Người đời luôn khao khát hướng đến những chốn đào nguyên, cho rằng những nơi đó chỉ là ảo tưởng của văn nhân, nhưng sự thật có chốn đào nguyên. Không nhất thiết phải là một nơi tuyệt đẹp, rất đáng sợ, người bình thường không thể tìm được.

Ngay cả khi khoa học kĩ thuật phát triển, thiên văn học có thể phát hiện những nơi hẻo lánh, cũng không thể phát hiện ra những nơi bị thời gian và con người cố gắng che giấu.

Đối với chúng tôi mà nói, cần phải lật đổ nhà họ Tư Đồ, nếu không thì những người biết bí mật của anh ta như chúng tôi sẽ trở thành miếng mồi, không thể đề phòng, sớm muộn gì cũng trúng tà của anh ta.

Ông cố cau mày: “Nơi này là nơi mà các người cản thi, luyện thi chỉ là một phần của bọn họ, thôn người cản thi thật sự so với tưởng tượng của mấy cháu khác nhau rất nhiều, hơn nữa, các cháu cũng không thể dùng ánh mắt nhìn tà ma ngoại đạo để hiểu ở đây.”

“Tại sao?” Anh tôi có chút khó hiểu.

“Thiên trường địa cửu, nếu có thực lực và truyền thừa của bản thân, cũng không phải tất cả mọi người đều làm việc ác, cũng có những người luôn sống theo phép tắc, thủ đoạn luyện thi kia rất ác độc, bị những người từng làm từ bỏ, các cháu vẫn còn nhỏ, cần phải hiểu cả hai mặt vấn đề, các môn phái đều luôn có ý kiến bất đồng.” Ông cố giải thích.

“Cho dù là mười mấy năm trước, cản thi vẫn là một ngành rất có hữu dụng, những người chết xa quê hương mong muốn lá cội về nguồn, thì phải dựa vào cản thi. Bọn họ là những người có tiếng trong việc xử lý xác người, cũng có tài sản riêng cần bảo vệ, vì vậy dùng xác chết làm vũ khí trở thành cách tốt nhất.”

“Ông, địa bàn của Đại thi Vương mà ông nói là như nào?”

Những người luyện thi kia không phải dùng thi thể luyện thành công cụ để sử dụng sao? Tại sao mấy thi thể mà vẫn cần có địa bàn?

Ông cố trầm ngâm một lúc, cẩn thận nói cho chúng tôi về những thứ liên quan đến đạo “Thi tiên”.

Mọi thứ đều có hai mặt, khí tràng cũng như vậy, rất nhiều người tu đạo thích sông núi hữu tình, những linh khí và sinh khí trong trời đất đều có tác dụng tăng cường tu vi.

Tự nhiên mà có linh khí, tự nhiên cũng có chết chóc, tai họa đều tạo nên trăm họ lầm than, hoặc kêu la ai oán, những thứ này đều là loại khí tràng tàn nhẫn, những người đi theo thiên môn sẽ thích loại khí như này.

Người mà nhiều tâm tự buồn vui đều có thể sản sinh ra các loại khí không giống nhau.

Thiên bẩm của mỗi người khác nhau, hoàn cảnh sau này không giống nhau, cơ duyên khác nhau, số phận khác nhau, không phải ai cũng đều có thể đi theo lẽ phải, người đã bước vào tà môn không phải là ít, vì vậy, luyện thi cùng một huyết phản ra môn phái riêng.”

“Tư Đồ Nam là người người đứng phía sau thao túng trại người luyện thi, người đại diện của hắn ta là người được xưng là “sư tổ”, nói như vậy, tà đạo trong người Tư Đồ Nam thực ra là phát ra từ thôn người cản thi?”

Dường như tôi đã bắt đầu hiểu rõ một vài chuyện.

Mười mấy năm trước nạn mất mùa đói kém trên cả đất nước, mặc dù không đến nỗi người chết đói trải dài khắp nơi, nhưng thực sự không ít người chết đó ở nơi hoang vu hẻo lánh.

Loạn lạc trước đây khiến nhiều người phải trốn vào các hang núi sâu để bảo vệ tính mạng, sau này sinh sôi nảy nở, vượt qua được nạn đói kém, giao thông vùng núi không thuận tiện, cứu trợ của quốc gia cũng không thể tiếp cận được, vì vậy không ít người đã phải chết đói.

Những xác chết đói có lòng sinh hận lớn, hơn nữa trên người không có bị thương, là nguồn tốt mà những người luyện thi rất thích.

Giao thông ở thôn Hoàng Đạo hẻo lánh như vậy mà tà đạo lại đi qua chắc hẳn là muốn tìm những thi thể vẫn còn mới?

Không ngờ ở đó lại trở thành đồ ăn của vùng quê đói khát, mà anh ta lại có tu vi, không hồn bay phách lạc, mà là nhập vào cơ thể người sống thoát khỏi sự khống chế linh hồn ở dưới Minh Phủ, sau đó bắt đầu liệt kê kế hoạch báo thù.

Thực ra, tôi nghĩ báo thù đã không còn là mục đích của anh ta nữa, cái anh ta muốn mà phá bỏ, là thù địch cực kì lớn khiến anh ta tu luyện thành thi tiên.

Anh hai tôi chăm chú nghe ông giải thích.

Tóc của anh ấy đã dài, có lẽ do quá bận nên mấy tháng rồi vẫn chưa đi cắt.

Lúc trước anh ấy để tóc đầu nhím rất thời thượng, bây giờ anh ấy chải ngược lại ra sau đầu, để lộ cái trán sáng bóng.

Anh ấy trước đây khi còn đi học thì để tán gái mà phơi nắng nhiều nên trông rất đen, năm ngoái từ sau khi bố xảy ra chuyện anh ấy cũng không đi đá bóng lần nào, bây giờ tốt nghiệp rồi, chắc anh cũng không đi nữa, lâu như vậy không chạy dưới nắng, da anh ấy từ màu đen cũng dần dần ngả sang màu vàng.

Vả lại anh ấy cũng không chú ý ăn mặc, lúc thì lộ xương quai xanh, lúc thì lộ rốn, có lúc để lộ thân trần, chỉ mặc một cái quần ngắn.

Cái bộ dạng lười biếng uể oải. Lần trước tắm xong thì trực tiếp lấy cái bánh xe mặc vào, không mặc quần áo, tóc vẫn còn nước, khiến chị Lâm còn chảy cả máu mũi.

Bộ dạng bây giờ của anh ấy so với trước đây thực sự đã trưởng thành hơn nhiều rồi.

Anh tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tư Đồ Nam không phải là muốn đi nhận tổ tiên đó chứ? Anh ta bây giờ nắm trong tay quyền lực, hơn nữa, người cản thi trong những năm thái bình càng ngày càng suy thoái, cần một ít sự nâng đỡ ngầm mới có thể tiếp tục sống sót, liệu anh ta sẽ đi thương lượng?”

“Cháu đoán anh ta giữ lại những người cản thi, nắm giữ quyền lực và bí mật trong tay… Lâm Thừa Liễu không phải nói bố của Tư Đồ Nam được chọn làm Hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo toàn quốc rồi sao? Là nhân vật hô mưa gọi bão ở chỗ này, muốn đàm phán điều kiện cũng đủ vốn liếng rồi.”

Tôi lo lắng nhìn anh tôi: “...Vậy phải làm sao đây? Nhà chúng ta không có thế lực đối kháng sao?”

Anh tôi quay nhìn tôi: “Còn muốn thế lúc nào nữa? Thế lực của chồng em vẫn còn chưa đủ lớn sao?”

Nợ khi hoạn lạc thì mãi mãi vẫn phải trả ơn.

Đại Thổ Phỉ đó từng được gọi là Miêu Vương, hàng nghìn người đội ngũ quản lí mấy chục người dân ở vùng núi, thành lũy mà bọn họ tạo dựng khiến người ta phải kinh ngạc.

“Có điều bây giờ đều trở thành địa điểm du lịch rồi, nhưng mà, có những pháp môn người bình thường không biết đế, cần những người có chuyên môn dẫn dắt mới có thể tiếp cận, các cháu có muốn xem thử không?” Ông cố nói

Anh tôi quay sang nhìn tôi, than thở nói: “Ông, cháu muốn phá hủy tất cả của nhà họ Tư Đồ, nhưng bụng Lan Lăng hiện tại đã to rồi, dựa vào suy đoán thì tầm hơn một tháng nữa là sinh rồi, hơn nữa không chững sớm hơn như vậy nữa.”

“Thời gian này toàn bộ nhiệm vụ nhà họ Thẩm đưa ra ta sẽ từ chối, chỉ sợ Lan Lăng cảm thấy mệt, nhưng chuyện của nhà họ Tư Đồ cần phải tiến hành nhanh chóng, nếu chậm chễ sợ bọn họ lại có âm mưu…. thật sự là mâu thuẫn.”

“Còn nữa, nếu như tự mình cháu đi, ban ngày ai sẽ chăm sóc cho Lan Lăng? Giao cho bất kì ai cháu đều không yên tâm, buổi tối có chồng của con bé còn được…”

“Cháu muốn đợi Lan Lăng sinh đã rồi mới tiếp tục giao chiến đến cùng với nhà họ Tư Đồ, như mà Lan Lăng sinh con vẫn còn là trong tháng, vẫn phải mang theo đứa bé, cần người chăm sóc, vậy thì không thể rời con bé được… Thật là rất khó xử, chúng cháu nên làm gì mới ổn đây ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play