy đôi dép mới tinh từ trong tủ giày ra thay, đi tham quan mọi nơi rồi dừng lại ở phòng bếp thấy dáng vẻ bận rộn của cô, nói: "Vất vả rồi, trong nhà rất đẹp."

Đường Đường quay lại nhìn anh, cười xán lạn, "Không vất vả, đây là nhà của chúng ta mà."

Nhà của chúng ta? Bốn chữ này khiến Quý Yến im lặng hồi lâu, anh mở miệng hỏi: "Quý Tiểu Trạc đâu rồi?"

Đường Đường chỉ ra bên ngoài, "Lúc nãy bị các chiến sĩ mang ra ngoài chơi rồi, một lát nữa sẽ về."

Đường Đường vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng động, mấy chiến sĩ đã đưa Quý Tiểu Trạc về, giao cho Quý Yến xong rồi tạm biệt.

Quý Tiểu Trạc chạy như bay vào phòng bếp, nhìn Đường Đường trong bếp vui vẻ hét lên: "Mẹ ơi, con về rồi."

Đường Đường giả vờ ngạc nhiên, "À, bảo bối của mẹ đã về rồi, chơi có vui không con?"

Quý Tiểu Trạc mạnh mẽ gật đầu, nhào qua ôm lấy chân Đường Đường cọ cọ, "Vui lắm ạ! Con đi xem xe tăng lớn! Rất hoành tráng!"

Thấy tiểu gia hỏa vui vẻ, Đường Đường xoa đầu cậu, lúc này mới hỏi Quý Yến: "Mấy người kia đâu rồi? Về hết rồi sao?"

Quý Yến gật đầu.

Đường Đường mím môi nghĩ, thử dỏ hỏi: "Chồng à, em muốn mời bọn Đổng Lực và mấy người chiến sĩ đến nhà ta ăn bữa cơm, bọn họ đã giúp em rất nhiều, đồ đạc chiều này cũng là bọn họ mang vào, vội đến mồ hôi đầy đầu, vậy mà em vẫn chưa mời bọn họ ăn được bữa cơm nào đàng hoàng, như vậy thấy xấu hổ quá, anh cảm thấy thế nào?"

Quý Yến nhìn Đường Đường, gật đầu nói, "Ừ, cô sắp xếp là được." Bên bộ đội có phong tục nhà nào mới chuyển đến cũng phải mời cơm, vốn dĩ anh sợ cô thấy phiền phức không muốn chiêu đãi, không nghĩ đến cô sẽ mở lời nói ra, cô thật sự rất hiểu chuyện.

Đường Đường vui vẻ, lập tức sắp xếp: "Vậy tối ngày mai đi, đúng lúc em mua được không ít đồ ăn, mời bọn họ một bữa thật ngon, coi như ăn mừng chúng ta chuyển nhà đến đây."

Trong mắt Quý Yến xuất hiện ý cười.

Hết chương 28.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play