Editor: trucxinh0505
Lê Uyển cố ý đi sau mọi người, bước đi cực chậm, chỉ chốc lát, Hạ phu nhân mang theo mấy người biến mất ở trên đường nhỏ, chỉ điểm đen mơ hồ bóng dáng họ, Lê Uyển mạc danh nhẹ nhàng thở ra, nàng nghĩ ngày khác tới cửa bái phỏng Hạ phu nhân nói chuyện, không phải ở bên ngoài như thế này.
Toàn bộ hậu cung nằm ở hướng bắc, tới cửa thứ ba Văn Ninh cung, lại đi hai nén hương liền đến, tam cửa cung không cho phép người bên ngoài tự do đi vào, cần phải có nha hoàn trong cung dẫn đường, Lê Uyển đem thiệp mời nạm vàng trong tay đưa cho thái giám thủ vệ, xoay người phân phó Tử Lan hai câu, một mình đi vào Văn Ninh cung.
Dọc theo tường cung, phía trên tường đất màu hồng nâu bao trùm đầy tuyết trắng xóa, độ dày không đồng nhất, khác với cửa hai bên ngoài, tuyết đều bị dọn dẹp sạch sẽ, trên mặt đường có dấu vết ướt quét tuyết.
“Uyển Nhi!” Lê Uyển nghe được có người kêu nàng, dừng bước chân lại, hơi nghiêng người, ngay sau đó bình tĩnh, trên mặt có một tia chán ghét, đám người kia đến gần liền che giấu lại.
Mặt Lâm thị cùng Phương thị mang kiêu căng, kêu Lê Uyển chính là Lâm thị, khóe miệng liệt đến độ không khép được, ánh mắt nhìn khắp nơi, còn may, trừ bỏ tường cung cao không có cảnh trí nào khác.
Đáy lòng Lê Uyển đối với hành vi ngắm loạn của Lâm thị khịt mũi coi thường, nhìn hai người gật đầu ý chào, sau xoay người đi nhanh phía trước.
Lâm thị cùng Phương thị giả bộ học tư thái hoa sen của các chủ mẫu Đại Hộ Nhân gia dời bước, nhéo khăn tay trong tay, học theo Hàm Đan theo ý tứ Lưu Tấn Nguyên nói cho họ.
Hôm nay Lâm thị trang điểm cực kỳ long trọng, bà cùng Phương thị không có cáo mệnh, vẫn mặc một thân phục sức màu đỏ rực, búi tóc phức tạp trên đó cắm năm sáu kim trâm sau đầu, đỉnh đầu còn đeo bộ diêu kim sắc dán trước cái trán, mặt ố vàng phủ một tầng son phấn thật dày, khóe mắt thâm thúy đầy nếp nhăn, đôi môi đỏ tươi hơn cả màu y phục, liếc mắt một cái, Lê Uyển muốn cười. Đại Hộ Nhân gia chân chính nếu thấy Lâm thị cùng Phương thị vũ nhục văn nhã như vậy, không biết sẽ làm ra chuyện gì tới.
Lâm thị cùng Phương thị kiêu ngạo đều là có Lưu Tấn Nguyên ở sau lưng duy trì, đáy lòng Lê Uyển đối với Lưu Tấn Nguyên càng thêm chán ghét nhiều hơn một phân, Lưu thị nói nàng không cần cùng Lâm thị đi lại, vì mặt mũi, không để người bắt lấy sai lầm liền tốt rồi, Lê Uyển nghĩ, vô luận làm như thế nào, ở trong mắt Lâm thị đều là sai.
Nàng đi nhanh, Lâm thị phía sau khóe miệng liền kéo xuống, trong lòng bà còn ghen ghét Tần Mục Ẩn không chịu giúp Lưu Tấn Nguyên, nếu không phải có lão hầu gia Vĩnh Bình hầu nguyện ý giúp Lưu Tấn Nguyên thông quan hệ, một nhà bọn họ càng các nàng một cách xa nhau, cho nên, cũng không đuổi theo Lê Uyển, nhìn Phương thị oán giận, “Trước kia còn nghĩ Uyển Nhi tuy đanh đá, bản tính lại không xấu, nhìn thần sắc vừa rồi, đức hạnh cùng nương nó giống nhau như đúc!”
Giọng Lâm thị lớn, thêm xung quanh an tĩnh, Lê Uyển phía trước loáng thoáng nghe được một ít, phỏng đoán Lâm thị không phải nói lời hay gì, hừ một tiếng, nện bước càng nhanh hơn.
Trước của Văn Ninh cung có vài người đứng, giống như đang hàn huyên, sắc trời u ám, Lê Uyển thấy không rõ thần sắc mọi người, phát giác Hạ phu nhân cũng ở trong đó, Lê Uyển ngừng lại, ánh mắt đánh giá mọi nơi, chuyển đi cửa cung góc hành lang gấp khúc, nếu nàng nhớ không tồi, cuối hành lang gấp khúc này chính là một cái đình, Tần Mục Ẩn cả đêm không trở về, lúc này an bài đã không sai biệt lắm, chắc hẳn là ở đàng kia nghỉ ngơi.
Nàng không nghĩ để người nhìn thấy, cúi đầu, lấy khăn che nửa bên mặt lại, một lát liền thấy được chỗ đình kia, Tần Mục Ẩn ngồi ở trên ghế, đôi tay chống huyệt Thái Dương, đến gần, Lê Uyển mới thấy rõ hắn một bộ triều phục thâm tử sắc, cổ áo, ống tay áo thêu đồ án hoa sơn trà, ngũ quan như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, ngón tay thon dài để ở huyệt Thái Dương, dưới mày kiếm, mũi thẳng cao, môi mỏng nhấp chặt, nhắm hai mắt, giống như đang ngủ.
Chắc chắn hắn rất mệt, có người đến gần cũng không phát hiện, Lê Uyển phóng nhẹ bước chân, chân trái mới vừa rảo bước tiến lên đình, hắn liền mở bừng mắt, ánh mắt đạm mạc thanh lãnh, một cái chớp mắt lại khôi phục bình tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, thân mình Lê Uyển run lên, đi tới, trên mặt còn mờ mịt ửng hồng, tiến lên hai bước, hơi hơi thi lễ, “Hầu gia!”
Tần Mục Ẩn thu hồi ánh mắt, gật gật đầu tính làm chào hỏi, tay để bên huyệt Thái Dương rút về đặt trên bàn đá, ánh mắt thanh lãnh dừng ở bầu trời hửng sáng bên ngoài, hắn quá mệt mỏi, ngủ gật thế nhưng ngủ thật.
Lúc này, bên huyệt Thái Dương xuất hiện thêm hai tay, không nhẹ không nặng ấn huyệt, tay nàng mềm mại, đầu ngón tay mang theo ấm áp, Tần Mục Ẩn mở miệng nói chuyện biến thành “Hôm nay lão phu nhân không có tới?”
“Lão phu nhân nói trong cung náo nhiệt người không quen…” Lê Uyển trả lời hắn, lực đạo trên tay không giảm.
Tần Mục Ẩn biết lão phu nhân thích yên tĩnh, hơn nữa càng là vì hắn, từ từ phun ra hai chữ, “Cũng được!” Khép mắt lại, nghĩ, mấy ngày nay vội, không có thời gian đi Tĩnh An Viện thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân không biết hắn bôn ba nô dịch cho Hoàng Thượng là vì chuyện của Lê Trung Khanh, xem như hắn bị Lê Trung Khanh liên lụy, Hoàng Thượng muốn tra rõ chuyện lại nhiều lần bị người ngăn trở, đáy lòng không thoải mái, muốn đặt câu hỏi đối với trưởng công chúa lại không có chứng cứ, đành phải phạt người giám thị Hình Bộ bất lực mới phát tiết được tức giận trong lòng.
Trưởng công chúa bao che phò mã dung túng chuyện hành hung này, phạm vào tối kỵ của Hoàng Thượng, lại thêm, muốn bắt trưởng công chúa phải có chứng cứ phạm sai lầm, chính là, hiện giờ, Hoàng Thượng cũng chưa có chứng cứ.
Bất quá, hắn giúp Lê Trung Khanh cầu tình, ở trước mặt Hoàng Thượng nói chính là lời thật, sắp đến ăn tết, thu thập cục diện rối rắm Hình Bộ vẫn là hắn, một khi đã như vậy, không bằng giúp đỡ Lê Trung Khanh có tiếng nói với Hình Bộ.
Trưởng công chúa Hoàng Thượng mất tín nhiệm, về sau, ở trong cung, Thái Hậu cũng không dám dung túng nàng.
Nhân Hòa Đế là minh quân, hoàng tử hoàng tôn phạm sai lầm đều sẽ theo luật xử phạt, huống chi quan hệ Nhân Hòa Đế cùng trưởng công chúa đều không tốt!
“Chút ngươi gặp trưởng công chúa, nhớ tránh xa chút, sợ nàng sẽ gây bất lợi cho ngươi!” Tần Mục Ẩn suy nghĩ một phen, nhắc nhở Lê Uyển một chút.
Tay bên huyệt Thái Dương ngừng, mi sắc Tần Mục Ẩn vừa động, đôi tay kia lại bắt đầu chậm rãi ấn.
“Thiếp thân đã hiểu!” trong lòng Lê Uyển cũng nắm chút ít thông tin, nàng không biết Tần Mục Ẩn đối với chuyện Lưu Tấn Nguyên lưu kinh biết nhiều hay ít, bất quá, nàng chưa từng giúp Lưu Tấn Nguyên, không sợ hắn hiểu lầm.
Muốn nói lại thôi, Lê Uyển toàn tâm đặt ở trên đôi tay, chậm rãi xoa, sau đó theo đi xuống, tay dừng ở đầu vai hắn, thịt bả vai hắn thật săn chắc, Lê Uyển dùng sức rất lớn mới có thể ấn đến xương cốt, mới đầu Tần Mục Ẩn không được tự nhiên, sau đó kệ nàng.
Kết quả, lại ngủ rồi.
Lê Uyển không dám ngừng, Tần Mục Ẩn mơ màng, nàng nghĩ muốn hắn ngủ thêm một chút, thấy hai tay bủn rủn vô lực, Lê Uyển khẽ cắn môi, kiên trì.
Nàng sẽ không mát xa, bất quá khi ở nhà, Lê Trung Khanh vội sự về đến nhà không ngủ được, không biết Lưu thị học mát xa từ chỗ nào, khi đó, Lê Trung Khanh luôn cười tán thưởng, “Ngọc nương, còn may có bà bằng không ta cũng sẽ giống như thượng thư đại nhân, Thượng Thư đại nhân cũng vì sự vội về nhà mệt đến nỗi không ngủ được, đáy mắt quầng thâm rõ ràng!”
Lúc ấy Lê Uyển khinh thường, cho rằng Lê Trung Khanh nói lời ngon tiếng ngọt chọc Lưu thị vui vẻ, nào có người mệt mỏi sẽ không ngủ được chứ, chính là sau nàng mới rõ ràng, Lê Trung Khanh cùng bọn họ sửa sang lại hồ sơ, thẩm vấn phạm nhân, cả ngày vội vàng, cổ, bả vai, eo đều cứng ngắt, ngủ không được là có thật.
Vì thế, phu nhân Hình Bộ thượng thư còn tìm Lưu thị học qua mát xa, lúc ấy, Lưu thị gọi nàng ngồi để bà làm mẫu, tay đặt trên vai nàng giảng giải cho phu nhân thượng thư, nàng thật sự tò mò, đi học một ít, không nghĩ tới, lúc này có tác dụng.
Trời đã sáng rồi, Lê Uyển lo lắng có nha hoàn tới, rút về tay, sau đó, Tần Mục Ẩn liền lập tức mở bừng mắt.
Lê Uyển rũ tay ở hai sườn, không tự chủ run lên, thân người có chút lung lay, thấy hắn đứng dậy, tầm mắt dừng ở trên tay nàng, Lê Uyển gật đầu, dời đề tài đi “Hầu gia, đợi lát nữa xong rồi cùng hồi phủ chứ?”
Tần Mục Ẩn thu hồi ánh mắt, gật đầu, quả thực, nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, hai người đi qua hành lang gấp khúc, gặp được các cung nữ đang quét tuyết, từng đống thật dày, phỏng chừng Đức phi cho rằng không ai tới chỗ này mới để các nàng hôm nay mới tới quét tước.
Đáy lòng Lê Uyển còn có một việc, “Hoàng Thượng, trên thiệp mời nói giờ Mẹo đến tam cửa cung, có phải tính canh giờ sai rồi hay không?”
Bị Tử Lan đánh thức dậy sớm mặc quần áo trang điểm, đôi mắt Lê Uyển sưng vù, phải dùng trứng gà đắp một hồi lâu mới giảm bớt sưng, thiệp mời là Nội Vụ Phủ phát ra, vào đông hừng đông đến trễ, Đức phi yêu cầu thời gian quá sớm.
“Hoàng Thượng sai người chế tạo rất nhiều đèn cung đình, Đức phi cho các ngươi sớm chút, ý tứ cùng thưởng đèn cung đình!” Tần Mục Ẩn vuốt nếp gấp quần áo do ngồi lâu, cùng Lê Uyển đi Văn Ninh cung.
Bọn họ đi chậm, đèn cung đình tắt hơn phân nửa, dọc theo hành lang đủ các loại đèn cung đình, cây cối, người xem hoa cả mắt, có sao năm cánh trạng, có hoa mai trạng, có dạng cái bát, còn có cành khô trạng, cùng cành khô trơn bóng trong vườn trở nên nổi bật, Lê Uyển thấy cũng thích, trên hành lang, có các cung nữ nhón chân, tay nâng chụp đèn cung đình, thổi tắt lửa bên trong, Lê Uyển cùng Tần Mục Ẩn tới chính điện Văn Ninh cung rồi, bên trong chuyện trò vui vẻ, hoà thuận, Lê Uyển chột dạ khí đoản, không nghĩ đi vào, Tần Mục Ẩn dừng chân, “Ngươi vào đi thôi, ta còn có việc vội!”
Đức phi mời chính là nữ quyến, Tần Mục Ẩn còn muốn dẫn người tuần tra một phen hoa mai viên, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, xong rồi đi phục mệnh Hoàng Thượng, lúc sau mới có thể làm chút chuyện khác.
Lê Uyển gật đầu, nhớ tới muốn kiểm tra trang dung, cúi đầu, tinh tế đánh giá quần áo, ngữ thanh Tần Mục Ẩn mềm nhẹ, Lê Uyển phất tay cùng hắn từ biệt, các cung nữ nhìn chăm chú không khỏi đỏ mặt.
Hôm nay Đức phi là chủ nhân, Hoàng Hậu cùng nàng ngồi ở trên đầu, trong điện an trí rất nhiều cái bàn, Lê Uyển rũ đầu, tận lực giảm nhỏ cảm giác tồn tại, ngồi xuống một cái bàn cách đại môn gần nhất.
Cái bàn này cách bàn chủ xa nhất, người rất ít, Lê Uyển nhìn hai người cười cười, trên bàn bày rất nhiều điểm tâm tinh xảo, đều là kiểu nhìn hoa mai, nhìn màu sắc, có vị hoa quế, vị hoa hồng, vị quả nho…
Lê Uyển theo bản năng hướng nhìn bên trong, mọi người đều đang nói chuyện, một lão phụ nhân nắm chiếc đũa kẹp điểm tâm đầy miệng, phá lệ dẫn mọi người chú ý, Lê Uyển khinh thường, Lâm thị tham lam thích chiếm tiện nghi nhỏ, vào cung tính tình này cũng không sửa đổi.
Ánh mắt chuyển qua trên người Phương thị quần áo màu xanh nhạt, nàng đang cùng phụ nhân bên cạnh nói cái gì, nửa vui sướng nửa khẩn trương, Lê Uyển suy đoán phỏng chừng Phương thị bắt đầu muốn lộ ra bản tính, nhìn xa, phát hiện ánh mắt một vị phu nhân đối diện sáng ngời nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng hơi chu, cười một cái.
Hai người quen biết cười, ngay sau đó chuyển dời tầm mắt.
Lê Uyển nhớ rõ Tần Mục Ẩn nói, tránh trưởng công chúa, nàng phát hiện, phụ nhân ngồi cùng bàn với nàng cũng như thế.
Lê Uyển chậm rì rì chuyển đi trong vườn, nàng không nghĩ gặp Lâm thị cùng Phương thị, đi đến dưới tàng cây hoa mai, bên cạnh an trí bàn đá ghế đá, Lê Uyển đi qua ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hoa mai vàng tươi, không khỏi nhớ tới Tần Mục Ẩn đưa nàng hoa mai, lúc ấy, trở lại hầu phủ, nàng liền an trí hai cái bình hoa ở trong phòng cạnh mép giường, đem hoa mai Tần Mục Ẩn chiết đặt ở đầu giường, lại hái một gốc cây hoa mai màu đỏ cắm đuôi bình hoa trên giường, tịch mai đã héo, Tần Mục Ẩn nói đổi một gốc cây, nàng luyến tiếc xử lý, để tịch mai khô quắt mốc meo gác ở bình hoa.
Xa xa thấy Trưởng công chúa bị một đám người vây quanh mà đến, Lê Uyển vội vàng tránh đi nơi khác, nếu nàng không nhìn lầm, hai người đi theo bên người trưởng công chúa chính là Lâm thị cùng Phương thị, mặt đầy nịnh bợ lấy lòng, đặc biệt trên mặt Lâm thị một tầng son phấn thật dày rớt, nếp nhăn treo ở khóe mắt, không giống hình ảnh trước kia đi theo phía sau hầu hạ lão bà tử, Lê Uyển chuyển đi bên kia, thấy Chu thị nhị phòng Vĩnh Bình Hầu phủ, đang cùng tiểu cô nương bên cạnh lẩm nhẩm biểu tình phẫn uất, khóe miệng Lê Uyển hiện lên ý vị không rõ cười, đi lên trước, chủ động mở miệng, “Kiều Nhị phu nhân, không nghĩ là các ngươi!”
Chu Thấm xoay người, tức giận trên mặt hơi thu liễm chút, ngữ khí vẫn không tốt lắm, “Chuyện gì?”
Lê Uyển làm bộ không rõ, không trả lời Chu Thấm, mà là khích lệ nữ nhi bên người Chu Thấm, Chu Thấm thân là nhị phòng không được Kiều lão phu nhân thích, nguyên do quan trọng nhất chính là sinh không ra nhi tử, thiếu gia tiểu thư hầu phủ được hoan nghênh đều là trong bụng thế tử phu nhân đại phòng, Chu Thấm hiểu rõ, dưới trướng Kiều nhị gia có hai nhi tử, một người là nhận nuôi, hiện giờ cũng tới tuổi làm mai rồi, đời trước, cả đời kiều Nhị phu nhân dịu ngoan xúi giục Kiều nhị gia phân gia chính là vì việc hôn nhân của trưởng tử.
Chu Thấm là trưởng nữ Chu gia, Chu gia ở trong kinh cực có danh vọng, Chu lão gia tử đã về hưu, chính là ở triều đình vẫn còn uy, đại ca Chu Thấm từng bạn đọc sách cùng đương kim Thánh Thượng, hiện giờ chức quan không cao, Lê Uyển lại có ấn tượng, lúc sau, hắn sẽ vào nội các, trở thành cận thần nội các tuổi trẻ nhất.
Chu Thấm so lão phu nhân nhỏ hơn vài tuổi, tầm ba lăm ba sáu, bởi vì hàng năm bị Kiều lão phu nhân trách phạt, đuôi lông mày Chu Thấm ẩn lộ nếp nhăn, dường như u sầu có không hòa tan được, nhìn lên chính là kẻ yếu đuối dịu ngoan nghe lời chủ, nhưng một người như vậy, nóng giận có thể đem cả tòa phủ đều hủy đi.
Chu Thấm cùng Kiều lão phu nhân nháo ra nguyên nhân rất đơn giản, một vị tiểu thư Chu gia tới tuổi làm mai rồi, lão hầu gia giống như nhìn ra Chu gia sẽ vươn lên, thổi khí với Kiều lão phu nhân, nghĩ đề thân nữ nhi Chu gia với Kiều nhị thiếu gia, Chu Thấm là mẫu thân Kiều nhị thiếu gia lại là nữ nhi Chu gia, về nhà mẹ đẻ nói vài lời hay, việc hôn nhân này liền định rồi. Ai ngờ, Chu Thấm không đáp ứng, trong lòng nàng có tính toán của chính mình, dưới gối nàng nữ nhi thân sinh mười tuổi, tuổi tam thiếu gia Chu gia cùng nàng không sai biệt lắm, Chu Thấm yêu thương nữ nhi, lo lắng nữ nhi về sau bị khi dễ, nghĩ đem nữ nhi gả tiến Chu gia, hai người thanh mai trúc mã, quan hệ nàng cùng đại tẩu tốt, tất nhiên đối với nữ nhi nàng cũng sẽ tốt, Chu Thấm cùng Chu đại phu nhân đã thương lượng xong rồi, chờ thứ tư thiếu gia khoa cử sau liền tới cửa cầu hôn.
Truyện FullVì sao không trực tiếp định ra, Chu Thấm đối với tính tình Kiều lão phu nhân có hiểu biết chút ít, cái gì đều nghĩ ôm làm chủ, việc hôn nhân trưởng tôn bà cũng lướt qua thế tử phu nhân chỉ định, thế tử phu nhân không nói cái gì, trong lòng không thoải mái là được, nàng không muốn giống thế tử phu nhân, hài tử mình sinh quyền lợi làm chủ việc hôn nhân đều không có.
Dưới gối Chu Thấm có một nữ nhi, đều muốn tốt nhất cho con, nếu nhi tử cưới khuê nữ Chu gia, song song việc hôn nhân liền thất bại, Chu Thấm đương nhiên không đồng ý, năm đó nàng nhận nuôi hài tử cũng là ý tứ Kiều lão phu nhân, có thể nói, Chu Thấm đối với Kiều lão phu nhân oán hận rất nhiều, chẳng qua còn chưa tới điểm mấu chốt nàng thôi, bất quá…
Lê Uyển nhìn thiếu nữ bên cạnh Chu Thấm mặc một thân sa sam nhẹ nhàn, năm nay nàng mười tuổi đã nhìn ra về sau chính là một mỹ nhân, dung mạo đẹp cực kỳ giống Chu Thấm, hai má đỏ bừng, tú nhã thanh khiết, tròng mắt linh động, nghịch ngợm động lòng người, nàng mới là điểm mấu chốt của Chu Thấm, Kiều lão phu nhân cho rằng Chu Thấm sẽ thuận theo, ai biết lại ngỗ nghịch bà.
“Tam tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp, cùng Nhị phu nhân thật giống nhau!” Sống hai đời, Lê Uyển rõ ràng nói lời thế nào người thích, nàng nói, không chỉ khích lệ tam tiểu thư là một mỹ nhân, lại biến tướng khen ngợi Chu Thấm cũng xinh đẹp.
Quả thực, mặt Chu Thấm hòa hoãn không ít, ngữ khí cũng ấm áp lên, “Hầu phu nhân thật có thể nói, không biết ngươi tới nơi này có gì không?”
Lê Uyển hơi há mồm, “Nghe tiếng gọi bên này, Nhị phu nhân cùng thế tử phu nhân có gì bất hòa sao?”
Lê Uyển biết rõ còn cố hỏi, Kiều lão phu nhân thích thế tử phu nhân, nhất định phải mang theo nàng lộ mặt trước Đức phi nương nương, biểu tỷ muội gặp mặt, cùng Chu Thấm cách một tầng, vừa rồi rõ ràng sắc mặt nàng còn oán giận, phỏng chừng đối với Kiều lão phu nhân oán khí đầy bụng.
Sắc mặt Chu Thấm biến đổi, thực mau liền che giấu đi, “Đức phi nương nương cùng lão phu nhân có chuyện cần nói, ta ở một bên giống bộ dáng gì?” Cũng không đề cập tới thế tử phu nhân, Lê Uyển đoán tình huống, tiến lên một bước, đi đến trước mặt Kiều tam tiểu thư, lại khen một phen, như là thiệt tình thích Kiều Song Song, cởi vòng tay trong tay ra “Theo bối phận, ta cũng coi như là tẩu tử ngươi, lần đầu gặp mặt, còn mong ngươi không cho rằng ta keo kiệt!”
Hôm nay nàng tới đã chuẩn bị đầy đủ, không nghĩ sẽ gặp Chu Thấm nhanh như vậy, trùng hợp còn có Kiều Song Song bên cạnh, trên tay nàng là vòng tay rất tốt, tiêu phí một phen tâm tư mới mua được, mang trên tay Tần Mục Ẩn nhìn rất nhiều lần, nàng vui mừng quơ quơ, ai biết, Tần Mục Ẩn nói khối vòng ngọc này không bằng của lão phu nhân đưa.
Đồ vật Lão phu nhân dùng phần lớn là của lão hầu gia năm đó đánh giặc có được, có chút sung công, có chút để lại cho mình, tất cả đều giá trị xa xỉ, Lê Uyển bị nghẹn một câu, vội vàng dùng ống tay áo đem vòng tay che lại, tuần trước, nàng liền mang vòng ngọc lão phu nhân đưa, bất quá, ánh mắt Tần Mục Ẩn sẽ không dừng lại ở trên tay nàng nữa.
Trong miệng Chu Thấm nói không cần, chờ khi nhìn đến vòng ngọc, biểu tình ngẩn ra, tính chất vòng ngọc thông thấu tinh tế, trơn bóng sáng trong, khi lấy lại tinh thần muốn cự tuyệt, vòng ngọc đã mang trên tay Kiều Song Song, nàng xấu hổ cười nói, “Làm ngươi tiêu pha, Song Song, còn không mau cảm ơn hầu phu nhân?”
Lê Uyển lắc đầu, vòng ngọc này, nàng tham gia xong yến hội lão hầu gia trở về phân phó người mua, nàng nhớ rõ vòng tay này Kiều Song Song rất thích, bất quá đó là ba năm sau, Kiều đại tiểu thư bên ngoài tài hoa, Kiều lão phu nhân tâm niệm phải chọn cho nàng hôn nhân tốt, lúc ấy, vòng tay này là Kiều Song Song coi trọng, ai biết bị Kiều đại tiểu thư Kiều Phỉ Phỉ biết, dùng biện pháp mua trở về trong tay.
Sở dĩ là mua, vì giá cả vòng ngọc này cao, Chu Thấm không đương gia, Kiều Song Song muốn mua đồ quý tất nhiên muốn nói cùng Chu Thấm, Chu Thấm chưa kịp ra tay đã bị Kiều lão phu nhân mua đưa cho Kiều Phỉ Phỉ, Kiều Phỉ Phỉ là bảo bối của Kiều lão phu nhân, Chu Thấm nuốt không được khẩu khí này cũng phải nuốt xuống, hơn nữa lúc sau việc hôn nhân trưởng tử nhị phòng, Chu Thấm cùng Kiều lão phu nhân xé rách mặt.
Lê Uyển có thể biết được nhiều chuyện của Chu Thấm như vậy còn phải cảm ơn Tử Tình, thật sự có chuyện gì Lưu Tấn Nguyên đều nói với Tử Tình, khi đó Tử Tình không có bò lên giường Tần Mục Ẩn, cái gì nàng cũng đều tin tưởng nàng ta, nhiều chuyện nhà người trong kinh đều là Tử Tình hỏi thăm được.
Kiều Song Song quả thực rất thích, mang ở trên tay lung lay vài cái, nhẹ nhàng thưa dạ một câu cảm ơn, dịu dàng cực kỳ giống Chu Thấm.
Lê Uyển không nghĩ cấp Chu Thấm ảo giác, mượn cớ có việc xoay người liền đi rồi, bước đầu tiên ở trước mặt Chu Thấm bán cái mặt quen biết, tương lai còn dài, cơ hội giao hữu còn nhiều, nàng đã nghĩ tiếp theo muốn đưa Kiều Song Song thứ gì rồi.
Mới vừa đi đến đình, liền gặp Lâm thị cùng Phương thị, ngón tay Lâm thị đang nói Lưu thị cái gì, khóe miệng nàng lạnh lùng, đi lên trước kêu một tiếng nương, Lưu thị hơi nhíu mày, “Sao ngươi lại tới đây?”
Nói xong thúc giục Lê Uyển “Phía trước có vị phu nhân tìm ngươi muốn cùng trò chuyện, hướng bên kia, ngươi đi tìm nàng xem!” Theo ngón tay chỉ là con đường Lê Uyển từng đi qua, không trách Lưu thị, bà là bị Lâm thị nhắc mãi đến đau đầu, không chú ý Lê Uyển là từ đâu đi ra.
Lâm thị đang muốn nói chuyện liền nghe Phương thị nói, “Vừa rồi Uyển Nhi chính là từ bên kia lại đây, hẳn là gặp vị phu nhân kia đi!”
Tức khắc lông mày Lâm thị thẳng dựng, nếp nhăn đôi ánh mắt nhíu lại, thanh âm bén nhọn mà lớn tiếng nói, “Ngọc nương, ngươi có phải ghét bỏ cái lão bà tử này hay không, liên quan đến Uyển Nhi ngươi đều phải đuổi đi, chuyện Tấn Nguyên ta kéo mặt xuống cầu ngươi bao nhiêu lần, ngươi cùng Trung Khanh lại lừa dối ta, Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, vi phạm cả nhà đều phải chém đầu, rõ ràng là ngươi cùng Trung Khanh thông đồng làm lão bà tử này sợ, nuôi các ngươi lớn thật không dễ dàng, ai cũng có tâm tư chính mình.”
Lê Uyển mẫn cảm bắt được một câu cuối cùng của Lâm thị, các ngươi đều có tâm tư chính mình, chẳng lẽ tất cả Lưu thiện trong kinh chuyện náo loạn gì cũng xảy ra?
Lưu thị cười nịnh nọt, bất quá trên mặt cố gắng cười, cái trán bị Lâm thị chọc một khối vết đỏ, “Nương, chúng ta như thế nào lừa ngài, Hoàng Thượng thật là nói như vậy, còn có, ở trong cung nói chuyện đều cần chú ý chút, đắc tội quý nhân liền sẽ thảm!”
Lưu thị là nói lời thật, mỗi lần nàng tiến cung Lê Trung Khanh dặn dò rất nhiều, chính là vào cung trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không không cần nói chuyện, Lưu thị cũng biết nàng xuất thân thấp hèn, nói chuyện nông cạn dễ dàng đắc tội với những quý nhân đó, còn nữa, kỳ thật đáy lòng nàng khinh thường cùng những quý nhân đó giao tình, nàng thấy, chức quan Lê Trung Khanh không thấp, tới cửa cầu hỗ trợ không phải không có người, nàng tội gì muốn ba ba tiến lên khiến người khác ghét bỏ?
Những lời này Lưu thị cũng không có nói qua với ai, chính là Lê Uyển cũng không biết mỗi lần yến hội Lưu thị đều tìm một chỗ yên lặng uống trà ngắm phong cảnh không cùng người khác nói cái gì, Lê Trung Khanh dặn dò Lưu thị nhiều là buổi tối, Lê Uyển tất nhiên là nghe không được, trong lòng nàng còn cho rằng Lưu thị là tự mình hiểu lấy, hoặc là không còn sở cầu tài sẽ như thế, rốt cuộc, lão phu nhân đối với yến hội này không có hứng thú, lúc ấy tham gia yến hội cũng là vì giúp Tần Mục Ẩn nhìn trúng cô nương, Lưu thị là gả nữ nhi, không có áp lực từ nhà trai.
Lâm thị lắc lắc mặt, cực kỳ cả giận nói “Thời gian lão bà tử ta tới trong kinh ngắn, làm người thế nào cũng không cần ngươi tới giáo huấn, sinh một nữ nhi như ngươi, thật là tạo nghiệt nga!”
Lê Uyển càng nghe sắc mặt càng lạnh, tiến lên kéo cánh tay Lưu thị, ép thanh âm xuống cực thấp, ngữ khí không kiên nhẫn, “Lúc ấy ngoại tổ vào kinh khi cũng không nói như vậy, đều nói sinh nương ta so với sinh cữu cữu hữu dụng nhiều, làm sao vậy, dùng xong rồi người liền cảm thấy nương ta không đúng tí nào, lời nói lúc trước tính là cái gì?”
Lưu thị lôi kéo cánh tay nàng làm nàng đừng nói nữa, Lê Uyển mới thôi, tâm tư Lâm thị nặng, sẽ không rõ ý tứ nàng, “Nương, chúng ta qua bên kia ngồi đi!”
Cùng Lưu thị đi xa còn nghe được thanh âm Lâm thị phía sau cố làm ra vẻ tức giận đến mức phải đi về.