Giang Lãnh bị kinh động sao? Có vẻ như chấp niệm của cô gái này không hề nhỏ.

“Đế Quân mời Nguyệt Lão đến hỏi, Nguyệt Lão cười nói: “Kiếp trước định duyên cho kiếp này.” Sau đó Đế Quân để cho anh Thất tự mình giải quyết, miễn đừng phá vỡ quy tắc của Đài Âu Vong.”

Phụt...Loại phương pháp xử lý này thực sự rất Giang Lãnh.

Tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh khi anh nói điều này.

Hẳn là giọng điệu lười biếng mà sắc bén nhìn chằm chằm anh Thất, để anh ta xử lý món nợ tự mình tạo ra.

“Sau này anh Thất giữ cô ấy lại và không để cô ấy tiến vào vòng luân hồi nữa.” Mạnh Huyên cười nói: “Tất cả đều là chuyện một ngàn năm trước rồi.”

Anh hai tôi không thể không phàn nàn: “Minh Phủ của các người thật nhàm chán làm sao? Hàng nghìn năm trước, mà bây giờ lại rất hào hứng khi nói về nó. Một tin đồn có thể kéo dài như vậy!”

“Thoạt nghe chán lắm! Ngày nào cũng thử đứng dưới Đài Âu Vong mà giao canh cho hồn ma, chớp mắt đã hơn nghìn năm trôi qua! Đôi khi có những hồn ma không vâng lời, thì còn có thể bắt nạt được chúng kiếm chút niềm vui, hehe.” Mạnh Huyên cười khúc khích.

“Mê Hồn Thang rốt cục có mùi vị gì? Lần trước tôi không uống...” Tôi không nhịn được hỏi.

“Ai bảo cô không uống! nhưng may là cô không uống...Nếu như uống vào mà vô tình quên mất Đế Quân, thế thì phải làm sao? Liệu chúng ta có bị quét sạch thành đống tro tàn không...” Cô ấy thì thầm với nỗi sợ hãi.

Mạnh Huyên nói với chúng tôi rằng Mê Hồn Thang giống như rượu.

Nhưng vị chua, cay, ngọt, đắng trong đó đều có, giống như những cảm xúc lẫn lộn trong cuộc sống.

Sau đó một ly rượu dồn đến, hoàn toàn quên hết kiếp này, thoải mái đi đầu thai.

“Vậy thì tại sao vợ của Vô Thường lại chạy mất? Nếu chấp niệm với anh Thất lớn như thế, đến Mê Hồn Thang còn không thể phát huy tác dụng, tại sao phải chạy đi?” Tôi không thể hình dung ra được.

Mạnh Huyên nhún vai: “Chuyện này chúng tôi không biết. Anh Thất dường như không quan tâm đến chuyện yêu đương...Đây là chuyện riêng của anh Thất tôi thật sự không dám đoán mò.”

Anh hai tôi cong môi nói: “Chỉ có hai lý do khiến một người vợ có thể chạy trốn: một là nghèo, hai là tàn bạo. Anh Thất là một vị thần, lại có rất nhiều nơi sùng bái ở cõi phàm, rõ ràng là không phải vì nghèo, vậy thì chắc chắn là bị ngược đãi.”

“Đừng nói nhảm! Mặc dù Anh Thất rất đáng sợ, nhưng sao anh ta có thể ngược đãi vợ mình.” Mạnh Huyên bĩu môi.

“Chậc chậc, thế mới nói tại sao những vị thần không thể hiểu được tình cảm và những câu chuyện ở nhân gian! Lẽ nào chỉ đánh đập đã là ngược đãi sao? Làm cho vợ bất mãn cũng gọi là ngược đãi, hiểu không? Anh Thất cả ngày bận rộn như vậy, mà cô còn nói rằng anh Thất không quan tâm đến tình yêu, vì vậy vợ anh ta không thể chịu đựng được nữa bỏ nhà ra đi! Cho anh ta biết cảm giác như thế nào khi vợ không có ở nhà, điều này là chính đáng!”

Hai người bọn họ thảo luận chuyện phiếm của Anh Thất cả quãng đường, tôi không dám xen vào, tôi luôn cảm thấy Anh Thất sẽ đột nhiên đi ra sau lưng mình. tôi có một chút ấn tượng xấu về anh ta, và tôi sợ điều đó.

Sau một hành trình dài, chúng tôi đến một thị trấn nhỏ với những ngôi nhà sàn được xây dựng ven sông.

Có rất nhiều khách du lịch, ánh sáng ở khắp mọi nơi.

Có những con thuyền được chạm khắc trên sông và các nhà hàng và quán trà trên bờ sông, đây là một thị trấn cổ kính với phong cảnh tuyệt đẹp.

Thạch Mập dừng lại ở một quán bar bên đường và nói một cách lạc quan với chúng tôi: “Nhìn thấy chưa, tôi nói phong cảnh có một không hai mà! Đã tin chưa? Cả con phố này là tài sản của trại chúng tôi.”

Tôi trợn tròn mắt, tài sản của trại? Từ lâu, những người cản thi đã bắt đầu điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, phát triển mạnh kinh tế du lịch, làm giàu chính đáng.

Thế thì còn đi cản thi làm gì? Làm địa chủ không tốt sao?

Thạch Mập khoe ở đây thu nhập bao nhiêu một năm, trừ phần thuế, còn lại đưa cho làng một nửa, anh còn hỏi chúng tôi có muốn vào và ngồi không?

“...Chúng ta không đến đây để đi du lịch.” Tôi nhắc nhở anh ta.

“Tôi biết, nhưng pháp môn chỉ có thể được mở ra vào giờ Tý. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi và tìm một cái gì đó để làm để giết thời gian.” Thạch Mập nói với chúng tôi.

Giờ Tý, tức là khoảng thời gian từ hai mươi ba giờ đến một giờ sáng chúng ta mới được vào.

Anh hai tôi xuống xe thở phào, Mạnh Huyên hưng phấn không chịu ngồi yên, cuối cùng anh tôi cũng đưa cô ấy đi một vòng, tôi bấm khóa xe, quấn trong chăn chợp mắt một lúc.

Chín giờ là lúc mà bên ngoài nhộn nhịp nhất, Giang Lãnh xuất hiện trên xe.

Không gian ở băng ghế sau nhỏ, vì vậy anh hạ thấp người, trầm giọng nói: “Lan Lăng?”

Tôi ngủ mê man, sau khi tỉnh lại có chút hỗn loạn, anh ấy xoa nhẹ huyệt trên lưng dưới của tôi: “Sao lại ngủ trong xe một mình?”

“Anh hai em đang ở gần đây. Chúng ta phải đợi đến giờ Tý.” Tôi ngáp và liếc nhìn ra ngoài.

Cậu họ Long đó đứng cách chiếc xe không xa, nhìn chằm chằm vào chiếc xe của tôi trong giây lát.

“… Anh ta đã nhìn chằm chằm một hồi, có thể sợ em xảy ra chuyện gì hoặc sợ em sẽ bỏ chạy.” Giang Lãnh cau mày nhìn bụng của tôi: “Sao lại to lên rồi?”

“Bà cụ Ô nói một tháng cuối cùng sẽ lớn lên, bây giờ chắc cũng lớn hơn rồi.” Tôi nhìn xuống cái eo phình ra của mình.

Trước khi Giang Lãnh xuất hiện, vòng eo của tôi là sáu mươi centimet, bây giờ là hơn tám mươi centimet. Bà cụ Ô nói rằng tháng cuối ít nhất phải phát triển đến hơn chín mươi centimet.

Tôi đau nhức xương và bụng hơi ngứa, Giang Lãnh bế tôi lên ngồi vào lòng anh, anh có vẻ rất thích tư thế này.

Nhưng ở bên ngoài mọi người qua lại nườm nượp, có lẽ sẽ bị họ nhìn thấy qua kính chắn gió, tôi cảm thấy hơi khó chịu và không thể không vặn người và thu mình ngồi sau ghế phụ.

“… Đừng nhúc nhích.” Anh véo eo tôi.

Đùi tôi đang cọ xát vào một bộ phận nào đó của anh, và có xu hướng ngày càng cứng hơn.

“Bây giờ không làm được, em đừng có mà kích động nữa? Hay là ta đưa em đến Thanh Tịnh Cực Lạc Thiên, dập lửa trước?” Giang Lãnh ôm chặt eo của tôi để tôi tựa vào vòng tay anh.

Tư thế này khiến tôi cảm thấy rằng thế giới không liên quan gì đến tôi.

Vòng tay của anh ấy là thế giới của tôi.

“Lan Lăng, dậy đi.” Anh tôi lên xe gọi tôi, Mạnh Huyên không dám ngồi ở hàng ghế sau, liền chạy đến chỗ ghế phụ ngồi.

“Có em rể ở đây, gan của chúng ta cũng lớn hơn rồi! Đi thôi, đi xem thôn trại trong truyền thuyết nào!”

Thạch Mập nói rằng con sông này được gọi là sông Vạn, từ thị trấn thuận theo dòng nước mà đi thì có thể tìm thấy Pháp môn.

“Anh không sợ chúng tôi nhớ vị trí của Pháp môn sao?” Tôi tò mò hỏi.

“Đừng sợ, chúng ta không là kẻ thù của mọi người, chúng ta là bạn bè.” Thạch Mập như là đang muốn kéo gần khoảng cách hai bên.

Đôi mắt âm trầm của cậu họ Long kia liếc nhìn tôi, anh ta rõ ràng nhìn thấy Giang Lãnh.

“Anh ta có thể nhìn thấy anh sao?” Tôi hỏi.

Giang Lãnh khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu họ Long, cậu họ Long lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Tín ngưỡng của người Miêu rất khác, từ xưa có lời răn dạy cho những người cản thi: phía bắc không qua Động Đình, phía đông không qua Tịnh Châu, phía tây không qua Bồi Châu, phía nam không qua Điền Quốc.

Thái độ của Thạch Mập đột nhiên tốt như vậy, hóa ra anh ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Giang Lãnh, từ đó trở thành một hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình.

“Hãy nhìn xem, đây là Pháp môn của trại chúng tôi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play