Chúng tôi trong quấn quýt si mê, dường như đã quên đi thời gian và năm tháng, nhưng chung quy vẫn phải tỉnh dậy đối mặt với chuyện nhân tình thế thái.
Anh là tôn thần có nhiệm vụ phải làm, nhất định phải trở về vị trí cũ giải quyết những việc nên làm, cho dù đã có vợ thì cũng không thể chậm trễ chuyện chính, hơn nữa càng không thể tiết lộ thiên cơ.
Những lời này nói ra có vẻ đầy mùi bói toán mê tín, nhưng đó là sự thật.
Có một số việc có lẽ anh biết, có lẽ anh có thể cảm nhận được, nhưng anh không thể bởi vì mình là thần mà có thể tùy ý giúp một người phàm nghịch thiên sửa mệnh.
Tôi thà rằng cái gì anh cũng không nói, cái gì anh cũng không làm.
Anh có thể che chở cho tôi và đứa trẻ là tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Đi ra từ Thanh Tịnh Cực Lạc Thiên thì chúng tôi vẫn còn đang ở dưới hành lang.
Một tia nắng ban mai lóe lên ở phía chân trời, sương mờ trong chốn núi rừng đã phai nhạt bớt, tiếng chim muông và hương thơm cây cỏ, gió mát thổi qua mặt, đây mới là phong cảnh chốn nhân gian.
Anh càng lúc càng không muốn xoay người rời đi, điều này khiến tôi thoáng thấy bất an.
Hôn anh liên tục cũng không thể làm dịu đi sự bồn chồn của anh, chúng tôi...chúng tôi mỗi đêm gần như đều ân ái, anh còn không thỏa mãn sao?
“...Tôn Thần Thái Nhất phái một tiểu đồng tới giúp ta, ta có thể rảnh rỗi hơn một chút.” Anh cười hôn tôi lần cuối.
“Vậy anh cũng không thể chìm đắm vào ôn nhu của người đẹp đâu? Tương lai còn dài mà.” Tôi cười nói.
Anh cười nhẹ, thân hình trong tay tôi dần đổi màu trong suốt như thủy tinh, nhạt dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Tôi vừa định xoay người thì chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô.
Sớm như vậy, là ai nhỉ?
Có tiếng mấy người thì thầm vang lên ngoài căn nhà, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng đập cửa, trưởng thôn là người ở đây, dùng tiếng địa phương gọi dì Trương.
Dì Trương vội ra mở cửa, còn tôi thì đứng trước động Nguyệt nhìn ra cổng lớn.
Chỗ hở ra giữa tường xây làm bình phong và cổng có một chiếc xe hơi màu đen, lúc này xe đã phủ kín một tầng tro bụi, làm cho người ta có cảm giác cát bụi dặm trường.
Người đứng ngoài cửa không đi vào trong, trưởng thôn thì thầm gì đó với dì Trương, dì Trương đóng cửa quay lại, thấy tôi đứng ở lối vào sân nhỏ liền nhắc nhở: “Cô ơi, trời lạnh sương dày lắm, cô mặc thêm áo khoác vào đi, cẩn thận cảm lạnh đấy.”
“...Không sao, bên ngoài là ai vậy?” Tôi lo lắng hỏi.
“Tôi cũng không biết...trưởng thôn nói là có người có lai lịch lớn muốn gặp cậu chủ … ai da, phì phì, tôi nói sai rồi, muốn gặp ông chủ.”
Ông chủ?
Tôi không biết vì sao đêm hôm qua anh tôi rõ là nhỏ mà cãi lớn, coi thường bề trên, vậy mà giờ lại trở thành “ông chủ” rồi!
Sự thay đổi chóng mặt này làm tôi phản ứng không kịp.
Nhưng khi nhìn thấy anh hai xuất hiện trước mặt thì tôi thật sự rất muốn đánh anh ấy.
Tóc rối như tổ quạ, miệng ngáp dài, dưới chân mặc bừa một cái quần ở nhà, dây lưng cũng không thắt, lỏng là lỏng lẻo buông thõng ở ngang hông.
Còn cái áo sơmi ngắn tay thì cài sai hàng cúc, có thể loáng thoáng nhìn thấy cả rốn.
Được thế này còn là vì đang ở nhà ông cố nên anh ấy mới phải mặc bừa đồ lên người như vậy.
Nếu như ở nhà chúng tôi thì có lẽ anh ấy còn để trần thân trên, chỉ mặc một cái quần cộc, tha đôi dép tông đi xuống rồi.
Anh ấy vừa xuất hiện trong phòng chính thì dì Trương đã ra mở cửa đón khách, tôi nhìn bộ dạng ngáp liền mấy cái của anh ấy mà thật sự không thể nhẫn nhịn nổi.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh ấy trở thành “Gia chủ” đó.
Hình tượng thế này thực sự có lỗi với khuôn mặt của anh ấy.
“Anh, mau đứng lên! Nhanh chút! Ngồi cũng không ra ngồi!” Tôi lôi anh ấy dậy, bắt anh ấy ngồi thẳng người lên.
Tôi vội vàng cài lại nút áo sơmi cho anh ấy, mấy tuổi rồi mà còn cài nhầm nút áo được không biết?
“Ôi…Không sao đâu Lan Lăng, chốn rừng hoang núi tận này ai quan tâm anh mặc cái gì...Không lộ cánh tay ra là được…”
“Ai nói vậy! Anh xem ông cố mặc áo truyền thông đi, hết sức quy củ, ra dáng như vậy, người là phải dựa vào ăn mặc anh có hiểu hay không!” Tôi xoay người giúp anh ấy thắt dây lưng quần.
Đám khách ngoài cửa vừa vào liền nhìn thấy động tác này của chúng tôi, trưởng thôn lặng đi một lúc rồi nói bằng khẩu âm tiếng phổ thông: “Ông chủ, cô Lâm đây có việc tới tìm anh và cô chủ.”
Cô Lâm?
Tôi và anh hai đều sửng sốt, tôi quên cả việc tay mình còn đang cài nốt nút áo cuối cùng vội vàng quay đầu nhìn lại.
Lâm Thừa Liễu đứng ở ngoài sảnh lớn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trong ánh mắt cô ấy mang theo vẻ thê lương, nhìn thấy vậy khiến trong lòng tôi hơi thắt lại, chắc chắn cô ấy có chuyện gì đó quan trọng lắm.
Lâm Thừa Liễu tuy đã hai mươi lăm tuổi nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng nghiêm ngặt và bảo vệ cẩn thận, tâm hồn rất đơn giản và bộc trực, ánh mắt nhìn thẳng của cô ấy có thể khiến người khác cảm nhận rõ ràng cảm xúc của cô ấy là gì.
Anh hai tôi sửng sốt mất nửa ngày, không hiểu ra sao hỏi: “Cô Lâm, cô như này là nhàn muốn mốc meo cả người hay sao? Sao lại chạy đến nhà tôi ở cái chốn rừng hoang núi tận này làm gì?”
“Tôi...tôi đến chơi với Lan Lăng?” Cô Lâm nhìn về phía tôi.
Ánh mắt kia rõ ràng là muốn xin giúp đỡ từ tôi? Sắc mặt anh hai tôi đã hơi khó chịu.
Anh hừ nhẹ một tiếng: “Quả là quyền thế ngập trời nhỉ, dân đen chúng tôi quay về nhà cũ mà hành tung cũng bị theo dõi như này, còn phải để trưởng thôn tự mình đón đưa đến tận cửa, mặt mũi lớn quá!”
Cô Lâm mím môi, bối rối đứng ở ngoài.
“À, mau vào ngồi đi đã, mọi người ngồi ở sảnh phụ uống trà nhé, chúng tôi ngồi nói chuyện trong đây.” Tôi bước nhanh tới giơ tay kéo cô Lâm đi vào.
Cô ấy không đến đây để chơi, ánh mắt hoảng sợ của cô ấy nói rõ là đã có chuyện kỳ quái xảy ra.
Anh hai tôi không thích cô ấy, nguyên nhân chính là do thế lực lớn phía sau cô ấy.
Một người đã quen tự do thoải mái rất ghét cảm giác bị quyền lực đè ép khắp nơi, không cách nào phản kháng.
Cô Lâm rất khách sáo khen hết một vòng căn nhà, sau đó mới hỏi tôi trong nhà có người lớn hay không để cô ấy đến chào hỏi.
Cô ấy như vậy là giống với mọi người khác, cho dù là người thường đến nhà bạn chơi thì cũng phải chào hỏi bố mẹ người lớn trong nhà chứ nhỉ?
Còn về phần anh tôi, anh ấy không muốn nhìn thấy cô ấy, cho nên chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, khiến cho bầu không khí rất ngượng ngập.
Tôi ra sau nhà mời ông cố ra ngoài một lúc mà cô ấy đã bị thái độ của anh tôi làm cho đỏ hồng con mắt.
Tôi lười chẳng muốn nói với anh hai nữa.
Ông cố ngồi xuống, anh hai tự giác đứng bên cạnh ông.
Dựa theo quy củ trước đây thì chỉ có người lớn và khách có thể ngồi, bởi vì tôi là phụ nữ có thai nên mới có đãi ngộ đặc biệt, an vị ngồi trên ghế bành nghe cô Lâm tự giới thiệu.
Mặc dù ở trên núi nhưng ông cố vẫn rất hiểu biết tình hình đất nước, ông liếc nhìn anh hai tôi đầy ẩn ý và nói với Lâm Thừa Liễu: “Hoan nghênh cháu đến chơi, thân mình Lan Lăng không tiện nên ông sẽ để cho Vân Thiên đi dạo với cháu nhé.”
Lời này vừa nói xong thì sắc mặt anh hai đã đen như đáy nồi.
Cô Lâm cũng là người biết quan sát sắc mặt, cười nói: “Không cần đâu ạ, bởi vì cháu có chuyện muốn tâm sự với Lan Lăng nên mới chạy đến đây quấy rầy như vậy, lát nữa nói chuyện xong cháu sẽ về ngay ạ.”
Nghe cô ấy nói như vậy tôi chỉ có thể dẫn cô ấy về phòng mình.
Cô ấy sai vệ sĩ trông chừng cửa sổ, kéo tôi ngồi xuống mép giường, thấp giọng nói: “Lan Lăng, gần đây mọi người có nghe gì về tin đồn của nhà họ Tư Đồ không?”
“Tin đồn gì?” Dạo gần đây quả thật tôi có hơi mù tin tức, chuyện xung quanh mình cũng không mấy quan tâm.
“Tôi nghe anh tôi nói, bố của Tư Đồ Nam đã được đề cử làm Hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo toàn quốc rồi…Hơn nữa, hơn nữa...” Giọng nói của cô ấy hơi dồn dập và xấu hổ.
Hơn nữa cái gì?
“Vậy giờ Tư Đồ Nam ở đâu, cô có biết không?” Tôi truy vấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT