Người ta nói rằng làm tiểu quỷ, bắt buộc cần phải tìm được một xác chết bất kì hoặc một xác chết của một đứa trẻ, chạm khắc bức tượng của một đứa trẻ bằng gỗ, sau đó sử dụng ngọn nến lửa đặc biệt để nướng cằm của tử thi, phần sáp tử thi chảy ra thì nhỏ từng giọt một thấm đẫm gỗ là đã có thể kiềm chế tiểu quỷ.

Và đương nhiên sự bất bình của những tiểu quỷ càng lớn thì sức chịu đựng của chúng càng lớn.

Những người đi bên cạnh đều muốn tranh giành cho mình danh vọng và tài sản. Trong quá khứ, Vân Kỳ cũng là một MC trên kênh livestream, Mộ Vân Giang đã giấu cô ấy để nuôi một tiểu quỷ. Thực tế, cô ấy đã nuôi dưỡng linh hồn thật của Mộ Vân Giang ở đó. Khi tiểu quỷ đó cần máu, Vân Kỳ chính là nạn nhân đầu tiên.

Máu giăng khắp phòng, khuôn mặt cô ta trầy xước, ở phần ngực và bụng đã bị một hung khí kỳ lạ đâm vào, điều này được chứng kiến nên nó khiến tôi nhớ rất sâu.

Ngày nay, vẫn còn có một số bạn trẻ cho rằng nếu nuôi được một tiểu quỷ thì thật tuyệt, hoặc nếu ai đó có hứng thú thì muốn nuôi một con cho vui nhưng đều phản tác dụng.

Trước khi về quê, chúng tôi đã có một cuộc họp gia đình, bố tôi, anh hai tôi và tôi ngồi trên ghế sô pha và thảo luận chi tiết về tình hình hiện tại.

Bệnh viện Đại Thành là một cứ điểm quan trọng, chúng tôi thậm chí không biết rõ đã có bao nhiêu bệnh nhân trong đó bị rút hồn hoặc bị luyện hồn.

Nhiều nhân viên đã bị sa thải sau khi vụ việc bê bối của họ bị phát hiện. Giờ đây hành vi này có thể xảy ra là cực kỳ thấp. Bệnh viện đã cấm các cuộc thăm, khám ngẫu nhiên và các cuộc hẹn chỉ diễn ra một ngày trong tuần.

Nhưng ai là người sẽ đến thăm khám đây? Người nhà của người bệnh tâm thần đã bị hành hạ đủ, họ muốn có một nơi an toàn để có thể trú ẩn.

Viện điều dưỡng đã làm một hành động tốt đó là đóng cửa và nó không ảnh hưởng nhiều đến bệnh viện Đại Thành; từ chỗ Từ Bảo Trân, tôi đã giới thiệu Trình Ôn Diệu để xem xét, mà Trình Ôn Diệu vẫn còn chưa trả lời.

Người hướng dẫn lưng gù có vết bỏng trên mặt. Liệu hắn có thể là vị “sư tổ” đã tình cờ trốn thoát khi Giang Lãnh phá hủy ngôi làng của người luyện thi không?

Chiếc lưỡi khổng lồ đằng sau lỗ đen có phải là một con quái vật mà hắn ta đang nuôi?

Con quái vật ăn thịt mọi thứ, ngay cả xác chết và linh hồn cũng không được buông tha, chính xác thì những thứ như vậy đang bị nhốt ở đâu?

“Thật ra, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ đi tìm chúng ta, nhưng là lần trước bị thương nặng, bây giờ hoạt động chậm như rùa bò, chúng ta hiện tại cũng muốn tăng cường thực lực.” Anh tôi cong môi nói: “Mong là khi hai đứa trẻ nhỏ được sinh ra sẽ không có chuyện gì.”

“Sắp đến ngày sinh rồi, con không được phép xem nhẹ điều này! Đến lúc đó nhất định phải đề phòng, rất có thể bọn họ sẽ làm gì đứa nhỏ!” Bố tôi nhíu đôi lông mày thật sâu.

Anh tôi đưa tay gõ gõ vào tờ giấy trắng đặt trên bàn ở đó có vẽ sơ đồ mối quan hệ: “Ba đạo sĩ quỷ đã lưu lạc khắp thế gian từ năm mươi đến sáu mươi năm. Nhà họ Tư Đồ nằm dưới sự kiểm soát của tà đạo, họ có quyền lực và có thể gây ảnh hưởng đến việc ra quyết định. Bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào sức mạnh của nhà họ Lâm để đưa ra phương án chống lại nó.”

Tôi cúi đầu không nói nên lời, thực sự họ Lâm đã giúp chúng tôi rất nhiều chuyện, họ dọn dẹp hậu sự, cung cấp thông tin, mở cửa sau. Nhà họ Lâm rất quan trọng.

Tôi và anh hai tôi thực sự không muốn anh em nhà họ Lâm hiểu lầm rằng chúng tôi đang có một kế hoạch đã được sắp xếp từ trước, tôi thực sự muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với họ và cùng nhau trở thành những người bạn thật sự.

Nhưng khi tôi đang muốn yêu cầu một điều gì đó tôi lại phải cúi đầu như một sự cầu xin giúp đỡ, đó thực sự là một sự mâu thuẫn.

“Được rồi, bố hiện tại cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.” Bố tôi vỗ vỗ lên mặt bàn nói: “Bây giờ bệnh viện Đại Thành tạm thời cũng không dám làm cái gì quá đáng, sau khi bị quét sạch bởi âm binh, họ cũng lo lắng về việc có nội gián nên đã điều chỉnh một tuyến xe buýt để chở những hồn ma đến cửa tử gần đó, bọn họ ma đã được chở đến cửa tử gần đó...Chuyện này cũng đã bị chúng ta phát hiện và phá hỏng rồi, thiết nghĩ bọn họ sẽ tạm thời dừng lại để ở ẩn, nên tranh thủ thời gian này về nhà gặp ông nội, nói cho ông nội biết tình hình hiện tại như thế nào.”

Bố lại thở dài một hơi: “Ông nội cũng nên giao cho...Vân Thiên đi, chuyện này hay là con cứ nghĩ biện pháp đi, dù gì bố cũng rất tin tưởng con mà.”

“Cái gì chứ, bố cũng là con trai trưởng, cháu trai trưởng, sao lại không có chút nghĩa khí đi cạnh tranh như vậy chứ! Chỉ nghĩ đến việc giao mọi chuyện cho con!” Anh tôi ho khan, nói một câu.

Bố cười nhẹ rồi nói: “Bố cũng đã từng nghĩ đến việc làm gia gia chủhọ Mộ.”

“Hả? Tại sao bây giờ lại giao cho anh hai?” Tôi thắc mắc hỏi một câu.

Bố nhấp một ngụm trà, bặm bặm môi nở một nụ cười có chút mệt mỏi lại có chút ngọt ngào.

“Khi đó vì để xứng đáng với mẹ của các con, bố cũng đã từng nghĩ đến việc làm gia gia chủhọ Mộ. Bố nghĩ cho dù không thể khoe khoang cho nhiều người biết thì bố cũng vẫn có thể bỏ tiền ra cưới mẹ các con, cũng làm cho mẹ các con được nở mày nở mặt và luôn nhận được sự tôn trọng từ mọi người. Quan trọng hơn là vẫn có người thân có thể giúp đỡ cô ấy khi lỡ đá thúng đụng nia, bà con lối xóm không giúp được gì...”

Khi bố tôi kể chuyện tôi còn nghe được trong giọng nói của ông còn có một số thăng trầm khó có thể nói hết được.

“Nhưng mà mẹ các con, bà ấy đã bỏ đi, cho nên mọi thứ với bố đều trở nên vô nghĩa, bà ấy bỏ đi nhưng lại để lại cho bố hai đứa con hai đứa tiểu quỷ này, làm cho bố không thể để mẹ con bỏ đi được, chậc...”

Nhìn bố tôi cười trông thật chua chát, ông đưa tay xin anh tôi một điếu thuốc, anh tôi vỗ tay: “Bố cũng phải bỏ thuốc đi thôi.”

“Bố chỉ ngậm thôi, có Lan Lăng ở đây, bố không hút thuốc.”

“Vậy cắn kẹo mút đi.” Anh hai tôi lấy ra một cây kẹo mút và đưa cho bố, làm ông tức giận đến mức ông phải mắng anh tôi.

Trong lòng tôi mọi suy nghĩ như nhảy dựng lên, chuyện của mẹ tôi chính là nỗi đau mà bố tôi không muốn chạm tới, nhưng tự nhiên bây giờ ông lại chủ động nhắc đến vài lời về bà…

Tôi có phải là có thể, có thể hỏi một hoặc hai câu hỏi không?

Tôi ngập ngừng hỏi: “Bố, mẹ con...mẹ mất từ bao giờ vậy bố? Con không nhớ rõ, nhưng bố từ trước đến giờ cũng không bao giờ cho chúng con biết ngày giỗ của mẹ.”

Bố tôi sửng sốt một chút: “Cái gì mà ngày giỗ, bà ấy mỗi ngày sống ở trong lòng của bố, con muốn ngày nào là ngày giỗ? Sáng tối hai lạy, sáng tối ba nén nhang, bố mỗi ngày đều cúng tổ tiên.”

Anh hai tôi nói: “Con có một chút ấn tượng, hình như là năm con bảy tuổi? Hay là tám tuổi nhỉ? Lúc đó Lan Lăng mới được hai hay ba tuổi thôi đúng không?”

Trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nói như thế, tôi không phải là đứa trẻ trong quan tài được sinh ra ngay sau khi mẹ tôi mất?

Ít nhất thì không phải kiểu mà anh hai tôi đã thấy ngày hôm đó!

Không phải tôi không chấp nhận cách nói “đứa trẻ trong quan tài”, nhưng trước đây khi tôi nghe Thẩm Thanh Hà nói rằng tôi là đứa trẻ trong quan tài thuần âm bốn trụ, tôi cũng cảm thấy không khó để chấp nhận điều này cho lắm.

Những đứa trẻ như vậy đều đã tồn tại được qua nhiều thời đại, hơn nữa chúng hoàn toàn có thể được giải thích một cách khoa học, điều này không có gì đáng sợ cả.

Nhưng ngày hôm đó, anh hai tôi kiên quyết không cho tôi xem, còn Giang Lãnh thì nói rằng tôi đã suy nghĩ quá nhiều, không thể chối cãi được điều đó lại khiến tôi buộc phải quan tâm.

Bên trong chiếc quan tài nhỏ chắc chắn là một cảnh tượng rất kỳ lạ và đáng sợ, nó sẽ khiến không ít người bị bức đến phát điên.

Tôi sợ...bản thân tôi làm cho bọn họ cảm thấy khó chấp nhận.

“Đúng rồi, bố, tại sao bố lại đặt tên con là Lan Lăng? Mọi người không biết đều nghĩ con còn có một người chị tên là Đại Lăng nữa kìa.” Tôi cười và hỏi, muốn làm quên đi chủ đề có phần buồn bã này.

Bố tôi sững người trong giây lát.

Bố tôi gãi gãi đầu nói: “Bởi vì mẹ của con tên là Thẩm Quân Lăng, bố thường gọi mẹ của con là Quân Lăng...Bố nghĩ rằng người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này tên là Quân Lăng, và bố không thể nào có thể nghĩ ra một cái tên khác đẹp hơn cả.”

Chỉ một câu nói như vậy thôi mà tôi nghe xong đã muốn khóc.

Tôi cũng không hiểu tại vì sao nước mắt của mình bỗng nhiên lại trào ra.

Hóa ra cái tên Lan Lăng lại có thể mang theo cả tình yêu và sự điên cuồng, sự miễn cưỡng và khao khát của cuộc đời một người của bố.

Chẳng phải người trong giới chúng tôi rồi sẽ phải đánh đổi gì đó sao?

Tại sao đàn ông nhà chúng tôi dù biết sẽ góa bụa, sẽ cô đơn nhưng một khi đã lựa chọn yêu rồi vẫn rất vững vàng?

Anh tôi bất mãn nói: “Ông già chết tiệt nói linh tinh cái gì, lại làm cho Lan Lăng khóc rồi!”

“Không phải là bởi vì Lan Lăng vừa yêu cầu bố giải thích….nhóc con kia con gọi ai là ông già chết tiệt hả? Tên của con còn là do mẹ của con đặt cho đấy, dễ nghe không?”

Anh tôi cong môi nói: “Đơn giản chỉ là đặt một cái tên thôi mà, có gì mà dễ nghe hay không dễ nghe chứ?”

Bố tôi liền đá anh tôi một cái nói: “Lời nào của con cũng có ý tứ nhỉ, đồ phản nghịch...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play