“Bang!” Chiếc cốc trong tay Du Khanh rơi xuống đất, tiếng vỡ thanh thúy vang lên.
Thanh âm này đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Du Khanh dừng hình một chút rồi đứng bật dậy. Cô ấy nâng cằm lên nhìn về phía bàn của Lục Minh Tuyết, ánh mắt mang theo bực bội và trào phúng!
Thanh niên kia cũng nhìn lại. Hắn lập tức sửng sốt, ánh mắt lập lòe, do dự nói: “Du tiểu thư?”
Du Khanh “A” một tiếng rồi nói: “Lương công tử nhân phẩm thật tốt!”
Nhắc tới Lương công tử Tề Gia Mẫn liền biết đây là đối tượng xem mắt của Du Khanh. Hôm qua cô ấy còn cười khanh khách nói rằng lần xem mắt này coi như thành, kết quả là ngày hôm nay lại thấy người ta làm chuyện như vậy ở đây.
Cũng không biết quan hệ giữa hắn và Lục Minh Tuyết là gì.
Tề Gia Mẫn nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, sau đó cầm lấy tay Du Khanh, nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Chị ngồi xuống đã! Phục vụ, lấy ly nước đi.”
Sau đó cô lấy ra một khối đồng bạc: “Cứ nói những lời ta đã nói. Qua đối diện thỉnh Du tam thái thái lại đây.”
Thím ba Du là người giới thiệu Du Khanh xem mắt, lại là trưởng bối của cô ấy, Tề Gia Mẫn làm vậy là vô cùng hợp lí.
Phục vụ cầm đồng bạc, nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa. Tề Gia Mẫn thường xuyên tới cho nên phục vụ ở đây đều biết cô là Tề ngũ tiểu thư.
Một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi qua đi, người phụ nữ bên cạnh đối tượng xem mắt kia cũng mở miệng: “Đây là có chuyện gì?!”
“Cô nương nhà các người lén lút qua lại với người khác còn dám tới xem mắt? Nhà họ Vương chúng ta là để các người chà đạp như vậy?”
Lục Minh Tuyết không ngờ mình đi xem mắt lại đụng phải Tề Gia Mẫn và Du Khanh. Vốn dĩ trong lòng cô ta đã không thích nay lại thêm xấu hổ và khó xử nên khi nghe thấy người phụ nữ vô tri kia chất vấn một cách khó nghe thì lập tức đáp lại: “Vị thái thái này, ta và Vương công tử còn chưa có quan hệ gì, thỉnh ngài nói chuyện khách khí một chút.”
“Trẻ con lại dám lớn tiếng với người lớn. Giang thái thái, bà nói một chút xem nhà họ Vương chúng ta là đắc tội gì với bà mà bà lại giới thiệu tới một đứa con gái như vậy? Ta chưa nói đến việc nó mang cái bộ mặt lạnh lẽo kia gặp con trai ta, nhưng bây giờ xem xem nó còn làm ra cái gì? Mang theo đàn ông tới xem mắt, lại không lễ phép, là cố ý đánh vào mặt chúng ta hả?”
Bà Giang vốn là có tâm làm mai mối để lấy lòng hai nhà, lại không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến nước này. Mối không thành còn bị người ta oán trách, bà ta lập tức xoay người, nói: “Lục nhị thái thái, ngài xem đây là nháo cái gì!”
Vị Lục thái thái này không phải mẹ của Lục Minh Tuyết mà là thím hai của cô ta. Trong nhà đem cọc sự của Lục Minh Tuyết giao cho bà ta làm. Bà ta vốn nghĩ chỉ bằng vào dung mạo và tài hoa của cháu gái mình thì hỉ sự này là vô cùng dễ dàng nên mới ứng thừa. Ai ngờ, hiện tại lại trở thành khó coi như vậy.
“Xin lỗi, thực xin lỗi! Minh Tuyết, mau xin lỗi Vương thái thái đi!”
Bà ta biết lần này đều là nhà mình không đúng, nhà người ta một chút cũng không sai. Bà véo mạnh Lục Minh Tuyết một phen, cô ta kêu lên vì đau đớn.
“Bà làm gì vậy?! Hiện tại đã không còn là xã hội cũ nữa, không được đánh phụ nữ có biết không? Đừng tưởng rằng Minh Tuyết là người trong nhà thì bà có thể đối xử với cô ấy như vậy.”
Lương công tử không ngờ lại gặp được Du Khanh ở đây. Lúc nhìn thấy cô ấy hắn đã vô cùng kinh ngạc, trong lúc nhất thời cảm thấy hoảng loạn.
Suy cho cùng cuộc hôn nhân với nhà họ Du là trăm triệu không thể hỏng.
Chỉ là không đợi đến khi nghĩ ra kế sách đối phó thì hắn đã thấy vị Lục nhị thái thái kia làm như vậy với Lục Minh Tuyết. Hắn đau lòng, hắn không thể nhịn. Bắt hắn phải nhìn Lục Minh Tuyết bị thương tổn thì hắn làm không được!
“Cậu lại là cái thứ gì mà ở đây làm ầm ĩ? Sao không về nhà soi mình bằng nước tiểu xem bản thân là cái con lừa gì!”
Nhà họ Lục tuy là dòng dõi thư hương nhưng Lục nhị thái thái lại không có học hành gì. Bà ta vốn dĩ là xuất thân bình thường, bởi vì tình cờ cứu được Lục lão thái thái bất ngờ đổ bệnh lúc ra ngoài một mình nên mới được gả tới nhà họ Lục, trở thành vợ của nhị thiếu gia. Bình thường đương nhiên là không thế nhưng khi bà ta tức lên thì thói quen chợ búa này cũng phun ra tới!
Rõ ràng là Lương công tử không quen với kiểu ăn nói này nên bỗng chốc liền đỏ bừng mặt.
“Lương công tử, anh về trước đi. Tôi biết anh có lòng tốt giúp đỡ nhưng cũng không thể để người khác hiểu lầm nhân cách của anh được!” Lục Minh Tuyết nhìn về phía bàn của Du Khanh ám chỉ.
“Không được. Nếu tôi không ở lại đây thì những người này sẽ đem em ăn thịt mất! Dù thế nào tôi cũng phải che chở cho em, những chuyện khác tôi không thèm để ý!” Phàm là nam nhân đều sục sôi cái thứ gọi là khí phách như thế.
“A, ăn thịt nó? Đều thời đại nào rồi còn ăn thịt người?! Đi ra ngoài chưa uống thuốc hả? Hơn nữa cậu dựa vào cái gì mà xía vào chỗ này? Cậu là cái gì của con bé? Ta là thím hai còn chưa nói chuyện đâu! Một đứa nhóc choai choai không biết từ đâu xông tới đòi làm người tốt! Mau buông tay ra! Trước mặt nhiều người như vậy cậu còn dám làm xằng làm bậy là muốn khiến nhà họ Lục chúng ta mất mặt hả?” Sức chiến đấu của Lục nhị thái thái quả thực rất lớn.
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng tôi thích cô ấy! Tôi thích cô ấy nên không thể để cô ấy bị các người khi dễ được!” Lương công tử gần như là rống lên.
Mà đúng lúc này thím ba Du tiến vào quán cà phê. Bà ta nhìn về phía thanh niên mặt đỏ tía tai đang kêu gào, sắc mặt lạnh xuống. Thế nhưng bà ta không đi vào trong mà quay người lại rời đi.
Du Khanh bốc hỏa ngùn ngụt.
Nói là cô ấy thích hắn thì cũng không có, dù sao cũng mới chỉ nhận thức một ngày, lấy đâu ra cái tình cảm gì! Sở dĩ cô ấy như vậy là bởi vì ngày hôm qua hắn còn được coi như là một công tử văn nhã, nói chuyện khéo léo ôn nhu, hôm nay liền hiện nguyên hình lộ ra bộ mặt đáng khinh như vậy thì rõ ràng tất thảy những biểu hiện trước đây đều là giả dối.
Vậy thì đây không thể nghi ngờ chính là lừa hôn.
Người này đi học ở nơi khác, nếu như che giấu tốt thì căn bản sẽ không bị vạch trần.
Du Khanh nghĩ nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên đụng phải chuyện này thì tương lai sợ là phải chịu thiệt thòi lớn!
Nghĩ thế Du Khanh liền cảm thấy hận không thể hung hăng tát hắn một bạt tai!
Chỉ là, Tề Gia Mẫn đè lại tay cô ấy, đưa mắt ra hiệu đừng làm gì cả.
Tuy rằng Du Khanh vô cùng tức giận nhưng cũng không phải người ngu nên ngay lập tức hồi lại tinh thần bình tĩnh.
Nếu lúc đó cô ấy thật sự xông lên tát hắn thì chính cô ấy cũng sẽ bị lôi vào chuyện ghê tởm này! Nói không chừng còn mất hết thể diện!
Giả dụ như hắn là bạn trai quen biết đã lâu thì cô ấy mất mặt còn có chút đáng giá. Nhưng rõ ràng kia chỉ là một con chó mới nhận thức ngày hôm qua, hà tất phải vì hắn mà làm ảnh hưởng thanh danh của bản thân mình?
Chỉ nói riêng vị Lục nhị thái thái kia đã là một người không dễ đối phó rồi.
Tóm lại là có bọn họ làm loạn, cô ấy không đáng tiến lên để bị chán ghét chung.
Có điều, nhìn Lục Minh Tuyết làm ra vẻ thần thái, hình như còn có chút đắc ý, trong lòng Du Khanh thật nghẹn muốn chết. Trong lúc nhất thời cô ấy cảm thấy Lục Minh Tuyết thật đáng ghét!
Lương công tử là chó, Lục Minh Tuyết cũng tuyệt đối không phải loại tốt đẹp gì!
Trong lòng Du Khanh lửa cháy tới mười hai vạn độ, thật muốn nổ tung. Chỉ là đúng lúc này thím ba Du tiến vào khiến cô ấy có chút khó hiểu!
Cô ấy nghi hoặc nhìn về phía Tề Gia Mẫn. Tề Gia Mẫn cho Du Khanh một cái ánh mắt “tạm thời đừng nóng”, theo sau hạ giọng để xung quanh không nghe được: “Để cho thím ba chị xuất đầu xử lý đi.”
Du Khanh có chút khó hiểu.
Nếu vẫn phải xuất đầu thì chẳng thà cho tên Lương công tử này một cái bạt tai rồi khiến hắn đi tìm chết là xong sao?
Tề Gia Mẫn: “Hắn cũng coi như là có chút tư cách để thím ba chị đến nói vài lời. Loại sự tình này, tự nhiên là phải tìm bậc phụ huynh a…”
Du Khanh bừng tỉnh đại ngộ. Thật ra cô ấy cũng không phải không thể minh bạch, chỉ là vừa rồi quá tức giận, nhất thời rối loạn đầu óc.
Có lẽ do Lương công tử phát ngôn như thế nên bên kia lại náo loạn lên.
Lần này người mắng chửi là Vương thái thái. Trình độ mẳng người của bà ta không hề kém Lục nhị thái thái vừa rồi chút nào, thậm chí còn tốt hơn. Quả thực Lục Minh Tuyết và Lương công tử không sao có thể đáp trả.
