Tiểu Thanh chạy bằng sức còn Kim Huyền đỉnh hơn, trực tiếp vận khinh công nhún người một cái liền đứng trước mặt nàng.

Tiểu Thanh thấy hắn như thấy cướp, lập tức bảo vệ cái đèn lồng như gà mẹ bảo vệ gà con.
Kim Huyền nhìn dáng vẻ này của nàng cười bất đắc dĩ, kéo tay nàng lôi đi: “Không trêu nàng nữa, đi thôi.”
Tiểu Thanh vẫn còn ngờ vực nhưng qua một hồi lâu không thấy hắn có hành động gì bất thường nên tâm tình bắt đầu thả lỏng, mặc kệ hắn lôi kéo thế nào cũng được.
Đến nơi thả đèn, hai người lại tìm một chỗ đứng, câu được câu không tán gẫu, không khí vô cùng hòa hợp.

Một lúc sau, người đến bắt đầu đông lên, đứng chật cả bờ sông.

Vừa vặn cũng là đến giờ thả đèn.

Tiểu Thanh kéo kéo tay áo Kim Huyền: “Thả đèn thôi.”
Kim Huyền nhìn nàng rồi gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Tiểu Thanh cũng cười nhẹ đáp lại hắn.

Nàng ngồi xuống, thả đèn lên mặt nước, chắp hai hai trước ngực nhắm mắt cầu nguyện.

Sau đó nàng dùng tay hất nhẹ để đèn trôi đi.

Kim Huyền học theo nàng, ngồi xổm xuống thả đèn, cầu nguyện, đẩy nước để đèn trôi đi.
Nhìn theo chiếc đèn đã trôi xa kia, mắt Tiểu Thanh khẽ nhòe đi.

Kim Huyền thấy nàng lại ngẩn người liền lo lắng hỏi: “Rắn nhỏ, nàng sao vậy?”
“Hả? Không có gì?” Tiểu Thanh mỉm cười, kìm xuống tâm trạng bất ổn của mình.
“Còn nói không có gì, thế biểu tình lúc nãy là như thế nào?” Kim Huyền ôm mặt nàng.
“Thật sự là không sao mà!” Tiểu Thanh gạt tay hắn ra, đỏ mặt nói.

Nàng kéo hắn đi lên cầu rồi đưa mắt nhìn xa xăm: “Kim Huyền, ngươi nghĩ xem ước nguyện của ta có thể thành sự thật không?”
Kim Huyền: “Có thể.”
Tiểu Thanh nghe lời khẳng định đầy chắc chắn của hắn liền bật cười: “Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?”
“Ừm… Không biết nữa nhưng ta nghĩ với đầu óc đơn giản của nàng thì ước nguyện cũng sẽ đơn giản giống vậy thôi nên chắc sẽ thành hiện thực đấy.” Kim Huyền tỉnh bơ nói.

Tiểu Thanh nghe xong nhịn xuống niềm khao khát muốn ẩu đả với cái tên khó ưa trước mặt xuống, giọng nói ngập mùi giận dỗi: “Hừ! Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa.”
Dứt lời liền muốn quay người bước đi nhưng lại bị Kim Huyền kéo lại: “Nếu không nàng nói ước nguyện đó với ta đi, ta sẽ thực hiện cho nàng.”
Tiểu Thanh nghe hắn nói vậy ánh mắt chợt lóe bi thương nhưng rất nhanh đã biến mất, nàng lắc đầu: “Ngươi… Không làm được…”
Đúng vậy… Mãi mãi không làm được! Sẽ không có Hoàng đế nào chịu bỏ đi hậu cung ba ngàn giai lệ chỉ vì một nữ nhân không có gì như nàng.
Có lẽ ở chung với tiểu thư lâu ngày nên nàng cũng bị ảnh hưởng.

Nàng cũng muốn có một tình yêu trọn vẹn, cũng muốn tìm được một người nam nhân chung thủy cả đời chỉ yêu mình nàng.

Nhưng Kim Huyền sẽ không làm được, bởi vì hắn là Hoàng đế, hắn có thân phận tôn quý, hắn có trách nhiệm trên vai, hắn có tài, hắn có tất cả mà nàng ngoài tình yêu dành cho hắn thì không có gì cả.
Là nàng ích kỷ, nàng không muốn chia sẻ nam nhân của mình cho bất kì nữ nhân nào khác cho nên nàng thà chôn vùi đi tình yêu của mình chứ không bao giờ chấp nhận sẽ trở thành một trong những nữ nhân của hắn.

Nàng_ Phùng Tiểu Thanh chính là như vậy!
Có lẽ là Kim Huyền cũng có chút thích nàng đi nhưng cũng chỉ là do hứng thú nhất thời thôi, nàng hiểu mà, nàng sẽ không trách hắn, cũng không có tư cách để trách hắn.

Nàng sẽ trân trọng giây phút bên cạnh hắn.

Cho đến khi đại hôn của vương gia kết thúc nàng và hắn sẽ trở lại là hai đường thẳng song song không liên quan gì đến nhau.

Hắn sẽ lại là Kim đế cao cao tại thượng, nàng sẽ lại là nữ thị vệ của Tĩnh vương phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play