Sau khi Giang Phán nói chuyện điện thoại với Mạnh Húc xong một lúc lâu cũng chưa ngủ, cô nhắm mắt lại cau mày đếm sao cả buổi rồi cũng bỏ cuộc, liếm môi trừng mắt nhìn trần nhà.
Chiếc đèn ngủ màu quả quýt tỏa ra ánh sáng vừa ấm áp lại vừa mờ ảo, lặng lẽ bao phủ mọi thứ trong phòng.
Giang Phán cảm thấy yên tâm, thần kinh sắp thả lỏng, ánh sáng mờ ảo chợt lóe lên hai cái, cả căn phòng đột nhiên chìm trong bóng tối.
Lòng cô sợ hãi, những hình ảnh đáng sợ trong quá khứ như không kiểm soát được cứ liên tiếp hiện lên trong đầu cô, sau lưng đã thấm một tầng mồ hôi lạnh, cô thở gấp, hoảng loạn mò tìm điện thoại.
Sau khi Giang Phán tìm được điện thoại lập tức mở màn hình rồi bật đèn pin lên, lúc này cả người mới thôi run rẩy. Cô vươn cánh tay định mở thử chiếc đèn treo thủy tinh, nhưng ấn công tắc vài lần vẫn không sáng.
Sau hai phút, cuối cùng cô cũng nhận ra là cúp điện, từ từ rút tay lại.
Lòng bàn tay hơi dinh dính, Giang Phán rũ mắt nương theo ánh sáng của điện thoại nhìn vết sẹo trên cổ tay trái.
Vết sẹo này là năm đó khi cô mười lăm tuổi tự mình cầm dao rạch, lâu ngày, những vết lồi dữ tợn cũng trở nên nhẵn nhụi, nhưng màu sắc và độ sáng trước sau vẫn không thể nào tương đồng được với làn da hoàn hảo không tổn hao gì bên cạnh.
Thật ra từ nhỏ cô đã biết, bản thân chỉ là một quân cờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong tay Giang Chí Quốc.
Và cô cũng biết, Giang Chí Quốc có rất nhiều con riêng, nhưng từ đầu đến cuối người mà ông ta không tiếc vứt bỏ để đổi lấy lợi ích, có lẽ cũng chỉ có đứa con gái danh chính ngôn thuận là cô mà thôi.
Bởi vì người mẹ ruột cô chưa một lần gặp mặt kia sau khi sinh cô ra không bao lâu đã bỏ trốn theo một người đàn ông giàu có, thoát khỏi nhà họ Giang để lại Giang Chí Quốc với hai bàn tay trắng, bỏ lại đứa con mà mình mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra.
Bà đi rồi, Giang Chí Quốc nỗ lực cầu xin ông cụ tha thứ, nhưng ông cụ quyết tâm muốn ông nếm chút đau khổ, hơn nữa còn sai lầm khi đánh giá cao bản lĩnh của Giang Chí Quốc.
Giang Chí Quốc thật sự không có một chút bản lĩnh nào, không thể quay về Giang gia, chi bằng dùng khuôn mặt và lời ngon tiếng ngọt lừa gạt đủ loại phụ nữ nuôi mình, đồng thời còn muốn bán con gái lấy tiền.
Ở trong mắt Giang Chí Quốc, cô chính là một món hàng được định giá rõ ràng.
Năm đó Giang Phán mười lăm tuổi vừa mới tốt nghiệp cấp hai, Giang Chí Quốc và người phụ nữ bao nuôi ông đã thay cô thương lượng xong xuôi với một ông già giàu có.
Người này đã xấp xỉ năm mươi, vẻ mặt dung tục, tóc rụng hơn phân nửa, nhưng ra giá không thấp, muốn chờ cô mười tám tuổi mới giao qua làm Giang Chí Quốc động tâm.
Giang Phán liều mạng chống đối, cũng đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng bỏ nhà trốn đi chưa xa đã bị người phụ nữ bao nuôi Giang Chí Quốc phái người bắt trở về.
Sau khi bị bắt về, cô bị Giang Chí Quốc nhốt trong phòng, ông ta đập bể điện thoại và máy tính của cô, cắt điện trong phòng, không cho cơm ăn không cho nước uống, buộc cô nhận lỗi và ép phải đồng ý hầu hạ ông già kia.
Bị giam cầm một ngày một đêm, trong bóng tối thần trí Giang Phán bắt đầu mơ hồ, cảm thấy mình có sống hay chết cũng chẳng khác gì nhau, vì vậy cô lục tìm con dao dùng cho môn mỹ thuật ra, dứt khoát cắt một đường trên cổ tay.
Cảm giác đau đớn dữ dội truyền tới đầu dây thần kinh, chất lỏng ấm nóng không ngừng chảy ra khỏi cơ thể, chẳng bao lâu Giang Phán mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại cô đã nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, định tiếp tục chạy trốn nhưng cả người không còn chút sức lực, một lúc lâu sau mới gỡ được dây truyền máu, loạng choạng xuống giường đi ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp mở cửa phòng bệnh, Giang Chí Quốc đã cầm một sợi dây thắt lưng bước vào.
Người đàn ông vừa đỏ mắt điên cuồng quật thắt lưng tới tấp vào người cô vừa không ngừng chửi rủa.
"Dám lấy cái mạng quèn của mày ra uy hiếp tao? Tao thấy mày chán sống rồi con kia!"
"Cho dù mày có muốn chết thì cũng nhớ chết trong nhà người khác, tao đây không có chỗ chôn mày."
Giang Phán mới vừa cắt cổ tay lại không được ăn uống gì suốt hai ngày trời, cơ thể vẫn chưa được hồi phục, căn bản không tránh được những cú đánh như trời giáng này, sau khi té xuống đất lăn vài vòng thì cảm giác đau đớn cũng bắt đầu mờ nhạt, ý thức trở nên mơ hồ.
Giang Phán biết rõ, nếu lúc đó ông cụ Giang tới trễ dù chỉ một chút thôi, có lẽ cô đã bị Giang Chí Quốc đánh tới chết.
Sáng hôm sau.
Lúc Mạnh Húc mang theo bữa sáng nóng hầm hập đến nhà Giang Phán, người gần như cả đêm không ngủ - Giang Phán vẫn chưa thức dậy.
Nghe thấy âm thanh từ phòng khách truyền đến, cô xốc chăn lên, đi chân trần đến cửa phòng đóng cửa lại rồi thay quần áo, sau đó thần thanh khí sảng (*) bước ra ngoài.
(*): tinh thần dễ chịu thoải mái.
Thông thường, nếu không có công việc thì Mạnh Húc sẽ không tới nhà tìm cô.
Giang Phán đi qua cầm lấy túi giấy, vừa nhìn bữa sáng vừa nói: "Xuy Xuy, chuyện này thật không giống anh, thế mà lần này không cho em nghỉ."
Nét mặt Mạnh Húc có chút oán hận: "Công ty nhận cho em một đại ngôn đồ trang sức, anh tới đón em qua công ty đối tác ký hợp đồng."
Động tác trên tay Giang Phán dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Nhãn hàng trang sức nào?"
Khuôn mặt Mạnh Húc khôi phục về vẻ cứng nhắc thường thấy: "Trang sức Chu thị."
Nghe vậy, Giang Phán sửng sốt, suýt chút nữa làm rơi túi giấy trong tay xuống đất, cô chớp chớp mắt, nghi ngờ hơi: "Là Chu thị mà ngay cả dân chúng bình thường như em cũng biết đó hả?"
Mạnh Húc bình tĩnh gật đầu.
Giang Phán: "......"
Cô chớp đôi mi dài, ngơ ngác ôm túi giấy ngồi xuống, mở túi ra lấy tất cả đồ bên trong đặt lên bàn trà.
Giang Phán chậm rãi bưng lên nhấp một ngụm sữa đậu nành, mắt hướng về phía trước: "Trang sức của Chu thị quả không hổ danh là thương hiệu trang sức số một số hai trong và ngoài nước, quả nhiên rất có mắt nhìn người."
Mạnh Húc: "......"
Giang Phán ăn xong bữa sáng rồi cùng Mạnh Húc đi thang máy xuống lầu, cửa thang máy vừa mở ra, cô nhìn thấy phía trước là bóng dáng thân quen đứng cách đó không xa.
Mắt hạnh sáng ngời, Giang Phán khẽ cong môi, nghiêng đầu nhìn Mạnh Húc cười vô tội: "Xuy Xuy, anh tới bãi đậu xe lấy xe trước đi, em sẽ lập tức đi tìm anh ngay."
Vừa dứt lời, cô giẫm lên đôi cao gót năm phân màu trắng "Lộc cộc" đuổi theo Chu Đình Quân.
Chu Đình Quân nghe được động tĩnh phía sau, hơi quay đầu lại nhìn xuống, thứ đầu tiên mà anh thấy chính là đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài cùng mu bàn chân trơn bóng của cô gái.
Cô gái này lúc nào cũng khiến người ta phải lo lắng, thời tiết lạnh mà còn mặc ít như vậy.
Anh cau mày, bình tĩnh thu hồi tầm mắt, giảm tốc độ chờ cô đi lên.
Giang Phán không phụ sự kỳ vọng vòng đến trước mặt anh, đôi môi xinh đẹp ướt át lên tiếng: "Giáo sư Chu, chào buổi sáng."
Chu Đình Quân nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Phán biết Mạnh Húc đang chờ cô ở bên ngoài, không dài dòng lôi thôi nữa, lấy điện thoại trong túi ra đi thẳng vào vấn đề: "Giáo sư Chu, có thể cho tôi phương thức liên hệ của anh được không?"
Vừa dứt lời, Giang Phán lập tức cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm đi vài độ, cô ngẩng đầu, thoạt nhìn sắc mặt anh không được tốt cho lắm, đôi mắt đen nhánh cũng âm u.
Ngay sau đó, người đàn ông thản nhiên đọc một dãy số mà cô đã thuộc nằm lòng đến mức không thể quen thuộc hơn.
Tay còn lại của Giang Phán vô thức nắm chặt, có chút ngây người, đôi mắt mơ hồ chớp chớp, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
...... Cô tưởng sau khi anh xuất ngoại sẽ đổi số điện thoại.
Không ngờ năm năm trôi qua mà anh vẫn còn dùng số di động trước kia.
Mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh quấn quanh nơi đầu mũi, quen thuộc lại nhớ nhung, Giang Phán hít sâu một hơi.
11 con số nằm lặng lẽ trên bàn phím điện thoại, cô tiện tay gọi đi, chờ đến khi điện thoại của anh bắt đầu đổ chuông cô mới tắt máy.
Giang Phán cúi đầu trấn tĩnh lại, âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp: "Chu ca ca?"
Chu Đình Quân đang lưu tên cô, theo bản năng lên tiếng: "Hửm?"
Giọng nói của anh vừa trầm thấp lại từ tính, giọng điệu dịu dàng khiến trái tim Giang Phán run rẩy, cô không tin nổi, hơi trợn to mắt nhìn qua.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT