Chương 1037
“Tao thích gọi nó là con hoang đấy thì sao? Con hoang, con hoang, con hoang..” Anh ta cố ý nói cho Tiểu Vũ Minh nghe.
Anh ta vừa dứt lời, một tiếng “Bằng” vang lên, viên đạn bay nhanh như gió, suýt chút nữa xuyên qua tai anh ta.
Một cơn đau rát bỗng nổi lên.
Mang tai bị viên đạn xoẹt qua, máu tươi không ngừng chảy.
Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, bịt tai lại rồi lảo đảo lùi về phía sau, bỗng ngã vật xuống đất, hai chân co quắp run rẩy.
“Anh Bal”
Nhiều người bắt đâu hoảng sợ.
Bọn họ không ngờ tài thiện xạ của Tiếu Vũ Minh lại chính xác đến vậy!
Vừa rồi nếu như không phải tên anh Ba đấy né trách viên đạn theo bản năng, thì e rằng viên đạn đã ghim vào trán hắn rồi.
Trẻ con ở tuổi nhìn thấy máu liền sợ hãi bật khóc, ai mà ngờ được rằng đứa trẻ này lại hoàn toàn khác biệt!
Mấy tên khác liền vội vàng rút dao rút súng ra, hùng hổ tiến đến.
“Thằng ranh con này, xem ra hôm nay không dạy cho mày một bài học.
không được!”
“Đừng!” Vân Ngọc Hân kinh hãi hét lên.
Anh Hai nhanh chóng ngăn họ lại “Đừng kích động! Con đàn bà này vẫn còn đang ở trong tay nó, cô ta mà chết, chúng ta cũng phiền phức”
Sau khi được lĩnh giáo tài thiện xạ của Tiểu Vũ Minh, vài người trong đám bọn họ đã trở nên dè dặt và thận trọng hơn.
Bọn họ nhìn về tên anh Ba vẫn đang đau đớn run rẩy nằm ở dưới đất, tên anh Hai không còn chút nhẫn nại nào nữa, ra lệnh: “Kéo nó ra ngoài, xem xem vết thương của nó như thế nào!”
Thế là tên anh Ba liền bị hai người khác lôi ra ngoài.
Anh Hai vừa nắm lấy tóc Cung bắc, vừa cẩn thận đánh giá Tiểu Vũ Minh, dáng vẻ như muốn thương lọng với cậu: “Cậu nhóc, hay là chúng ta làm như thế này đi, tao sẽ lập tức thả em trai của mày ra, mày cũng thả người của tao ra, thế nào?”
“Không được, tôi phải tận mắt nhìn thấy em trai tôi rời khỏi đây!”
Vân Ngọc Hân hét: “Mau làm theo lời nó đi!”
Cô ta sợ hãi đến mức không dám cử động Tiểu Vũ Minh lại ấn chặt nòng súng vào thái dương Vân Ngọc Hân, đây giống như một hành động uy hiếp, khiến cô ta hoảng sợ, lắp bắp nói: “Tao chưa muốn chết Vũ Minh, đừng nổ súng..
“Suýt chút nữa dì giết chết cha mẹ tôi, bây giờ lại suýt giết chết anh trai và em gái tôi, dì nghĩ rằng tôi sẽ nghe theo lời dì sao?”
‘Vân Ngọc Hân hoảng hốt bật khóc, nước mắt lấm lem trên mặt, bộ dạng cô ta lúc này trông vô cùng nhếch nhác: “Thăng nhóc này dám nổ súng đấy, cứu tôi với… tôi không muốn chết ở đây.”
Anh Hai nheo mắt, có chút lưỡng lự.
Tiểu Vũ Minh nói: “Anh đang cá xem liệu tôi có dám nổ súng hay không, đúng không?”
Nòng súng lại ép chặt vào thái dương Vân Ngọc Hân hơn, Cho dù nổ súng sẽ làm dơ bẩn tay cậu, cậu cũng không quan tâm!
Tiểu Vũ Minh nhìn Cung Bắc đầy xót xa, cậu bé bị người đàn ông đó đè chặt xuống đất, trông giống hệt một con thú nhỏ bị thương, quần áo trên người đã rách nát từ lâu, trên người chỉ chít vết thương lớn nhỏ…