Cái gọi là tiếu quý thực ra chính là quý hồn của trẻ con bị tà pháp bắt về luyện chế, người dùng nó phải lấy máu nuôi nó, hơn nữa còn phải chú ý dỗ dành nó.
Bọn lừa đảo sẽ lợi dụng tiểu quy để tăng vận đào hoa, vận làm quan hay vận cờ bạc...
Nhưng cách làm này sẽ tổn hại âm đức, dương thọ, người nuôi nó trước giờ đều không được chết yên lành, hơn nữa nếu người nuôi dưỡng hoảng sợ hay phiên chán sẽ khiến tiểu quỷ bất an, tức giận thì tiểu quỷ còn có thể cần lại người nuôi dưỡng.
Tiếu quy càng lợi hại thì người nuôi nó càng thảm.
"Vân Kỳ, sao chị có thể làm chuyện nguy hiếm vậy hả? Với lại một tay ngang như chị sao dám đụng vào những thứ đó chứ?"
Tôi nhíu mày nhìn cô ta.
Vân Kỳ ôm mặt nhỏ giọng nói: "Bởi vì có Vân Giang ở cạnh chị...
nên không cảm thấy đáng sợ, hơn nữa anh ấy nói có thế vượng đào hoa, đối vận thế, đặc biệt còn rất có hiệu quả với người theo nghiệp diễn nghệ, chị muốn được hot mạng mà..."
"Chị...
có ra lệnh tiểu quý trả thù Lâm thị không?"
Tôi muốn xác định lại chuyện này với cô ta.
Cô ta chần chừ một hồi mới chậm rãi nói: "Chị tưởng thứ này chỉ sống trong bóng tối, chị cũng không phát hiện là có quỷ mà...
Chị cảm thấy dường như bên người chẳng có gì cả nên chị chỉ lẩm nhẩm vài câu chỉ mong người nhà họ Lâm chết sạch, sau đó cũng không đế tâm đến nữa"
Tôi nhíu mày, hôm đó trên người Lâm Thừa Dũng có một bóng đen có đôi mắt đỏ như máu, nhưng bóng đen không giống với quỷ hôn bình thường, từ đầu đến chân nó gân như đều là màu đen, nó còn nhe răng với chúng tôi, cuối cùng mới dùng cả tay lẫn chân lui ra khỏi cửa.
Xem ra là thực sự có người đang nuôi quỷ, nhưng không phải là tiểu quý đơn giản như vậy.
"Chị vẫn cung phụng tiểu quỷ đầy đủ mà, trong nhà quét dọn sạch sẽ, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cùng đồ chơi..."
Cô ta căn nhãn, nói.
Tôi nghĩ lại buổi liên hoan hôm đó, cử chỉ của cô ta quả thực giống như đang nuôi tiểu quỷ, nhưng tôi lại không nhìn ra được bất kỳ quỷ hôn nào, cũng có nghĩa là: Vân Kỳ cho rằng bản thân mình đang nuôi tiểu quỷ nhưng thực ra thứ cô ta nuôi lại là một "thứ"
khác.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
"Như vậy đi, Vân Kỳ, bọn tôi vẫn nên đến chỗ chị ở giúp chị xem thử xem sao, dù có cho chị thứ tránh tà, trừ tà thì chị cũng không biết nên bày biện thế nào đúng không? Vị trí vô cùng quan trọng đấy, tôi với anh tôi sẽ giúp chị xem thử xem, chị cảm thấy thế nào?"
Tôi dụ dỗ cô ta dẫn chúng tôi đến nơi cô ta ở tận mắt xem thử.
Vân Kỳ vội vàng gật đầu, cô ta vui vẻ nói: "Được chứ! Được chứt Chị sống có một mình nên giờ vẫn còn hơi sợ đây.
Bao giờ các e đến xem đấy? Giờ đi luôn chứ?"
"Hửm...
Bây giờ?"
Tôi đờ mặt ra.
Giờ tôi không hề muốn đi lại dưới đất, chuyện tối qua khiến chân tôi đau nhức không chịu được, chỗ đó cùng đau rát, Giang Lãnh còn đâm đến mức bụng tôi đau âm ỉ khiến tôi sợ lại có dấu hiệu sảy thai gì cho nên mới bọc mình trong chăn điều hòa rồi có người ngồi trên sô pha, cố không động đậy.
Vân Kỹ liếc nhìn tôi rồi cười cười xin lỗi: "Chị quên là cậu đang không được thoải mái...
Vậy ngày mai? Tám giờ sáng mai thì thế nào?"
Tám giờ, được thôi, vừa hay ngủ một giấc dậy, chúng tôi liên câm đồ dùng cần thiết đi xem thứ, xác định xem rốt cuộc cô ta đã mời thứ gì về nhà.
"Vân Kỳ"
Tôi vừa thấy cô ta định đi liền không nhịn được nhắc nhở: "Chị vẫn nên đừng về đó ngủ thì hơn, trong nhà có thứ cào tường mà chị vẫn không sợ sao?"
Vân Kỹ cười khổ, nói: "Sợ chứ, nhưng nếu Vân Giang trở lại mà chị lại không ở đây thì biết làm sao, như thế chảng phải là để anh đấy mất công đến đây một chuyến..."
"Mất công thì mất công chứ, nào có nghiêm trọng đến vậy, an toàn của bản thân chị càng quan trọng hơn ấy chứ"
Tôi cố khuyên.
Nhưng trên mặt Vân Kỳ lại ửng hồng quái dị, cô ta nhỏ giọng nói một cậu: "Nếu anh ở trở về thì bọn chị có thể làm tình mà...
Như vậy thì chị sẽ không sợ nữa..."Có phải người âm ở Minh phủ đều cố chấp yêu thích cơ thể của người sống hay không? Trên người anh có mùi hương man mát, nhạt đến mức chỉ khi anh tình nồng ý mật mới tỏa ra tỏa ra từ trong cơ thể anh.
Có lẽ tôn thân đều ăn sương uống gió, nóng lạnh bất xâm.
Lúc anh ra khỏi cơ thể tôi, tôi lại ngửi thấy được hương thơm mát lạnh như có như không ấy, tựa như...
chính là những thứ anh lưu lại trong cơ thể tôi.
Qua chuyện điên cuồng tối qua, hôm nay đã anh bớt phóng túng hơn nhiêu, nhưng dù có như vậy thì tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Không phải anh định ngày nào cũng làm đấy chứ? Vậy thì tôi lại phải đến chỗ bà cụ Ô để bốc chút thuốc cố dương bổ thận rồi.
Tôi mơ màng ngủ được một lúc thì chiếc điện thoại không thức thời lại rung lên, tôi cũng lười mở mắt, dù sao thì thắng cha độc tài Giang Lãnh này cũng sẽ tự ý nghe máy, hoặc thẳng tay ngắt máy.
Quả nhiên là anh đã câm điện thoại lên nghe máy, giọng nói ở đầu bên kia rất lớn, tôi dụi mắt rồi chống tay ngồi dậy Có phải người âm ở Minh phủ đều cố chấp yêu thích cơ thể của người sống hay không? Trên người anh có mùi hương man mát, nhạt đến mức chỉ khi anh tình nồng ý mật mới tỏa ra tỏa ra từ trong cơ thể anh.
Có lẽ tôn thân đều ăn sương uống gió, nóng lạnh bất xâm.
Lúc anh ra khỏi cơ thể tôi, tôi lại ngửi thấy được hương thơm mát lạnh như có như không ấy, tựa như...
chính là những thứ anh lưu lại trong cơ thể tôi.
Qua chuyện điên cuồng tối qua, hôm nay đã anh bớt phóng túng hơn nhiêu, nhưng dù có như vậy thì tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Không phải anh định ngày nào cũng làm đấy chứ? Vậy thì tôi lại phải đến chỗ bà cụ Ô để bốc chút thuốc cố dương bổ thận rồi.
Tôi mơ màng ngủ được một lúc thì chiếc điện thoại không thức thời lại rung lên, tôi cũng lười mở mắt, dù sao thì thắng cha độc tài Giang Lãnh này cũng sẽ tự ý nghe máy, hoặc thẳng tay ngắt máy.
Quả nhiên là anh đã câm điện thoại lên nghe máy, giọng nói ở đầu bên kia rất lớn, tôi dụi mắt rồi chống tay ngồi dậy liền nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thành "bình bịch"
ngoài cửa.
"Lan Lăng!"
Anh tôi bỗng mở cửa xông vào.
Đầu óc tôi còn đặc như hồ, anh ấy đột nhiên mở cửa xông vào dọa tôi ngây cả người! Giang Lãnh nhanh chóng vươn tay ôm tôi vào lòng, không để tôi lộ cả vai ra ngoài.
Nhưng...
Ngực tôi lại dán lên lông ngực anh, xấu hổ lắm đấy có được không, anh tôi còn đang lông lộn ở đó kia kìa.
"Đừng thảm thiết gì nữa! Trời ạ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Anh ấy vội vàng rống lên.
Giang Lãnh cho anh một ánh mắt lạnh lùng ra hiệu bản thân còn đang nghe điện thoại.
Anh tôi ngây người một hôi, sau khi thấy rõ anh đang làm gì liền cắn răng nói: "Mau xuống nhà đi, anh đi khởi động xe trước!"
Tôi đã tỉnh táo hơi chút ít, đỉnh đầu tôi đán sát vào căm Giang Lãnh, nghe giọng nói phát ra từ trong điện thoại, âm sai Đại Bình ở bên kia gấp gáp hét lên: "Đế quân đại nhân, ngài mau đến đây xem thử đi, cảnh sát đã đến cả rồi! Xem chừng tối nay không thấy được rồi..."
Giang Lãnh hờ hững đáp lại: "Không sai, cậu quan sát xem gần đó có người hay vật nào khả nghỉ không, giờ chúng tôi qua đó đây.."
Ngắt máy xong anh liên lạnh lùng nói với tôi: "Đi thôi."
"..
Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Người phụ nữ tên Vân Kỳ đó chết rồi."
Tôi như ngừng thở...
Cách cuộc hẹn của chúng tôi chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, sao cô ta đã chết rồi! Giang Lãnh cũng chẳng cảm thấy bất ngờ, trước kia anh đã nói là Vân Kỳ không sống được bao lâu.
Nhưng sao lại đột ngột như vậy chứ! "Gọi điện cho chú em, kêu ông ấy giữ nguyên hiện trường đợi chúng ta qua xem."
Giang Lãnh đưa điện thoại cho tôi.
Tôi lập tức gọi điện cho chú Thành Minh Tú, chú ấy nhận điện thoại xong cũng chỉ nói một câu: "Lan Lăng, mau qua đây đi, tình hình ở đây quái lạ lắm, chú phải viết báo cáo đặc thù rồi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT