Ý thức của Tô Linh Phong hơi mơ hồ, bỗng nhiên bị một âm thanh yếu ớt đánh thức!
Nàng căm tức mở to mắt, dựng thẳng tai lên lắng nghe, là tiếng rên rỉ rất
nhỏ của người đang ngồi trên ghế, nghe qua dường như đang ẩn nhẫn ghê
lắm.
“Ngươi làm sao vậy?” Tô Linh Phong hỏi, chẳng lẽ bệnh cũ phát tác?
“Không có việc gì…” Người nọ thở nhẹ thấp giọng nói.
“Không có việc gì? Ta thấy không phải đâu, nếu ngươi muốn chết thì cứ nói trước một tiếng nhé.”
“Hử?” Người nọ hơi ngẩn người, lại lập tức tỉnh ngộ cười nhẹ: “Yên tâm, trước khi chết ta sẽ đưa giải dược cho cô.”
“Giải dược đương nhiên ta cũng cần, nhưng ngươi cũng không nên chết trong
phòng ta.” Nếu hắn thật sự muốn chết, nàng nhất định sẽ thừa dịp trước
khi hắn tắt thở mà ném hắn ra khỏi vườn lê.
“…” Người nọ nghe vậy liền câm nín một lát, về sau như đang chịu đả kích nghiêm trọng mà nói: “Cô thật máu lạnh nha!”
Tô Linh Phong nhíu mi, đối xử với một tên nửa đêm chui vào phòng nàng,
đánh với nàng một trận, còn dùng độc dược uy hiếp nàng, nàng cần lương
thiện sao? Nàng có phải thánh mẫu đâu!
“Làm phiền cô giúp ta rót một chén nước lạnh với.” Người nọ than nhẹ một tiếng, thấp giọng thỉnh cầu.
Tô Linh Phong đi giày xuống giường, tới cạnh bàn, trong trẻo lạnh lùng hỏi: “Không ngại ta đốt đèn chứ?”
Bây giờ ngoài đường phố rất yên tĩnh, dường như những người kia đã đi rồi,
vườn lê là nơi yên tĩnh nhất trong Tô phủ, mấy hạ nhân cũng ở rất xa chỗ nàng ở, có chút ánh sáng cũng sẽ không bị ai phát hiện.
“Ừ.” Người nọ khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Tô Linh Phong đốt nến lên, trong phòng lập tức tản ra ánh sáng mờ nhạt nhu hòa.
Lúc đánh nhau bị bắt, người nọ che miệng nàng, đối mặt với nàng, mượn ánh
trăng dù không thấy rõ nhưng Tô Linh Phong cũng mường tượng ra được đó
là một nam tử tướng mạo không tệ.
Lúc này dưới ánh nến, thấy rõ tướng mạo xuất sắc của nam tử này, Tô Linh Phong vẫn không nhịn được mà ngẩn người.
Hắn nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú phiêu dật mang theo
khí chất bất phàm, khoan thai thanh nhã, như vị thần ở trên cao không
thể leo tới, hắn mặc trường bào màu mực rộng thùng thình, một đầu tóc
dài đen nhánh tùy ý rối tung ở sau lưng, mang theo một loại hương vị tản mạn lười biếng, khiến hắn mang theo một chút khí tức khói lửa nhân
gian.
Nhưng cơ thể hắn lúc này đang run rẩy lên, trên trán còn có mồ hôi dày đặc,
sắc mặt đỏ lên không bình thường, ánh mắt mê ly, thỉnh thoảng lại nhẹ
lắc đầu một cái như đang cố gắng duy trì tỉnh táo…
Tô Linh Phong nhướn mày, bệnh trạng này… thoạt nhìn… Sao thấy quen mắt vậy cà?
“Còn chưa nhìn đủ sao?” Người nọ dường như đang rất khó chịu, lại còn có lòng dạ thản nhiên trêu chọc nàng.
Tô Linh Phong cũng chẳng muốn so đo với hắn, thuận tay cầm bình trà trên bàn, rót một chén nước mát đưa cho người nọ: “Ừ.”
Người nọ nhìn chằm chằm chén trà con trắng noãn trong tay Tô Linh Phong,
không nhịn được mà cười khổ một cái, hắn muốn nước lạnh chứ không phải
muốn trà lạnh đúng không nhỉ? Nàng thật biết bớt việc!
“Uống trà lạnh không tốt cho cơ thể…”
“Ngươi nhiều lời làm cái gì.” Tô Linh Phong vẫn giữ nguyên chén trà, không có chút ý muốn đổi nước tí nào.
“…Được rồi.” Người nọ bất đắc dĩ nhận chén trà, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, về sau cũng không làm phiền Tô Linh Phong nữa, tự run rẩy cầm lấy ấm
trà, rót thêm một chén, lại uống cạn, lại rót, lại uống…
Một bình trà lạnh đã nhanh chóng bị hắn uống tới đáy.
Tô Linh Phong nhíu mày nhìn hắn một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở miệng nhẹ gọi hắn một tiếng: “Này!”
“Ừ?” Người nọ đặt chén trà xuống, hơi gian nan ngẩng đầu liếc Tô Linh Phong.
“Ngươi trúng mị dược rồi hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT