Danh tiếng nhà họ Tề ở Thượng Hải đúng là như vậy!

Đừng nhìn bọn họ có thể kiếm được không ít tiền mà tưởng, thật ra, mẹ nó, tiêu cũng chẳng kém là bao!

Từ trên xuống dưới, từ Tề Quang Chí tới Tề nhị thiếu, còn có cả tiểu khả ái nhỏ nhắn mềm mại Tề Gia Mẫn này cũng đều mang hương vị một con cừu béo. Người như vậy, ai mà không hi vọng có nhiều một chút chứ!

Nếu là nhà khác, không thể nào có khả năng được xếp cho nhiều suất nhưng nếu nói là nhà họ Tề thì là hai chuyện khác nhau.

Ai bảo người ta thực sự sẵn sàng chi tiền đâu!

Mọi người ít nhiều cũng đem những ý nghĩ trong lòng đó nói ra nhưng người nhà họ Tề vẫn cứ là dáng vẻ mắt điếc tai ngơ. Bởi vì thời gian còn lại không nhiều lắm, rất nhiều người đã ra khỏi phòng triển lãm và ngồi ở vị trí của mình, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm. Loại bán đấu giá như thế này chính là dựa vào nhãn lực. Chỉ cần là người thiệt tình muốn đạt được gì đó, ít nhiều luôn có chút căng thẳng, lo lắng về ánh mắt của mình, cũng lo lắng về việc có bao nhiêu người cùng mình tranh đoạt.

Anh cả Tề dẫn Tề Gia Mẫn và anh hai Tề đi vào phòng triển lãm. Có thể nhìn ra anh hai Tề cũng không phải lần đầu tới đây. Phòng triển lãm không tính là lớn nhưng cũng để được không ít đồ vật. Anh hai Tề vừa vào liền tự mình nhìn ngắm xung quanh.

Lục Minh Kỳ đang đứng trước một bức họa, nhìn thấy anh hai Tề liền mỉm cười, nhanh chóng đi tới bên cạnh: “Không ngờ Tề nhị thiếu cũng lại đây, thật trùng hợp! Tề nhị thiếu cũng thích nghiên cứu mấy cái này sao?”

Anh hai Tề: “Đối với mấy cái này tôi dốt đặc cán mai à, thật sự không có hứng thú. Nó biết tôi, tôi không quen nó, đại khái là không thuộc về nhau. Lần này chỉ là đưa em gái tới đây thôi.”

Lục Minh Kỳ quay đầu nhìn Tề Gia Mẫn, liền thấy cô giống như đang xem náo nhiệt vậy. Đôi mắt chơm chớp tràn đầy tò mỏ, miệng nhỏ hơi chu lên, cô ngắm nghía từng cái một, động tác không tính là nhanh nhưng cũng không phải là chậm.

Nói tóm lại, vẫn là cưỡi ngựa xem hoa.

Có lẽ bởi vì Tề Gia Mẫn đi vào trong phòng triển lãm nên dù chỉ còn năm, sáu phút nhưng Cao Như Phong và Du tứ thiếu cũng nghĩ giống nhau, muốn đi vào.

Quần chúng vây xem: “…”

Các người còn có thể làm rõ ràng hơn được nữa không?

Ăn dưa, hưng phấn!

Có điều, sau khi hai người vào phòng triển lãm thì lại không đi theo Tề Gia Mẫn, ngược lại đi loanh quanh khắp nơi giống anh hai Tề. Thời gian quy định sắp hết, sẽ không ai tới quấy rầy Tề Gia Mẫn cả.

Dù cho có thể cô ấy xem mà chẳng hiểu gì.

Thực tế, đây là suy nghĩ sai lầm của mọi người.

Tề Gia Mẫn không hiểu đồ cổ nhưng sự không hiểu của cô lại có phần không giống với người khác. Khi còn nhỏ, ba mẹ đều mặc kệ cô, trên cơ bản cô đều sống ở nhà ông bà bên nội hoặc bên ngoại. Người lớn tuổi đều ít nhiều thích mấy thứ này, vì vậy Tề Gia Mẫn cũng được đi theo bọn họ tham gia không ít hội đấu giá.

Mà người lớn trong nhà lại càng thích tranh chữ hơn cả, cho nên Tề Gia Mẫn đặc biệt có nghiên cứu về tranh chữ.

Đương nhiên là không thể nào so sánh với những người bên chuyên được. Nhưng lợi thế của cô là đã nhìn thấy nhiều kĩ thuật làm giả tiên tiến hiện đại. Kỹ thuật làm giả thời này vẫn còn thua xa thời hiện đại, cùng lắm cũng chỉ tính là một giọt nước trong xô mà thôi.

Thời đại càng tiến bộ thì đồ tốt càng ít, tương đương hàng giả cũng càng nhiều.

Tề Gia Mẫn cũng coi như là đã giẫm qua nhiều mìn, tuy rằng lúc ấy rất tức giận nhưng dẫu sao cũng vì thế mà luyện thêm được nhãn lực của bản thân. Hơn nữa, cô cũng tương đối hiểu biết một ít đặc điểm làm giả của các thời đại.

Có lẽ, cô có thể không nhất thiết xác nhận một thứ gì đó có phải hàng thật một trăm phần trăm không nhưng lại có thể sàng lọc và phân biệt thông qua các đặc điểm của hàng giả. Như vậy cũng cho hiệu quả không tồi.

Tề Gia Mẫn không bao giờ động tay tới những thứ mình không am hiểu, cho nên chỉ ở trước tranh chữ cô mới dừng lại hơi lâu một chút.

“Tề tiểu thư có nghiên cứu tranh chữ sao?” Tuy Cao Như Phong và Du Thư đều không làm phiền Tề Gia Mẫn nhưng mà Lục Minh Kỳ thì lại tới bắt chuyện.

Tề Gia Mẫn hơi mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ, nói: “Đúng vậy. Những thứ khác xem không hiểu nhưng tranh vẽ thì có thể biết là đẹp hay không đẹp, đúng không?”

Dường như chỉ có người ngoài nghề mới thốt ra lời này.

Mấy người xung quanh đều cười cười, hoặc là thiện ý, hoặc là ác ý. Thế nhưng Cao Như Phong lại ghé mắt nhìn Tề Gia Mẫn một cái, vừa lúc đụng phải tầm mắt của cô. Tề Gia Mẫn lập tức chớp mắt nhắm lại, Cao Như Phong nhấp môi không nói gì.

Tề Gia Mẫn nhìn một vòng, đại khái cũng đã nắm bắt được sơ sơ về tất mọi thứ. Thời gian đương nhiên không cho phép cô nhìn kĩ từng cái, vậy thì nhất định phải nhìn kĩ một cái mới được. Tuy nơi này không có nhiều đồ vật như một bảo tàng nhỏ thời hiện đại nhưng cũng thật sự tồn tại và mang theo phong cách rất dân quốc.

Tiếng chuông vang lên, lập tức có nhân viên công tác lại đây. Tề Gia Mẫn đi theo anh cả Tề ra ngoài.

Tề Gia Mẫn phát hiện chỗ ngồi ở đây không cố định, có thể tùy ý ngồi đâu cũng được. Lúc bọn họ ra tới thì dãy phía trước gần như đã bị chiếm hết mà phần lớn đều là người lớn tuổi. Tề Gia Mẫn không biết là vì sao nhưng cứ theo anh cả Tề ngồi ở ghế hàng sau, hai người anh trai ngồi ở hai chỗ bên cạnh cô. Ngoài dự liệu, Lục Minh Kỳ không nói với Du tứ thiếu gì cả, thay vào đó lại trực tiếp ngồi bên cạnh anh hai Tề một cách thản nhiên.

Mà Du tứ thiếu, vị này thế mà lại ngồi cạnh Cao Như Phong.

Cao Như Phong phía sau Tề Gia Mẫn. Chỗ của bọn họ là hàng cuối cùng.

Có điều, bọn họ ngồi như vậy khiến người khác không tiện quay đầu lại nhìn, thành ra Tề Gia Mẫn bớt đi được rất nhiều ánh mắt đánh giá. Cô thở ra một hơi. Anh cả Tề tựa hồ như biết được lí do liền nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay cô, lại trò chuyện: “Ở đây không có hàng giả.”

Tề Gia Mẫn đáp một tiếng, nở nụ cười.

Cô cũng bắt chước dáng vẻ của Tề Gia Cung, đè thấp âm thanh trò chuyện với hắn: “Vậy anh cả có nhìn trúng thứ nào không?”

Nơi này có nhiều đồ như vậy, sẽ có thứ thích và thứ không thích.

Anh cả Tề so tay một số 21.

Đây là con số tương đối ở phía sau. Tề Gia Mẫn nhớ lại một chút đồ vật số hai mươi mốt. Đó là một con dao găm được khảm đá hồng bảo bên trên, trải qua nhiều năm vẫn đỏ tươi như máu.

Tề Gia Mẫn không hiểu về ngọc thạch đá quý nhưng nếu như không có hàng giả thì cô liền cảm thấy không có vấn đề gì. Tóm lại, mua sắm ở thời đại này, chỉ cần không phải đồ giả thì nhất định sẽ không thiệt.

Dù sao bọn họ cũng không phải lái buôn mua qua bán lại.

“Gia Mẫn thì sao? Gia Mẫn có thích gì không?”

Tiếng nói của Tề Gia Mẫn không cao không thấp, cô bật cười: “Có nha, có nha!”

Thanh âm này dẫn tới nhiều người quay đầu lại nhìn cô, Tề Gia Mẫn nói: “Số ba, số tám, còn có số mười hai, ba bức họa này rất đẹp. Chúng ta mua đi.”

Ngừng một chút lại nói: “Dù sao hết năm chúng ta cũng dọn về nhà, vừa hay dùng để trang trí luôn.”

Mọi người ở hiện trường: “……”

Cho nên, cô coi cái này là tranh vẽ bình thường à?

Nghĩ như vậy, nhiều người yên lặng nhìn trời, cảm thấy không thể hiểu được tại sao người nhà họ Tề lại thô tục đến mức sảng khoái như thế.

Mà Cao Như Phong thì cười một tiếng, đặt chân lên xà ngang ghế dựa của Tề Gia Mẫn, khẽ rung một chút. Tề Gia Mẫn quay đầu lại, hơi nhíu mày, nói: “Anh có thể có tư chất một chút không? Giẫm chân lên ghế của người khác chưa tính, ít nhiều cũng phải yên một chút, đừng có lắc nữa!”

Cao Như Phong hơi nhoài người lên phía trước, ghé mặt lại gần, chằm chằm nhìn cô: “Tôi không có tư chất, em liền đánh tôi.”

A, thằng cha này da mặt cũng quá dày!

Tề Gia Mẫn cảm thấy nếu không phải hắn lớn lên đẹp trai thì chắc chắn sẽ bị coi là biến thái. Mà đẹp trai thì có thể miễn cưỡng nói một câu là bá đạo tổng tài.

Cô ha hả cười lạnh một tiếng: “Phiền phức.”

Cao Như Phong cười cười, đặt ngón tay lên vai cô điểm mấy cái, nói: “Cô gái nhỏ hung dữ như vậy không tốt đâu.”

Tề Gia Mẫn nhướng mày ngạc nhiên rồi lườm hắn một cái, quay người lại.

Du tứ thiếu dựa vào ghế, mặt không biểu tình. Hắn không nhìn Cao Như Phong, cũng không nhìn Tề Gia Mẫn, thay vào đó là tỉnh bơ nhìn thẳng, cũng không biết rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Quả nhiên giống như Tề Gia Mẫn vừa nói, cô cảm thấy số ba tốt nên ngay từ đầu, khi giá khởi điểm được đưa ra, cô đã liên tục kêu ba lần giá, mỗi lần đều cao ngất ngưởng và chênh lệch rất lớn với giá trước đó.

Mọi người trong hội đấu giá nói chung đều rất hiếm ai trả giá theo cách này. Mà bởi vì phong cách trả giá của Tề Gia Mẫn nên vật phẩm số ba là bức đồ vẽ một đôi tôm(*) rất nhanh đã thuộc về cô. Theo sát tới vật phẩm số năm, Tề Gia Mẫn đột nhiên lại giơ thẻ.

(*) bức đồ vẽ một đôi tôm: editor nghĩ có lẽ đây là một trong những bức tranh đề thơ vẽ tôm của Tề Bạch Thạch. 

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Tề Gia Mẫn ở chỗ này, xác thật là trông rất ngờ nghệch, dáng vẻ giống như không thực am hiểu. Sự thật chứng minh, cô thật sự là không hiểu gì. Đồ cô sưu tập có ba cái, vừa rồi đã nói qua có thể làm “tranh trang trí” treo phòng khách, duy nhất ngoại lệ số năm là một cái lư hương.

Có thể nói cô là người bắt lấy nhiều đồ nhất ở hội đấu giá.

“Vật phẩm số hai mươi mốt…”

Tề Gia Mẫn: “Chiếc dao găm trông thật đẹp, chúng ta cũng mua đi.”

Cô lấy ra khí thế điên cuồng mua sắm của phụ nữ. Chẳng qua, lúc này đây, cô không dùng ưu thế áp đảo để bắt lấy chiếc dao găm này. Nhưng nhìn đến những người khác trả giá thì cô lại tươi cười, nói: “Tôi nhất định sẽ đoạt được.”

Cô thực sự cắn không buông. Mấy vị tranh đấu với cô thấy vậy thì ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng đành từ bỏ.

Thật ra họ vẫn rất thích con dao găm này.

Nhưng có lẽ họ cũng đã nhìn ra Tề Gia Mẫn tuyệt đối sẽ đi đến cùng. Nếu như là người đầu tư thật sự thì sẽ vì đủ loại ý tưởng mà do dự hoặc là từ bỏ, nhưng ai dè lại gặp phải một thiếu nữ căn bản không hiểu gì, chỉ điên cuồng mua sắm thì lại là hai việc khác nhau.

Gần như có thể đoán trước được vị tiểu thư này sẽ tranh đoạt tới cùng trời cuối đất, như vậy chẳng bằng sớm từ bỏ, còn có thể bán cho Tề Gia Cung một cái mặt mũi.

Lần này tổng cộng có hai mươi tám vật phẩm, Tề Gia Mẫn đã bắt lấy năm vật phẩm. Cô thúc giục anh cả Tề đi trả tiền.

Tề Gia Cung cười đáp lại với vẻ mặt sủng nịnh.

Không thể không nói, những người ở phụ nữ có mặt ở đó không một ai là không hâm mộ Tề Gia Mẫn. Tuy rằng Tề Gia Mẫn không có một người đàn ông hiển hách nhưng lại có một gia đình tuyệt vời. Người nhà họ Tề đã dung túng cô tới tận trời rồi.

Tựa như lần này, rõ ràng chỉ là một người ngoài nghề chẳng hiểu biết, nhưng cô muốn mua thứ gì Tề Gia Cung và Tề Gia Hỉ cũng đều không nói một lời. Hai anh em nhà bọn họ không chỉ không ngăn cản mà còn khuyến khích Tề Gia Mẫn chi tiền mua đồ một cách bừa bãi.

Phục!

Hội đấu giá kết thúc đã là hơn hai giờ. Anh cả Tề đi xử lí thủ tục, Tề Gia Mẫn dựa vào ghế, quay đầu hỏi: “Sư phụ, sao anh không mua gì vậy?”

Du tứ thiếu: “Tôi cùng lắm cũng chỉ là đến xem náo nhiệt thôi, không am hiểu lắm mấy thứ này.”

Tề Gia Mẫn bật cười: “Vậy lần sau anh dẫn theo tôi nha. Tôi rất hiểu biết, đảm bảo không để anh thiệt đâu.”

Mấy người vô tình nghe được lời này thiếu chút nữa phì cười. Cô đúng là tự tin ghê đó!

Nếu khiêm tốn một chút, khả năng mọi người còn sẽ nghĩ nhiều, nhưng nhìn biểu tình khoe mẽ của cô với dáng vẻ tự thổi phồng bản thân thì tất cả mọi người đều cảm thấy thật sự bất lực. Một cô gái như vậy, cũng chỉ có nhà họ Tề nguyện ý dung túng, chứ nhà khác thật sự không nuôi nổi.

Mà trên thực tế, điều Tề Gia Cung muốn đạt được chính là hiệu ứng dư luận như vậy. 

Chỉ là, Du tứ thiếu cười nói: “Được, sau này sư phụ và Gia Mẫn cùng nhau tới đây, cũng giúp sư phụ chọn lấy mấy thứ.”

“Xuy.” Cao Như Phong lại bắt đầu cười nhạo. Hắn liếc mắt quét Du tứ  thiếu một cái.

Du tứ thiếu căn bản không để ý tới Cao Như Phong, nói: “Ngày mai không có tiết sao? Hôm nay thức đến muộn như vậy.”

Tề Gia Mẫn ngượng ngùng gãi đầu: “Có tiết, nhưng mà tôi định xin nghỉ.”

Du tứ thiếu nhướng mày.

Tề Gia Mẫn: “Happy nghỉ ngơi một ngày. Ngày kia với ngày kìa tôi phải thi cuối kì rồi.”

Ây da, cô còn biết mình phải thi cuối kì, thế mà lúc này còn dám làm càn?!

Sự thật chứng minh, Tề Gia Mẫn thực sự dám. Tay nhỏ của cô vung lên, khí thế nói: “Kệ đi. Dù sao tôi cũng không có khả năng không đạt tiêu chuẩn. Cùng lắm thì không được lọt vào nhóm đứng đầu thôi.”

Du tứ thiếu: “……”

Hắn duỗi tay xoa nhẹ đầu Tề Gia Mẫn, nói: “Tự tin mù quáng.”

Lời này đúng là đã nói ra tiếng lòng của nhiều người.

Lúc Tề Gia Cung quay lại thì nhìn thấy Lục Minh Kỳ đang giữ chặt em trai hắn, không biết nói cái gì; mà Tề Gia Mẫn thì trò chuyện với Du tứ thiếu rất vui vẻ; còn Cao Như Phong thì dán mắt lên người Tề Gia Mẫn, nhìn cô chằm chằm, biểu tình nóng rực.

Thật là một mớ hỗn độn.

Anh cả Tề tiến lên, nói: “Gia Mẫn, chúng ta đi thôi,”

Sau khi chào hỏi qua mấy người khác, ba anh em nhà họ Tề đi xuống lầu. 

Mọi người thường rời đi sớm, cơ bản vừa chấm dứt là đã lục tục tốp năm tốp ba đi về rồi. Nhưng mà hôm nay ở lại đến giờ này vì nghĩ ở đây khả năng sẽ có kịch hay để xem. 

Vai chính quá trâu bò, thế cho nên không ai muốn bỏ lỡ màn kịch này.

Anh hai Tề tự mình lái xe, còn Tề Gia Mẫn đi lên xe anh cả Tề. Xe chạy đi, anh cả Tề nói: “Vì sao lại chọn vật phẩm số năm? Có liên quan đến Cao Như Phong sao?”

Người khác căn bản sẽ không chú ý tới, nhưng Tề Gia Cung lại không phải “người khác”.

Hắn nhìn ra, lúc Cao Như Phong nói chuyện với Tề Gia Mẫn, ngón tay đã điểm năm cái lên vai cô, sau đó Tề Gia Mẫn liền giơ thẻ cho vật phẩm số năm.

“Đúng vậy, hắn ra hiệu cho em mua nó.”

Anh cả Tề nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Em tin tưởng hắn như thế sao? Lỡ hắn lừa em thì sao? Hơn nữa, em có chắc chắn ý hắn là vậy không?”

Tề Gia Mẫn bối rối suy nghĩ một chút, theo sau gật đầu: “Hẳn là thế. Em cảm thấy ý của hắn là vậy.”

Anh cả Tề: “……”

Hắn nhìn Tề Gia Mẫn, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì mới được.

Rốt cuộc hắn không thể nói nên lời phê bình em gái, chỉ đành thay đổi đề tài: “Ba bức họa kia rất được sao?”

Tề Gia Mẫn lập tức mở to hai mắt, nói: “Đương nhiên là rất được rồi! Em nói cho anh nghe nha, bây giờ chúng ta có thể mua được với giá này, chờ thêm mấy năm nữa có tiền cũng không mua nổi đâu! Đây chính là bút tích thực! Về sau nó sẽ vô cùng đáng giá! Thịnh thế tồn đồ cổ, loạn thế tồn hoàng kim. Tuy rằng hiện tại là loạn thế nhưng tóm lại là sẽ dần khá lên. Em tin là không cần chờ đến đời sau, tới lúc chúng ta bước vào tuổi trung niên, ba mẹ tới tuổi kia, cũng đều cảm nhận được chỗ tốt của mấy thứ đó. Lúc ấy, anh có muốn dùng nhiều tiền hơn nữa để mua cũng không mua được đâu.”

“Gia Mẫn nói rất đúng.”

“Anh, em không biết là lầu trên của Khai Thụy Sĩ lại náo nhiệt vậy luôn. Mấy hội đấu giá kiểu này thường xuyên diễn ra sao?” Cô tò mò hỏi. 

Nhưng Tề Gia Cung lắc đầu, nói: “Cũng không thường xuyên. Thường là… một tháng một lần, có đôi khi là hai tháng.”

Tề Gia Mẫn cười: “Vậy lai lịch của mấy thứ này…”

“Lai lịch là gì thì có liên quan đến chúng ta sao? Chúng ta chỉ là người bình thường mua đồ vật thôi.”

Tề Gia Mẫn suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng là phải lẽ.”

Thật ra cô có điểm không hiểu anh cả Tề có ý gì. Theo lí thuyết, anh cả Tề sẽ không để cô tham dự chuyện như vậy.

Có lẽ là liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của Tề Gia Mẫn, Tề Gia Cung nói: “Anh muốn đồ số hai mốt nhưng nếu anh thể hiện tham vọng tất phải đoạt được thì không tốt lắm. Anh không hi vọng bị người ta chú ý. Nhưng nếu là em thích, cố chấp mua cho bằng được thì lại khác.”

Tề Gia Mẫn cười: “Thế thì về sau có sự kiện kiểu như vậy thì anh cứ dẫn em đến đi.”

Anh cả Tề gật đầu: “Được. Lần này cho em tới thật ra lại tiết kiệm được tiền.”

Kỳ thật anh cả Tề cũng nghĩ đến điểm này. Nhìn chung đồ Tề Gia Mẫn thoạt nhìn không rẻ nhưng cũng cần phải phân tích. Như là bộ tranh thủy mặc, Tề Gia Mẫn ra giá cao vọt liền thuận lợi bắt được mà không cần tranh giành nên trông có vẻ rất đắt nhưng thật ra lại chẳng đáng là bao.

Tề Gia Mẫn cười: “Đây là kỹ xảo đấu giá nha. Trước tiên là thể hiện rằng mình tranh đoạt đồ vật đến cùng, sau đó tung ra một cái giá tương đối cao, như vậy những người khác sẽ cân nhắc xem có nên theo hay không. Nếu tăng từng bước một ngược lại càng đẩy giá lên cao hơn, bởi vì giá cả không lập tức biến cao mà tăng lên dần dần. Mọi người đều nghĩ mình đã ra nhiều như vậy rồi thì thêm một chút nữa cũng chẳng có gì, cứ như vậy tăng dần lên từng chút một. Nhưng nếu như em vừa kêu giá đã tăng cao thì sẽ bất đồng nha! Mọi người sẽ nghĩ cái này đáng giá sao? Cảm giác từ năm, mười, mười lăm, hai mươi sẽ khác với cảm giác năm, hai mươi.”

Xe chạy đến nhà họ Tề, Tề Gia Mẫn ngáp một cái cũng không nói thêm gì nữa. Anh cả Tề: “Nhanh lên lầu nghỉ đi.”

Tề Gia Mẫn: “Giúp em xin nghỉ.”

Anh cả Tề: “Được.”

Hắn thì lại không quá buồn ngủ, thấy Tề Gia Mẫn đi nghỉ rồi thì đi thẳng lên thư phòng luôn.

Anh hai Tề đi lên theo, nói: “Anh cả, anh còn chưa ngủ à?”

Anh cả Tề: “Không buồn ngủ.”

Anh hai Tề không nói nên lời. Hắn không rõ tại sao cùng là người mà trạng thái của anh cả nhà hắn lại không giống người bình thường như vậy. Ai lại không ngủ lâu thế chứ!

Anh hai Tề: “Vậy, Du tứ thiếu và Cao Như Phong…”

Anh cả Tề: “Chẳng có chuyện gì với bọn họ cả.”

Anh hai Tề: “Hả?”

Anh cả Tề bình tĩnh nói: “Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta.”

Nghe vậy anh hai Tề cũng không đề tiếp, gật đầu nói: “Vâng.”

Hắn xoay người định đi, anh cả Tề nói: “Chờ một chút.”

Hắn nói: “Du tứ thiếu và Cao Như Phong đều không cần lo lắng, bọn họ đều là người có chừng mực. Kể cả là Cao Như Phong cũng không cần. Nhưng mà anh lại muốn nói về Lục Minh Kỳ. Có chuyện gì với hắn vậy?”

Anh cả Tề không chút do dự: “Hắn có ý tứ đối với chú à?”

Anh hai Tề suýt nữa xoạc chân tại chỗ, nói: “Anh anh anh anh, anh nói cái gì cơ?”

Ánh mắt này thật sự phải gọi là kinh hoàng.

Hắn nhìn anh cả Tề nói: “Em không nghe nhầm đi?”

Anh cả Tề bình tĩnh: “Không, chú không nghe nhầm đâu, anh cũng không nói nhầm. Lục Minh Kỳ, có phải hắn có hứng thú với chú không?”

Anh hai Tề: “Nhưng mà em là đàn ông! Hắn cũng là đàn ông…” 

Dường như nghĩ tới gì đó, anh hai Tề trầm mặc xuống. Trên thực tế, dạo này đàn ông thích đàn ông cũng không ít, thậm chí còn có người bao dưỡng một vài diễn viên đẹp trai. Đây đều không phải nói chơi.

Mà sở dĩ anh hai Tề trầm mặc là bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng của anh cả Tề không phải không có lí. Có lúc hắn cũng thấy Lục Minh Kỳ đối với mình có chút quá nhiệt tình, rốt cuộc hắn cũng là tay tình trường lão luyện, sao lại không hiểu đâu.

Chỉ là, hắn thật không nghĩ tới phương diện này, nguyên nhân cũng vì hắn cho rằng khả năng là Lục Minh Kỳ có ý với em gái nhà mình.

Cho nên, chẳng lẽ không phải ư?

Không phải Lục Minh Kỳ có ý đối với em gái mà là đối với hắn sao?

Suy nghĩ một chút càng cảm thấy chuyện này đúng là thế thật. Rốt cuộc, Lục Minh Kỳ chưa từng hẹn riêng với em gái nhưng lâu lâu lại hẹn hắn đi chơi bóng cùng nhau. Đương nhiên, Lục Minh Kỳ chưa hề đi quá giới hạn, một chút cũng không. Cũng chính vì vậy nên hắn mới không ngờ sự việc lại là thế này. 

Nhưng mà, hiện tại ý của anh cả là…

Anh hai Tề cảm thấy chính mình có điểm mất trí. Hắn nói: “Về sau em sẽ chú ý chừng mực và khoảng cách.”

Anh cả Tề dựa vào ghế, nói: “Biết thế là tốt."

Anh hai Tề kêu: “Sao em lại không biết được?! Tuy rằng em đa tình nhưng cũng không phải nam nữ đều ăn cả. Em chỉ thích mấy cô gái mềm như bông thịt mọng nước thôi. Em đi thích đàn ông làm gì?”

Tuy rằng có rất nhiều người yêu thích như thế nhưng người khác là người khác, hắn là hắn.

Không phải hắn kì thị người ta nhưng mà hắn không thích.

Chỉ đơn giản là thế thôi.

Anh cả Tề: “Vậy là được rồi!”

Anh hai Tề không nhịn được, hỏi: “Anh cả, sao anh nhận thấy được vậy? Chính em căn bản trước nay cũng không nghĩ tới phương diện này.”

Tuy rằng chỉ số thông minh của hắn không thể so với anh cả Tề nhưng anh trai hắn cũng không nhạy bén đến mức bắt được cả mấy loại chuyện này đi? Đây là người nào chứ!

Hiện tại, anh hai Tề cảm thấy sâu sắc rằng anh cả nhà hắn chính là người đáng sợ nhất.

Anh cả Tề: “Có thể nhận ra khi ai đó thích một người. Hơn nữa, bản thân anh cũng biết sơ sơ về Lục Minh Kỳ.”

Anh hai Tề sửng sốt.

Anh cả Tề nói: “Phạm Tiểu Vi tìm Gia Mẫn nhờ điều tra Lục Minh Kỳ. Chú nói một cô gái nhỏ như Gia Mẫn thì biết cái gì chứ? Hơn nữa nó có thể giải quyết thế nào đây? Đây rõ ràng là muốn giao cho anh, chỉ là cô ta không trực tiếp nói thẳng với anh thôi. Cô ta biết rõ Gia Mẫn chỉ có thể tìm anh giúp đỡ! Cho nên anh liền điều tra một chút về Lục Minh Kỳ.”

Vừa nói như vậy anh hai Tề liền hào hứng lên: “Vậy Lục Minh Kỳ là chuyện gì vậy? Nói cho em nghe một chút được không?”

Hắn còn rất tò mò.

Anh cả Tề: “Chú quản quá nhiều.”

Anh hai Tề: “Hắc hắc hắc, nói đi mà. Em thật sự có điểm tò mò.”

Vốn dĩ hắn coi Lục Minh Kỳ là một người bạn khá tốt, rốt cuộc, không phải chỗ nào cũng kiếm được một người nói chuyện lịch sự văn nhã, không gây khó dễ cho người khác.

Anh hai Tề cẩn thận hồi tưởng lại lúc chơi bóng cùng Lục Minh Kỳ, người này vẫn luôn chiếu cố hắn, cho dù là trong lời nói hay hành xử đều hết sức tự nhiên. Nhưng hiện thực luôn khiến người ta hói đầu.

“Từ nhỏ đến lớn Lục Minh Kỳ đều sống theo khuôn phép cũ, không bỏ sót quy tắc nào, giống như một chiếc đồng hồ chính xác nhất, chưa từng chạy sai một giây. Nếu nói có bất kì ngoại lệ nào thì đó chính là hắn và bạn thân thời đại học  không còn qua lại với nhau nữa. Đừng nhìn Lục Minh Kỳ đối với ai cũng tốt nhưng bạn thân của hắn lại không nhiều. Du tứ thiếu tính là một, người bạn thân kia là hai. Nghe nói là hai người có một quan điểm không hợp nhau nên cuối cùng mới trở thành người dưng qua đường. Vì thế anh điều tra người kia một chút liền phát hiện một chi tiết nhỏ. Sau khi hai người cắt đứt, người kia đã từng đăng rất nhiều bài báo phát biểu về việc quan chức bao dưỡng diễn viên, ngôn ngữ vô cùng cay độc mang theo mười phần công kích, hắn vô cùng ghét quan hệ nam-nam. Cũng tình cờ, anh lại lấy được ảnh chụp của hắn.”

Anh cả Tề mở ngăn kéo, rút ra: “Chú cảm thấy có giống mình không?”

Không phải là vẻ ngoài giống nhau mà là tư thái phong lưu trong đó có điểm tương tự.

“Anh từng thông qua quan hệ để tìm hiểu một chút sự tình của hắn và Lục Minh Kỳ. Tuy rằng người này ngôn ngữ cay độc nhưng lại chưa từng nói Lục Minh Kỳ một câu không tốt. Cho dù hắn kiềm chế biểu cảm của chính mình nhưng vẫn có thể nhìn ra quan hệ của hai người bọn họ không đơn giản.”

Chỉ cần người này thôi cũng đủ để anh cả Tề hiểu rõ một số việc.

Lục Minh Kỳ tám phần là có xu hướng tình dục đồng giới.

Mà phong cách hắn thích có lẽ chính là kiểu như anh hai Tề.

Anh hai Tề: “… Anh cả, anh nói, lúc cha mẹ sinh anh có phải đã dồn toàn lực mới đem hết sự thông minh cho anh như thế không? Vì sao bọn em đứa nào cũng ngu vậy?!”

Anh cả Tề không tán đồng, nói: “Gia Mẫn rất khôn khéo.”

Anh hai Tề: “… À ừ.”

Hắn bình tĩnh lại, nói: “Chuyện này em đã rõ trong lòng rồi, tốt nhất anh cả đừng nói với người khác nha.”

Mặc kệ như thế nào, chuyện như vậy mà lan truyền ra ngoài thì đối với Lục Minh Kỳ không tốt chút nào. Có lẽ hiện tại một bước hắn cũng không dám đi sai chính là bởi vì hắn có một bí mật lớn.

Anh cả Tề nhìn anh hai Tề như một thằng ngốc: “Chú cảm thấy anh sẽ nói với người khác sao?”

Anh hai Tề: “… Cáo từ!”

Không ai biết cuộc nói chuyện của hai anh em bọn họ.

Chẳng bao lâu, Tề Gia Mẫn đã thông qua kỳ thi cuối kỳ và bắt đầu kỳ nghỉ đông.

Hiện tại cô có rất nhiều thời gian nên đương nhiên sẽ đi thăm Phạm Tiểu Vi nhiều hơn. Chân của cô ấy đã phục hồi khá tốt. Chỉ là, Tề Gia Mẫn vẫn không thể nào thấy thầy Lục, ngược lại thi thoảng gặp được Từ Thục Tuệ.

Đó giờ đều chỉ có mình Từ Thục Tuệ, người nhà họ Từ giống như chưa bao giờ đến.

Có lẽ bởi vì Từ Thục Tuệ cũng thuộc tốp người sống đời thứ hai cho nên Tề Gia Mẫn rất chú ý đến cô ấy. Cô có loại bản năng phòng bị đối với cô ấy.

Phạm Tiểu Vi đại để cũng đã nhận ra tâm tình này của Tề Gia Mẫn, thi thoảng sẽ cùng cô nói một vài câu về Từ Thục Tuệ. Cô ấy ở bệnh viện nên đương nhiên biết nhiều chuyện về Từ Thục Tuệ. Lại cũng phải nói, Từ Thục Tuệ thật sự là hố đen xui xẻo vũ trụ!

Cô ấy bị đụng cửa kính nên phải tới bệnh viện, nhưng vừa khỏe lên một chút thì người lại lăn xuống cầu thang, vì vậy nó lại càng nặng thêm.

Cái chân vừa mới có chút chuyển biến tốt, sắp được xuất viện rồi, kết quả ba cô ấy lại muốn cưới vợ hai, hơn nữa xui thay cô vợ bé này hình như là do dính cô ấy dẫn về nhà. Mẹ cô ấy vọt tới bệnh viện, thiếu chút nữa đập nát cả căn phòng và đẩy cô ấy ngã lần nữa.

Từ Thục Tuệ cứ như vậy… lại bị thương.

Chân cô ấy vốn là đang tốt lên cuối cùng lại thành nặng thêm.

Mà càng làm cho Từ Thục Tuệ tức giận hơn nữa là mẹ Từ náo loạn một hồi chưa đủ còn cắt hết viện phí của cô ấy, thậm chí còn mang hết người chăm sóc đi. Đây là thể hiện rằng sẽ không lo cho Từ Thục Tuệ nữa, để cô ấy tự sinh tự diệt.

Đến Tề Gia Mẫn cũng muốn lặng lẽ thắp cho cô ấy một ngọn nến. Thật chưa từng thấy qua người nào trọng sinh mà xui xẻo như vậy.

Người ta trọng sinh đều hô mưa gọi gió, cô ấy thì ngược lại. Quả thực là quá thảm.

Có điều, nếu nói cô đồng tình thì là không có.

Dù sao thời điểm từ Thục Tuệ đối phó với nhà bọn họ cũng ra tay không khách khí. Đây không phải chỉ là chuyện Từ Thục Tuệ đoạt mối làm ăn nhà bọn họ mà còn là chuyện cô ấy chỉ Khang Kỳ đối phó với nhà bọn họ. Có thể thấy được tâm tư của người này là thế nào.

Có một số việc thuộc phạm vi có thể chịu đựng được của Tề Gia Mẫn, bởi vì tuy rằng không tốt nhưng cũng không hẳn là thiếu đạo đức, chỉ có thể nói là ích kỉ thôi. Dù sao người đều vì chính mình, cô cũng thế mà. Nếu người ta đã trọng sinh thì đương nhiên muốn lợi dụng việc trọng sinh này làm một chút chuyện.

Nhưng có một số việc cô không thể nhẫn nhịn. Tề Gia Mẫn ghét việc cô ấy tìm Khang Kỳ trở về.

Hành vi này thật sự quá ác độc.

Có điều, bây giờ cô ấy cũng xem như là trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Cô ấy tìm Khang Kỳ trở về, cho rằng mình có thể lợi dụng Khang Kỳ đánh đổ nhà họ Tề nhưng lại không thật sự hiểu hết con người Khang Kỳ. Cô ta chính là cỏ mọc đầu tường gió chiều nào nghiêng chiều ấy, tham sống sợ chết. Khiến cô ta kiên định đứng bất di bất dịch trước nhà họ Từ phất cờ reo hò đấu tranh anh dũng là không thể nào!

Hiện tại, Khang Kỳ trở thành mẹ hai của Từ Thục Tuệ, Tề Gia Mẫn cảm thấy chỉ có hai chữ: Xứng đáng!

Phạm Tiểu Vi nhìn Tề Gia Mẫn thất thần, nói: “Nghe nói trước kia cô ấy không như thế.”

Tề Gia Mẫn nhợt nhạt cười: “Đúng, trước kia không như vậy. Có điều, ai rồi cũng sẽ thay đổi.”

Phạm Tiểu Vi: “Đúng rồi, ngày hôm qua Mục Lan tới thăm tôi.”

Tề Gia Mẫn cười: “Vậy à? Thế mà chị ấy một mình đến đây không gọi bọn em đi cùng.”

Gần đây Mục Lan cũng rất bận, gần như mỗi ngày đều phải tới nhà bọn họ xem vết thương của anh tư Tề. Mới ngắn ngủi có mấy ngày mà cả bến Thượng Hải đều ồn ào huyên náo truyền tin nói rằng Mục Lan qua lại với anh tư Tề.

Chẳng qua Mục Lan lại bơ đi giống như mắt điếc tai người. Thật ra, nói đến như vậy rồi sao có thể không truyền đến tai Mục Lan cơ chứ? Chỉ là, cô ấy rất bình tĩnh, hoàn toàn trong trạng thái tôi không để bụng các người nói cái gì đâu.

Cái tố chất tâm lí này làm Tề Gia Mẫn thực hâm mộ.

Thực tế, nội tâm của Mục Lan chính là: Truyền mấy cái này cũng không sao, thật sự không sao! Chỉ cần đừng bổ sung lí lịch cho tôi là xông vào nhà vệ sinh nam, nhìn cái không nên nhìn đã là điều may mắn nhất trần đời rồi! Loại tai tiểng nhỏ nhặt này thật sự quá tầm thường. Bà đây không để bụng!

Tề Gia Mẫn ngồi xuống gọt táo cho Phạm Tiểu Vi.

Phạm Tiểu Vi nói: “Cô ấy đến xin lỗi tôi.”

Chính Phạm Tiểu Vi cũng không ngờ tới, chẳng qua khóe miệng lại giương lên nói: “Cô ấy xin lỗi vì trước kia đã gây ra cho tôi một ít phiền toái.”

Tề Gia Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu, có điểm không thể tin được!

Phạm Tiểu Vi cười: “Chính tôi cũng hoàn toàn không nghĩ tới cô ấy sẽ đến xin lỗi. Có điều, tôi nghĩ, hẳn là cô ấy không còn thích Lục Minh Kỳ nữa, nếu không cũng sẽ không làm thế.”

Có đôi khi suy nghĩ một chút liền thấy, có những lúc cứ hãm sâu vào thì khó nhìn ra nhưng nếu như đột nhiên nhảy ra khỏi đó được rồi thì hết thảy đều sẽ khác!

Phạm Tiểu Vi dựa vào đầu giường, nói: “Thật ra cô ấy căn bản không biết rằng tôi không đặt địch ý nhỏ của cô ấy trong lòng. Không riêng gì cô ấy, người khác cũng vậy. Bọn họ đều là những cô gái mới lớn, đối với đàn ông luôn có một loại liên tưởng tốt đẹp, có một mẫu người lí tưởng trong lòng nên nếu làm ra một chút chuyện không có lí trí, cũng không phải không thể hiểu được. Chung quy bọn họ đều sẽ lớn lên, lúc ấy liền biết trước kia mình mù quáng cỡ nào. Em xem, như là Mục Lan chẳng phải đã biết rồi sao? Tôi có thể nghĩ đến việc cô ấy hiểu chuyện nhưng lại không nghĩ rằng cô ấy sẽ đến xin lỗi.”

Cô ấy giương khóe miệng lên, đối với người học sinh nhân phẩm tốt này rất hài lòng, rất vui mừng.

“Cũng có thể là bởi gì tôi có dạy Mục Lan đi? Cho nên theo bản năng bao dung với cô ấy hơn. Xem đi, nếu như là Từ Thục Tuệ kia thì sẽ khác.”

Cô ấy nói: “Gần đây cô ấy còn hận không thể mỗi ngày tìm cơ hội câu dẫn Lục Minh Kỳ kia kìa.”

Tề Gia Mẫn: “!!!”

Phạm Tiểu Vi cười: “Phòng bệnh của chúng tôi ở cùng tầng. Hẳn là cô ấy luôn nhìn chằm chằm bên này để mỗi lần Lục Minh Kỳ tới thăm tôi thì xuất hiện. Tôi đã quan sát rồi, mỗi ngày đều như thế. Toàn làm mấy hành vi nho nhỏ, nào là ngồi ở ghế dài hành lang khóc lóc, nào là không cẩn thận đụng vào Lục Minh Kỳ,… thật không thể đếm xuể. Tôi thực sự hoài nghi trong nhà dạy dỗ thế nào mà cô ấy lại như thế.”

Nói lên cái này, Phạm Tiểu Vi bĩu môi.

Tề Gia Mẫn bật cười. Cô cũng không biết Từ Thục Tuệ trọng sinh về từ năm bao nhiêu tuổi. Nhiều khi cô còn nghĩ, phải chăng Từ Thục Tuệ không phải trọng sinh mà là bị xuyên vào, bởi vì biểu hiện của cô ấy khác hoàn toàn so với trước kia.

Cô thật sự không thể tưởng tượng được đến tột cùng cô ấy đã trải qua những gì mới có thể trở thành như vậy.

“Vậy cô Phạm cần phải coi trọng thầy Lục vào, không thể để thầy ấy bị người ta câu đi được.”

Phạm Tiểu Vi xuy một tiếng, cười nói: “Cái này tôi không làm được đâu. Trời mưa mẹ phải gả(*), có một số việc không phải trong tầm tay! Chỉ có thể xem lương tâm Lục Minh Kỳ thôi. Có điều, tôi cảm thấy hắn sẽ không làm tôi thất vọng. Dù sao hắn cũng phải giữ thể diện.”

(*) trời mưa mẹ phải gả: ẩn dụ cho những điều tất yếu không thể ngăn cản.

Dừng một chút, hình như cô ấy nghĩ tới gì đó, đột nhiên nói: “Em có biết chuyện của Lục Minh Tuyết mới đây không?”

Tề Gia Mẫn lắc đầu: “Cô ta có chuyện gì?”

Gần đây Tề Gia Mẫn thật sự bận, đúng là đã lâu rồi không nghe được tin tức của Lục Minh Tuyết.

Có một số người, lúc thì suốt ngày xuất hiện trước mặt như ruồi nhặng, lúc thì lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Phạm Tiểu Vi biểu cảm một lời khó nói hết, chẳng qua vẫn nói: “Em trai Lục Minh Tuyết tìm tới. Hắn là một người xấu xa, dáng vẻ không hề đứng đắn chút nào, suốt ngày đòi tiền Lục Minh Tuyết, náo loạn đến gà bay chó sủa.”

Chuyện này Tề Gia Mẫn có nghe qua. Dù sao lúc người kia tìm đến Chấn Đán có rất nhiều bạn học đều thấy. Đây không xem như là cái tin gì mới.

Phạm Tiểu Vi lại nói: “Vậy em có biết không? Lục Minh Tuyết vì muốn tống cổ người em trai này nên đã lấy tiền của nhà họ Lục đấy.”

Tề Gia Mẫn sửng sốt: “Lấy tiền của nhà họ Lục?”

Là lấy đàng hoàng hay là trộm?

Phạm Tiểu Vi nhếch miệng trào phúng, nói: “Cô ta trộm lấy tiền riêng của Lục phu nhân sau đó đưa cho em trai. Thực tế, đây là tiền riêng của Lục phu nhân nên nó bị mất bà ấy cũng chưa chắc sẽ nói ra. Ai biết được một hôm bà ấy bắt gặp em dâu đi qua phòng mình cho nên tự nhiên liền hoài nghi người em dâu này, bởi vậy mới nháo cả lên. Kết quả tra ra thì không phải em dâu mà là Lục Minh Tuyết. Em nói xem có nực cười hay không?!”

Kỳ thật, Phạm Tiểu Vi không phải người nhiều chuyện. Cô ấy xuất ngoại nhiều năm, sau này về nước cũng không có nhiều bạn, mà bởi vì chân bị thương nên mỗi ngày Tề Gia Mẫn đều tới dẫn đến quan hệ của bọn họ ngày càng tốt lên, nói là thân thiết cũng không quá.

Cho nên Phạm Tiểu Vi ít nhiều đều sẽ tán nhảm với Tề Gia Mẫn.

Tề Gia Mẫn thật không nghĩ tới Lục Minh Tuyết dám làm chuyện này, cô kinh ngạc hồi lâu mới hỏi: “Vậy kết quả như nào?”

Phạm Tiểu Vi: “Kết quả? Đương nhiên là ngậm đắng nuốt cay coi như không có việc này rồi. Có điều, có thể giấu ngoài chứ chưa chắc có thể giấu trong! Người nhà họ Lục ai cũng biết Lục Minh Tuyết là cái người ăn cây táo rào cây sung.”

Phạm Tiểu Vi không thích Lục Minh Tuyết. Nói như thế nào nhỉ? Thời điểm mới từ nước ngoài trở về, thật ra cô ấy rất muốn làm thân với Lục Minh Tuyết, đối với cô ta rất tốt, dù sao đây cũng là em chồng tương lai của mình. Gia hòa vạn sự hưng mà!

Nhưng Phạm Tiểu Vi không ngốc, năm lần bảy lượt liền có thể nhìn ra tâm tư của Lục Minh Tuyết.

Lục Minh Tuyết thích Lục Minh Kỳ, hơn nữa còn có địch ý sâu sắc với cô.

Nếu như chỉ có thế thôi thì Phạm Tiểu Vi có thể nói một câu không sao cả nhưng cô ấy lại vô tình phát hiện thật ra Lục Minh Tuyết thường xuyên nói xấu cô ấy trước mặt Lục phu nhân, hơn nữa đã bắt đầu từ rất nhiều năm trước rồi. Đây cũng là lí do Lục phu nhân tuy rằng nhìn cô ấy lớn lên, hai bên cũng đã định việc kết hôn nhưng bà ấy lại không thân thiện, đối xử với cô ấy rất lãnh đạm.

Xét đến cùng, đó là tại Lục Minh Tuyết quanh năm suốt tháng nói xấu mách lẻo tạo thành phản ứng dây chuyền.

Chính vì thế nên Phạm Tiểu Vi mới hoàn toàn chán ghét Lục Minh Tuyết.

Tâm tư ác độc tới cỡ nào mới có thể từ mấy năm trước đã bắt đầu làm thế?! Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ độc địa.

Đây không giống như mấy người Mục Lan nhất thời không hiểu chuyện, mà là chân chính độc địa.

Chuyện lần này thật ra khiến Phạm Tiểu Vi có chút khoái ý, cô ấy nói: “Bọn họ lúc nào cũng cảm thấy nhà tôi chỉ toàn mùi tiền, không cao quý thanh khiết như nhà bọn họ thư hương dòng dõi. Nhưng mà nhìn xem, cái gọi là cao quý thanh khiết, cái gọi là thục nữ danh môn, cô ta làm cái gì? Haha, ăn trộm.”

Tuy rằng chuyện này khiến trái tim Lục phu nhân tổn thương nhưng Phạm Tiểu Vi lại rất cao hứng.

“Để bọn họ biết một chút xem Lục Minh Tuyết là cái loại người gì.”

Tề Gia Mẫn nghe xong có điểm một lời khó nói hết, cô nhẹ giọng: “Đúng là thật không ngờ tới!”

Cho nên, nữ chính này thật ra lại là rác rưởi đi?

Quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con ra chỉ biết đào lỗ.

Cha mẹ không tốt, người con gái này cũng chẳng có chỗ nào được!

Lục Minh Tuyết ha?!

Lời editor: Giải thích kĩ hơn về câu “trời mưa mẹ phải gả”.

Tương truyền, thời xa xưa, có một chàng thư sinh tên là Chu Diệu Tôn tài hoa thông minh, kinh lược đầy mình, đi tới kinh thành thi và đỗ trạng nguyên. Hoàng đế thấy hắn là người có tài nên đã chọn hắn làm phò mã. Trước khi áo gấm về làng, hắn đã tâu với hoàng đế nhà Minh kể về việc mẹ mình đã vất vả như thế nào, nuôi nấng hắn ra sao, cách hai mẹ con họ nương tựa lẫn nhau và khẩn cầu hoàng đế lập cho mẹ hắn – một góa phụ không bao giờ lấy chồng – một đền thờ trinh tiết. Hoàng đế nghe xong lại càng vừa lòng người còn rể này hơn và đương nhiên là đồng ý với khẩn cầu của hắn.

Nhưng sau khi hắn nói cho mẹ mình thì bà ấy đã sửng sốt, trên gương mặt đều là sự lo âu và ngập ngừng như đang ấn giấu điều gì đó. Chu Diệu Tôn khó hiểu, hỏi: “Mẹ không thoải mái chỗ nào sao?”

“Trái tim mẹ đau.”

“Con trai của mẹ,” mẹ Chu thở dài, “Con không biết nỗi khổ của một góa phụ chính là đêm dài với ngọn nến và ban ngày với tiếng khóc thầm trong lòng. Khó khăn lắm mẹ mới gạt con ra khỏi đầu, giờ đây mẹ nghĩ đến việc có một người bạn đồng hành trải qua phần đời còn lại. Ý mẹ chính là muốn tái hôn. Cái đền thờ trinh tiết này mẹ không thể nhận.”

“Mẹ, người định gả cho ai?”

“Chính là thầy Trương Văn Cư của con.”

Câu trả lời của mẹ như giông tố giữa trời nắng đẹp, Chu Diệu Tôn không hề chuẩn bị trước đã bị đánh gục ngay lập tức. Hắn quỳ xuống trước mặt mẹ và nói: “Mẹ, chuyện này tuyệt đối không thể. Mẹ tái giá thì mặt mũi còn để ở đâu được? Hơn nữa, phải tội lừa gạt hoàng đế khó tránh khỏi cái chết.”

Mẹ Chu không nói nên lời. 

Cha của Chu Diệu Tôn đã mất khi hắn tám tuổi, mẹ Chu  là Trần Tú Anh đau khổ và càng thương hắn hơn vì thế khi vừa nhận thấy con trai thông minh lại hiếu học thì liền đặc biệt thuê thầy Trương Văn Cư về dạy. Nhờ có sự giáo dục tốt của thầy Trương mà Chu Diệu Tôn đã tiến bộ rất nhanh, Trần Tú Anh rất vui mừng, càng thêm kính trọng thầy Trương hơn. Tiếp xúc dần dần Trương Văn Cư đã khiến trái tim bà rung động mà Trương Văn Cư cũng nảy sinh tình cảm với Trần Tú Anh hiền lành đức độ. Bọn họ quyết định kết hôn với nhau, nhưng không ngờ đến phút chót lại xảy ra chuyện như vậy.

Để kết thúc rắc rối này, mẹ Chu không khỏi thở dài nói: “Vậy thì để tùy duyên.” 

Bà nói xong liền cởi một chiếc áo trên người và đưa cho Chu Diệu Tôn: “Ngày mai con giặt cái áo này cho mẹ, phơi cả ngày lẫn đêm. Nếu váy khô thì mẹ sẽ không tái hôn nữa, nếu váy ướt thì đó chính là ý trời, không được ngăn cản.”

Hôm nay trời quang mây tạnh nên Chu Diệu Tôn nghĩ rằng việc này không có gì cả liền gật đầu đồng ý. Không ngờ đêm u ám, hôm sau trời mưa to không dứt, áo lúc nào cũng ướt.

Trương Tú Anh nghiêm túc nói với con trai: “Con ơi, trời mưa mẹ phải gả chồng, ý trời không được phạm.”

Chu Diệu Tôn đã phải báo cáo trung thực chuyện này lại cho hoàng đế và nói hoàng đế hãy trừng phạt hắn. Hoàng đế lại vô cùng kinh ngạc, sai người truyền lệnh: “Không biết không có tội, không biết trời sẽ mưa không thể trách phạt. Đây là trời chú định rồi. Thả nàng đi.”

Kết cục lại vẹn cả đôi đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play