*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Tử nhìn cô.
Cố Manh Manh nuốt nước bọt, nhìn anh có chút mong đợi và thấp thỏm, nói: “Cái đó, tôi, tôi là fan của anh, tôi rất thích bài hát của anh. Nếu, nếu tiện, anh có thể ký tên cho.
tôi được không?”
Kiều Tử gật đầu: “Đương nhiên rồi. Vô cùng vinh hạnh!”
“Ừm ừm!”
Cố Manh Manh gật đầu liên tục.
Kiều Tử chớp mắt.
Kiều Tử cười: “Ừ.”
“Cảm ơn!”
Cố Manh Manh đáp, chưa kịp nói xong đã quay người chạy đi.
Kiều Tử ngạc nhiên.
Lúc này, bóng dáng cô đã khuất sau góc rỡ.
Bên kia, Bella đang nghe điện thoại. Cô chợt thấy Cố Manh Manh từ ngoài xông vào, chưa kịp nói thì đã nghe cô hỏi: “Có giấy bút không? Ở đâu có giấy bút?”
Bella khẽ giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
Có Manh Manh lo lắng nói: “Tôi đã nhìn tháy thần tượng.
Tôi muốn xin chữ ký của anh ấy!”
“Thần tượng?”
Bella nhướng mày.
Cô ấy hỏi: “Thần tượng nào?”
Có Manh Manh vô cùng sốt sắng: “Lát nữa tôi sẽ giải thích cho cô. Rốt cuộc có giấy bút ở đây không?”
Bella vừa an ủi cô vừa yêu cầu trợ lý mang giấy bút đến.
Cố Manh Manh thực sự quá gấp gáp. Chủ yếu là cô sợ rằng Kiều Tử đợi quá lâu thì sẽ rời đi.
Vậy nên, ngay khi lấy được giấy bút, cô lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Bella gọi mấy tiếng cũng không gọi cô lại được.
Cả một quãng đường, Cố Manh Manh chạy rất nhanh, giống như một cơn gió. Khi cô lại lần nữa đứng trước mặt Kiều Tử, vẻ mặt của người thiếu niên rất ngạc nhiên.
“Cô nhanh thật!”
Anh ấy nhận xét như vậy.
Có Manh Manh thở hồn hển và đưa giấy bút cho anh.
Kiều Tử Cầm nhận lấy, ký tên lên, rồi lại hỏi: “Cô tên gì?”
Mặc dù Cố Manh Manh rất khó hiểu nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Cố Manh Manh! Tên tôi là Cố Manh Manh!”
“Chữ Manh có bộ thảo ở bên trên?”
“Đúng!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Kiều Tử tiếp tục viết thêm vài chữ trên giấy, cuối cùng trả lại cho Cô Manh Manh, cười nói: “Cô là một cô gái đặc biệt.”
“Hả?”
Cố Manh Manh mở to mắt.
Kiều Tử cong môi: “Chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp lại.”
“Có thật không?”
Có Manh Manh ngạc nhiên hỏi.
Kiều Tử gật đầu, cuối cùng nói: “Rất vui được gặp cô hôm nay, Cố Manh Manh!”
Cố Manh Manh cười toe toét, nói đầy phấn khích: “Tôi cũng rất vui khi được gặp anh, Kiều Tử. Tôi thực sự rất thích anh. Tôi đã đến xem concert lần trước của anh. Nó thực sự rất tuyệt!”
“Cảm ơn.”
Kiều Tử đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT