([1] thoán thiên hầu: một loại pháo có hình tên lửa, sau khi đốt thấu sẽ bay vọt lên trời.)
Hắn hoàn toàn không chịu đựng được việc những người như Cao Như Phong thèm muốn em gái hắn. Mẹ nó, bọn nó không nhìn lại xem mình là cái loại mặt hàng gì!
Đoàn người bước ra khỏi cổng Bách Nhạc Môn, anh hai Tề thở phào nhẹ nhõm, nói: “Em gái nhỏ của anh quả nhiên không nên tới nơi này!”
Tề Gia Mẫn nghĩ đến Khang Kỳ bèn nói nhỏ vài câu bên tai anh hai Tề khiến hắn sửng sốt.
Tề Gia Mẫn nói: “Anh đi xem xem, bọn em ở đây.”
Anh hai Tề không yên tâm về em gái cho lắm nhưng Tề Gia Mẫn đã khéo léo nói: “Anh đưa chìa khóa, bọn em sẽ lên xe đợi.”
Nghe cách này, anh hai Tề liền gật đầu.
Mặc dù nói mấy ông anh nhà họ Tề ngốc nghếch sủng em gái nhưng họ vẫn hiểu rõ sức chiến đấu của cô.
Hắn vội vã trở lại Bách Nhạc Môn, suýt chút nữa bước hụt khỏi bậc thềm mà sáu người thân không nhận ra.
Tề Gia Mẫn quay lại nhìn đám mấy cô gái kia, nói: “Mọi người lên xe đi. Chờ lát nữa anh em ra đưa mọi người về.”
“Không! Tôi đi xe kéo!” Vẻ mặt của Lục Minh Tuyết hiện lên sự kinh tởm.
Có vẻ như vì người phục vụ vừa nói “cho lệnh muội mặt mũi” nên Lục Minh Tuyết đã nhìn cô thành một đứa con gái hư hỏng.
Tề Gia Mẫn thực sự muốn bổ não cô ta ra xem bên trong chứa cái quỷ gì!
Đều là nữ chính, Lục Minh Tuyết lại không bằng một phần mười Tiếu Hân!
Có lẽ vẫn là từ thời điểm việc đánh tráo này xảy ra thì thân phận hai người đã được định sẵn là đối lập. Mặc dù từ nhỏ đã sớm sửa chữa mọi chuyện đúng trở lại nhưng trên đời vẫn luôn có những người vốn là thiên địch của nhau.
Trước thực tế là nhà họ Tề luôn nói rằng Tề Gia Mẫn đáng yêu như một con mèo con, Tề Gia Mẫn cũng không ngần ngại chọc Lục Minh Tuyết là một con chuột nhỏ!
“Chờ một chút!”
Thấy Lục Minh Tuyết đã xoay người vị trí xe kéo, Tề Gia Mẫn hơi nâng cằm nói: “Tôi biết cô không muốn cùng tôi tiếp xúc, tôi cũng như vậy, dù sao trời sinh vốn đã không hợp mắt nhau. Nếu ở đây chỉ có mấy người chúng ta, tôi đương nhiên mặc kệ cô có lên hay không. Nhưng có anh hai tôi ở đây, lại là người gánh trách nhiệm, tôi không thể để cô đi một mình, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Tôi không có gánh nặng trong lòng nhưng tôi sợ hội trưởng và Tiếu Hân sẽ áy náy. Vì vậy tôi xin cô cũng nên tạm thời đừng ương ngạnh mà chấp nhận lời đề nghị này về nhà an toàn. Từ nay về sau, nếu có gặp nhau thì coi như không quen biết. Tôi cũng không phải người có lòng tốt như vậy!”
“Ah!” Lục Minh Tuyết quay đầu lại, tư thái không nói nên lời.
Tề Gia Mẫn nhướng mày cười thầm. Không ngờ đến hay gì? Chẳng lẽ phải tốn nước bọt để nịnh nọt làm cô ta hài lòng, mãn ý sao?
Du Khanh nhìn thấy tình cảnh này, cũng nói: “Lục Minh Tuyết cô nhất định phải đi cùng chúng tôi. Bằng không trên đường có bất trắc gì Huệ Mỹ Thư cũng khó mà giải thích rõ ràng.”
Có lẽ là do lời của Du Khanh, Lục Minh Tuyết dù không tình nguyện cuối cùng cũng cao ngạo gật đầu: “Vậy thì được.”
Tề Gia Mẫn: “...”
Thực sự muốn rút lại lời vừa rồi!
Mọi người đang chuẩn bị bước lên xe thì nghe thấy tiếng hét thất thanh như tiếng lợn bị giết từ con hẻm bên cạnh.
“Mọi người lên xe đừng đi đâu, để tôi qua xem một chút!”
Tề Gia Mẫn cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc. Mà cô lúc nào cũng chân nhanh hơn não, lập tức đi đến cuối con hẻm. Trong con hẻm có một gã đàn ông gầy gò đang nằm trước vài người đàn ông mặc áo khoác ngắn màu đen.
Quả nhiên, quen thuộc.
Hóa ra là tiếng hét rất quen thuộc.
Đây là gã “Khỉ gầy” đã cố ý quấy rối cô đang bị người ta đuổi giết!
Lúc này, “Khỉ gầy” loạng choạng muốn đứng dậy đang gào lên: “Tao thuộc công ti Đông Nguyên. Lương Nghị của Đông Nguyên chính là chú hai tao. Bọn mày không thể giết tao, nếu không chú ấy sẽ không buông tha cho bọn mày!”
“Lương Nghị? À!”
Một tiếng giễu cợt vang lên, người mặc áo khoác ngắn màu đen trực tiếp nhặt bình rượu trên mặt đất lên, lập tức đập vào đầu hắn. Chớp mắt như hoa nở trong chốc lát, bình rượu rơi vỡ tan tành, sau đó, trực tiếp đâm phần còn lại nhơm nhở như răng nanh vào vai hắn... A!!!
Tề Gia Mẫn theo phản xạ có điều kiện che vai mình, nhìn từ xa đã thấy đau.
Tề Gia Mẫn lùi lại một bước định xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc đó người đàn ông kia lại tình cờ nhìn nghiêng lại chỗ cô, bốn mắt nhìn nhau, Tề Gia Mẫn nhận ra hắn là Cao Như Phong!
Mặc dù trong hẻm đã tối, nhưng dường như Tề Gia Mẫn vẫn nhìn thấy sát khí lạnh lùng trên gương mặt anh tuấn kia.
Cao Như Phong nhếch khóe miệng.
Tề Gia Mẫn theo thói quen nhìn vào mắt người ta nhưng trời tối mờ mịt, đã khó lại càng khó hơn. Đúng lúc này Cao Như Phong đột nhiên duỗi tay giơ về phía Tề Gia Mẫn làm động tác nổ súng. Dù Cao Như Phong không có vũ khí gì trong tay nhưng Tề Gia Mẫn vẫn bị làm cho hoảng sợ.
Đêm xuân có chút se se lạnh, một cơn gió thổi qua, mái tóc Tề Gia Mẫn khẽ lay động khiến lòng cô lạnh lẽo.
Cô nhìn sâu vào Cao Như Phong một cái rồi nhanh chóng biến mất khỏi con hẻm.
Cô gái nhỏ đến bất chợt và vội vã đi.
Nhìn thấy Tề Gia Mẫn nhanh chóng chạy đi, Cao Như Phong cười nhạo: “Làm bộ làm tịch.”
Những người đi theo hắn thấp giọng hỏi: “Sư huynh, có chuyện gì thế?”
Cao Như Phong có vẻ tâm tình tốt, hắn lắc đầu: “Không có gì, không cần quan tâm.”
Nói rồi ánh mắt hắn lại rơi vào gã “Khỉ gầy” trước mặt, cười lạnh: “Mày biết không? Tao còn lo không tìm được tay chân của Lương Nghị để làm phiền hắn đấy!”
Cao Như Phong bước tới, cúi xuống vỗ mạnh vào mặt “Khỉ gầy” khiến hắn cảm thấy cả não mình đều ong ong: “Vừa đúng lúc, mày lại dâng tới miệng.”
Cao Như Phong đáp trả bằng một cú đấm, sau đó bóp lấy cổ hắn ép vào tường, động tác nhanh mạnh như một cơn gió lốc. Hắn lạnh lùng nói: “Tao không quản mày có khoác lác hay không. Khó lắm mới có một cơ hội, nếu ai dám phá hỏng cơ hội của tao, tao sẽ khiến kẻ đó... sống không bằng chết!”
“Khỉ gầy” bị bóp cổ trợn mắt trắng. Hắn chưa bao giờ nghĩ hắn vừa mới tiến sâu vào lĩnh vực này thì đã bị lọt hố lớn.
Trước kia hắn làm rất nhiều chuyện như thế, nhưng có lần nào là không thuận lợi đâu?! Ai ngờ lần này lại đen đủi như vậy.
Hắn cảm thấy ngày càng khó thở, nặng nề như thể linh hồn sẽ về chốn cửu thiên ngay trong giây phút tiếp theo: “Tờ, tôi, tôi...”
Cao Như Phong cười “nhu hòa”: “Nghe lời không?”
“Khỉ gầy” giãy giụa, ô ô không thành tiếng.
Cao Như Phong chặt tay hơn chút nữa khiến hắn trợn mắt, chân khua loạn, điên cuồng gật đầu. Hắn vẫn là không muốn chết!
Cao Như Phong cuối cùng cũng hài lòng, cười buông hắn ra. Gã “Khỉ gầy” giống như một con búp bê vải bị xé rách, che cổ họng, quỳ trên mặt đất ho khan điên cuồng, tư thế gần như muốn ho ra hết nội tạng.
Nhìn người lúc này, có chút đáng thương. Chỉ là từ thương hại luôn nên dùng cho những người thực sự xứng đáng. Có thể nói Kim Thúy Lung là người đáng thương, nhưng không thể nói ra điều đó với kẻ xấu xa đáng khinh trước mặt.
Tề Gia Mẫn núp ở bên tường lén lút nhìn trộm, trong lòng không có một tia thương cảm, chỉ cho rằng hắn hoàn toàn xứng đáng.
Kẻ cặn bã cần gặp người tàn nhẫn, để những kẻ đó lập tức toang đời, khỏi phải gây hại cho xã hội!
Lúc này, một vài người đàn ông mặc áo đen ôm gã “Khỉ gầy” lên, đi vào một cánh cửa nhỏ trong ngõ hẻm. Thấy bọn họ đang lần lượt từng người đi vào, Tề Gia Mẫn mím chặt miệng, thở phào một hơi, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên cô thấy Cao Như Phong dừng lại. Hắn một tay giữ cửa, tay kia bật lửa, trong bầu không khí tối tăm mịt mù, ánh sáng chói lọi khiến người ta cảm thấy kỳ lạ không thể giải thích được.
Cao Như Phong châm thuốc và nhìn lại hướng của Tề Gia Mẫn. Anh ta phì phèo điếu thuốc thật lâu, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tề Gia Mẫn cả khinh, mau chóng chạy trốn!
Này cũng có thể thấy được sao?
Mắt Cao Như Phong làm bằng hợp kim titan 24K à?
Nhưng mà từ “chó điên” của gã “Khỉ gầy” dùng không có sai!
Bất chấp nghĩ nhiều, Tề Gia Mẫn thực sự phải đào tẩu ngay bây giờ. Cô vội vàng quay trở lại xe, đúng lúc anh hai Tề ra tới. Hắn nghi hoặc: “Em làm gì á?”
Tề Gia Mẫn lập tức xua tay: “Không có gì.”
Trên đường đi, mọi người cũng không muốn nói nhiều lắm. Anh hai Tề trước đưa Lục Minh Tuyết về. Sau khi cô ta xuống xe, bầu không khí có vẻ tốt hơn một chút. Sau đó anh hai Tề lần lượt tiễn Du Khanh và Tiếu Hân rồi mới đi về dinh thự nhà họ Tề.
Trên xe chỉ có hai người, anh hai Tề lập tức hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì ở nhà vệ sinh? Em đánh bọn họ à?”
Tề Gia Mẫn lắc đầu giải thích ngắn gọn chuyện gì đã xảy ra. Anh hai Tề tức xì khói đầu. Tề Gia Mẫn có ảo giác tóc anh hai cô dựng đứng lên như chuốt keo.
Cô nói: “Anh hai, đừng nóng. Em nói rồi, em sẽ không chịu thiệt đâu.”
Cô lại suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Khang Kỳ thế nào?”
Anh hai Tề cười lạnh: “Tương Tư dẫn người của Bách Nhạc Môn tới mang cô ta đi. Có bị thương nhỏ không đáng ngại, chỉ là một thân phân có chút kinh tởm bị ném ra cửa sau. Anh đặc biệt đi ra cửa sau xem qua, cả hai bọn họ đã đi rồi.”
Anh hai Tề vỗ vào vô lăng: “Dám cho em trai anh đội nón xanh, xem ra cô ta chán sống rồi!”
Anh hai Tề thật sự rất tức giận, còn tức giận hơn cả tự mình bị đội nón xanh!
Dù sao hắn cũng phải giao hảo khắp thiên hạ nên không quan tâm chút chuyện này. Muốn sinh hoạt không có trở ngại thì phải điểm lên đầu một ít cỏ xanh! Nhưng lại là bắt nạt em trai ngốc nghếch của hắn thì hẳn là không được!
“Cô ta vừa muốn tính toán tiền bạc nhà chúng ta, cừa muốn lừa gạt bên ngoài. Khang Kỳ này thật có bản lĩnh!”. Anh hai Tề nghiến răng nghiến lợi.
“Anh nói.”. Tề Gia Mẫn rũ mắt xuống hỏi: “Mợ có biết không?”
Anh hai Tề sốt sắng nhìn Tề Gia Mẫn.
Tề Gia Mẫn chống cằm, khẽ nói nhỏ: “Nếu như mợ cũng biết chuyện chúng ta có thể cho phép bọn họ ở cùng cậu được không? Chúng ta là chỉ là phận con cháu cũng không thể quản gia sự của cậu đi? Đối với Khang Kỳ ngu xuẩn này tự nhiên có cách giải trừ hôn ước, cho dù là mợ thì cũng có cách đuổi đi. Nhưng bà ta vẫn luôn chăm sóc cho cậu, rốt cuộc thì cậu cũng lấy vợ, nếu lần này chia tay thì em cũng thấy thực có lỗi với cậu. Hơn nữa, ông ngoại thân thể không tốt, e rằng sẽ bị kích thích không chịu đựng nổi. Nhưng nếu không đưa bọn họ đi, Khang Kỳ vẫn là con gái trên danh nghĩa của cậu, về sau tết nhất lễ lạc phải thấy cô ta em thật sự ghê tởm buồn nôn.”
Nghe nói xong anh hai Tề cũng rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, hắn quay lại xoa xoa đầu Tề Gia Mẫn, nói: “Ừm. Bé con không cần lo nghĩ nhiều như vậy, đã có người lớn chúng ta đây rồi.”
Hắn mỉm cười: “Phải tin vào đại năng lực của mẹ chúng ta chứ!”
Thật khó để buộc thẻ vai phụ của nhân vật phản diện sáng lên!
Tên trai bao lẫn con rể chó điên đều rất phiền a!
Nhân vật phản diện của “Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính” từ chối xuất hiện!
([2] Xuyên thành con gái cưng tận trời của nam chính: một truyện khác của tác giả Hương Tô Lật. Mình để dưới đây một đoạn trích để các bạn cân nhắc nhảy hố na~
Bạch Tu Nhiên: “Đúng vậy, chúng ta đi thăm mộ mẹ con. Nói thật ra, đã lâu không đi thăm mẹ con rồi, cũng không biết mẹ con có thích đám thanh niên hôm trước ba đốt xuống không nữa.”
Bạch Khởi La sặc một cái trợn trừng mắt: “Ba, sao ba lại làm ra loại chuyện này? Đâu có ai giống ba đâu chứ. Làm gì có ai đốt cho vợ cái đó?!”
Bạch Tu Nhiên thâm trầm: “Con... nghĩ đi đâu vậy?”
Bạch Khởi La: “Ba, ba, ba... là chính ba nói!”
Bạch Tu Nhiên: “Ba đốt mấy đứa đó xuống chơi mạt chược với mẹ con!”
Nói xong, hắn lập tức bắt đầu lục lọi túi của mình: “Bây giờ giao thông tiện lợi, người đến người đi nhiều nên cái gì cũng đổi khác. Ngay cả chơi mạt chược cũng đổi mấy phương pháp mới rồi, anh sợ em chỉ biết chơi kiểu cũ, mất công bị người ta, à nhầm… bị đám ma kia nó cười em, cho nên anh viết hết mấy cách chơi mới gần đây cho em, em cứ từ từ mà đọc, lỡ có gặp mấy ma mạt chược mới chết xuống cũng không thua kém tụi nó.”
Hắn lấy một quyển vở đầy kín chữ từ trong túi ra bắt đầu châm lửa đốt, Bạch Khởi La an tĩnh ngồi ở bên cạnh.
Hắn lại nói tiếp: “Chờ em học xong, anh đốt xuống cho em thêm một mớ thanh niên trẻ khỏe nữa, mà em cũng đừng chơi với mấy đứa nó, mấy đứa này kỹ thuật kém lắm. Em đi tìm mấy con ma khác mà chơi, còn đám này với mấy đám trước em để họ làm vệ sĩ cho em. À đúng rồi, anh có đốt thêm đám vệ sĩ lực lưỡng lắm, em cứ đi chơi thỏa thích, không sợ gì cả!”
Hắn lại bắt đầu đốt vàng mã và hình nhân.
Bạch Khởi La lại không cảm thấy sợ chút nào, không biết vì sao, ngược lại cảm thấy có chút ấm áp. Cô ngồi dưới đất, bắt đầu ôm đầu gối, sau đó cũng bắt chước hắn đốt vàng mã.
“Ba, mẹ con đi chơi mạt chược còn mang theo vệ sĩ làm gì thế? Khoe khí thế à?”
Bạch Tu Nhiên: “Đây không phải là phòng ngừa bị mấy con ma khác ăn hiếp mẹ con sao? À quên nữa.”
Bạch Tu Nhiên còn nói: “Anh có tìm một đứa con rể cho em rồi nè, là Phùng Kiêu mà anh nói với em lần trước đó, là Phùng Tiểu Ngũ. Tính tình cũng được lắm, rất hiếu thuận với em. Thằng bé có viết một trăm cách chơi gian lận không ai biết cho em nè, em đem về dưới mà xem. Nếu thấy thích thì cứ chơi gian lận thoải mái, sẽ không bị phát hiện.”
Hắn lại lấy ra một chồng vở!
Bạch Khởi La mở to hai mắt nhìn!
Cô lại nhìn thêm lần nữa, đúng là thật sự giống bút tích của Phùng Kiêu.
Bạch Khởi La: “...”
Bạch Tu Nhiên tiếp tục đốt: “Lỡ em có học không rành, khi chơi mạt chược bị người ta phát hiện cũng không sao, vệ sĩ em nhiều, tiền em cũng nhiều, vừa có thể dùng tiền hòa giải, vừa có thể dùng vũ lực hòa giải. Yên tâm, em tuyệt đối là con ma giàu có độc nhất vô nhị ở địa phủ.”
Hắn lại bắt đầu đốt tiền: “Chồng của em bây giờ giàu hơn xưa rất nhiều, em cứ xài tiền thoải mái. À quên, vài hôm nữa sẽ có thằng em rể ác độc của em nó xuống dưới. Nếu có thể, em nhớ dẫn theo nhiều vệ sĩ đánh nó một trận giùm anh! Kỳ thật anh muốn đánh nó lắm, nhưng thật sự là không thể để thằng đó què quặt mà đi kết hôn với em gái em được. Chúng ta muốn diễn kịch thì ít ra cũng phải diễn sao cho giống đúng không? Đương nhiên, nếu em cảm thấy vệ sĩ em không đủ, cứ mướn thêm mấy chục con ma khác. Anh có tiền.”
Bạch Khởi La lại sặc một cái: “Ba, sao ba lại cổ vũ mẹ đi đánh người?”
Bạch Tu Nhiên: “Thân thể mẹ con yếu ớt, ít ra cũng nên rèn luyện một chút. Đánh người là vận động rất ổn.”)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT