Khi nghe tin thang máy hết chỗ, cô Lâm vừa lo vừa mừng.

“Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tốt hơn là tôi đi cầu thang bộ, muốn lên cô một mình lên đi.” Tôi một mình đi lên cầu thang. Cô Lâm chật vật một lúc rồi cũng đi theo tôi.

“Này, những thứ này không có hại gì sao?”

“Một số chỉ như chấp niệm, không muốn rời khỏi nơi mình đã chết, số còn lại thì sớm đã ra ngoài hại người rồi...” Tôi lấy trong túi ra tiền Ngũ Đế, đột nhiên nhìn thấy bay bay.

Cô Lâm có chút kích động: “Tôi đã hỏi Từ Bảo Trân ở phòng bệnh nào rồi? Chúng ta nên đến gặp chủ nhiệm Mã trước, hay đi gặp Từ Bảo Trân trước?”

“... Chúng ta đi thăm chủ nhiệm Mã trước, đến lúc đó cô giả làm bệnh nhân tâm thần.”

“Cái gì?” Cô Lâm tức giận nói: “Tại sao bắt tôi giả vờ?”

“...Tôi còn ôm cái bụng này, cô còn bắt tôi giả vờ sao?”

“Bà bầu thật sướng nhỉ?”

“Tôi đang mang một lúc ba cái mạng, cô chỉ có duy nhất một cái. Cô nói xem ai sướng hơn? Hơn nữa kỹ năng diễn xuất của tôi rất kém, cô nên tùy cơ ứng biến đi.”

Cô Lâm tức giận vẫn nhận nhiệm vụ, cau mày thầm nghĩ cách để đóng giả một bệnh nhân tâm thần.

“Thực ra, cô ta chỉ cần diễn lại cảnh cô ta gặp ma thôi cũng đủ giống người đầu óc có vấn đề rồi.”

“Hay lắm…Mộ Lan Lăng, cô đang nói móc tôi sao?” sắc mặt cô Lâm tối sầm lại.

Kể ra à nói cô ta không phải thiên kim tiểu thư làm cho người ta chán ghét, chỉ là đầu óc cô suy nghĩ không giống người khác, chứ thật sự không có ý xấu.

Thật ra cô ta không phải loại con gái phiền phức, nhưng mạch não có chút kỳ quái, nhìn tổng thể vẫn là người thẳng thắn không tồi.

Tầng bốn là trung tâm chẩn đoán điều trị còn là văn phòng, hiện tại trời lạnh nên tạm thời không bóng người.

Hầu hết các văn phòng bác sĩ đều để cửa mở, cũng không ai đi ngang qua khu văn phòng, đến một y tá cũng không có.

Cô Lâm cong môi nói: “Công việc của các bác sĩ ở đây thật thoải mái, chắc là lại lượn đâu đó chém gió đánh bài rồi cũng nên?”

Cuối cùng là phòng giám đốc, bất kể kiến trúc như nào, phòng cuối cùng cũng là không tốt.

Cửa phòng làm việc lúc này đã đóng, cửa sổ một bên vãn mở, vệ sĩ tiến lên gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng trả lời, cô Lâm nhìn vào từ khe cửa sổ. Bên trong có ghế tựa để chẩn đoán điều trị.

Cô ta xoa xoa cánh tay của mình nói: “Chả hiểu kiểu gì khi nhìn vào cái ghế kia tôi thấy nổi hết cả da gà...”

Tôi nhìn cô ta xoay người ngồi ở trên ghế đợi, liền lén dùng pháp thuật để Tiền Ngũ Đế gõ lên bệ cửa sổ.

Trong khe hở nhỏ giữa những tấm rèm, tôi thoáng thấy ngay cảnh tượng bí mật.

Bệnh viện này ước chừng từ trưởng khoa đến chủ nhiệm đều kỳ quái, tôi nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng trắng đứng trước giường điều trị.

Trên giường điều trị là một người toàn thân bị trói trong bộ quần áo quấn chặt, chỉ có lỗ mũi lộ ra.

dường như bị quấn chặt từ đầu đến chân bởi băng dính, khiến người này chỉ có thể thở, thậm chí không thể cử động ngón tay.

Người mặccChiếc áo choàng trắng đứng trước mặt bệnh nhân.

Nhưng bệnh nhân không thể làm bất cứ điều gì ngoại việc hô hấp, thậm chí không thể vặn vẹo, không thể nhìn, không thể la hét, không thể cử động, chỉ có thể bất động như một cái xác.

Một lúc sau, người mặc áo trắng đi đến bồn rửa mặt dùng ống tiêm bơm rất nhiều nước.

Khi bản thân đang tự hỏi anh ta muốn làm gì, tôi liếc nhìn khuôn mặt mặc áo khoác trắng từ tấm gương trên bồn rửa mặt.

Hai mắt quay về hai hướng khác nhau, để lộ tròng trắng mắt to, cặp kính trên mặt rủ xuống mang tai, cợt nhả, khóe miệng chảy dãi...

Tôi chợt nhớ đến những điều Trình Ôn Thiệu nói, rằng những góa phụ không làm ăn với người mà còn làm ăn với cả quỷ.

Nếu như không minh hôn sao có thể giao hợp? Anh cười còn nói tôi ngốc, chỉ cần tìm một người vừa say vừa yếu vía để các âm hồn cảm nhận thấy, sau đó làm theo lệnh của pháp sư là được.

Tôi cứ tưởng tên áo trắng này bị quỷ nhập hồn, nhưng thật ra văn phòng này bị một kết giới nhỏ che khuất tầm mắt, không có Ngũ Đế thì không thể nhìn thấy những cảnh này.

Động tác của tên áo trắng vô cùng thành thạo, anh ta dùng một ống tiêm lớn hút nước rồi rửa sạch.

Người này... không phải, con quỷ này, vồn là người có kinh nghiện, nếu không sao có thể biết cách rửa sạch nó?

“Này!” Lâm Thừa Liễu vỗ vỗ, bất mãn hỏi: “Cô đang nhìn cái gì mà mặt đỏ tận mang tai thế? Cái ghế đấy có gì hay để mà nhìn à?

Mặt đỏ? Không phải chứ...tôi chạm vào má mình.

Lâm Thừa Liễu nheo mắt nói: “Liệu không phải cái ghế kia lại gợi lên những ký ức lãng mạn gì của cô đấy chứ?”

Tôi nhìn cô ta một cách trống rỗng rồi ra hiệu im lặng.

Cô ta thì thào: “Chồng cô trông dữ tợn nhưng lại đối xử với cô rất tốt...sao tôi có thể gặp được người đàn ông như vậy, Từng người từng người đều tránh mặt tôi, tôi có độc ư?”

Không có, nhưng cô ta có một người cha tuyệt vời và một ông anh lại càng tuyệt vời. Người đàn ông muốn có ý điịnh với cô ta, tốt hơn hết nên xem xét bản thân có thể sống để đi lại ở trong nước không.

“Này, các người làm gì ở đây!” Một giọng đàn ông đột nhiên gào lên.

Khi tôi quay đầu nhìn lại, đó là một bác sĩ mặc áo khoác trắng.

“Chúng tôi đã gọi, nhưng chủ nhiệm Mã dường như đi vắng nên đành phải đợi ở đây, tại sao vậy? Các bác sĩ cũng không biết đi đâu, giờ lại muốn nổi cáu với chúng tôi ư?” Cô Lâm bất mãn nói.

“…Các người đến đây để chữa bệnh hả?” Bác sĩ nghi ngờ nhìn bốn tên vệ sĩ phái sau.

“Vớ vẩn, nếu không chẳng nhẽ đến đây chơi à? Ai lại chạy đến bệnh viện tâm thần chơi!” Lâm Thừa Liễu tự tin nói.

Sắc mặt nam bác sĩ thay đổi nói: “Chủ nhiệm Mã có thể mệt quá ngủ thiếp đi. Chờ một chút, tôi sẽ gọi anh ấy.”

Một lúc sau, chủ nhiệm Mã đưa đôi mắt vàng nhợt nhạt ra mở cửa với vẻ phờ phạc: “Xin lỗi, ai đợi tôi?”

Lúc này có thể thấy, giữa lông mày của anh ta có một vệt màu xanh đen, hẳn là bị nhập hồn rồi.

“Cô nghĩ bản thân cô bị bệnh à?” Anh ta kinh ngạc nhìn cô Lâm.

Khóe miệng Lâm Thừa Liễu giật giật gật đầu: “Đúng vậy, buổi tối tôi luôn cảm thấy bản thân tinh thần bất định, cả đêm không ngủ được.”

“Ừm...thế cô nghĩ đến chuyện gì?”

“Tôi cảm thấy bên cạnh mình có quỷ! Nhưng không ai tin, mọi người đều nói tôi điên, nhưng tôi thật sự cảm thấy có quỷ xung quanh đây.” Vẻ mặt cô ta hoảng sợ, kỹ năng diễn xuất hoàn hảo.

Một tia ảm đạm lóe lên trong mắt chủ nhiệm Mã, anh ta mỉm cười: “Cô như thế này không phải là bị bệnh. Chỉ là cô có chút dị thường về nhận thức. Nếu có thể thì ở chỗ chúng tôi nghỉ dưỡng vài hôm, thế nào?”

“Điều kiện ở đây có tốt không? Nếu tệ quá có thể tôi không thể sống được!” Cô Lâm nói.

“...Khá lắm, rất nhiều quan chức cấp cao đang dưỡng bệnh ở đây.”

“Anh có đưa chúng tôi đi xem xung quanh không?” Cô Lâm hỏi ngay.

Khuôn mặt của chủ nhiệm Mã đanh lại, anh ta gật đầu: “Được...nhưng các cô không được vào phòng bệnh nhân, bởi vì đó là không gian riêng tư và được giữ bí mật, đặc biệt là một số nhân vật quan trọng...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play