Nhưng Lục Minh Tuyết kia vẫn cứ cố cãi lại. Lý lẽ của cô ta chính là bản thân mình và Lương công tử là tình bạn thuần khiết cao thượng.
Nhưng từ đương sự đến những người xem náo nhiệt Giáp, Ất, Bính, Đinh đều không có ai tin. Cái gì mà tình bạn thuần khiết với chả cao thượng?
Vậy vì sao hai người lại nắm tay?
Hơn nữa là ai đã buột miệng thốt ra chữ “thích”?
Tề Gia Mẫn thật không ngờ Lục Minh Tuyết lại là cái loại người này.
Có thể cô ta không thích vị Lương công tử kia nhưng chắc chắn biết rằng hắn thích mình. Hơn nữa nhất định vì biết điều đó nên đã thiết kế để Lương công tử xuất đầu lộ diện giải vây cho cô ta.
Nếu không làm sao hắn có thể tùy tiện xúc động chạy tới như vậy?
Bởi đã trở thành bạn tốt với Tiếu Hân nên Tề Gia Mẫn vẫn luôn nghĩ nữ chính luôn là người tốt! Lục Minh Tuyết cho dù là có chút cao ngạo nhưng chắc cũng không phải xấu xa gì. Nhưng bây giờ, cô muốn thu lại lời này!
Lục Minh Tuyết tâm cơ tuyệt đối không ít!
Tề Gia Mẫn cười lạnh một tiếng, nghĩ đến một câu cổ ngữ: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra con chỉ biết đào lỗ.
Cẩn thận ngẫm lại thì lời này áp lên người Lục Minh Tuyết thật chuẩn. Ba mẹ cô ta chính là những kẻ đê tiện vô sỉ, có thể trộm đổi con cái nhà người khác thì không phải là thứ tốt đẹp gì.
Bên này, Tề Gia Mẫn xem tuồng, cũng đè Du Khanh lại để cô ấy không xúc động.
Bên kia, thím ba Du đã trực tiếp đánh một cú điện thoại tới nhà họ Lương hỏi tội!
Bà ta không dễ nổi nóng bên ngoài, đây là đặc biệt tới văn phòng cửa hàng nhà họ Tề gọi nhờ.
Thật ra thím ba Du giống Lục nhị thái thái. Bà ta cũng chỉ là có lòng giới thiệu đối tượng cho cháu gái nhà mình thế nhưng giữa chừng xảy ra chuyện làm bà ta phải tự mình chống đỡ.
Nguyên là bởi vậy nên thím ba Du vô cùng tức giận.
Hơn nữa bà ta còn lo không biết anh chồng và chị dâu sẽ nghĩ thế nào! Nếu họ đổ hết tội lỗi lên bà ta thì sao?
Cứ nghĩ là lại thấy giận, hận không thể đi phát tiết kể hết ra.
Cúp điện thoại, bà ta ướt đẫm mồ hôi, cả người không khỏe chút nào.
Thật tức chết mất!
“Du tam thái thái giữ gìn thân thể.” Tề Gia Cung nói nhưng cũng không ngẩng đầu, vẫn tính sổ sách như cũ.
Thím ba Du tới đây gọi nhờ, theo lý thì nên để Tề Gia Cung tránh đi, nhưng đây là văn phòng công ty chứ không phải một nơi bình thường. Người ta làm sao có thể yên tâm để người ngoài ở riêng trong này? Vậy nên nếu bà muốn gọi điện ở đây thì phải chấp nhận việc có hắn bên cạnh.
Mà nếu bà ta phải gọi điện ở bên ngoài phố xá đông người kia thì càng tồi tệ.
Thế nên thím ba Du liền quyết định chọn để cho Tề Gia Cung ở đây. Dẫu sao quan hệ của mấy anh em nhà họ Tề vô cùng thân thiết, chuyện hôm nay không lớn không nhỏ, Tề Gia Mẫn về nhà có thể vẫn kể ra.
“Đa tạ Tề đại thiếu. Nói ra thì chuyện này tôi cũng thật xui xẻo. Cũng không gạt ngài, sau khi tôi về có khi còn bị mẹ chồng và chị dâu oán trách.”
“Nữ nhân bị ủy khuất, có đôi khi trút giận ra một chút cũng không sao!”
Tề Gia Cung rốt cuộc cũng dừng công việc trên tay lại, ngẩng đầu nói: “Nếu có người nói với mẹ chồng ngài rằng Du tứ thiếu không tốt thì mẹ chồng ngài sẽ như thế nào?”
Thím ba Du sửng sốt. Tề Gia Cung mỉm cười: “Nhưng nếu người đó nói như vậy với Du thị trưởng thì sao?”
Thím ba Du ngây người một lúc liền bừng tỉnh hiểu ra.
Nếu bà ta chỉ tìm Lương thái thái thì chắc gì Lương công tử đã bị giáo huấn! Tất nhiên bọn họ sẽ được nhìn thấy nhà họ Lương vờ vịt ngoài mặt một chút rồi chuyện này cũng liền bị đóng băng để đấy. Vấn đề là anh chồng và chị dâu của bà ta sẽ không bỏ qua, tổng đều muốn nhắc lại quá khứ!
Vậy nên, bà ta phải khiến Lương công tử kia nhận trừng phạt!
Như thế thì người trong nhà mới không tức giận! Bên ngoài cũng sẽ không có lời đàm tiếu này kia về Du Khanh!
Đây mới là trọng điểm cần lưu ý!
Bà ta đã hiểu ý tứ của Tề Gia Cung, chân thành nói: “Đa tạ Tề đại thiếu chỉ điểm.”
Tề Gia Cung di chuyển cây bút máy trong tay, mỉm cười: “Du tam thái thái là khách hàng lớn của Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh, Du đại tiểu thư lại là bạn tốt của em gái tôi, tôi quá phận phân ưu một chút cũng là nên làm.”
Thím ba Du cười: “Dù sao vẫn muốn cảm ơn ngài một câu.”
Bà ta nói tiếp: “Vậy tôi lại mượn điện thoại gọi một chút.”
Lúc này thím ba Du trực tiếp đánh tới Bộ Giao thông tìm ông nội của Lương công tử là Lương Ông. Vị lão tiên sinh này là vai vế bề trên, cũng coi như là có chút thân phận địa vị nên mới có tư cách an bài cháu trai nhà mình và cháu gái trưởng của nhà họ Du xem mắt.
Lương Ông không nghĩ thím ba Du lại gọi điện tới bởi vì kì thật bà ta cũng là người văn minh có học, không giống như những người đàn bà đanh đá chợ búa kia. Thế nhưng lần này thật sự đã khiến thím ba Du quá ủy khuất rồi!
“Lương bộ trưởng, tôi là Du tam thái thái, Trương Mộng Điệp. Lần này tự ý gọi điện cho ngài là muốn hỏi nhà ngài đây là ý gì?! Ngài căm ghét nhà chúng tôi đến vậy sao? Chuyện công tử nhà ngài là như thế nào? Ba chồng và chồng tôi miễn cưỡng cũng coi như là đồng nghiệp của ngài, ngài thế này là sao?”
Thím ba Du trút ra một hồi oán giận, càng nói càng bực. Đại để là nói gần xong, bà ta lơ đãng nhìn thấy Tề Gia Cung viết một chữ trên giấy: khóc. Thế là thím ba Du lập tức nghẹn ngào, sau đó nức nở, cuối cùng gào khóc ra tới.
Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại trở nên bối rối.
Lương Ông vừa nhận được điện thoại đã bị người ta chỉ trích như vậy trong lòng thật tức giận, có chút không ưa vị nhà họ Du này. Rõ ràng là chuyện gia đình mà lại đi tìm ông ta nháo lên!
Nhưng bà ta khóc ra như vậy lại khiến cho Lương Ông có thể lý giải!
Chuyện này đối với nhà họ Lương không phải là chuyện lớn nhưng đối với nhà gái mà nói lại chính là đại sự! Bà ta làm mai mối lại ra kết quả như vậy, về nhà không chừng còn chịu trách móc, cho nên tức giận cũng phải. Nếu đổi lại là phu nhân nhà mình thì có khi biểu hiện còn quá thế này.
Xem ra, bọn họ thật sự làm khó người ta rồi.
Sau khi nhận được sự bảo đảm của Lương Ông, thím ba Du mới cúp điện thoại, rồi lại theo kịch bản đi tìm ba của Lương công tử. Làm xong tất thảy bà ta không rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng nhà họ Lương lại cho rằng gia đình họ Du đã phải chịu ủy khuất lớn!
Không cần phải nói, lăn lộn một chuyến này, thím ba Du liền biết hai người kia sẽ không để yên cho Lương công tử, còn bản thân mình sẽ không bị mẹ chồng và chị dâu trách tội bởi bà ta đã đánh cược thể diện để bất bình giùm cháu gái.
Trong khoảnh khắc, thím ba Du thở phào, trong lòng vui vẻ lên.
“Đa tạ Tề đại thiếu, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm ân tình này. Nếu như lúc nào cần chỗ tôi hỗ trợ thì ngài cứ tìm tới. Tôi, Trương Mộng Điệp, tuyệt đối sẽ không chối từ.” Thím ba Du hào sảng.
Tề Gia Cung cuối cùng cũng nở ra một nụ cười chân thành, buông bút xuống nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy, thiếu người nhân tình, tốt nhất là nên trả lại tận tay. Chúng ta có thể nói chuyện trứng chim bồ câu.”
Thím ba Du: “Hả?”
Tề Gia Cung: “Tôi không cần một phân tiền.”
Thím ba Du: “Hả?”
Bao lâu nói chuyện đều không thành, thế mà hôm nay tự dưng lại thành?
Bà ta ngồi xuống, nghiêm túc: “Vậy không biết Tề đại thiếu muốn cái gì? Chỉ cần là chuyện làm ăn thì luôn dễ nói.”
Thím ba Du ổn định lại tâm lý. Nếu Tề Gia Cung đã nói vậy thì chứng tỏ chuyện này bà ta có thể làm được! Vậy nên bà ta không còn bị lúng túng nữa.
Tề Gia Cung mỉm cười: “Tháng sau là sinh nhật em gái, tôi tính tặng nó một bộ trang sức ngọc Hòa Điền(1). Tôi biết đối với phương diện này ngài rất tinh thông, mà gia đình ngài cũng là trong nghề. Tôi tin tưởng Du tam thái thái sẽ không lừa gạt tôi. Tôi chính là không muốn bán mà muốn trao đổi!”
(1) ngọc Hòa Điền: một trong bốn loại ngọc quý nhất Trung Quốc. Theo tâm linh phong thủy các kiểu thì nó có linh khí tích tụ hàng trăm triệu năm nên sẽ mang lại an khang, thịnh vượng, bình an, đuổi tà khí này nọ.
Hắn dựa vào ghế: “Tôi muốn một bộ làm quà sinh nhật tươm tất cho em gái.”
Thím ba Du: “…”
Vì sao anh trai thần tiên chỉ xuất hiện trong nhà người ta?!
Thím ba Du đã ở tuổi này rồi cũng cảm thấy ghen tị!
Bà ta nói đùa: “Tề đại thiếu như vậy thật khiến tôi muốn về đại náo với anh trai nhà mình một hồi đấy.”
Tề Gia Cung: “Cũng không phải là không thể thành.”
Thím ba Du vốn là chỉ nói cho vui nhưng nghe Tề Gia Cung nói như vậy đột nhiên liền động tâm.
Bà ta đứng dậy, nghiêm túc: “Tề đại thiếu, chờ tin tốt của tôi.”
Tề Gia Cung cười, gật đầu: “Sẽ chờ tin tốt của ngài. Hợp tác vui vẻ!”
Phải nói nhà họ Lương cũng rất chi là sấm rền gió cuốn. Thím ba Du chỉ nán lại một lúc mà khi đi ra đã thấy xe nhà họ Lương tới rồi. Ba của Lương công tử đích thân tới đây.
Quả nhiên Tề Gia Cung thật sự nhìn thấu sự việc.
Nếu chỉ nói với nữ quyến nhà họ Lương, bọn họ thương con, sẽ không thật sự xử lí, ngoài miệng thì tạ tội, trong lòng lại không thấy có lỗi.
Nhưng đàn ông thì lại khác, họ nhất định muốn giữ thể diện.
Lương tiên sinh vừa treo điện thoại của thím ba Du xong, hỏa khí một bụng còn chưa có chỗ xả thì lại nhận được điện thoại ba mình gọi tới mắng chửi một trận. Ông ta thật sự cảm thấy mất mặt nên mới chạy nhanh tới đây.
Hơn nữa trong lòng cũng suy nghĩ xem thím ba Du gọi điện nháo như vậy có phải là do nhà họ Du bày mưu tính kế hay không. Dù sao thì nhà người ta cũng không phải là đèn cạn dầu.
Ông ta ở rất gần đây, đường đi thì ngắn mà phỏng đoán lại nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy con trai mình dây dưa cùng với một người phụ nữ trung niên thì bao nhiêu phỏng đoán cũng đều hóa thành hư ảo.
Người phụ nữ trung niên này chính là Vương thái thái. Mấy người này vốn dĩ lúc đầu không động thủ, chỉ là “tranh chấp” một chút nhưng ai bảo vị Lương công tử này vạ miệng làm chi?! Hắn đã tức giận nói với Vương công tử một câu: Béo như heo thì ai nhìn trúng ngươi?
Lời này chính là nút kích nổ Vương thái thái, khiến bà ta không thể nhịn được liền xông lên.
Tính ra khoảng cách của bọn họ tới chỗ Tề Gia Mẫn không xa lắm nhưng vì sợ bị dính dáng đến nên Tề Gia Mẫn đã lôi kéo Du Khanh đổi sang một vị trí khác gần như là ở trong góc quán cà phê.
Cô nghiêm túc: “Chúng ta tránh xa một chút, đừng để bị vạ lây.”
Không hiểu sao lời này khiến Du Khanh hòa hoãn vài phần.
Cô ấy nhìn về nơi ồn ào nhốn nháo, cảm khái: “Liếm cẩu, liếm cẩu, liếm đến cuối cùng hai bàn tay trắng.”
Du Khanh lại phun tào.
Có điều xem ra thật đúng là như thế. Dù là đối tượng xem mắt Vương công tử hay là anh hùng cứu mỹ nhân Lương công tử thì đều che chở cho Lục Minh Tuyết. Kì thật Vương thái thái vốn là muốn đánh Lương công tử nhưng Lục Minh Tuyết lại che cho hắn khiến cơn tức của bà ta lên đến đỉnh điểm. Vương thái thái nghĩ người này chính là một con hồ ly tinh nên không chút khách khí xông tới đánh Lục Minh Tuyết.
Ai ngờ con trai bà ta lại đối với Lục Minh Tuyết nhất kiến chung tình. Hắn thấy thế thì thật sự muốn giật đứt dây xích nhào ra.
Cuối cùng tất cả trở thành một mớ hỗn độn.
Mà Lương tiên sinh vào cửa vừa đúng lúc con trai ông ta đang ở đó gào lên: “Các người không có quyền đối xử với Minh Tuyết như vậy.”
Nhà họ Lương không phải là một gia đình bình thường, dù cho trong nhà có mấy hành vi có vẻ hơi thấp hèn thì cũng chưa từng xảy ra tình huống như vậy.
Ông ta thật sự bị tăng xông, đầu óc choáng váng.
Trách không được tam thái thái nhà người ta tức giận thành như vậy. Nếu đổi lại là ông ta thì cũng không kém hơn là bao đâu!
Ông ta không nói hai lời, tiến lên gạt đám người ra rồi tới chỗ con trai, trực tiếp cho hắn một cái bạt tai.
Hiện trường tức khắc an tĩnh lại.
Lương tiên sinh không thể nén giận, nói: “Mày, cái thằng nghiệp chướng này! Mày còn biết xấu hổ hay không? Về nhà với ta!”
“Không, con không thể bỏ mặc Minh Tuyết…”
“Lương công tử, anh vẫn là trở về cùng ba đi. Chúng ta là bạn thân, chân thành và bền chặt nhưng không phải ai cũng có thể hiểu được. Một số người chính là như vậy, suy bụng ta ra bụng người, không biết phân biệt đúng sai. Tôi cũng không thể khiến anh liên lụy, anh đi đi, chuyện ở đây tôi có thể tự mình giải quyết. Tôi nghĩ sau khi về nhà giải thích với mọi người thì họ sẽ không ép tôi thành hôn nữa đâu.”
Khuôn mặt thanh lãnh của Lục Minh Tuyết để lộ ra một tia thê lương. Chính là cái bộ dáng cứng cỏi ngoan cường kia đã chọc vào trái tim của Lương công tử.
“Không! Tôi không đi! Nếu tôi đi rồi, bọn họ sẽ tha cho em sao? Những người này chính là kẻ ăn thịt người không nhả xương…”
“Bốp!” Lại một cái tát nữa rơi xuống mặt Lương công tử. Nhưng người tát là ba hắn, hắn không thể, cũng không dám kêu.
Sắc mặt Lương tiên sinh đã tối sầm, trực tiếp vịn cánh tay của con trai, nhìn đám tay sai đi theo, nói: “Kéo nó đi!”
Ông qua nhìn lướt qua Lục Minh Tuyết, mỗi lần dừng lại đều mang theo vài phần chán ghét. Những tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh đều bị lợi dụng như thế. Ông ta đã tới tuổi này đương nhiên không giống những tiểu tử chưa trải sự đời kia, làm sao có thể không nhìn ra mánh khóe của cô ta? Đây rõ ràng là muốn lợi dụng con trai ông ta nhưng lại không thật sự muốn ở bên hắn.
Bằng không cũng sẽ không có cái từ “bạn thân”.
Tuy rằng bực Lương công tử nhưng dù thế nào hắn vẫn là con trai ông ta, Lương tiên sinh tuyệt đối không cho rằng hắn không tốt, ngược lại đổ lỗi hết lên người Lục Minh Tuyết. Ông ta lạnh lùng nói: “Vị tiểu thư này tự mình giải quyết cho ổn thỏa, đừng dây dưa với con trai tôi rồi giật dây để nó ra mặt cho cô!”
Lương tiên sinh lôi kéo Lương công tử vẫn còn giãy giụa nhanh chóng rời đi. Ông ta không dám nghĩ sự tình hôm nay đã náo loạn bao lâu, truyền ra rộng rãi như thế nào, có bao nhiêu người biết con trai ông ta có mặt ở đây, trong lòng rối thành một mớ tơ vò.
Lương tiên sinh vừa ra đi ra liền nhìn thấy thím ba Du đứng ở cửa. Bà ta vòng tay trước ngực, thấy ông ta cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn Lương công tử với một ánh mắt khinh thường rồi đi vào quán cà phê.
Drama thiếu đi nam chính liền nhạt nhẽo đi không ít.
Có lẽ bởi vì nhận ra vị Lương tiên sinh kia nên Vương thái thái không máu chiến nữa, chỉ phỉ nhổ Lục Minh Tuyết một miếng rồi kéo con trai nhà mình rời đi.
Có điều, con trai bà ta dường như đã bị Lục Minh Tuyết hớp hồn, còn nói với: “Lục tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta hôm nay xem mắt rất tốt. Ngày khác nhất định cùng nhau ăn một bữa cơm! Tôi rất hân hạnh.”
Vương thái thái ngay lập tức nhéo tai hắn.
Lục nhị thái thái bồi lỗi với bà mối rồi cũng mặc kệ Lục Minh Tuyết có chuyện gì, dùng sức kéo tay cô ta nói: “Đi! Chúng ta về nhà nói rõ ngọn nguồn!”
Vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, hiện tại đã an tĩnh chẳng còn gì.
Thím ba Du tìm được Du Khanh và Tề Gia Mẫn, nhẹ giọng nói: “Du Khanh, đừng lo lắng. Chuyện này là tại thím ba không đúng, không tra rõ Lương công tử kia, đã làm cháu bị ủy khuất rồi. Cháu yên tâm, thím đã tìm trưởng bối nhà bọn họ rồi. Thật muốn nhìn xem nhà đó có dùng gia pháp hay không!”
Du Khanh vốn dĩ rất tức giận nhưng sau khi xem vở kịch này xong lại chẳng hiểu kiểu gì mà cảm thấy tốt lên không ít.
Cô ấy nói: “Cháu biết chuyện này không phải lỗi của thím ba! Thím cũng đừng tự trách.”
Thím ba Du: “Cháu đó, đứa nhỏ này, chính là quá tốt bụng.”
Bà ta nhìn về phía Tề Gia Mẫn, nói: “Lần này cũng cảm ơn Tề tiểu thư đã giúp nó bình tĩnh.”
Tề Gia Mẫn nhợt nhạt cười: “Cũng không có gì, dù sao tôi và Du Khanh cũng là bạn tốt.”
Nhìn thấy mặt trời xế chiều ngả về tây, sắc trời cũng dần tối, thím ba Du và Du Khanh cũng không ở lâu nữa, mấy người cùng nhau rời đi.
Chuyện này không thể áp xuống, đương nhiên cũng không ảnh hưởng gì đến Du Khanh. Tình yêu tay ba, cô ấy mà xuất hiện thì sẽ là dư thừa.
Tối đó anh hai Tề hỏi: “Em gái, hôm nay quán café đối diện náo loạn em cũng ở đấy đúng không? Thế nào? Hiện trường xảy ra cái gì?”
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm. Sợ là toàn bộ Bến Thượng Hải đều đã biết tuồng kịch ngày hôm nay rồi.
Nhà họ Vương và nhà họ Lục không phải là gia đình bình dân nhưng nếu chỉ là sự tình nhà bọn họ thì thật ra cũng không gây ra sóng gió gì lớn. Rốt cuộc nói bọn họ là nhà giàu quyền thế cũng chẳng phải, thậm chí không phải là trung tâm chú ý của mọi người.
Thế nhưng ai bảo nhà họ Lương cũng cuốn trong việc này đâu?!
Nhà họ Vương? Nhà họ Lục? Không tính là cái gì! Nhưng nhà họ Lương thì vừa có tiền vừa có quyền lại khác.
Tin hot như thế này luôn khiến người ta cực hào hứng, đặc biệt là còn liên quan đến những thân sĩ nổi tiếng nữa. Chưa kể, mấy ngày trước còn đồn là nhà họ Lương muốn kết thân với nhà họ Du thế mà hiện tại đã hoàn toàn công cốc.
Nhà họ Du không ngốc, lúc này đương nhiên sẽ không lựa chọn vị công tử lụy tình kia.
Bên ngoài đồn đại sôi nổi như thế, nhà họ Tề tất nhiên cũng tò mò.
Thế mà Tề Gia Mẫn lại không kể thêm gì, chỉ nói: “Em còn nhỏ, xem không hiểu những mối quan hệ phức tạp như thế đâu!”
“Phốc!” Anh hai Tề phun: “Em được lắm!”
Nhưng ngẫm nghĩ lại, tuy rằng em gái hắn có vẻ như không nói cái gì nhưng lại ẩn ý để lộ ra: quan hệ phức tạp!
Đây là cách nhìn nhận của Tề Gia Mẫn về chuyện này.
Anh hai Tề không có cảm tình gì với Lục Minh Tuyết, và hắn cũng biết trong lòng rằng mấy anh em bọn họ đều cảm thấy giống nhau. Ai bảo khi còn nhỏ bọn họ đều được ông ngoại Tề nuôi dưỡng bên mình đâu! Cho nên chỉ có tết nhất lễ lạc thì họ mới tiếp xúc với đứa “em gái” kia.
Hơn nữa, bọn họ đều là con trai, khi đó tuổi cũng không lớn nên cũng chẳng thích chơi với bọn con gái, cho nên mới không có tình cảm gì với Lục Minh Tuyết.
Sau lại bùng nổ vụ việc tráo đổi con. Tề Linh Nghi đưa Lục Minh Tuyết đi, dẫn Tề Gia Mẫn tới rồi đưa anh em bọn họ trở về để giúp cô cảm nhận sự ấm áp của gia đình. Từ đó bọn họ mới biết được em gái nhỏ này đã chịu nhiều khổ cực. Thế nên tất cả đều yêu thương Tề Gia Mẫn.
Tuy nhiên trong mấy năm đầu Tề Gia Mẫn luôn đề phòng bọn họ, dù trông có vẻ ổn nhưng ai cũng nhìn ra sự cảnh giác của cô. Mấy năm gần đây cô mới dần dần hồi phục và trở nên thực hoạt bát.
Đến nỗi Lục Minh Tuyết đối bọn họ không chỉ là người xa lạ mà còn có thể nói là con gái của kẻ thù!
Cho nên lúc trước họ đều không hiểu vì sao mẹ mình lại còn an bài nơi chốn cho Lục Minh Tuyết. Hai thằng em trai ngốc nghếch không hiểu nhưng là anh trai thì lôi kéo hắn cùng đi chất vấn.
Lúc ấy mẹ hắn đã nói như thế nào ư?
“Dù sao mẹ cũng đã nuôi nấng nó hơn bốn năm, tuy rằng hận thấu ba mẹ ruột của nó nhưng cũng đã lấy mạng bọn họ rồi. Hướng bốn năm tình nghĩa, mẹ an bài cho nó một cái chỗ ở cũng là không thẹn với lương tâm! Sau này, mặc kệ nó tốt xấu như thế nào cũng không còn quan hệ gì với nhà họ Tề chúng ta nữa.”
Anh hai Tề nhớ tới những lời này, nhìn về phía mẹ Tề. Không biết bà ấy đang có tâm trạng gì?
Chẳng qua, liếc mắt qua một cái thì chỉ thấy mẹ Tề ăn uống no say, căn bản không thèm quan tâm gì cả. Anh hai Tề sửng sốt trong giây lát, hoảng hốt hiểu ra lời mẹ nói lúc trước là ý gì!
Lục Minh Tuyết chỉ là một người xa lạ, tốt xấu thế nào cũng không liên quan gì đến nhà bọn họ.
Suy nghĩ cẩn thận hết thảy, anh hai Tề không còn để ý chuyện Lục Minh Tuyết nữa, chỉ coi đây là một tin hot thôi. Hắn nói: “Vị Lương công tử kia không phải học ở Bắc Bình sao? Thế mà lại gặp gỡ Lục Minh Tuyết cũng tài.”
Tề Gia Mẫn nghiêm túc: “Nam nữ đến với nhau thật ra chỉ cần một ánh mắt, một khoảnh khắc mà thôi.”
Mọi người đồng loạt nhìn cô. Tề Gia Mẫn: “Thật đấy! Con chính là chuyên gia tư vấn tình cảm.”
“Phụt!” Anh tư Tề trực tiếp phun cơm trong miệng ra!
Anh ba Tề vừa khéo ngồi ngay đối diện. Hắn kêu lên một tiếng rồi quát: “Tề Gia Tài, chú kinh bỏ mẹ!”
Hiện trường lập tức hỗn loạn lên, chẳng ai quan tâm đến cái đề tài hot nhưng không nóng kia nữa.
“Gia Mẫn, ngày mai em có việc gì không?” Anh cả Tề nhìn về phía Tề Gia Mẫn.
Cô trả lời: “Em đi câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ luyện bắn súng.”
Bất kể khi nào, tự thân có bản lĩnh mới là đạo lý sống còn!
Anh cả Tề: “Ừm. Để anh hai đưa em đi!”
Tề Gia Mẫn nhe răng cười hì hì: “Vâng ạ!”
Cô chống cằm, nói: “Anh cả yên tâm. Tuy rằng em đi luyện bắn súng cũng sẽ không trì hoãn việc thiết kế đâu. Em nhất định sẽ hoàn thành trước ngày khai giảng!”
Anh cả Tề: “Ừm. Không vội!”
Tề Gia Mẫn mở to mắt: “Sao lại không vội cho được?! Em rất nóng lòng muốn xem thành quả của mình đấy!”
Gần đây công việc của Tề Gia Mẫn hơi nhiều nhưng vẫn có thể tính toán đâu ra đấy. Hiện tại cách khai giảng còn năm này, Tề Gia Mẫn than thở: Kì nghỉ thật dài cho đến khi cần dùng mới thấy thật ngắn.
Thời gian ấy mà, giống như nước trong miếng bọt biển, bóp một cái là chảy ào ào hết luôn.
Sau khi ăn xong Tề Gia Mẫn đem giấy vẽ trải ra bàn trà phòng khách, chuẩn bị thiết kế. Mấy anh trai ai không bận việc riêng cũng ghé đầu vào xem Tề Gia Mẫn vẽ, trong nhà không khí thật đầm ấm hòa thuận.
Tề Quang Chí cảm khái từ đáy lòng: “Gia Mẫn nhà chúng ta thật giống ba. Thông minh.”
Người nhà họ Tề: “…”
Người rất tốt nhưng chúng ta rất tiếc, không phải đâu nhé!
Trong nhà họ Tề vui vẻ nhưng không phải nhà ai cũng như thế.
Đêm nay hẳn sẽ có vài gia đình nháo đến long trời lở đất! Đương nhiên cũng có nhiều gia đình khác đều đang bàn luận về tin tức hôm nay, hơn nữa họ còn nói chính mình biết chuẩn xác là có nội tình.
Thậm chí ngày hôm sau chuyện này còn được giật tít trên báo.
Có thể thấy được ở thời đại mà phương tiện giải trí chưa có nhiều thì chuyện này đáng chú ý cỡ nào.
Như là Tề Gia Mẫn đi câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ luôn ngẫu nhiên nghe được mọi người bàn tán về giai thoại này. Mặc dù là một người rất hóng hớt nhưng với tư cách là người tận mắt chứng kiến thì Tề Gia Mẫn không cần phải nghe những lời đồn không xác thực của họ.
Cô dứt khoát cầm súng đi vào phòng tập bắn.
Thực ra cô đã định nhờ anh cả Tề tìm một thầy dạy kĩ thuật bắn súng nhưng bởi vì thị phi hai ngày nay nên cô quên mất, thậm chí hôm qua có đề cập đến nhưng cô vẫn không nghĩ ra. Tề Gia Mẫn thật sự bất lực với bản thân, nhưng vì tính cách bao dung, cô đã tự tha thứ cho mình và bắt đầu vui vẻ luyện tập.
Tóm lại, cho dù không có ai dạy thì ít nhiều quen tay rồi sẽ hay việc!
Chẳng qua Tề Gia Mẫn đã liên tục bắn hai lần không trúng bia, quay trở lại tình trạng như chưa hề có sự bắt đầu.
“Tôi đã nói rồi. Thẳng chân, nâng ngực, thu bụng dồn trọng tâm xuống dưới.”
Một bàn tay to đột nhiên bẻ bả vai cô, hắn nói: “Vai phải bằng.”
Tề Gia Mẫn quay đầu lại thì nhìn thấy Du tứ thiếu.
Thật đúng là trùng hợp.
Hôm nay Du tứ thiếu không khoác áo choàng quân đội khoa trương như lần trước nhưng cũng mặc một cái áo sơ mi gài cúc tới hết cổ áo, không cẩu thả một chút nào. Mà có vẻ như cái bàn tay vừa rồi chạm vào cô cũng có đeo găng. Thật sự, hắn gần như chẳng để lộ ra chút da thịt nào.
Có thể che thì nhất định sẽ che.
Trâu bò, trâu bò!
“Tập trung.” Một giọng nói lạnh lùng cất lên.
Tề Gia Mẫn lập tức quay đầu, nhìn thẳng đến bia mục tiêu phía trước, mắt hơi nheo lại, bóp cò!
“Pằng”. Lại trượt. Tề Gia Mẫn không hề nhụt chí.
Cô vốn dĩ cũng không nghĩ rằng mình có thể một phát ăn ngay. Thông minh cũng vẫn phải cần cù! Mọi thứ đều phải khổ luyện mới thành! Đạo lý này cô rất rõ!
Tề Gia Mẫn điều chỉnh lại nhịp thở, sẵn sàng tiếp tục nỗ lực.
Du tứ thiếu nhấc chân chạm một chút vào đôi giày da của cô, nói: “Chân duỗi thẳng.”
Tề Gia Mẫn: “Ồ.”
Hắn lại lần nữa bẻ vai cô: “Bằng vai.”
Tề Gia Mẫn hít sâu một hơi, nín thở ngưng thần. Cô nhắm chuẩn hồng tâm, động ngón tay, bóp cò.
“Pằng!” Trúng!
Tuy rằng mới chỉ trúng vòng điểm ở rìa ngoài nhưng cũng đã đủ khiến cho Tề Gia Mẫn vui vẻ ra mặt.
Phải biết rằng đối với Tề - bắn trượt - Gia Mẫn mà nói thì có thể trúng bia đã là tốt lắm rồi!
Cô nhất thời kích động, mừng rỡ nói: “Du thiếu, ngài có tuyển đồ đệ không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT