Editor: _14thfebruary

"Ba ba!" Hai mắt Quý Tiểu Trạc sáng lên, cậu nhóc cầm cái muỗng trong tay, nhảy từ trên ghế xuống, giống như một viên đạn nhỏ chạy tới vòng tay của anh.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Quý Yến xuất hiện một tia dịu dàng, tiếp được viên đạn nhỏ, ôm vào trong ngực, xoa đầu nhỏ của cậu nói, "Ba về rồi."

Quý Tiểu Trạc ôm lấy cổ của Quý Yến, nói mình nhớ ba như thế nào, "Ba ba, tại sao giờ mới trở về, con đã rất lâu rất lâu rồi chưa được thấy ba."

Quý Yến hôn lên trán thằng bé một cái, hướng cậu xin lỗi, "Xin lỗi con."

Cậu nhóc tự hỏi hai giây, sau đó liền tha thứ cho ba ba, "Được thôi, con không trách ba, con rất rộng lượng."

Quý Yến bật cười, một tay ôm cậu nhóc một tay thay giày, tạm thời không chú ý đến Đường Đường đang ngây ra như phỗng.

Đường Đường thấy Quý Yến xuất hiện suýt nữa làm rớt chiếc đũa đứng lên, tay chân không biết để như thế nào, tuy rằng cô biết mình có chồng, nhưng đây là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy, nó tác động đến cô rất lớn.

Rốt cuộc cô phải làm gì bây giờ?

Nhưng mà, ba của bảo bảo thật đẹp trai, so với tướng công của đại tỷ nhị tỷ thì đẹp hơn nhiều.

Lúc đầu Đường Đường thấy đầu tóc, quần áo của đàn ông ở thế giới này hơi khó nói, nhưng sau khi thấy trên TV và gặp gỡ nhiều người, cô đã quen, cũng nhanh chóng thích ứng với kiểu trang điểm ở đây, cô không thể cưỡng lại vẻ đẹp trai ngời ngời của Quý Yến. Cho nên không khống chế được mà đỏ mặt, trái tim cũng đập thình thịch không ngừng.

"Mẹ ơi, ba đã về rồi!" Quý Tiểu Trạc không chú ý mặt Đường Đường đang đỏ, ở trong ngực Quý Yến phấn khích mà kêu cô.

Đường Đường chịu đựng xấu hổ nhìn Quý Yến, đối diện ánh mắt của anh, vất vả thốt ra một câu, "Tướng.... Ông xã, anh đã về."

Thiếu chút nữa nói "Tướng công" rồi, may mắn nhớ tới ở đây gọi là "Ông xã".

Quý Yến sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Đường Đường, chỉ thấy mặt cô đỏ rần, ánh mắt ngượng ngùng chờ đợi, dáng vẻ không biết làm sao cho đúng, trong trí nhớ của anh Đường Đường chỉ cần nhìn thấy anh đều hận anh không thể chết đi, bây giờ lại gọi anh là ông xã, còn có biểu cảm như vậy, đây là Đường Đường mà anh quen biết sao?

Đường Đường không chú ý đến ánh mắt nghi hoặc của Quý Yến, bây giờ cô rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô có tướng công, cô không biết phải làm gì bây giờ, chỉ có thể cố gắng nhớ lại những điều bà vú dạy cô cách làm vợ.

Bà vú có nói qua, đàn ông ở bên ngoài làm việc rất vất vả, về nhà chỉ muốn được vợ hầu hạ mình, vì thế phải trở thành một người vợ tốt, quan tâm chăm sóc chồng, khiến cho trượng phu cảm thấy thoải mái, như vậy mới không có suy nghĩ đi tìm người phụ nữ khác, trong nhà cũng sẽ không nạp thiếp.

Vậy như thế nào mới là đối xử tốt?

Nhìn thấy Quý Yến đi đến bàn ăn ngồi xuống, Đường Đường đột nhiên nghĩ ra, lập tức chống gậy đi vào trong bếp lấy thêm bát đũa, đoan đoan chính chính đặt trước mặt Quý Yến: "Chồng, anh còn chưa ăn cơm, ăn cơm trước đi, tụi em mới bắt đầu ăn, đồ ăn vẫn còn nóng."

"Cô...." Quý Yến một người không thay đổi sắc mặt khi gặp bất cứ sóng gió gì, giờ phút này cũng ngẩn người.

"Chồng à, anh và bảo bảo ăn trước đi, em đi nấu thêm đồ ăn, từng này không đủ." Đàn ông ăn cơm rất nhiều, đặc biệt là đàn ông tham gia quân đội, Đường Đường cảm thấy đồ ăn không đủ, muốn đi nấu thêm chút gì đó.

Quý Yến phục hồi lại tinh thần, gọi Đường Đường lại, "Đừng nấu, từng này đủ rồi, cô ngồi xuống ăn cơm đi." Cho dù anh không quan tâm đến cô, cũng sẽ không bắt một người chân đang bị thương vì anh mà vất vả, trở về có cơm ăn là được rồi, huống chi đồ ăn trên bàn thoạt nhìn không tồi.

Chỉ là, đây đều do cô nấu hết sao?

Quý Tiểu Trạc cũng không phải người có ba liền quên đi mẹ của nó, biết nấu ăn rất vất vả, cũng không cho cô đi nấu thêm, nói với Đường: "Mẹ, con có thể ăn ít lại nhường cho ba ba ăn, từng này là đủ rồi."

Quý Yến cười khẽ, xoa xoa đầu nhỏ của cậu.

Đường Đường hơi do dự, không dễ dàng gì tướng công mới có thể về nhà ăn một bữa cơm, vậy mà cơm lại ăn không đủ no. . Truyện Xuyên Nhanh

Quý Yến cầm lấy bắt đũa bắt đầu ăn, "Ngồi xuống ăn đi, từng này đủ rồi." Nếu không đủ anh đi nấu mì gói là được.

"Được rồi." Đường Đường đành phải ngồi xuống, nhưng không ăn ngay, mà cầm lấy muỗng múc cho thằng bé và Quý Yến một bát canh, "Uống canh trước đi, tốt cho dạ dày."

"Vâng ạ." Cậu nhóc rất nghe lời cầm lấy muỗng bắt đầu ăn canh, cả người đều chìm đắm trong mỹ vị, nhưng Quý Yến lại thấy khó xử, uống canh còn được phục vụ, từ trước đến nay anh chưa được như vậy, theo bản năng lễ phép nói với Đường Đường một tiếng: "Cảm ơn."

Đường Đường nhếch miệng cười, lúc này mới cúi đầu ăn cơm.

Quý Yến huấn luyện xong liền gấp gáp trở về, lái xe mấy tiếng đồng hồ, đã sớm đói bụng, bây giờ lại được ăn ngon như vậy, cũng cảm thấy từ khi nào tay nghề của cô lại tốt đến vậy, ăn liên tiếp ba chén cơm mới bắt đầu giảm tốc độ, chờ cho khi Đường Đường và Tiểu Trạc ăn xong, anh mới ăn tiếp đồ ăn thừa còn lại.

Đường Đường nhìn thấy mâm cơm sạch sẽ, trong lòng thấy vui mừng không thôi, xem ra anh rất hài lòng với tay nghề của mình, chuyện này rất tốt, xem ra cô vẫn rất hữu dụng.

Trâm trạng vui vẻ, cô quay lại phòng bếp cắt một ít trái cây bưng ra cho hai người, sau đó bắt đầu dọn dẹp chén đĩa chuẩn bị mang xuống bếp rửa, còn chưa hành động đã có người giành lấy, "Cô ngồi đi, để tôi rửa."

Quý Yến không phải người đàn ông gia trưởng, anh không có ý nghĩ việc nhà đều do phụ nữ làm, cho dù cô ấy không có đi làm kiếm tiền. Hôm nay Đường Đường đã nấu ăn rồi, rửa chén là việc anh nên làm, huống hồ bây giờ chân của cô ấy đi lại không tiện. Dù không có tình cảm với nhau, anh cũng sẽ cử xử như vậy.

Đường Đường mở to hai mắt, vội vàng đuổi theo nói: "Không không, hôm nay anh đi làm mệt mỏi rồi, việc này để em làm, anh nghỉ ngơi đi." Sao có thể để chồng mình đi rửa chén được, anh ấy làm việc ở bên ngoài đã rất mệt rồi.

"Chân cô đi lại không tiện, đừng đứng ở đây." Quý Yến nói xong, lập tức đem chén đũa vào trong bồn rửa chén, lấy thêm ít nước rửa sau đó sửa sạch sẽ, rửa xong còn lau lại nhà bếp một chút, cả quá trình chỉ tốn mười phút, Đường Đường không có cách nào nhúng tay vào.

Cô đứng một bên xem đến trợn mắt há mồm, thì ra đàn ông cũng có thể làm việc nhà sao? Hơn nữa còn thành thạo như vậy, toàn thân toát lên vẻ nghiêm túc, nhưng lại rất đẹp.

Trời ạ, ba của bảo bảo thật tốt quá đi, là anh hùng bảo vệ quốc gia, lớn lên còn đẹp trai, còn biết kiếm tiền nuôi mọi người trong nhà, hơn nữa không có nữ nhân khác, biết làm việc nhà, một người tốt như vậy, tại sao nguyên chủ lại không thích? Thật là ngu ngốc.

Quý Yến dọn dẹp phòng bếp xong, thấy không còn chuyện gì, đi đến tún lấy cái mông đang chổng lên của cậu nhóc, "Đi, đi tắm cùng với ba, tắm xong còn đi ngủ."

Thằng bé lưu luyến nhìn xuống giao diện trò chơi, phân vân không biết nên chọn cái gì đây, cuối cùng vẫn nhịn đau vứt bỏ trò chơi, ôm lấy cổ ba ba trở về phòng, trước khi đi còn không quên vẫy tay với Đường Đường, "Mẹ, con đi ngủ đây, ngủ ngon ~"

Đường Đường cũng vẫy tay lại, "Bảo bảo ngủ ngon ~"

Quý Yến chờ hai mẹ con chúc nhau xong, mới đóng cửa phòng lại, thành thạo cởi quần áo của tên nhóc, vừa cởi vừa hỏi: "Có phải con lại mập lên không?"

Cậu nhóc cúi xuống xoa xoa thịt trên bụng, cũng cảm thấy hình như mình mập lên, những cũng không thể trách cậu, vì thế cố gắng giải thích, "Ba ba, đó là do mẹ làm đồ ngọt rất ngon, con ăn nhiều nên sẽ mập lên."

Quý Yến nhớ đến lượng cơm mình ăn, trầm mặc, đem trang phục huấn luyện của mình cởi ra, ôm tiểu mập mạp vào phòng tắm, hai cha con cùng nhau tắm nước nóng trong bồn.

Lúc đi ra, Quý Yến chỉ mặc quần nhỏ cho cậu nhóc, đương nhiên bản thân anh cũng chỉ mặc quần đùi, hai cha con như là phiên bản 1.0 và 2.0.

Quý Tiểu Tạc "cọ cọ cọ" bò lên ngồi trên bụng của Quý Yến, cậu nhóc rất thích như vậy, vừa có thể chơi đùa với cơ bụng tám múi, vừa có thể nói chuyện với ba ba.

Cậu nhóc chủ động nói với ba ba về quá trình của mình, "Ba ba, con đã quyết định một chuyện rất trọng đại, con sẽ tha thứ cho mẹ, nam tử hán phải rộng lớn một chút, ba nói có phải không?"

Quý Yến gật đầu.

"Vậy ba không được tức giận với mẹ nữa, tha thứ cho mẹ đi, bây giờ mẹ rất tốt."

Quý Yến trầm mặc một lát, không tiếp tục đề tài này, ngược lại hỏi: "Mấy ngày nay là mẹ nấu cơm cho con ăn hả?"

Cậu nhóc lập tức bị dời đi sự chú ý, gật đầu trả lời: "Đúng ạ, mỗi ngày mẹ đều nấu cơm, còn làm đồ ngọt, ăn rất ngon."

Xem ra con trai mình đã bị tay nghề của cô chinh phục hoàn toàn.

Quý Yến đã biết được một ít tình hình từ thím Lý, hôm đó Đường Đường uống say ở quán bar, rồi bị ngã ở giữa đường, một chiếc ô tô đi ngang qua đụng phải, may mắn là không bị thương nặng, được tài xế đưa đến bệnh viện gần nhất, sau đó những người bạn nhậu đã thông báo cho thím Lý rồi biến mất.

Theo như thím Lý nói, sau khi Đường Đường tỉnh lại không nhớ cái gì, cũng hoàn toàn thay đổi tính cách. Quý Tiểu Trạc nói bây giờ cô rất tốt, trong lòng Quý Yến nửa nghi nửa ngờ, hôm nay về nhà chính mắt thấy được, người này hoàn toàn thay đổi, không phải giả vờ.

Anh đã làm vô số nhiệm vụ, gặp qua muôn hình muôn vẻ loại người, đôi mắt đã sớm nhìn rõ mọi chuyện, có thể thấy được người nào đang diễn người nào không, cho nên anh mới xác định, vẻ mặt của Đường Đường không phải là giả vờ, mà là thật.

Nói cách khác, đúng thật là cô mất trí nhớ, điều này đã làm thay đổi tính cách của cô.

Một điều không thể tưởng tượng được đã xảy ra.

Tuy nhiên, chuyện này không phải là chuyện xấu, cô thật lòng đối xử tốt với Tiểu Trạc, Tiểu Trạc có mẹ quan tâm, đây là điều mà anh không làm được, chỉ cần cô tận tâm với thằng bé, anh cũng nguyện ý cùng cô duy trì quan hệ vợ chồng plastic, nước sông không phạm nước giếng, cùng nhau nuôi dạy Tiểu Trạc trưởng thành.

Hết chương 11.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play