- Không mượn cậu nhúng tay! - Lý Hạo gằn giọng, mặt vẫn vô cảm. Đối diện hắn, Vũ Vương Phong vẫn bình thản đến lạ thường, mày kiếm không nhíu lấy một lần. Trên tầng cao nhất của tập đoàn Vũ Văn, hai cực phẩm nam nhân của thành phố đang ngồi lại với nhau, không khí cực kỳ căng thẳng.


Vũ Vương Phong nhấc mắt nhìn nam nhân trước mặt, biếng nhác nói. - tổng, ngài nói như vậy là ý gì? Vương Phong tôi trước nay chưa từng nhúng tay vào việc của ngài! - Thanh âm của hắn nhẹ tênh, giống như mang theo chín phần bất mãn. Lý Hạo tới đây tìm hắn, chẳng lẽ là vì ả tiện nhân Mẫn Ly đó?


Đừng bàn đến chuyện đó nữa, tối qua hắn đã cho người vứt xác cô ta ở vùng ngoại ô, coi như không còn can hệ gì nữa rồi. Đã xử lý sạch sẽ hết, sao tên Lý Hạo này lại phát hiện? Hắn đảo mắt, nhìn về phía sau, nơi Hán Tử và Anh Kiều đang đứng. Hai tâm phúc này theo hắn từ lâu, làm việc vô cùng cẩn trọng, không thể có chuyện lộ ra sai sót được!


Lý Hạo đương nhiên nhìn ra được nghi ngờ trong đáy mắt kẻ đối diện. Nhếch nhẹ môi mỏng, hắn dựa người ra sau, từ tốn nói. - Các thuộc hạ của cậu quả thực làm việc rất tốt, không hề để lại một chút dấu vết ! Nhưng Vũ Vương Phong ơi Vũ Vương Phong, cậu nghĩ trong tổ chức của cậu, kẻ nào cũng trung thành như hai người kia sao? -


Quả nhiên, trong tổ chức có gián điệp! Vũ Vương Phong nghe được câu khẳng định này từ Lý Hạo, đuôi mắt khẽ nheo lại. Nếu đã có một tên dám phản bội, thì chắc chắn sẽ có tên thứ hai. Hiện tại, mọi hành động của hắn đều bị Lý Hạo hắn giám sát.


Không thấy Vũ Vương Phong trả lời, hắn lại tiếp tục. - Thời điểm tôi đưa Tam Giáo đặt chân vào Hội Đồng kín thì cậu chỉ mới một thư chạy việc cho lão gia! thể cậu cả gia hùng mạnh chống lưng, nhưng cậu vẫn nên nhớ... - Dừng lại một chút, Lý Hạo liếc mắt về phía Vũ Vương Phong đang trầm tư kia, rồi lại tiếp tục.


- ....mèo bệnh, thì cho gào lên một tiếng thì cũng không thể trở thành tử! Nhưng một con tử, cho bị thất thế, thì vẫn chúa tể sơn lâm! - Hắn mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo như gió đông, giương mắt nhìn thẳng phía trước.


Đầu bên kia của chiếc bàn, Vũ Vương Phong cũng bật ra một tiếng cười trầm đục. Nhưng khác với nụ cười nhàn nhạt của Lý Hạo, thanh âm ma mị của hắn khiến người khác bỗng chốc phải rùng mình như gặp phải ma. Cả hai tỏa ra thứ hàn khí đáng sợ, bao trùm khắp căn phòng lớn, khiến cả Hán Tử, Anh Kiều lẫn Lưu Phất Nhiên đều phải ướt đẫm sống lưng.


- Hạo, hiện tại không phải ta không năng lực giết ngươi, chỉ do ngươi đang nắm giữ một người rất quan trọng đối với ta! Chỉ cần người đó bị tổn hại, ta liền ngay lập tức lôi đầu ngươi xuống Diêm Vương! - Thanh âm dần hạ thấp, Vũ Vương Phong hắn đã cảm thấy quá mệt mỏi khi cứ phải đeo chiếc mặt nạ giả tạo này.


Nhưng thứ Lý Hạo hắn quan tâm không phải là cách xưng hô khác thường, mà chính là cụm từ "một người rất quan trọng". Nhân vật này, là ai vậy? Có quan hệ gì với  Lý Hạo hắn sao? Tại sao lại quan trọng đến như vậy? Lẽ nào....??


Hắn khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn gã thuộc hạ đang đứng phía sau mình, lại bắt gặp khuôn mặt mờ mịt của y. Lẽ nào lại là Lưu Phất Nhiên? Với thân phận này của y, trở thành quân cờ của Vũ Vương Phong là hoàn toàn hợp lý! Người quan trọng trong lời của Vũ Vương Phong hắn lẽ nào lại là Lưu Phất Nhiên???


Trong đầu Lý Hạo hiện tại, không hề có cái tên Mặc Uyển! - Thứ thuộc về ta, không phải muốn lấy lấy được!- Tuy nghi ngờ trong lòng vẫn cuồn cuộn như sóng biển nhưng Lý Hạo đã nhanh chóng gạt nó ra sau đầu, kiên định nói.


- Vậy nên tôi mới phải giết ngài, không phải sao? - Vương Phong kéo khóe môi lên thành một hình vòng cung hoàn hảo, xóa sạch hận ý ban nãy còn bao phủ lấy đôi mắt sáng. - Tiễn khách!!! - Giữ vững nụ cười trên môi, hắn thẳng thừng ra lệnh đuổi khách.


Vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, Lý Hạo nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Vũ Vương Phong, mắt nhuốm màu băng lãnh. - Chuyện của Tam Giáo, không cần ngươi quản đâu! -  Lý Hạo mở miệng nói theo, không hề có ý định để hắn nghe. Nhưng cuối cùng Vũ Vương Phong vẫn dừng lại, hướng phía Lý Hạo hắn mà nhấc một nụ cười nhạt.


- Tổng, mời! - Anh Kiều nhận được lệnh, nhanh chóng cúi người một góc 90° đầy chuyên nghiệp, bộ dạng vô cùng trấn tĩnh. Hừ lạnh một tiếng, Lý Hạo đứng dậy, xoay người bước đi. Ung dung bước theo sau, Lưu Phất Nhiên lơ đãng liếc về phía nữ nhân đang cúi đầu, tầm mắt nhanh chóng đặt ngay nơi cổ áo bị trễ xuống.


Nhận ra những vết đỏ chằng chịt chồng chéo lên nhau nơi cần cổ trắng nõn, mi tâm khẽ nhíu lại, Phất Nhiên nhanh chóng dời tầm mắt đi. Hắn từng làm việc với Anh Kiều, đương nhiên biết rõ thân thủ của cô rất tốt. Không thể có chuyện cô bị người khác đánh đến bầm tím như vậy được! Chuyện này, thật sự còn có ẩn tình đằng sau.


Tất cả suy nghĩ nhanh chóng lướt qua chỉ trong chớp mắt. Lưu Phất Nhiên liền trở về đúng với biểu cảm lạnh nhạt ban đầu.


Đợi cho cả hai bước vào thang máy, Anh Kiều mới chậm rãi bước lại vào thư phòng, cung kính cúi đầu nói. - Lão gia, đã tiễn khách xong! - Đợi nam nhân ngồi trên chiếc ghế bành bọc nhung kia gật đầu, cô mới cẩn thận bước tới đúng cạnh Hán Tử, sẵn sàng đợi lệnh.


Vũ Vương Phong không nói gì trong một thời gian dài, tiếng thở cũng theo đó mà dịu đi. Đến tận khi đồng hồ điểm đúng 5h, hắn mới chậm rãi mở miệng. - Chuyện ta phân phó, ngươi đã làm xong chưa? -


- Việc lão gia giao, thuộc hạ đã an bài xong! Nếu đúng theo dự tính thì 10h tối nay sẽ hành động! - Hán Tử trả lời, thanh âm vô cảm vang lên trong căn phòng lạnh lẽo. - Nhưng thưa lão gia...còn về Mặc gia thì sao ? - Hắn thật thắc mắc, rốt cuộc thì lão gia định xử trí bọn người kia thế nào?


Đối với câu hỏi của Hán Tử, Vũ Vương Phong không trả lời ngay, mà ung dung rút trong túi áo ra một điếu thuốc lá màu trắng. Châm lửa xong, hắn rít một hơi, kéo lại hương vị mà lâu lắm rồi hắn không động tới.


- Ngươi Anh Kiều tự giải quyết đi! Ta đã cảnh cáo rằng ta rất ghét những tên tham nhũng, vậybọn chúng còn thản nhiên ăn hối lộ của nhân viên! - Giọng hắn nghe qua chỉ như là chọn lựa xem giữa BMW và Ferrari thì cái nào nhanh hơn!


Hai người thuộc hạ gật đầu coi như nhận xong lệnh. - Vậy còn tên gián điệp kia? Tại sao lão gia không nói thẳng với Hạo ngài đã bắt được hết gián điệp hắn cài vào?- Rõ ràng lão gia của bọn họ đã nắm được toàn bộ mạng lưới gián điệp trong Bạch Vũ, vậy hà cớ gì phải tỏ vẻ lo lắng trước mặt Lý Hạo?


Vương Phong cười nhưng không nói gì, coi như từ chối giải thích cho hai tâm phúc của mình. Con người ta mất cảnh giác nhất là lúc họ tự mãn nhất! Đạo lý này đương nhiên hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ là hắn muốn tên Lý Hạo đó buông lỏng cảnh giác một chút mà thôi!


- Hán Tử ngươi lui đi! Nhớ làm vụ Mặc gia sạch sẽ một chút, tránh để bọn cớm nghi ngờ!  - Phân phó xong, hắn phất nhẹ tay. Chờ Hán Tử rời đi, Vũ Vương Phong mới cải mắt về phía Anh Kiều, môi bạc mím lại thành một đường. - Nhiệm vụ ta giao, ngươi làm tới đâu rồi? -


------------------------------


Tề Như Hoa cầm tờ báo trên tay, vội vã đẩy cửa bước vào. Trong văn phòng rộng lớn đặt đầy những cuốn sách lịch sử và pháp luật, nam nhân mà cô tìm đang chăm chú giải quyết hàng loạt những chồng giấy tờ cao ngất ngưởng.


- Thiếu tướng Tề, tôi chuyện cần báo cáo!!! - Chần chừ một chút, cô nghiêm nghị nói. Nhưng không đợi Tề Như Hoa cô mở miệng, nam nhân nọ đã nhanh chóng phất tay, mắt vẫn đặt trên tờ báo cáo nhưng giọng nói lại lớn hơn thường ngày. - Tôi đã nghe, về trước đi! -


Gì chứ? Cái này là khinh thường cô sao? Như Hoa bất mãn, tay khẽ nắm lại thành nắm đấm. Tờ báo cũng vì thế mà bị vò nát đến thảm hại. - Đây chuyện riêng của gia đình, xin Thiếu tướng hãy lắng nghe! - Nhẫn nại nói lại lần nữa, Tề Như Hoa cắn chặt môi, khó khăn bật ra một câu.


Tề Môn Thiên Sách nhấc mắt, mày kiếm chậm rãi chau lại một chỗ. Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã làm phiền y? Bộ cô không thấy công việc của y còn đang chất đống sao? Những việc gia đình nhỏ nhặt vậy thì giao cho cữu cữu* làm đi!


*cữu cữu: nghĩa là cậu, người em trai nhỏ tuổi hơn của cha hoặc mẹ. Ở đây chính là chỉ Tề Vũ, cha của Tề Như Hoa ( sở thích cũng như thói quen nên sẽ một vài từ hán việt mình giữ nguyên nhé!)


- Nếu A Diệp lại gây sự thì tự giải quyết đi! - Hắn nhàn nhạt nói, lại tiếp tục cúi đầu chăm chú làm việc. A Diệp này chính là con gái út của Tề Vũ, tên là Tề Trúc Diệp. Nữ nhi này vừa nghịch ngợm lại kiêu ngạo, luôn đi phá phách khắp nơi khiến Tề Môn Sanh không ít lần giận dữ.


Nhưng hiện tại y không có tâm tư đi thu dọn đống tàn tích cho cô em họ đâu! - Không, lần này lại liên quan tới Hắc Nguyệt! - Thanh âm nghiêm túc của Tề Như Hoa lọt vào tai Thiên Sách, khiến y không khỏi một lần nữa nhìn lên.


Hắc Nguyệt chính là một tổ chức tình báo ngầm và trinh sát làm việc cho quân đội, thuộc quyền sở hữu của Tề Môn gia. Trước đây thì là vậy, nhưng hiện tại Song Môn cũng đã bắt đầu dấn thân vào Hắc đạo. Những sòng bài casino cùng các quán bar xa hoa được xây dựng lên dưới tên của Tề Môn gia. Nhưng thực chất bên trong đó lại là những căn cứ buôn bán thông tin, vũ khí và cả thuốc phiện bậc nhất thành phố.


Số tiền thu được từ việc buôn bán bất hợp pháp đó sẽ được chuyển thành lợi nhuận của các sòng bạc và quán bar. Đó cũng chính là cách Tề Môn gia rửa tiền.


- Nhìn đi! - Không đợi Thiên Sách y suy nghĩ xong, Như Hoa đã thẳng thừng ném tờ báo hơi nhàu nát lên bàn y, dáng vẻ cực kỳ bực bội. Y khó hiểu nhấc tờ báo lên, khẽ liếc sơ qua phần tiêu đề. -" Mặc Nhị tiểu thư bị hơn 70 người hãm hiếp, đánh đập tàn bạo được phát hiện trong một quán bar của Tề Môn gia "-


Tề Môn Thiên Sách mày kiếm nhíu lại, môi mỏng khec động. - Chi nhánh nào? - Nếu bị phát hiện trong gia sản của Tề Môn gia vậy trách nhiệm tất nhiên cũng sẽ bị quy về cho bọn họ.


- ...Cielo'O của Nhị môn! - Như Hoa bấu chặt tay, khó khăn trả lời từng chữ. Đây rõ ràng là muốn đổ hết mọi tội lỗi cho Nhị gia đây mà. Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút tức giận, hận không thể đi nắm đầu kéo cổ kẻ nào dám có gan làm điều đó.


Khác với Tề Như Hoa, Thiên Sách y lại có sự trầm ổn nhất định trong bất cứ trường hợp nào. Y không hề nôn nóng, ung dung nói. - Đây chỉ chuyện nhỏ! Tôi đương nhiên giải quyết được! - Chỉ cần lấy danh là Tề Môn gia kiếm đủ 70 tên tội đồ hiếp dâm kia rồi nhanh chóng mua chuộc chúng, để chúng ra đầu thú tội thì coi như Nhị gia đã lấy công chuộc tội rồi!


Ung dung lật sang trang kế bên, dòng chữ màu đen nhanh chóng đập vào mắt y, khiến Thiên Sách hoàn toàn trấn động. -" Mặc gia phá sản, bị buộc tội tham nhũng, lạm dụng chức quyền chiếm đoạt tài sản ăn nhận hối lộ! Phía tòa án xét xử - thể bị phạt án chung thân hoặc tử hình! "-


Lúc này trong đầu Thiên Sách chỉ có đúng một ý nghĩ. Mặc kệ ai đó đang cố gắng tiêu diệt cả Mặc gia, nhưng cách ra tay này, quả thật quá tàn độc!!!


------------------------------


*Thêm một phút làm màu của tác giả:


Hạo Hạo *đọc lời thoại*: Tôi chính

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play