“...Nhanh lên.”

Dường như ai đó đang nói chuyện với cô, nhưng giọng quá nhỏ khiến cô không thể nghe rõ.

“Anh lúc nào cũng nói nhanh lên! Nhưng xác chết sẽ thối rữa nếu cứ để thế này! Cho dù linh hồn của Vân Giang có được triệu hồi trở lại thì cũng sẽ không có cách nào nhập vào cái xác đã phân hủy, đúng không? Đến lúc đấy thì ra ngoài gặp người khác thế nào?”

Trời đất ơi...bà ấy lại giết chồng và làm thành “nơi trú ngụ” cho linh hồn con trai mình?

Đây có phải là quá nhiều cưng chiều tới mức lẩm cẩm không? Chẳng trách hắn Mộ Vân Giang uống sữa mẹ cho đến tận lúc sáu tuổi!

Với lại bà ta đang nói chuyện với ai?

Ông cố nghe thấy thì gương mặt trầm xuống, ông không nói gì mà quay lưng đi, để lại chúng tôi không hiểu chuyện gì.

Rốt cuộc phải làm sao đây? Đi xuống bắt người? Hay tôi nên rời khỏi ngôi nhà này trước, triệu tập các gia tộc bao vây nó, sau đó bắt rùa trong hủ?

Anh hai tôi muốn bắt người, nhưng anh ấy nhìn vào bụng tôi, lắc đầu.

Nếu bụng tôi không nhô ra như vậy, tôi cũng có thể ở bên cạnh hỗ trợ anh ấy.

Chữ “người” này nói một cách đơn giản chính là một phân làm hai, hai hợp làm một, ngụ ý chỉ giúp đỡ lẫn nhau.

Tôi và anh hai khi ở bên nhau đều không sợ nguy hiểm, dù sao cũng có người luôn ở bên hỗ trợ, dũng khí tăng lên rất nhiều.

Nhưng bây giờ tôi là một người gây trở ngại, nếu thật sự xảy ra chiến đấu thì tôi chạy không kịp.

Tôi sờ sờ vào bụng, thôi quên đi, tôi thà không trả thù còn hơn thực hiện những hành động nguy hiểm.

Tôi không thể mạo hiểm, đối với hai đứa nhỏ này, tôi đã gặp rắc rối với Giang Lãnh vài lần vì hai đứa trẻ này, nhưng cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, để cố gắng giữ lại hai đứa trẻ còn phải tự mình đưa thêm một linh hồn vào.

Tôi không thể để hai tổ tông nhỏ theo tôi trong các cuộc mạo hiểm.

Tôi giật mạnh tay áo anh hai, ra hiệu chúng tôi nhanh chóng rời đi.

Anh hai siết chặt cánh tay tôi và kéo tôi ra.

“Chuyện này chúng ta cần nhanh chóng giải quyết, ông cố có lẽ đã đi tìm ông ba rồi, dù gì là con cháu của ông ấy... Lan Lăng, em về trước đi? Anh ở đây canh giữ không cho người ở dưới hầm trốn thoát.” Anh hai tôi nói.

“Không, không… Em sẽ ở lại đây với anh, anh ở một mình em không an tâm.” Tôi lắc đầu từ chối.

“Chậc chậc.” Anh hai nhìn chằm chằm tôi và lắc đầu bất lực.

Anh ấy đột nhiên nói:

“Lan Lăng, em không thể cứ dính anh thế này, tuy rằng anh thích em dính anh, nhưng em cứ như thế này…”

Tôi thế này thì sao? Có phải anh ấy nghĩ tôi kéo chân anh không?

Lời nói của anh thay đổi: “Nhưng em vẫn luôn bám riết lấy anh hai mình, anh hai rất ngại khi muốn tìm người tình đấy.”

Đồ khốn nạn này!

“Em không quan tâm anh có đồng ý hay không! Nhưng khi đối mặt với nguy hiểm, em không thể bỏ mặc anh một mình. Cả hai chúng ta ở cùng nhau, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, còn một khi tách ra, chúng ta dễ bị mọi người tiêu diệt từng người một!”

“Ồ, được đấy, em cũng hiểu điều này rồi à.” Anh hai tôi nói với một nụ cười.

Chúng tôi đứng trên sườn núi, từ xa nhìn chằm chằm vào cửa nhà Mộ Vân Giang, giả vờ trò chuyện để đối phó với các thành viên đội bảo vệ đi tuần đêm trong thôn.

Ông cố vẫn chưa về, nhưng Giang Lãnh đã đến.

Tôi nhìn anh có chút ngạc nhiên… Tôi nghĩ hôm nay anh giận, lại còn bận nữa nên sẽ không xuất hiện.

Anh khẽ cau mày hỏi: “Em đứng đây để gió thổi lạnh à?”

“...Bởi vì pháp trận của người giấy ở đây nên em đã đi theo. Ông cố đã đi gọi người nào đó của của gia tộc, chúng em đợi ở đây để bảo vệ.”

“Em rể, không cần phải đề phòng!” Anh hai tôi sốt sắng nói với Giang Lãnh: “Xem ra ở đây đang diễn ra pháp thuật mượn xác hoàn hồn, có người đang muốn chiêu mộ linh hồn của Mộ Vân Giang. Vốn dĩ tôi muốn đi bắt người, nhưng mang theo Lan Lăng thì không tiện...đúng không? Chúng ta đi xuống xem thử xem?”

Tôi kéo tay áo Giang Lãnh, không muốn anh đi xuống, nếu can thiệp vào chuyện của trần gian, anh sẽ vô tình tạo thêm nghiệp chướng.

Giang Lãnh nói với tôi: “Cùng nhau đi đi, ta có thể yên tâm khi em ở dưới mắt ta...Triệu hồi Âm binh bảo vệ em cũng không ổn. Người ở đây đều là Âm Dương biết đi, sẽ đánh rắn động cỏ.”

“Được rồi.” Tôi gật đầu, đi cùng anh chắc không có chuyện gì.

Tôi bây giờ chỉ có thể dựa vào người khác, trong bụng như giữ một quả bóng, thật sự rất khó thoát ra.

Mỗi ngôi nhà tự xây ở đây đều có tầng hầm, vừa đi tới góc đường, chúng tôi đã nghe thấy một giọng nói cảnh giác bên trong: “Hình như có thứ gì đó đang đến gần!”

“Cái gì?” Mẹ của Mộ Vân Giang không có phản ứng.

“… Tôi nghĩ rằng có một luồng khí âm đang đến gần.” Giọng nói giống như một người phụ nữ trung niên.

Tôi lẳng lặng nhìn Giang Lãnh, Đế Quân cả ngày ở âm phủ, vội vàng chạy tới chỗ tôi, có âm khí cũng không có gì lạ.

Giang Lãnh vung tay lên, lấy vải đem vải che chắn cho tôi, người thường không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bên dưới vang lên giọng nói phấn khích của mẹ Mộ Vân Giang: “Đó không phải là linh hồn của Vân Giang sao? Tôi đi lên xem xem!”

Cửa tầng hầm có tiếng cọt kẹt mở ra, chúng tôi co ro ở góc cầu thang, Giang Lãnh đứng trước mặt tôi, hoàn toàn chặn tầm mắt của tôi, tôi chỉ có thể kéo quần áo của anh, nhìn qua vòng tay anh.

Mẹ Mộ Vân Giang bước lên từng bước, trong tay cầm một con dao róc xương, trong đôi mắt đỏ như máu hiện lên một tia kích động kỳ lạ.

Bà ta không thể nhìn thấy chúng tôi, nhưng chúng tôi có thể nhìn thấy bà ta.

Bộ dạng như đồ tể khiến tôi sợ hãi.

Trái tim con người quả là hung dữ hơn cả ác quỷ.

Bà ta lên lầu xem thi thể chồng mình rồi lo lắng chạy xuống nói: “Không, vẫn không có hồi âm, cô tiếp tục gọi hồn đi!”

Bà ta không đóng cửa tầng hầm khiến chúng tôi nghe rõ hơn.

Giọng người phụ nữ bên trong cất lên: “...Tôi e rằng việc gọi hồn thông thường sẽ không hiệu quả.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Không phải nói mượn xác có thể làm cho Vân Giang sống lại sao!”

“Linh hồn của hắn đã xuống âm phủ lâu như vậy, ước chừng trí nhớ đã tiêu hao gần hết, chỉ còn cách khơi dậy trí nhớ của hắn.”

“Bằng cách nào?”

“Hóa giải tâm hồn.” Người phụ nữ mỉm cười: “Không phải bà nói con trai bà đặc biệt thích tiểu yêu tinh Mộ Lan Lăng sao? Vậy thì để tôi làm phép bắt linh hồn cô ta đem chôn cùng con trai bà, có thể inh hồn của con trai bà sẽ quay trở lại khi cảm nhận được điều đó.”

Hóa giải tâm hồn được cho là bùa chú của phái Mao Sơn, được chia làm hai phần: chiêu hồn và hóa giải.

Thuật hòa hợp là một dạng pháp thuật nhân duyên, dùng để khôi phục và xóa tan những rạn nứt trong tình cảm, tác dụng cụ thể là gì...Tôi chưa thử bao giờ nên không dám vội kết luận.

Nhưng phương pháp hòa giải có phần ác độc.

Tình cảm không nên bị ép buộc.

Thuật hóa giải sử dụng hai người bằng giấy đỏ để viết tên và ngày tháng năm sinh, sau một số xử lý buộc bốn mươi chín nút chết bằng chỉ ngũ sắc, để hai người bằng giấy đối mặt với nhau, sau đó quấn và thiêu hủy bằng bùa ngải, niệm thần chú ba lần một ngày, chôn sâu dưới gốc cây sau bốn mưới chín ngày.

Sử dụng phương pháp gọi hồn, vị pháp sư này thực sự rất sáng tạo.

Anh tôi không khỏi liếc nhìn Giang Lãnh, nhếch môi nói: “Cậu có thể nhẫn nhịn sao?”

Giang Lãnh một tay bấm Dương Lôi Quyết, ngón tay mảnh khảnh hướng xuống dưới, chúng tôi nghe thấy bên trong vang lên nhiều âm thanh khác nhau của pháp khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play