Chương 1042
“Ê, nói gì đi chứ? Chúng ta có cần chuyển sang chỗ khác không?”
Cung Bắc bỗng hét lên: “Các anh trói em ấy làm gì?”
“Không trói nó thì khác gì tạo cơ hội cho nó bỏ chạy?”
“Nghe này thẳng ranh, đến bản thân mày còn lo không xong lại còn muốn lo cho người khác à?”
‘Vân Ngọc Hân khó khăn lắm mới lấy lại được chút tinh thần, cô ta đứng.
dậy, nói với bọn họ: “Mau chuyển chỗ ẩn nấp khác đi! Không biết thẳng nhãi này tìm ra chỗ này kiểu gì. Còn con ranh conkia đâu rồi?”
“Chạy mất “Sao chưa đuổi theo đi?”
“Mẹ kiếp, ai mà biết nó chạy đi đâu được cơ chứ?”
Vân Ngọc Hân lo lắng nói: “Nói không chừng nó vẫn chưa ra khỏi khu chợ này đâu, chếc là đang trốn ở góc nào đó thôi”
“Bọn tôi không có thời gian chơi trốn tìm với một con ranh con đâu, hai thăng nhãi này là đủ rồi! Khu này hoang vu vắng vẻ, đợi lát nữa đi dọc hai bên đường tìm qua xem, một đứa ranh con vất mũi chưa sạch thì có thế chạy đi đâu được chứ?”
Vân Ngọc Hân bắt đầu tra hỏi Tiểu Vũ Minh: “Sao mày tìm được chỗ này, chúng mày báo cảnh sát đấy à?”
Tiểu Vũ Minh lạnh lùng đáp: “Không báo cảnh sát”
“Thế mày làm thế nào mà tìm được đến chỗ này?”
“Tôi đến đây một mình”
“Cụ mày! Mày tưởng tao tin mày à? Mày mà dám đến đây một mình?”
“Tin hay không tùy dì, tóm lại tôi không hề báo cảnh sát, còn về việc làm thế nào tôi tìm được đến đây tôi sẽ không nói cho dì biết đâu!”
Tiểu Vũ Minh không thế nói với bọn họ rằng Cung Bắc đã sử dụng mã Morse đế tiết lộ vị trí của mình, nhờ vậy Tiểu Vũ Minh mới có thế tìm đến đây.
Nhưng cậu chỉ có một mình, không đủ năng lực để bảo vệ anh trai mình.
Tên anh Hai thấy Tiểu Minh Vũ cứng miệng như vậy, liền dí đầu lọc thuốc lá lên người cậu, tức giận nói: “Đúng là không biết điều!”
Tiểu Vũ Minh còn đang vùng vẫy, một người đàn ông khác thấy cậu bướng bỉnh, liền cầm con dao găm đi đến, xoẹt một đường dao dài sau gáy cậu.
Tiêu Vũ Minh lập tức cảm thấy sau gáy tê dại như bị điện giật, hai mắt tối sầm lại rồi ngất đi.
Trước khi mất đi ý thức, Tiểu Vũ Minh nghe thấy tiếng hét thảng thốt của Cung Bắc: “Vũ Minh..”
“Các anh làm trò gì vậy..”
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa, mê man bất tỉnh.
Sau khi trốn thoát khỏi kho hàng, Mạn Nhi vừa khóc vừa chạy, cô bé liều mạng bỏ chạy, có mấy lần đã hụt chân mà ngã, nhưng lại lập tức đứng dậy, vừa chạy vừa khóc.
Cùng lúc đó, một chiếc ô tô lao về phía cô.
Thấy Tiểu Vũ Minh đi vào bên trong khu chợ mãi không thấy ra, Tân Khải Trạch vô cùng lo lắng, liền lái xe đi dọc khu chợ xem sao, trong lòng thấp thỏm không yên.
Bỗng nhìn thấy Mạn Nhĩ chạy ra từ khu chợ, anh ta liền lái xe đuối theo.
Mạn Nhi không biết đó là xe của Tân Khải Trạch, ra sức chạy nhanh hơn.
Tân Khải Trạch vội vàng hạ cửa kính xe xuống, kêu lên một tiếng: “Cô chủ nhỏ! Là tôi!”
Mạn Nhi nghe thấy giọng nói của Tân Khải Trạch, liền ngừng chạy, quay đâu lại, vừa nhìn thấy gương mặt Tân Khải Trạch ló ra ở cửa xe, liền sợ hãi òa khóc: “Chú ơi! Cứu anh cháu…”