Tôi nhìn thấy biểu hiện của Lâm Thừa Dũng, và sau đó lại nghĩ đến thân phận hiện tại của anh ta, dùng quyền hạn của mình để yêu cầu đối phương không lên tiếng.
“… Rất nhiều người quan tâm chủ đề này đều là công ty thương mại điện tử, lôi kéo người khác liên hệ với họ, sau đó bán sản phẩm.” Lãnh đạo bên cạnh đổ mồ hôi, vội vàng giải thích với Lâm Thừa Dũng.
“Hy vọng là như vậy.” Anh ta lạnh lùng đáp, quay lại nhìn tôi, và hỏi: “Còn vấn đề gì không?”
Tôi không ngốc, vội vàng lắc đầu nói: “Không có chuyện gì.”
Thực ra vẫn còn vài phút đặt câu hỏi của học sinh, nhưng nhìn bầu không khí này nếu tiếp tục nói nữa sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Lâm Thừa Dũng đứng dậy nói: “Đi, tôi đưa cô về.”
Làm sao tôi dám bảo anh ta đưa về chứ, nên tôi lắc đầu nói rằng tôi đi cùng với một người bạn, tôi về một mình là được rồi.
Anh ta hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi: “... Ngay cả ngồi trên xe tôi mà cũng phải dè dặt như thế à? Cô sợ cái gì?”
Tôi sợ chồng ghen...anh ấy không nói là ghen nhưng sẽ kinh khủng lắm.
Tôi không dám trả lời điều đó, xung quanh có những người với đôi tai nhọn đang nghe trộm chúng tôi, vì vậy tôi phải mỉm cười và nói: “Không, tôi có hẹn với bạn đi mua sắm.”
Lâm Thừa Dũng khẽ nhúc nhích lông mày, nói với một vệ sĩ: “Anh dẫn người đi cùng cô ấy đi.”
Thật may mắn! Đó là anh vệ sĩ với ánh mắt lãnh đạm và sắc bén, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ mà Tống Thanh Vy giao cho, đến lúc đó thì để cô ấy tự mình đến đi!
Không biết từ lúc nào tôi lại biến thành bóng đèn, Tống Thanh Vy liên tục hỏi mọi người về thông tin liên lạc của anh ta. Người vệ sĩ đầu tiên phớt lờ nó, sau đó đưa cho tôi tài khoản Zalo của anh ta, nhưng nhấn mạnh rằng chỉ trong thời gian giải lao, anh ta mới có thể dùng điện thoại.
Tống Thanh Vy hạnh phúc đến mức cô ấy đã mua vài gói tã sơ sinh để làm quà cảm ơn tôi.
Tôi…
Về đến nhà, anh trai tôi nhìn thấy liền cười như điên, anh ấy ngồi xổm bên ghế sô pha cười phá lên.
“Lan Lăng...anh nghĩ em nên mua tã lót trước, loại lớn, loại dùng một lần, như vậy sẽ đỡ phiền phức! Em không cần giặt ga thường xuyên, chứ cần gì phải mua bỉm trước đúng không? Nó quá nhỏ để cho con em dùng hahahaha...”
Tôi đỏ bừng mặt, lúng túng đứng bên ghế sô pha, giờ còn có bố ở nhà, anh trai không biết tém tém lại chút!
Tôi thấy xấu hổ khi nói những điều này trước mặt người lớn.
Bố cố hết sức kiềm chế biểu cảm, ngồi sau quầy nói: “Lan Lăng à, con không cần lo những chuyện này. Bố sẽ giúp con chuẩn bị. Dù sao thì lúc nuôi nấng hai đứa, đặc biệt là con lúc vừa mới sinh, chính tay mẹ và bố chăm con. Con đặc biệt khóc nhiều về ban đêm làm bố mẹ suy nhược thần kinh luôn.”
Anh tôi cầm lấy đồ trong tay tôi và nói: “Anh đã bàn với bố sẽ đón bà cụ Ô về ở cùng. Căn phòng chứa đồ nhỏ ở sân sau đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, còn có thể sử dụng gara ô tô cho bà ấy mở tiệm thuốc bắc. Xe cộ đỗ ở bên đường là được.”
Bà cụ Ô đến sống trong nhà chúng tôi một cách rất miễn cưỡng, bà ấy nói rằng ngôi nhà cũ của bà cụ là ước hẹn tình yêu, và bà cụ muốn sống ở đó cho đến khi chết.
“Cô gái, đến đây ta khám cho cháu...” Bà cụ kéo tôi vào căn phòng nhỏ trong sân.
Căn nhà này vốn có một số đồ đạc cũ, nhưng anh tôi đã bán hết, đổi một bộ bàn ghế mây cho bà cụ, bà cụ ngoài miệng than phiền về anh tôi nhưng trong lòng lại thấy vui.
Anh tôi cho rằng bà cụ này có tâm hồn thiếu nữ, thuộc loại “nghĩ một đường nói một nẻo”, miệng nói không thích nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.
Bà cụ nhếch mép cười nói: “Không có gì bất thường. Hai đứa nhỏ của cháu cũng rất ngoan. Nhiều bà mẹ bị chèn như vậy nhưng bọn chúng cũng có thể tự lớn.”
“… Bà ơi.”
Bà cẩn thận lời nói chút được không ạ?
Khi tôi bước ra từ căn phòng nhỏ, anh tôi cười: “Này, nghe nói bà ấy trước đây từng đỡ đẻ nhiều nên nhìn cũng quen rồi. Chà, cái quái gì thế này?”
Anh ấy đang cầm điện thoại di động trong tay và không biết là nhóm nào đã đăng ảnh lên.
Một cậu bé đã tự tử bằng cách nhảy khỏi tòa nhà vì bị bố mẹ ném điện thoại di động.
Đây là một hành động không biết trân trọng cuộc sống mà...
Anh tôi cau mày nhìn, rõ ràng là có thứ gì đó trong bức ảnh.
Bố mẹ cậu bé khóc lóc thảm thương, nhưng trong đám đông có một người đang khoanh tay cười.
Sai rồi, đó là một con quỷ.
Chỉ có những linh hồn ma quỷ mới có thể cười cái kiểu miệng rộng đến mang tai như thế.
“Nhìn thấy những thứ này thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng...” Anh tôi lập tức xóa bức ảnh.
Chúng ta không phải là vị cứu tinh của thế giới, một đứa trẻ bị mê muội bởi điện thoại di động cũng là do vấn đề về giáo dục của cha mẹ. Quan hệ nhân quả này không thể bị can thiệp bởi người khác.
Sau đó, điện thoại Lâm Thừa Dũng gọi đến làm tôi giật mình, anh ấy thông báo đã tìm thấy người nói rằng có ảnh của cô ta, đó là cô Từ, Từ Bảo Trân. Cô ta vẫn đang trong quá trình hồi phục vết thương, nhưng cô ta dường như bị ám ảnh bởi một trò chơi”.
“Trong điện thoại không nói rõ được. Tôi sẽ cử người đến đón cô và anh trai cô đến nhà tôi.” Giọng điệu của Lâm Thừa Dũng rất nghiêm túc. Anh ta dừng lại và nói thêm: “Con bé Thừa Liễu này thực ra cũng biết trò này! Nó nói tôi đã tìm thấy trò chơi trong một nhóm trên mạng, và sau khi tham gia nhóm thì phát hiện trong đó đã có rất nhiều người rồi. Thôi vậy, lát mọi người đến nói tiếp, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Kỳ lạ...điều gì khiến Lâm Thừa Dũng nghiêm túc như vậy?
Anh tôi có chút tò mò: “Không phải là một tổ chức kỳ bí sao? Cậu Lâm có vẻ rất tức giận.”
Khi tôi vừa đi lên lầu, một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau đụng vào khiến tôi giật mình.
Giang Lãnh liếc mắt: “Em đến nhà họ Lâm làm gì?”
“...Lâm Thừa Dũng hình như dính vào chuyện nguy hiểm, anh ta nhờ chúng em đi xem.”