Chương 1014

Hiện giờ bất kỳ một động thái nào, đều sẽ kích động tới bên đó khiến họ nghi ngờ.

“Bị thương một chút, chảy một chút máu, không phải lo!” Người đàn ông vội vã: “Nhưng mà, tôi có thể hứa với cô, tôi tuyệt đối sẽ không làm nó bị thương thêm một chút nào nữa! Chỉ cần cô có thể giao số tiền này cho tôi”

“Khi nào ông cho tôi gặp bọn trẻ?”

“Ngay lập tức”

“Ngay lập tức là bao lâu?”

“Cho tôi một tiếng đồng hồ, vậy đi”

Đầu dây bên kia không nói thêm một lời tắt luôn điện thoại.

‘Vân Giai Kỳ giữ lấy điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút Cung Bắc bị thương rồi Có nặng không?

Cô không biết Bạc Vũ Minh cũng lo lắng mà nắm chặt tay lại.

Cậu bé lặng lẽ nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, nếu như cha có thể nhanh chóng tỉnh lại thì tốt rồi Nhưng mà cha bị thương rồi Cho dù tỉnh lại thì sao chứ?

Cung Chiến và Bạc Tiêu Dương bước tới, căng thẳng nói: “Vân Giai Kỳ, cô thật sự có thể chuẩn bị được nhiều tiền đến vậy sao?”

Vân Giai Kỳ định thần lại, lơ đãng gật đầu: “Mười bảy ngàn năm trăm tỷ không phải là vấn đề”

Tài sản dưới tên cô còn có ngân hàng, có sòng bài, thứ cô có chính là dòng tiên mặt.

Vê điểm này không cần lo lắng chút nào.

Bạc Vũ Minh lo lắng nói: “Con sợ Tiểu Bắc và Mạn Nhi lành ít dữ nhiều…”

“Không đâu” Vân Giai Kỳ nói: “Chắc bây giờ hai đứa vẫn ổn, nếu không, ông ta cũng không có tự tin đến mức dám đàm phán với mẹ như vậy đâu”

Bạc Tiêu Dương nói: “Bước tiếp theo phải làm sao?”

Vân Giai Kỳ bông nhiên không nói gì nữa Cô có chút mệt ‘Vốn dĩ vết thương trên người còn chưa lành, chấn động não, đầu óc vẫn còn mông lung, nhất thời, suy nghĩ không thể linh hoạt nữa.

Cô ngấng đầu lên, nhìn về phía Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi đang xoay tiền rồi, nghĩ cách xoay thêm nhiều tiền hơn nữa”

Cung Chiến có chút nghỉ hoặc nói: “Cô gom được nhiều tiền mặt đến vậy sao?”

“Không vấn đề. Cứ tin tôi”

Cung Chiến vẫn nửa tin nửa ngờ.

Bạc Tiêu Dương nói: “Chuyện tới nước này, cứ chờ bọn họ gọi video tới trước đã”

“Bên kia nói cho ông ta một tiếng đồng hồ, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ”

Một tiếng đồng hồ trôi đi, vẫn không thấy điện thoại gọi tới.

Cũng không rõ qua bao lâu, Vân Giai Kỳ bỗng nhận được điện thoại: “Tôi quay video rồi, lát nữa gửi qua tin nhắn cho cô”

“Tôi không muốn video!” Vân Giai Kỳ nói: “Tôi muốn gọi video, băng không, sao tôi xác định được, video ông gửi tới, rốt cuộc là quay từ lúc nào?”

“Ha ha! Người phụ nữ như cô, cũng khá thông minh đó! Được! Tôi gọi video cho cô”

Tắt điện thoại, lại phải đợi thêm một lát nữa.

Vân Giai Kỳ nhận được một cuộc Facetime.

Cô nhận cuộc gọi, màn hình bên kia lại chỉ hiển thị một mảng tối đen.

Vân Giai Kỳ kiên nhãn hỏi: “Người đâu? Ông đang chơi trò gì với tôi vậy?”

Cô vừa nói, vừa bật chức năng quay màn hình lên.

“Tôi đang bật đèn! Vội cái gì!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play