Lệ Đình Tuấn muốn một đáp án chắc chắn về thân thế của An Dương.
Anh muốn biết cuối cùng năm đó Kiều Phương Hạ sinh một hay sinh đôi, rốt cuộc An Dương có phải con gái anh không!
Mặc Hàn Bảo đón lấy An Dương chỉ thờ ơ quét mắt nhìn đám người vây quanh bên cạnh, anh ta muốn đưa An Dương đi, ai cũng không ngăn được, dù người nhiều gấp mười cũng vô dụng, Lê Đình Tuấn cũng không thành vấn đề.
“Anh Lệ chắc chắn muốn ra tay sao?” Mặc Hàn Bảo chuyển mắt nhìn Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng hỏi anh.
Lệ Đình Tuấn nhìn ra được Mặc Hàn Bảo có chút tài năng nhưng dù như thế, dù cả hai bên đều chịu thiệt, anh cũng sẽ không để cho Mặc Hàn Bảo đưa An Dương đi.
Hai người yên lặng nhìn nhau mấy giây, Mặc Hàn Bảo nhìn rõ ý của Lệ Đình Tuấn.
Đúng lúc anh ta vốn đã gai mắt Lệ Đình Tuấn, muốn dạy dỗ anh từ sớm.
Hơn nữa lần này Kiều Phương Hạ xảy ra chuyện, trong lòng anh ta cũng khá khó chịu.
Lê Đình Tuấn ức hiếp người nhà họ Mạc anh, bắt nạt đồ đệ của anh coi như trực tiếp cưỡi lên đầu anh, như thể mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được nữa.
Đây là Lệ Đình Tuần tự chuốc lấy.
Cổ Dương Hàn thấy sự thay đổi trong mắt Mặc Hàn Bảo, bỗng nhiên ra tay ngăn cản anh ta, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Chưa đến lúc.”
Muốn đánh cũng không phải vào bây giờ, không phải lúc, hơn nữa sẽ quấy rầy Kiều Phương Hạ, ảnh hưởng cô nghỉ ngơi sau phẫu thuật.
Giờ anh ấy chỉ cần Kiều Phương Hạ thật tốt là được.
Anh ấy im lặng mấy giây, quay đầu nhìn Lê Đình Tuấn nói: “Lê Đình Tuấn, đáp án anh muốn, giờ tôi có thể nói cho anh.”
“An Dương không phải con gái anh, cũng không phải con gái tôi”
“Con bé là con gái của An Phương Diệp, là em ruột của Phương Hạ.”
Vừa nghe Cố Dương Hàn trả lời, trong nháy mắt Lệ Đình Tuấn ngơ ngẩn.
Cố Dương Hàn dừng mấy giây, tiếp tục phun ra một câu còn khiến người ta kinh ngạc hơn: “Có lẽ con bé cũng là em gái ruột của anh.”
Cố Dương Hàn vừa nói câu này ra, Lệ Đình Tuấn sợ đến ngây người.
Giây tiếp theo anh hoảng hốt nhìn chòng chọc An Dương ở trong lòng Mặc Hàn Bảo.
Mà dường như An Dương đã sớm biết sự thật này, lúc Cố Dương Hàn nói những lời kia, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé không có bất kỳ sự dao động cảm xúc nào, chỉ lẳng lặng cúi đầu nghịch cúc áo của Mặc Hàn Bảo.
Vào hai ba năm trước trong một đêm khuya, đứa nhỏ này bị An Phương Diệp len lén bỏ ở cửa nhà bọn họ.
Lúc ấy thời tiết rất lạnh An Phương Diệp đút thuốc ngủ cho An Dương, bỏ cô bé vào trong một cái giỏ, dùng chăn bọc lại rồi ném trước cửa nhà bọn họ, bên trên để một lá thư, chỉ viết đơn giản đứa trẻ này mấy tuổi, do bà ta sinh, bảo Kiều Phương Hạ sau này chăm sóc tốt cho cô bé.
Năm giờ sáng, lúc chú Thiên thức dậy tập thể dục mới phát hiện đứa bé bị vứt trước cửa trang viên nhà bọn họ, vì uống thuốc ngủ vẫn chưa tỉnh lại nên ngay cả khóc cũng khóc không được, suýt chút nữa bị chết cóng.
Bệnh hen suyễn của An Dương cũng xuất hiện từ đêm mùa đông đó.
Cố Dương Hàn cũng từng muốn chứng minh rốt cuộc An Dương là con gái của An Phương Diệp với tên trai bao đó hay là con của Lệ Quốc Chiến, vì anh ấy và Kiều Phương Hạ đã sớm tính ra tuổi của đứa bé này có vấn đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT