*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời vừa dứt, đèn giao thông chuyển sang đèn xanh.
Dòng xe đang tắc nghẽn nhích dần về phía trước.
Lục Dung tự biết bản thân đã đi một nước đi sai lầm, cứng người nín thở, ấp úng bổ sung thêm: “Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi đẩy trách nhiệm lên người cậu, là quyết định của chính tôi…”
“Ý tôi muốn nói là, chẳng phải trước đây cậu từng nuôi chó sao? Sẽ tức cảnh sinh tình chứ?”
“Cũng không phải thế, tôi chỉ cảm thấy trước mắt chưa quá thích hợp để nuôi chó. Tôi không có ý gì khác.”
Càng nói càng lộn xộn, càng lộ nhiều sơ hở.
Thẩm Vấn Thu nói: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Tôi ở lại nhà cậu khiến cậu vướng bận, dẫu sao đưa chó về thì dễ mà mở miệng đuổi người thì không đơn giản như vậy.”
Lục Dung càng cuống lên: “Tôi chưa từng nói cậu vướng bận.”
“Ờ, cậu chưa nói.” Thẩm Vấn Thu lạnh nhạt đáp.
Thế này là đang tức giận sao? Vẫn còn để ý trong lòng? Lục Dung thầm thở dài, mỗi lần ở trước mặt Thẩm Vấn Thu, anh sẽ mất khống chế làm loạn tình hình hết cả lên.
Lục Dung nghĩ ngợi, định cứu vãn nhiệt độ trong xe đang liên tục giảm xuống, đổi chủ đề hỏi: “Tôi nhớ trước đây cậu từng nuôi một Samoyed(*).”
Lục Dung nhớ rõ con chó mà Thẩm Vấn Thu nuôi, là một con Samoyed cực kỳ quý giá, lông dài trắng muốt như tuyết, hiền lành, được nuôi tốt vô cùng, là một cô chó ngoan ngoãn và thông minh.
…
Khi ấy cuối tuần nào Lục Dung cũng rất muốn gặp Thẩm Vấn Thu nhưng không được mời nên không dám tự tiện đến nhà. Anh đi loanh quanh gần khu nhà hắn một vòng, còn chưa đi được bao lâu thì đã gặp Thẩm Vấn Thu.
Thẩm Vấn Thu tản bộ dưới bóng cây trong ánh nắng đẹp, một tay cầm dây dắt chó, tay còn lại đang cầm que kem ăn dở. Lúc nhìn thấy anh, hắn thả con chó để nó chạy chậm về phía anh: “Đại Dung, cậu đến chơi với tôi sao?”
Lục Dung muốn nói dối là trùng hợp mình đi ngang qua đây nhưng thật sự không biết nói thế nào, chỉ gật đầu, ấp úng ừ một tiếng.
Vì vậy Thẩm Vấn Thu nhìn anh cười rộ lên, nhất thời anh cảm thấy tất cả sự dịu dàng hòa nhã của hắn đã hòa tan trong đôi mắt trong veo xinh đẹp đang cười.
Thẩm Vấn Thu không ngại đưa cây kem sữa lên miệng anh, dõng dạc hỏi: “Cậu nóng toát mồ hôi kìa, muốn ăn kem không? Cho cậu ăn này, mát cực.”
Lục Dung nhìn cây kem mềm mại còn dấu răng ở bên ngoài, nhìn lên làn môi ướt át của Thẩm Vấn Thu, trái tim căng thẳng đập thình thịch, miệng lưỡi khô đắng, mặt đỏ tới tận mang tai, nhận cũng không được mà không nhận càng không được. Anh không nhịn được mà nghĩ, nếu bây giờ hôn Thẩm Vấn Thu có phải sẽ ngập tràn hương vị kem sữa trong khoang miệng không?
Có lẽ Thẩm Vấn Thu cũng cảm thấy bầu không khí lúng túng, hắn cũng hơi mất tự nhiên, nói: “Hình như hơi mất vệ sinh… Để tôi mua thêm cho cậu que khác.”
Lục Dung nói: “Để tôi tự mua là được rồi.”
Thẩm Vấn Thu gật đầu: “Vậy tôi dẫn cậu đi mua.”
Lục Dung hỏi: “Đây là chó của cậu sao?”
“Đúng đấy.” Thẩm Vấn Thu hào hứng nói, con cún đang ngồi nghiêm túc bên chân hắn, giống như là nghe hiểu, nó ngước đầu lên sủa gâu một tiếng rất đúng lúc.
“Ngoan quá.” Thẩm Vấn Thu sờ đầu con chó một cái. Hắn cúi người xuống, ngồi chồm hỗm, ôm lấy con chó lớn trắng như tuyết, áp mặt mình lên, nói: “Nó tên Kem, là một cô chó hai tuổi, đẹp đúng không? Cậu có muốn vuốt thử một cái không? Mấy hôm trước vừa mới tắm xong, lông vừa thơm vừa mượt, vừa hay để vuốt.”
Thẩm Vấn Thu ôm con Samoyed trắng muốt cười ngây ngô, Lục Dung cảm thấy hoa mắt vì sự dễ thương này. Bất chợt anh cảm thấy Thẩm Vấn Thu cười lên trông thật giống con cún này vậy, bất chợt lại cảm thấy, không đâu, con cún vẫn còn thua xa sự đáng yêu của Thẩm Vấn Thu.
Thẩm Vấn Thu nói: “Cậu sờ đi, đừng sợ, nó rất ngoan, chưa bao giờ cắn người.”
Vừa dứt lời, Samoyed ư ử nhìn hắn, có lẽ thật sự không nhịn được cơn thèm ăn nữa, nó cắn rớt một miếng kem đang giơ cách miệng nó không xa.
Hai người đều ngẩn ra.
Thẩm Vấn Thu cười lớn.
…
Lục Dung vụng về tìm lời để nói: “Tôi chỉ nhớ nó là chó cái, tên Kem phải không?”
“À thì… cho, tặng ai rồi sao?”
Thẩm Vấn Thu đột ngột nói: “Chết rồi.”
“Sau này nhà tôi phá sản, tôi tặng nó cho người khác nuôi. Nghe chủ mới nói, tự nó tìm cơ hội chạy trốn, trên con đường gần nhà cũ của tôi bị xe đâm chết.”
Lục Dung: “…Xin lỗi.”
Thẩm Vấn Thu khẽ cười: “Cũng không phải là cậu đâm chết, cậu xin lỗi cái gì?”
“Ơ?” Thẩm Vấn Thu thoắt ngồi thẳng người, nói: “Đến rồi, cậu ngẩn người gì đấy? Xe đỗ hơi lâu rồi.”
Lục Dung lấy lại tinh thần: “Tôi tìm chỗ đỗ xe.”
–
Có thể thấy rõ tình trạng của con chó hoang đã khá hơn nhiều. Nó vừa thấy Lục Dung tới, lập tức đứng lên, ngoe nguẩy cái đuôi, sung sướng sủa gâu gâu.
Thẩm Vấn Thu nói: “Trông nó thích cậu chưa kìa!”
Lục Dung bất ngờ không kịp đề phòng nghe được chữ “thích” từ miệng Thẩm Vấn Thu, trái tim như phản xạ có điều kiện mà nảy lên, sau đó dần thả lỏng: “À, thế ư?”
Những chỗ bẩn thỉu trên bộ lông rối tung của con chó Bắc Kinh đã bị cạo hết, bây giờ cả người nó chỉ còn những mảng lông lồi lõm không đều màu, còn có những mảng da trụi nhiễm bệnh lộ ra ngoài, giống như mắc bệnh rụng tóc của con người. Nhìn qua chỗ nào cũng thấy xấu xí, ngay cả đôi mắt đen láy như trái nho miễn cưỡng gọi là đẹp cũng vì bệnh tật mà trở nên rưng rưng.
Thẩm Vấn Thu cười nhạo nó: “Xấu quá, ha ha ha.”
Chó Bắc Kinh quạu lên: “Grừ.”
Hai người lại cùng nhau đi ăn, vẫn là tiệm tôm hùm đất lần trước.
Thẩm Vấn Thu lột hai con tôm, không cẩn thận bị cái kẹp đâm vào tay. Lục Dung nhíu mày, nói: “Tôi bóc cho cậu, cậu ăn đi.”
Đúng lúc ngồi ở bàn bên cạnh là một đôi tình nhân, chàng trai đang bóc tôm cho cô gái.
“Không cần, cậu cứ ăn của mình đi.” Thẩm Vấn Thu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lục Dung, Lục Dung biết hàm ý khước từ trong ánh mắt của hắn, im lặng rút tay về.
Ăn xong, Thẩm Vấn Thu lau miệng nói: “Bình thường cậu tiết kiệm quá, bây giờ lại lãng phí tiền vì tôi.”
Lục Dung nói: “Ăn là việc đương nhiên…”
Thẩm Vấn Thu cầm khăn giấy gạt hết vỏ tôm đã bóc bừa bãi trên mặt bàn vào trong cái bát không, lau vết dầu mỡ. Sau khi lau qua, hắn vo tờ giấy thành cục, vứt luôn vào trong bát, nói: “Đi thôi.”
Gần đấy có một con sông nhỏ, hai bên bờ tối tăm đã sáng đèn, hai người đi bộ dọc bờ sông trở về.
Thẩm Vấn Thu nói: “Lục Dung, cậu nuôi con chó kia đi.”
Xem ra Tiểu Mị không quá ghét con chó ấy, Lục Dung nghĩ.
“Từ từ rồi tính.” Lục Dung thận trọng nói: “Bây giờ còn chưa biết bệnh của nó có chữa khỏi được hay không.”
Thẩm Vấn Thu móc một gói thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra ngay trước mặt Lục Dung, thuần thục rút một điếu ra từ khe hở trên hộp, ngậm lên môi, châm thuốc.
Hắn hít một hơi, khóe miệng khẽ nhếch lên, khói trắng phả ra, giống như khoảng cách mịt mù tầng tầng lớp lớp ngăn cản giữa bọn họ. Thẩm Vấn Thu như nâng hàng mi đen dưới tấm lụa mỏng, gương mặt không còn trơn bóng đầy đặn như thời niên thiếu nữa mà gầy gò tiều tụy, ánh mắt cũng không còn sáng ngời mà u tối nặng nề. Giống như một loại đá quý vô cơ nào đó, bả vai và cổ hắn rũ xuống, mảnh mai và yếu ớt như vậy, chỉ sợ rằng vừa chạm nhẹ một cái là khiến hắn vỡ vụn.
Thẩm Vấn Thu nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ tìm tạm nơi nào rồi dọn đi. Cứ ở lì mãi trong nhà cậu cũng không phải chuyện gì hay ho. Cậu có cuộc sống của cậu, tôi có cuộc sống của tôi.”
Lục Dung: “Tình huống bây giờ của cậu không dễ tìm việc lắm… Cậu cần tìm việc làm tôi có thể nghĩ cách giúp cậu.”
“Không cần phiền thế. Tôi không nói là muốn đi làm.” Thẩm Vấn Thu liếc anh một cái, nói năng tùy tiện, cười hừ một tiếng: “Tổng giám đốc Lục, tôi tự có cách của tôi, chúng ta không chung một con đường đâu. Cậu vẫn chưa hiểu rõ sao?”
Lục Dung không muốn để hắn đi, mím chặt đôi môi, gương mặt đanh lại căng thẳng, hồi lâu mới nói: “Tôi không hiểu.”
Thẩm Vấn Thu: “Cậu hút thuốc không?”
Lục Dung: “Không hút.”
Vừa mới nói xong, Thẩm Vấn Thu rút điếu thuốc đang hút dở trong miệng mình xuống, bất thình lình đổi hướng giơ lên nhét vào trong miệng Lục Dung.
Lục Dung ngẩn người, hắn ghìm bản thân lại, ngồi im không nhúc nhích tại chỗ, miệng ngậm điếu thuốc, hút cũng không được mà không hút cũng không được.
Đây là điếu thuốc Thẩm Vấn Thu vừa hút. Lục Dung nghĩ.
Thẩm Vấn Thu thấy trò đùa đạt được mục đích, cảm thấy thú vị cười nhìn anh: “Sao? Cậu hút thử một hơi đi.”
Lục Dung liền hút một hơi.
Vị cay xè của điếu thuốc cháy dở xộc lên ngập tràn khoang miệng, anh gắng gượng nuốt xuống, bị sặc ho khù khụ.
Nụ hôn gián tiếp đầu tiên ngập tràn mùi vị thuốc lá.
Thẩm Vấn Thu nhìn đến là hả hê bật cười ra tiếng: “Ha ha ha ha. Sao ngay cả thuốc cậu cũng không biết hút vậy? Bình thường xã giao không hút à?”
Lục Dung kẹp điếu thuốc giữa ngón tay: “Không nhất định phải hút. Người ta làm ăn với tôi là vì kỹ thuật và sáng chế phát minh của tôi, không phải vì tôi có thể hút thuốc hay không. Bình thường ở công ty, vì môi trường làm việc sạch sẽ ngăn nắp nên cũng cấm hút thuốc, nhưng mà vẫn bố trí khu hút thuốc riêng, nếu muốn hút có thể ra chỗ đó.”
Tâm trí anh đang rối loạn, vì muốn che giấu nên mới nói dài dòng như vậy.
Nói tới nói lui cuối cùng vẫn quay trở về chủ đề ban đầu.
Thẩm Vấn Thu cười đủ rồi, dần dần dập tắt nụ cười, nói: “Đại Dung, cậu hoàn toàn không biết tình cảnh của tôi bây giờ đâu. Dù sao đã mười năm không gặp nhau, chúng ta bây giờ còn không tính là bạn bè… Cũng chỉ có tôi của hiện tại là không biết xấu hổ, ỷ vào việc tính tình cậu tốt, trái tim thiện lương nên mặt dày ăn chùa ở chùa nhà cậu.”
“Tôi ấy mà, đã từng phải vay mượn bạn bè người thân vì chuyện làm ăn của gia đình, gần như bị mọi người xa lánh cô lập, giống như con chuột chạy qua đường phố bị người người kêu đánh, tôi cũng không trả nổi. Cậu nhìn thử bộ dạng sa sút của tôi bây giờ xem.”
“Cậu cho tôi tiền, chẳng khác nào ném cái bánh bao thịt cho con chó, có đi mà không có lại.”
Lục Dung nặng nề thở ra, nhíu mày, cứng rắn nói: “Cậu đừng nói như vậy.”
“Tôi nói thật đấy.” Thẩm Vấn Thu vô lại nói: “Tôi thấy dáng vẻ ngờ nghệch của cậu, xem ra hoàn toàn không biết mình đang chứa chấp cái loại phiền toái gì.”
“Biết tôi nợ bao nhiêu tiền không?”
Lục Dung vô cùng nghiêm túc hỏi: “Bao nhiêu?”
Thẩm Vấn Thu nói: “Trừ số lẻ ra, khoảng 110 triệu(*).”
(*) Quy ra tiền Việt khoảng gần 390 tỉ.Thẩm Vấn Thu nhìn chằm chằm gương mặt Lục Dung, cuối cùng cũng thấy được trên gương mặt luôn trầm tĩnh lạnh lùng của anh có biểu cảm biến hóa, lộ ra sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.
Những năm gần đây, hắn đã bước ra khỏi tháp ngà voi để ngắm nhìn thế giới chân thực của người trưởng thành.
Thẩm Vấn Thu khắc ghi sâu sắc đạo lý này, một khi đã nhắc đến tiền bạc, tình cảm trở thành thứ không đáng nhắc tới. Nếu có ngoại lệ, đó là vì số tiền ấy còn chưa đủ lớn.
Ai cũng đều hi vọng có thể kết bạn với những người khiến bản thân tiến bộ chứ không phải kéo mình rơi xuống vũng bùn.
“Cậu đừng để sự lương thiện của mình bị rối loạn. Lục Dung, tôi chẳng những là một kẻ tồi tệ mà còn sa đọa hơn cậu tưởng nhiều, không còn cách nào cứu được nữa đâu. Cậu đừng dây vào tôi nữa.”
“Đây không phải chuyện cậu có thể quản nổi.”
Chân mày Lục Dung vẫn chưa giãn ra, anh cảm thấy ngón tay bỏng rát, cúi đầu xuống mới phát hiện tàn thuốc đã cháy đến ngón tay mình. Nhưng bên cạnh không có gạt tàn để dập thuốc nên chỉ có thể cầm điếu thuốc, luống cuống buông tay bất lực, điếu thuốc giữa ngón tay dần dần cháy hết, tro bụi rơi xuống.
Âm thanh lụi tàn của đốm lửa gần như không thể nghe thấy được.
Lục Dung nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”