Trong cái vòng tròn này, các trường phái và thế gia nhiều như sao trên trời, bất kể là cao tăng hay người phàm tục đều có rất nhiều chi nhánh.
Tư Đồ Nam-đại danh này ngay cả một kẻ gà thiếu hiểu biết như tôi cũng đã được nghe qua, đủ để biết danh tiếng của nhà anh ta lớn cỡ nào.
Nghe nói ở để đô, gia đình Tư Đồ là cố vấn đặc biệt của quốc gia và là thành viên của tổ chức tư vấn đặc biệt cho quốc gia.
Họ sử dụng các quan điểm và phương pháp khác nhau đế giải thích truyền thống trí tuệ cho các vị lãnh đạo cấp cao, từ nhỏ như một bộ phận của một thành phố, một địa điểm cho đến lớn như vận mệnh của quốc gia, đều có thể cung cấp ý tưởng cho các nhà lãnh đạo.
Có một bối cảnh hùng hậu như vậy đủ để cho người khác hình dung ra được bọn họ ở trong vòng tròn này có địa vị gì.
Như vậy Ngưu X hẳn sẽ không dám hãi hại tôi đi, tôi gọi điện thoại cho anh tôi, anh ta sắp gấp đến phát điên rồi, nghe tôi nói đang ở chung với Tư Đồ Nam, anh ta còn không tin cứ nghĩ rằng tôi đang nói bậy.
"Cái kia, anh Tư Đồ, anh trai của tôi muốn nói chuyện với ngài xác nhận một chút."
Tôi đưa điện thoại di động cho anh ta.
Tuổi của Tư Đồ Nam lớn hơn chúng tôi một chút, thoạt nhìn có vẻ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc đồ vest trông có vẻ trưởng thành và chín chắn hơn, khi cười lên lại cho người khác cảm giác rất trẻ trung.
"Anh trai của cô sợ gặp phải một kẻ giả mạo đi lừa gạt cô sao?"
Anh ta mỉm cười tiếp nhận điện thoại, sau đó lại nói khách sáo với anh tôi vài câu.
Tôi nghe anh ta nói, anh ta là đang trên đường đuổi theo một cái xác chết biết đi của quỷ vương vừa rồi phát hiện tôi cùng Mộ Vân Giang cũng đang ở trên xe mới không dám cho nổ xe mới để cho cái xác biết đi đó chạy trốn.
Nghe thấy vậy tôi toát cả mồ hôi lạnh, hóa ra bản thân suýt chút nữa đã chết trong tay kẻ chung đường.
Anh trai tôi xác nhận xong thân phận của anh ta sau đó nói với tôi: "Được rồi, Lan Lăng em cùng Tư Đồ Nam đi đến Thanh Ngọc Quán đi, anh ở đây thu thập ba mẹ của Mộ Vân Giang trước sau đó sẽ lái xe đến đó....Em nói với Tư Đồ Nam trông coi kĩ cái tên súc sinh Mộ Vân Giang cho anh, lão tử thế nào cũng phải đánh gãy chân hản."
Giọng nói của anh ấy rất lớn, Tư Đồ Nam ngôi bên cạnh đều có thể nghe được anh ấy nói, mỉm cười đáp trả một câu: "Yên tâm đi"
"Đi thôi, Mộ tiểu thư."
Anh ta kéo cánh cửa sau của một chiếc ô tô màu đen còn rất lịch sự để tôi lên xe trước.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Anh ta đã làm thay đổi phần nào nhận thức của tôi về những người trong vòng, anh ta trông giống như một người ưu tú trong xã hội, hoàn toàn không giống với những người trong cuộc hay lải nhải thân thân, chỉ nói đến chiếc xe anh ta đang ngôi thậm chí còn đắt hơn ngôi nhà ba tầng của nhà tôi, anh ta có tiên như vậy, còn muốn đi tranh giành hồng thủy làm gì? Tư Đồ Nam ấn xuống một cái nút, bên trong xe dâng lên một tấm thủy tinh ngăn cách phía trước và sau xe, anh ta mở tủ lạnh trong xe ra, hỏi tôi: "Muốn uống một chút đô uống không? Tôi không dám mời cô uống rượu, miễn cho anh trai nghĩ tôi có mưu đồ bất chính."
Tôi miễn cưỡng cười nói: "Không uống.....
Tôi, hiện tại tôi không thể uống nước lạnh."
Anh ta ngây người ra một chút: "Sao vậy? Bị cảm sao?"
"Không....Không phải, chỉ là thể trạng cơ thể không cho phép, lúc trước tôi có dấu hiệu bị thai lậu, không thể ăn đồ lạnh hay các chất kích thích,....
Tôi thành thật nói cho anh ta biết tình trạng của thân thể mình.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại thẳng thắn như vậy, có lẽ như vậy sẽ khiến cho tôi an tâm chấp nhận lòng tốt của anh ta.
Ánh mắt của anh ta lập tức rơi vào bụng dưới của tôi: "Cô, cô có thai?"
Tôi gật đầu với một nụ cười gượng gạo.
"A....
Thật thất lễ."
Anh ta thu hồi ánh mắt, cười cười nói: "Tôi có nghe nói về tin đồn của cô, cảm thấy có hơi khó tin nên nhịn không được ngạc nhiên, thật có lỗi thật có lỗi."
"Không cân khách sáo như vậy, hy vọng chuyện này anh có thể giúp tôi giữ bí mật."
"Nhất định, nhất định, tôi sẽ không đi nói lung tung."
Anh ta gật đầu.
"...Tôi còn muốn cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng vừa rồi nghe anh nói chuẩn bị cho nổ xe, khiến cho tôi có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, hóa ra suýt chút nữa đã chết trong tay của đạo hữu."
Tôi mỉm cười nói.
Anh ta nhướn mày cười vài tiếng: "Loại phương pháp này có hơi cực đoan, tôi chắc chắn phải xác nhận không có người vô tội mới sử dụng, đã làm cô sợ rồi, thật xin lỗi, ha ha ha."
Anh ta vừa nói chuyện phiếm với tôi, vừa lấy chăn điều hòa cho tôi còn giúp tôi điều chỉnh chỗ ngồi, anh ta vô cùng lịch sự.
Hàng ghế sau này có tiêu chuẩn hạng nhất, tôi cùng anh ta nói chuyện được một lúc, hai mí mắt đã bắt đầu nặng tru, mê mê mang mang mà ngủ thiếp đi.Đến lúc tôi tỉnh lại thấy anh ta đang làm việc trên điện thoại di động.
Tôi thay đổi tư thế thì thấy giày đã được cởi ra, trên người vẫn đắp hai lớp chăn điều hòa, không cân hỏi cũng biết là do Tư Đồ Nam đặc biệt chăm sóc tôi.
"Cô tỉnh rôi?"
Anh ta cũng không có ngẩng đầu lên, nói: "Vừa rồi đã chạy qua khu nghỉ ngơi, nhìn thấy cô ngủ say nhự vậy, tôi cũng không nhẫn tâm đánh thức cô, kiên trì một chút là đến núi Tử Hoa rồi."
Tôi gật gật đầu, theo ghế nằm ngồi thẳng dậy, đầu óc có chút chậm chạp.
Một đêm không có giấc mộng nào.
Đã rất lâu rồi tôi mới có một đêm ngủ không có bất kì giấc mơ nào.
Lúc trước hầu như đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy sự kiện hạnh phúc đêm hôm đó, khoảng hai tháng gân đây tôi lại thường xuyên nằm mơ thấy ba của tôi, anh trai và cả Giang Lãnh, nhưng mà giấc ngủ lần này rất sâu, cư nhiên không hê mơ thấy bất kì chuyện gì.
"Cô làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?"
Tư Đồ Nam ngẩng đầu, vẻ mặt hiện rõ sự quan tâm hỏi.
"Không, không có gì, là bởi vì chưa tỉnh ngủ."
Tôi xoa xoa mặt và dùng ngón tay của mình chải lại mái tóc dài rối xù.
Trên tay tôi có vài vết xước, là dấu vết của ngày hôm qua khi tôi trên mặt đất liều mạng giãy dụa khi ma phá....Cái tên Giang Lãnh này còn nói cái gì chỉ cần trong lòng gọi tên của anh ta, anh ta có thể nghe thấy được, nếu đang bận anh ta sẽ đến trễ một chút còn lúc rãnh sẽ lập tức xuất hiện.
Đây đều đã trôi qua cả một đêm rồi, anh ta cũng không có xuất hiện.
Anh ta bận cái gì mà bận cả một đêm chứ? Một phút một giây cũng đều không thể rời đi sao? Tôi nở nụ cười bất lực, cố gắng bỏ qua nỗi chua xót trong lòng.
Từ Hoa Sơn là một tòa danh sơn, phía trên núi có một Thanh Ngọc đạo quán, nơi này không phải là một loại bảo vật lớn được tôn vinh trong các triều đại trước đây, nhưng nó là một nơi lí tưởng để người trong giới của chúng tôi tụ tập-Sẽ không gây ra những tin tức lớn.
Hầu hết những người trong giới đều là những kẻ lừa đảo mua chuộc danh tiếng, một gia thế hàng đầu chân chính là thuộc về vua và dân, những gia thế này chỉ cần một cái họ, chính là minh chứng cho sức mạnh và địa vị của họ.
Khi một hàng năm chiếc xe của Tư Đồ Nam chạy đến bãi đỗ xe ở chân núi, có người có quan hệ trong giới tiến lên, anh ta rất lịch sự chào chu toàn mọi người, sau đó đi về phía cổng núi đang được mọi người vây quanh.
Tôi đang tránh ở bên ngoài đám đông, nhưng anh ta lại liên tiếp quay đầu lại xem tôi đang ở đâu, cuối cùng anh ta thực sự không còn kiên nhẫn nữa, xoay người đi đến trước mặt tôi, thấp giọng nói: "Lan Lăng, cô đừng lùi ra phía tôi không thể nhìn thấy, nếu xảy ra chuyện gì, tôi làm sao có thể ăn nói với anh của cô? Cô đứng ở bên cạnh tôi đi, đừng đi xa! Nếu không tôi cần phải lôi kéo cô đi theo "
Anh ta nổi bật như vậy, tôi sao có thể không biết xấu hổ đứng bên cạnh anh ta chứ? Nhưng mà tôi cũng không muốn bị anh ta lôi kéo đi, đành phải xấu hổ nhắm mắt theo đuôi đứng gần bên cạnh khiến cho anh ta trong nháy mắt là có thể lập tức nhìn thấy tôi.
Có vài người có mặt mũi tiến lên hỏi: "Cô gái này là ai? Có thể khiến ngài quan tâm đặc biệt như vậy nhất định là có lai lịch bất phàm đi?"
Tư Đồ Nam kiên nhẫn giới thiệu tôi cho bọn họ, bất quá Mộ gia chúng tôi ở trong giới cũng chỉ ở mức hạng trung, tuy rãng không đến mức không liên quan, nhưng cũng không phải là thành viên cấp bậc hàng đầu, cho nên sau khi những người đó biết được thân phận của tôi, bọn họ cũng chỉ mang theo nụ cười đầy ẩn ý.
Tất cả những người này đều đã nghe nói tôi đã kết minh hôn, còn sống dậy, bọn họ chắc là cảm thấy tôi là một người phụ nữ mà ma cũng xem thường đi, trong mắt của bọn họ mang theo một tia trào phúng chỉ là ngại mặt mũi của Tư Đồ Nam mới khách khí với tôi một hai câu.
Loại cảm giác này thật sự là rất dày vò....
Thật hy vọng anh hai có thể thật nhanh đến giải cứu tôi, da mặt của anh ấy có thể giúp tôi cản lại rất nhiều ánh mắt sắc như dao.
"Vo, thiếu gia Tư Đồ, đã lâu không gặp nha, anh quả nhiên đến sớm hơn tôi"
Một giọng nữ cao ngạo vang lên.
Da đầu của tôi run lên, thật sự là oan gia ngõ hẹp, lại có thể gặp mặt Thẩm Thanh Hà ở đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT