Dứt lời cô trở tay dùng sức đóng cửa phòng, tắt đèn trong phòng đi.

Trong bóng tối cô cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, đứng dựa vào tường một lát.

Máu trên bụng từ từ thẩm ra ngoài, cô nhẹ nhàng chậm chạp thở mấy hơi, tự mình vịn tường chậm rãi trở lại mép giường ngồi xuống.

Ngày hôm nay sao lại dài như vậy chứ?

Dài đến nỗi mỗi một giây đều trôi qua một cách khó khăn.

Mỗi lần kim giây trên đồng hồ treo tường nhích từng giây lại tựa như đã qua rất lâu khiến cô có cảm giác không biết làm thế nào.

Cô không biết mình nên làm gì tiếp theo mới đúng, dường như cô chọn thở thôi cũng sai vậy.

Ngoài cửa Vô Nhật Huy để An Dương trong lòng xuống.

An Dương nhìn máu trên mặt Cố Dương Hàn, im lặng không lên tiếng đi đến bên cạnh Cố Dương Hàn, nhẹ nhàng ôm lấy chân anh ấy, ngửa đầu nhìn anh ấy.

Vừa rồi An Dương theo Lệ Đình Tuấn tới, cô bé nhìn thấy bọn họ đánh nhau. Vô Nhật Huy nói là vì cục cưng trong bụng Kiều Phương Hạ không còn nữa.

An Dương biết trong bụng Kiều Phương Hạ có cục cưng, lúc sáng Cố Dương Hàn còn nói với cô bé, bé cưng của Kiều Phương Hạ chắc chắn sẽ có dáng dấp giống cô bé, bởi vì bọn họ có quan hệ huyết thống.

Nhưng bây giờ cục cưng không còn nữa.

An Dương vốn còn đang suy nghĩ nếu Kiều Phương Hạ có bé cưng thì có thể không còn thương cô bé nữa. Bây giờ cô bé không cần lo lắng nữa nhưng tại sao cô bé cũng cảm thấy rất đau lòng chứ?

Cố Dương Hàn rũ mắt nhìn An Dương đang ôm mình. Cô bé trông có vẻ rất tốt, hẳn là không bị Lệ Đình Tuấn hành hạ.

Nếu lúc đó anh không ép Kiều Phương Hạ, anh có thể bình tĩnh một chút, có lẽ Kiều Phương Hạ đã không mất đi đứa bé này.

Đáng tiếc không có nếu như.

Cố Dương Hàn yên lặng một lúc lâu lại nhìn Lệ Đình Tuấn đứng yên trước cửa phòng bệnh khẽ nói: “Lệ Đình Tuấn, chuyện này không phải vấn đề của một mình tôi. Thừa nhận bản thân làm sai cũng không có gì đáng xấu hổ.”

Dừng một chút, anh lại trầm giọng nói: “Anh chớ có ép cô ấy nữa. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Bây giờ anh ấy tạm thời nhượng bộ Lệ Đình Tuấn chỉ vì

Kiều Phương Hạ mà thôi.

Lệ Đình Tuấn chỉ im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm vào trong căn phòng tối tăm. Cách đó không xa tiếng thang máy vang lên, Cố

Dương Hàn liếc nhìn về phía thang máy, nhìn thấy Mặc Hàn Bảo đeo khẩu trang sải bước ra khỏi đó.

Mặc Hàn Bảo thấy An Dương bình thản ung dung đứng bên cạnh Cố Dương Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Mắt hai người đàn ông chạm nhau, ngay sau đó Cổ Dương Hàn bế An Dương lên, xoay người đi đến chỗ Mặc Hàn Bảo để cô bé vào lòng Mặc Hàn Bảo, nhẹ giọng nói: “Anh đưa con bé về trước đi.

Vừa dứt lời Lệ Đình Tuấn lập tức ngoái đầu nhìn hai người, ánh mắt dừng ở trên người An Dương.

Vệ sĩ nhà họ Lệ tỉnh bơ chặn trước thang máy. Hiền nhiên Lệ Đình Tuấn không định đế An Dương đi. Báo cáo kiểm tra DNA chưa có, An Dương chỉ có thể ở lại nhà họ Lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play