Ngoại Truyện 2: Chinh phạt (1) – [Ơ hay, còn uy hiếp tôi đấy à?]

Edit + Beta: Ruby

-------------

“Hai đứa bây đâu rồi?”

Tiết Doanh Song cùng Hình Vân trùng phùng tại sân bay, điện thoại Hình Vân liền rung không ngừng, điện thoại Mã Bội Loan gọi đến cuộc này liên tiếp cuộc kia. Hình Vân không muốn bắt máy, lúc tắt máy lại trượt tay, nhận máy.

“Bây giờ lập tức lăn về nhà! Ngay!”

Tiếng giận dữ của Mã Bội Loan truyền ra từ điện thoại. Hình Vân nhanh trí cúp điện thoại, tắt máy luôn.

“Nhanh, tắt nguồn đi.” Hình Vân dặn dò Tiết Doanh Song .

Tiết Doanh Song nghe lời tắt nguồn điện thoại, hỏi: “Bây giờ tụi mình đi đâu? Về nhà à?”

Hình Vân: “Về sẽ bị bã hốt.”

Tiết Doanh Song: “Tìm thầy Bạch?”

Hình Vân: “Không tìm, bây giờ không thèm chơi với cậu ta.”

Hình Vân lái xe dạo loanh quanh trên đường chẳng có mục đích, vào giờ phút này, ai hắn cũng không muốn gặp, chỉ muốn ở một mình cùng Tiết Doanh Song.

Hôm ấy hắn hẹn Tiết Doanh Song ra ngoài du lịch, mục đích cũng không phải để du lịch, chỉ là muốn đến một nơi không ai tìm ra bọn họ, giống như là bỏ trốn vài ngày.

Sau đó Bạch Khiêm Dịch biết được, không ngại về nước cũng phải tham gia cho bằng được, kế hoạch của hắn cũng nổi mốc từ dạo ấy.

Lúc này đánh bậy đánh bạ, bọn họ không đi du lịch được, đúng lúc có thể mượn cơ hội hai người ở riêng.

“Tụi mình đi nơi khác đặt phòng, ở vài ngày đi.” Hình Vân đề nghị.

“Phí tiền lắm.” Tiết Doanh Song biết Hình Vân nhất định sẽ đặt khách sạn tốt nhất, nghe xong là xót tiền.

“Để anh nghĩ…” Hình Vân lượn hai vòng trên đường, nghĩ xem đến chỗ nào sẽ không có người quấy rầy bọn họ, lại có thể ở được vài ngày, hơn nữa còn là chỗ không đắt tiền… Bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện lên gì đó. Hắn chuyển vô lăng, cười nói: “Anh dẫn em đến một nơi.”

Nửa giờ sau, xe chạy đến một tiểu khu gần đại học A. Vẻ ngoài của tiểu khu không dễ thấy, nhìn đã rất cũ kỹ rồi. Hình Vân đỗ xe vào vị trí, xe đậu xung quanh cực kỳ phổ thông, hai ba chiếc cũng không nhất định mua nổi một chiếc của Hình Vân.

Hình Vân đỗ xe xong, hai người đẩy vali đi ra. Khu cư xá tuy rằng đã cũ, nhưng được cái là có thang máy, bọn họ đi thang máy đến lầu bốn.

Đi qua một hành lang chất đầy đồ linh tinh của hàng xóm, Hình Vân dừng lại trước một căn nhà. Cánh cửa trước nhà đóng bụi, còn bị nhét không ít tờ rơi. Hình Vân móc chìa khoá ra, mở cửa.

Khoảnh khắc mở cửa ra, một mùi cũ kỹ xông vào mũi. Lúc hai người bước vào nhà hất lên một đống bụi bặm, xem ra chỗ này đã lâu không ai ở rồi.

“Đoán xem đây là đâu?” Hình Vân hỏi.

“Em đoán…” Tiết Doanh Song nhìn chung quanh, “Là nơi ở trước đây của anh?”

“Không sai, ” Hình Vân mở cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng, “Đây là nơi anh sống sau khi bắt đầu lập nghiệp.”

Hình Vân khi bắt đầu lập nghiệp là ở trong túc xá đại học, sau này hàng hóa tích trữ nhiều, liền dứt khoát thuê phòng ở gần trường, vừa làm kho hàng, vừa làm văn phòng.

“Sau khi chính thức kiếm được khoản tiền đầu tiên. Anh mua căn phòng này lại.” Hình Vân nói, “Kinh doanh có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì anh không biết, nhưng tiền mua nhà thì vẫn có thể kiếm.”

Sau này Hình Vân càng kiếm nhiều tiền, căn phòng này cũng giữ lại.

Căn phòng chưa tới 20 mét vuông, tại một nơi như thành phố A cũng chỉ là một căn nhà vừa nhỏ vừa cũ nát. Tiết Doanh Song nhìn chung quanh căn phòng chỉ có một phòng khách một phòng ngủ này, nghĩ đến Hình Vân chính là ở nơi này làm giàu, không khỏi cảm thán.

Tiết Doanh Song nói: “Anh thật là không dễ dàng.”

Hình Vân gật đầu: “Cho nên nể tình anh đáng thương như thế, em không được phép vứt bỏ anh nữa đó.”

Tiết Doanh Song áy náy, ôm lấy Hình Vân hôn hai cái. Hình Vân liếm liếm vết thương nơi khóe miệng Tiết Doanh Song, vẻ mặt vẫn rất ư là tủi thân.

Tiết Doanh Song: “?”

Bụng Hình Vân kêu “Ọt ọt”, đáng thương nhìn Tiết Doanh Song.

“Chưa ăn cơm à?”

“Vội đến sân bay gặp em, nào có tâm trạng ăn cơm?”

“Vậy em gọi thức ăn ngoài nhé?”

“Hứ.”

Hình Vân bất mãn hừ hừ, xoay đầu đi chỗ khác.

Tiết Doanh Song lập tức hiểu rõ, bây giờ chó con không phải chó lang thang nữa, không có thèm mấy thứ cơm chó, thức ăn chó đóng hộp bên ngoài bán đâu, phải ăn cơm chó do chính tay chủ nhân làm.

“Có ăn là được rồi…” Tiết Doanh Song nói, “Em đi mua chút đồ nấu ăn, anh ở đây đi, không cần đi đâu.”

Tiết Doanh Song vào bếp nhìn thử, bếp gas không thể dùng, nhưng có một lò vi sóng, còn có một nồi nấu canh, một con dao phay, Hình Vân nói đó là của chủ nhà trước để lại, hắn vẫn không ném đi.

“Như vậy có thể nấu ăn chứ, hay là mình order về nhé?” Hình Vân hỏi.

“Như vậy là đủ rồi.” Tiết Doanh Song nói.

Hình Vân cũng muốn ra ngoài cùng Tiết Doanh Song, nhưng Tiết Doanh Song cản hắn lại.

Hình Vân lập tức căng thẳng: “Tại sao không cho anh theo? Có phải em định rình rình bỏ rơi anh hay không?”

Tiết Doanh Song mặt không cảm xúc: “Nghĩ gì chứ, siêu thị không cho anh vào, anh sẽ bị chặn lại bên ngoài.”

Hình Vân: “Tại sao?”

Tiết Doanh Song: “Bởi vì anh là thú cưng, thú cưng không được vào trong. “

Hình Vân: “!”

Mặc dù có hơi phũ, nhưng Hình Vân rất hài lòng với câu trả lời này, ngoan ngoãn ở nhà quét dọn.

*

Sau hơn một tiếng, hai người ngồi trong phòng khách trống trơn. Hình Vân đã lau sơ phòng khách một lượt, hai người ngồi trên mặt đất, vây quanh lò vi sóng trước mặt.

Bởi vì chỉ ở có hai ngày, Tiết Doanh Song không mua nguyên liệu quá phức tạp, chỉ mua đùi gà, bắp, gừng, mì sợi với muối. Hình Vân tò mò nhìn Tiết Doanh Song, chỉ thấy Tiết Doanh Song róc xương đùi gà, tách da gà ra, trực tiếp dùng nồi nấu canh để chiên da gà, chiên cho phần da săn lại.

Mùi thơm tràn ngập, Hình Vân liếm môi, ngoan ngoãn nhìn Tiết Doanh Song.

Sau khi săn lại, chặt đùi gà thành từng miếng, thêm gừng thái sợi để khử tanh. Xào dậy mùi thơm xong cho thêm nước, thêm bắp ngô, bắt đầu nấu canh, rồi cho thêm mì.

Chừng mười phút sau, tô mì gà nóng hổi ra lò.

Mì gà mùi vị cực thơm, Hình Vân nôn nóng há mồm ra đợi. Tiết Doanh Song gắp một đũa mì, đút hắn ăn miếng đầu tiên.

Trình tự nấu mì gà tuy rằng đơn giản, nhưng canh gà vô cùng thơm nồng, giống như đã hầm hết mấy tiếng đồng hồ, còn mang theo vị thơm ngọt của bắp ngô. Ánh mắt Hình Vân lập tức sáng lên, cướp đũa, vội vàng đút Tiết Doanh Song ăn một miếng.

Hình Vân: “Thơm quá luôn, em nếm thử.”

Tiết Doanh Song: “Không tệ.”

Bọn họ chỉ có một đôi đũa, ngay cả bát cũng không có. Tiết Doanh Song muốn Hình Vân tự ăn, Hình Vân lại không chịu, càng muốn đút qua đút lại, ăn giống như mấy tình yêu gà bông của tụi học sinh.

Hai người anh một miếng, em một miếng, trong chớp mắt mì bị quét sạch sẽ.

Nước canh vẫn chưa uống, Tiết Doanh Song ném bắp ngô cho Hình Vân trước, lại hâm canh đến độ nóng mà Hình Vân ưa thích. Đợi Hình Vân sắp gặm ngô xong, canh cũng đủ nóng rồi, Hình Vân bưng nồi lên uống.

Chưa đến nửa giờ, cái nồi trống trơn, hai người thỏa mãn nằm phơi bụng dưới đất.

Lúc này đã xế chiều, ánh nắng gay gắt bên ngoài ngôi nhà khẽ xuyên qua tấm rèm cửa đã bạc màu. Chiếc điều hòa cũ kỹ không có sức lực, ra sức thổi ra tạp âm ù ù.

Trong phòng khách không có sô pha, hai người ngồi trên nền gạch men trắng hơi ố vàng, bên tai nghe thấy tiếng chơi mạt chược không biết từ nhà nào truyền đến.

Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, không hẹn cùng nở nụ cười.

Đồ dùng trong nhà còn thừa không nhiều lắm, buổi chiều, Hai người ngồi vào chiếc bàn nhỏ duy nhất, một người học bài, một người làm việc, cứ như vậy lặng lẽ trải qua cả buổi chiều.

Gần tối, hai người đi ra ngoài, ăn một món xào bên quán cóc ven đường.

Ăn xong, hai người lại mua dưa hấu đến công viên ăn, lại mua kẹo từ cửa hàng nhỏ bên cạnh, lấy kẹo để thuê quả bóng của một bạn nhỏ trong công viên, đá một hồi.

Chín giờ tối, hai người chậm rãi về nhà, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau đọc sách, hơn mười một giờ, cùng nhau ngủ.

Chỗ này chỉ có một chiếc giường xếp nhỏ hẹp, trừ phi nằm đè lên nhau, nếu không hai người không chen vừa nổi. Bọn họ hết cách, dứt khoát trải thùng giấy ra, ngủ dưới đất.

Trên sàn nhà, Tiết Doanh Song trở mình, không ngủ được. Cậu nắm tay Hình Vân, hôn nhẹ lên vết sẹo nhàn nhạt trên cánh tay Hình Vân.

“Còn đau không?”

“Nói không đau là em sẽ không hôn nữa đúng không?”

Lúc trưa Tiết Doanh Song ra ngoài mua thức ăn, Hình Vân mở máy liên lạc cùng Bạch Khiêm Dịch. Hắn kể sơ lược sự việc cho Bạch Khiêm Dịch nghe, Bạch Khiêm Dịch cũng nói cho hắn biết, hôm qua mình đã nói chuyện trước đây của hắn cho Tiết Doanh Song biết.

Hình Vân nghe xong vô cùng hối hận, sớm biết thì đã kể hết chuyện cho Tiết Doanh Song nghe rồi, để Tiết Doanh Song đau lòng hắn, mãi mãi không rời xa hắn.

Đang nghĩ ngợi, lại nghe Tiết Doanh Song nói: “Mặc kệ có đau hay không, đều hôn cả.”

Tiết Doanh Song nói xong, xoay người nằm sấp lên mình Hình Vân, bắt đầu hôn lên một vết sẹo trên người Hình Vân.

Bỗng nhiên Hình Vân hoài niệm. Không phải hắn không muốn nói sự thật cho Tiết Doanh Song, mà thời gian ở bên cạnh Tiết Doanh Song quá hạnh phúc, làm cho hắn cũng quên mất trước đây từng xảy ra chuyện gì.

Càng về đêm, tiếng ồn của máy điều hòa càng rõ. Thỉnh thoảng có tiếng khóc của trẻ con cùng tiếng chó sủa phá vỡ tiếng ồn của điều hòa, truyền vào trong nhà.

Hai người cũng không ngại ồn, chỉ kéo tay đối phương nằm trên đất.

“Có cảm giác tụi mình đã sống ở đây rất lâu rồi.” Hình Vân nói, “Em là đội trưởng, em vào xưởng sớm hơn anh vài năm, đã làm tới chức chủ nhiệm phân xưởng. Cùng nhau làm việc trong công xưởng, cùng nhau tan ca, cùng nhau đong đếm cân đường, nắm gạo.”

Hình Vân trở mình, nằm nghiêng nhìn Tiết Doanh Song. Tiết Doanh Song cũng nghiêng người, hai người nhìn nhau.

Hình Vân: “Nếu như vậy, em còn thích anh không?”

Tiết Doanh Song: “Xưởng trưởng bá đạo phải lòng em à? Rất lãng mạn, em thích.”

Hình Vân: “Anh có thể nhận thầu cả một phân xưởng cho em.”

Tiết Doanh Song: “Khế ước tình nhân của xưởng trưởng bá đạo.”

Hình Vân: “Chỉ cần em chịu làm tình nhân anh, xoay ca đêm không sắp cho em. Đợi anh thăng chức quản đốc, chuyện đầu tiên là để em nhận chức của anh, làm xưởng trưởng.”

Tiết Doanh Song nghe xong cười ha ha, Hình Vân cũng không nhịn được cười lên.

Bọn họ trong một thế giới song song nào đó, có lẽ sẽ trải qua cuộc sống như vậy.

Đó là một thế giới thật xinh đẹp nhỉ?

Hắn nghĩ là phải.

Cho tới nay, Hình Vân cho là mình muốn sống một cuộc sống xa hoa. Nhưng từ khi gặp được Tiết Doanh Song, hắn lại cảm thấy cuộc sống có thể trôi qua rất đơn giản. Dù cho hai người cùng nhau ngồi trên đất, dùng một đôi đũa, ăn một nồi mì bình thường, như vậy cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc.

Hắn tin Tiết Doanh Song cũng nghĩ như vậy.

-


(Mấy trụy Chiện Full nhanh tay vl, em mới bấm chữ hoàn chụy đã đi Re-up. Copy lời em nhảm tưởng như mấy trụy mới là người bỏ công edit)
-

Sau khi hai người ẩn cư trong ngôi nhà cũ vài ngày, lại đến ngày đi làm.

Hình Vân chở Tiết Doanh Song đến đại học A, thì tự mình về công ty. Hắn mở điện thoại, phát hiện hai ngày mẹ hắn không gọi điện đến, xem ra là bỏ cuộc rồi.

Kết quả sự thật chứng minh là hắn mơ hơi đẹp rồi, buổi trưa hắn còn chưa kịp ăn cơm, Mã Bội Loan đã kéo cửa phòng làm việc.

“Hình Vân!”

Bên ngoài còn có người, Mã Bội Loan không dám gầm lên như ở nhà, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi vào cửa.

Mã Bội Loan: “Mấy ngày nay mày chết đâu rồi con? Mày còn biết đi làm à?”

Hình Vân: “Không đi làm con chết đói sao?”

Mã Bội Loan: “Con chính là kiếm tiền cho cái thằng kia xài! Tên kia thấy tiền sáng mắt, đến bây giờ con vẫn chưa hiểu sao!”

Hình Vân: “Ai không thấy tiền sáng mắt chứ, mẹ cho con một nghìn vạn con cũng thấy tiền sáng mắt!”

Mã Bội Loan: “Vậy cho con một nghìn vạn, con chia tay với nó!”

Hình Vân: “Khi nào chuyển khoản? Hôm nay được không?”

Mã Bội Loan sắp bị Hình Vân chọc tức chết, một đứa trẻ ngoan như thế, nói bị dạy hư là bị dạy hư liền.

Mã Bội Loan bực tức nói: “Còn biết cãi lại rồi? Trước giờ con chưa từng cãi lại!”

Hình Vân: “Cãi lại không tốt sao, chẳng lẽ mẹ thích con không ừ thì à như trước đây sao ?”

Bà mở miệng định phản bác, Hình Vân đã đánh đòn phủ đầu, chuyển hướng: “Đúng rồi, một nghìn vạn của mẹ ở đâu ra?”

Mã Bội Loan: “?”

Hình Vân: “Bình thường mẹ tiêu tiền như nước, cho dù có quản lý tài chính, sao nói một hơi là móc ra được một nghìn vạn?”

Mã Bội Loan: “…”

Hình Vân: “Đừng nói mẹ định đi bán nhà gom tiền đó chứ?”

Mã Bội Loan: “…”

Hình Vân: “… Đừng nói con nó trúng rồi nha?”

Mã Bội Loan: “… Vậy thì sao chứ!”

Hình Vân vốn trong lòng còn tức, nhưng nghe mẹ hắn vì để gom tiền, ngay cả nhà cũng muốn bán đi, lập tức dở khóc dở cười, không phản bác được.

“Mẹ cất tiền dưỡng lão của mẹ lại đi, đừng xen vào chuyện của con nữa.” Hình Vân bình tĩnh nói, “Một mẹ chồng ác độc còn phải bán nhà để gom đủ một nghìn vạn, việc này nếu để người ta nghe thấy, người ta cười méo mỏ bây giờ.”

Mã Bội Loan: “… Mẹ cũng muốn tốt cho con.”

Hình Vân: “Con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng mẹ đừng cho rằng con trai mẹ quá mức xuất sắc. Ngày nào đó việc làm ăn có vấn đề, đến lúc đó còn nhờ Tiết Doanh Song nuôi con đó.”

Mã Bội Loan: “Nó không thèm quan tâm con đâu!”

Hình Vân: “Sao em ấy không thèm quan tâm con chứ? Em ấy thương con lắm! Em ấy biết con có một người cha như vậy, cũng không ghét bỏ con chút nào, còn thương con hơn cả trước đây!”

Mã Bội Loan không tìm ra lời phản kích, ngó đông ngó tây, chỉ có thể chỉ vào hộp thức ăn ngoài trên bàn Hình Vân nói: “Nhìn xem, nó cho con ăn đồ bán ngoài!”

Hình Vân: “Em ấy cũng đâu rảnh cả ngày nấu cơm cho con ăn đâu, em ấy cũng có chuyện riêng phải làm.”

Mã Bội Loan: “Hừ.”

Hình Vân: “Đừng hừ mà, mẹ cũng đâu làm được mấy bữa cơm cho con ăn đâu.”

Mã Bội Loan trừng Hình Vân, Hình Vân cũng không sợ bà: “Đừng nói con chưa nhắc nhở mẹ đó, mẹ ngàn vạn lần đừng trêu chọc em ấy. Nhìn thấy em ấy tốt nhất tránh xa một chút, bằng không là không chịu nổi đâu.”

Mã Bội Loan: “?”

Hình Vân: “Con là lấy thân phận của người từng trải để đưa ra kiến nghị cho mẹ đó.”

Ơ hay, còn uy hiếp tôi à?

Không chịu nổi, dựa vào một thằng Tiết Doanh Song, có khiến tôi không chịu nổi chắc?

Mã Bội Loan không tin.

* Góc xàm của Ruby:

– Hình Vân: Đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về

– Bạch Khiêm Dịch: Nhiều khi thấy dậy mà khum phải dậy

– Tiết Doanh Song: Cô ơi………..

(๑˃̵ᴗ˂̵)و Coi đến đây rồi ngại gì không tui 1 ngôi sao khích lệ tinh thần nào!!!!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play