Lúc Chu Đình Quân học năm cuối, vốn dĩ đã bàn bạc xong với chủ nhiệm lớp sẽ dạy môn Hóa cho lớp Giang Phán một tháng, kết quả giáo viên dạy Hóa lớp cô chưa đầy một tháng đã trở lại.
Đúng lúc anh cũng muốn bắt đầu làm khóa luận tốt nghiệp nên tìm thời gian đến phòng học vụ của trường cấp ba trực thuộc đại học B để làm thủ tục từ chức.
Sau khi Chu Đình Quân hoàn tất các thủ tục rồi bước ra, anh nhìn thấy Giang Phán đứng ở cửa.
Thiếu nữ xinh đẹp đứng đó, tay chân mảnh khảnh thẳng tắp, mặc bộ đồng phục xanh trắng rộng rãi, chỉ đứng ở đó không làm gì cả nhưng lại xinh đẹp lạ kỳ.
Nhìn thấy anh bước ra, thiếu nữ nhanh chóng cúi đầu, cả người thoạt nhìn uể oải.
Chu Đình Quân nhăn mày, bất giác hạ giọng, âm thanh trầm thấp mềm mại: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Giang Phán hít hít cái mũi rồi ngẩng đầu nhìn Chu Đình Quân, khóe mắt cô ửng đỏ, đôi mắt ướt sũng, trông vừa đáng thương lại bất lực.
Khi đó giọng nói của cô còn mang theo âm sắc đặc trưng của thiếu nữ, mềm mại dịu dàng, nghe ra không chút trọng lượng nhưng lại giống như chiếc lông chim có cảm giác tồn tại mãnh liệt rơi trên trái tim anh, chậm rãi truyền tới: "Chu ca ca......"
Chu Đình Quân cảm giác được trái tim mình run lên rõ ràng, sau khi hô hấp ngừng lại trong chớp mắt, anh hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn về phía cô từng chút từng chút nóng rực, đáy mắt đen nhánh sâu thẳm không thấy một tia sáng.
Giang Phán bị anh nhìn chăm chú có chút rụt rè, cô hít sâu một hơi, cong môi cười lấy lòng anh: "Chu...... Thầy Chu, sau này em còn có thể tìm thầy hỏi bài không ạ? Không phải người ta có câu gọi là một chữ cũng là thầy......"
Cánh môi trơn bóng xinh đẹp của thiếu nữ lúc đóng lúc mở, đứt quãng mà nói rất nhiều, hữu dụng vô dụng, mỗi một chữ sau khi từ miệng cô nói ra đều trở nên vô cùng dễ nghe.
Sau này, mấy năm sống ở nước ngoài, trong vô số ngày đêm, một tiếng "Chu ca ca" mềm mại du dương kia dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy của anh, trước sau luôn quanh quẩn trong lòng anh.
Khiến cho anh cứ luôn mỗi phút mỗi giây chẳng sợ thay đổi nghiêng trời lệch đất đều muốn tìm ra cô, trói cô lại bên mình, ôm cô vào lòng, tốt nhất là nuốt cô vào trong bụng trở thành một thể.
Những cảm xúc đen tối chôn sâu nơi đáy lòng từng chút từng chút một lan rộng ra, Chu Đình Quân nhíu chặt mi, dời tầm mắt, lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Thanh Thanh: "Xin lỗi, tối hôm nay tôi có hẹn."
Dù cho nội tâm Tưởng Thanh Thanh đang không ngừng điên tiết nhưng thần sắc trên mặt vẫn nhã nhặn như cũ, cô khẽ cười: "Vậy hẹn lần sau nhé, tớ về văn phòng trước."
Giang Phán quay đầu lại nở một nụ cười trìu mến: "Chị gái, hẹn gặp lại."
Tưởng Thanh Thanh dừng một chút, dùng sức nắm chặt nắm tay rồi xoay người rời khỏi.
Giang Phán nhìn theo bóng dáng chị ta biến mất, quay đầu lại, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn Chu Đình Quân.
Chu Đình Quân làm ngơ lướt qua cô, kéo ghế ra ngồi xuống, mới vừa mở máy tính ra, cô gái bắt đầu ngâm thơ một cách khó hiểu.
Tay anh hơi dừng lại, vẻ cưng chiều trong mắt chợt lóe rồi biến mất, mặt không thay đổi tiếp tục động tác trên tay.
Thấy anh không để ý tới mình, Giang Phán càng thêm hăng hái, tốc độ cố ý chậm lại, thì thầm từng câu từng chữ:
"Ngã trú Trường Giang đầu,
Quân trú Trường Giang vĩ.
Nhật nhật tư quân bất kiến quân,
Cộng ẩm Trường Giang thủy.
Thử thủy kỷ thời hưu?
Thử hận hà thời dĩ.
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý."
Dịch thơ (nguồn: tangthuvien.vn)
Em ở đầu Trường Giang,
Chàng ở cuối Trường Giang.
Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng,
Cùng uống nước Trường Giang.
Sông bao giờ ngừng trôi?
Hận bao giờ mới nguôi?
Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,
Nhớ nhau chung thủy trọn đời.
Đọc xong một bài thơ, anh vẫn thờ ơ lo làm việc của mình.
Giang Phán khẽ thở dài, cô quay đầu lại, nửa người trên chậm rãi nghiêng về phía người đàn ông trước mặt, vô cùng chân thành thỉnh giáo anh: "Giáo sư Chu, anh biết bài thơ này có ý nghĩa gì không?"
Khóe mắt Chu Đình Quân nhìn Giang Phán một cái, hôm nay cô mặc một chiếc áo voan màu trắng có cổ lá sen tay phồng phối cùng với một chiếc quần màu trắng ống rộng, trông rất thuần khiết không quá dụ dỗ người khác.
Nhưng chỉ cần đối diện với đôi mắt hạnh kinh diễm động lòng người kia, sẽ lập tức nhận ra thanh thuần chỉ là một loại ảo giác, cô muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu lực hấp dẫn người khác.
Anh dừng một chút, trầm giọng trả lời: "Không biết."
Giang Phán cười nhẹ, giả vờ xoa xoa tay, nghiêm túc nói: "Ý nghĩa đại khái của bài thơ này chính là phong thuỷ của văn phòng anh không tốt, vị trí không may mắn, dễ thu hút nhiều hoa đào thối."
Cô nghiến răng, gằn từng chữ một nói: "Ví dụ như...... Cái loại hoa đào thối có ý đồ mỗi ngày tìm anh cùng uống nước Trường Giang."
Chu Đình Quân: "......"
Sau khi đoàn phim hoàn thành công việc, phó đạo diễn gọi điện thoại cho Giang Phán, gọi cô qua tập hợp rồi cùng nhau xuất phát đến câu lạc bộ Dạ Hề.
Giang Phán từ trên sofa đứng dậy đối mặt với Chu Đình Quân, cô duỗi người, thả lỏng cổ, ánh mắt nhìn chăm chú người đàn ông phía sau bàn làm việc.
Anh đang làm việc, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không có biểu cảm, thoạt nhìn giống như đã thoát khỏi thế giới phàm trần không dính chút khói lửa nhân gian, chỉ có hàng mi dài thỉnh thoảng rung rung có thể chứng minh anh thật sự tồn tại chứ không phải là một bức tranh chân dung.
Đầu lưỡi Giang Phán chạm chạm khóe môi, xoay người, khom lưng cầm lấy quyển《Hóa phân tích》vừa mượn từ chỗ anh để giết thời gian, cô cong môi, bước hai bước đến trước bàn làm việc của anh.
Cô cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai cái, chờ anh nhìn qua cô mới nhẹ nhàng cắn môi dưới: "Giáo sư Chu, quyển sách này có vài chỗ tôi xem không hiểu, anh có rảnh giảng cho tôi một chút được không?"
Chu Đình Quân nhìn lướt qua ngón tay thon dài trắng nõn như đoạn hành của cô, không chút để ý hỏi: "Nói đi, không hiểu từ chương nào?"
Giang Phán: "......"
?
Không phải anh đang nghiêm túc làm việc sao?
Sao lại biết cô chỉ mới lật xem có một tờ, chỉ xem mỗi danh sách chương?
Nụ cười trên mặt Giang Phán cứng đờ vài giây, cô giơ tay gãi gãi sau cổ, thấp giọng "A" một tiếng, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì: "...... Mọi người trong đoàn phim còn đang đợi tôi đến dùng bữa, giáo sư Chu, tôi đi trước đây."
Dứt lời, cô lập tức xoay người, nhanh chóng rút lui khỏi văn phòng.
Chu Đình Quân nhìn bóng dáng hốt hoảng vội vàng chạy trốn của cô, môi mỏng bất giác cong lên, đáy mắt có một chút ánh sáng nhạt, nét dịu dàng từ từ hiện ra.
Cô bây giờ đã trưởng thành nhưng vẫn còn chút gì đó đáng yêu.
Câu lạc bộ Dạ Hề là chi nhánh của tập đoàn Kỳ Hạ dẫn đầu về lĩnh vực kinh doanh ăn uống trong nước, đối tượng khách hàng là nhóm người thuộc tầng lớp thượng lưu có tiền trong xã hội, cho nên công tác bảo mật và quyền riêng tư của câu lạc bộ luôn được đảm bảo tốt nhất.
Đạo diễn đã đặt một phòng bao lớn nhất, vị trí phía trên đương nhiên dành cho các nhà đầu tư vẫn chưa đến, những người khác dựa theo phép tắc ngồi xung quanh đạo diễn.
Ngồi bên trái Giang Phán là người đóng nhân vật phản diện trong phim, bên tay phải là nữ diễn viên đóng vai giảng viên đại học, là mục tiêu giết người thứ hai của hung thủ.
Bản thân Giang Phán không thân thiết gì mấy với nữ giảng viên đại học, ban đầu không nghĩ sẽ nói chuyện, nhưng nữ diễn viên kia cũng giống như cô, lần đầu tiên tham gia tiệc của đoàn phim nên vô cùng kích động.
Nữ diễn viên liên tục vỗ nhẹ vào tay Giang Phán lải nhải: "Giang Phán, tôi làm diễn viên nhiều năm đây là lần đầu tiên đóng một vai quan trọng như vậy, lần đầu tiên có thể có cơ hội tham gia bữa tiệc của đoàn phim, tôi hồi hộp quá, nếu lát nữa mắc lỗi thì làm sao bây giờ? Tửu lượng của tôi cũng không tốt làm sao sửa đây? Giang Phán, cô không căng thẳng sao?"
Giang Phán bình tĩnh đặt tay lên đầu gối, trong đầu cố gắng nhớ lại tên của cô ấy, suy nghĩ mấy chục giây vẫn không ra, cô nghiêng mắt nhìn qua: "...... Không căng thẳng."
Ngoại trừ Lục Tây Duật ở trước mặt thỉnh thoảng như có như không đưa mắt nhìn khiến cô có chút bực mình.
Chờ khoảng nửa tiếng, cuối cùng nhóm nhà đầu tư cũng khoan thai xuất hiện, mấy người trung niên đầu trọc như trăng sao vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi, một tiếng lại một tiếng gọi "Cận tổng" "Cận tổng".
Giang Phán rõ ràng cảm giác được, Cận tổng trong miệng nhóm đầu trọc lúc bước vào ánh mắt có dừng lại trên người cô trong chốc lát.
Cô vốn dĩ cho rằng cử chỉ của quý công tử Cận Tịch Dạ của tập đoàn Thanh Hề này chỉ là vô tình, trong lúc vô tình nhìn thấy cô ở đây cho nên liếc mắt nhìn một cái.
Tuy nhiên sau khi bữa tiệc bắt đầu, mỗi khi đạo diễn muốn mời rượu cô cuối cùng đều bị Cận Tịch Dạ chặn lại.
Là nhà đầu tư lớn nhất của phim《Dạ cốt》này, lời nói của Cận Tịch Dạ đương nhiên có phân lượng không nhỏ, người mời rượu cô đành phải ngượng ngùng ngồi xuống.
Cận Tịch Dạ còn đặc biệt yêu cầu người phục vụ rót cho cô một ly nước trái cây, lúc này tâm điểm đều ở trên người cô, dù cho không có ai có dũng khí nhìn thẳng vào đây.
Tiệc rượu diễn ra được một nửa, điện thoại của Cận Tịch Dạ đổ chuông, anh nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, theo bản năng liếc mắt nhìn Giang Phán một cái mới đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Phán ngẫm nghĩ, cũng lấy cái cớ muốn đi toilet rửa tay, đi theo ra khỏi phòng bao.
Cận Tịch Dạ đứng ở cuối hành lang, dáng người cao lớn đưa lưng về phía cô, giọng điệu nói chuyện điện thoại không nặng không nhẹ nên cô có thể nghe rõ.
"Không uống rượu, một giọt cũng chưa chạm vào."
"Cậu không yên tâm như vậy sao không tự lại đây mà nhìn?"
Giang Phán cho rằng Cận Tịch Dạ đang nói chuyện với một người phụ nữ, rất có khả năng là bạn gái của Cận công tử bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền.
Không ngờ Cận công tử bỗng nhiên cao giọng: "Ông đây không phải em trai cậu! Là đàn ông thì tự tới đây mà xem!"
"......"
Giang Phán vươn đầu lưỡi liếm môi, khiếp sợ qua đi, nếp nhăn giữa mày dần dần thả lỏng.
Hóa ra Cận công tử vừa đẹp trai lại nhiều tiền còn có vẻ mặt này, vậy cô yên tâm rồi.
Cô vừa định xoay người về phòng bao, kết quả vừa quay đầu lại đụng phải một người, sau khi lễ phép mà nói "Xin lỗi" một tiếng thì nghiêng người sang bên cạnh nhường đường, nhưng cô đi bên nào thì người này lại đi theo cô về bên đấy.
Giang Phán cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ nhìn mặt người này, ôn tồn nói: "Lục Tây Duật, chú ý thân phận hiện tại của cậu, cậu đừng kiếm chuyện có được không?"
Lục Tây Duật giơ tay chỉ vào Cận Tịch Dạ đang đứng cuối hành lang, vẻ mặt khinh thường hỏi Giang Phán: "Lúc trước cậu vì anh ta mà từ chối tôi? Anh ta chính là người mà cậu vẫn luôn thích từ hồi cấp ba?"
Giang Phán: "......"
Hình như cô chỉ nói cho mỗi Lâm Huyên biết từ lúc cấp 3 cô bắt đầu thích một người.
...... Lâm Huyên cô gái đáng bị chém ngàn đao này!
Đang miên man suy nghĩ, Giang Phán lờ mờ nghe được âm thanh làm nũng của Cận công tử từ phía sau: "Bây giờ cậu có thể tới đây được rồi đó."
Không biết vì sao nhưng cô cảm thấy lời nói của Cận công tử hình như còn mang theo sự vui sướng khi người khác gặp họa.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT