“Đã sớm nghe danh Tề ngũ tiểu thư, nghe nói năm nay ngũ tiểu thư thành tích thi rất tốt, thật làm người ta hâm mộ! Không biết, tiểu sinh có thể học hỏi một chút…” Hắn chớp chớp mắt, vứt ra một tia ý vị.

Tề Gia Mẫn nhìn người trước mặt, không nói gì.

Phạm Kiến Nhân thấy mình đã nói mấy câu mà vị Tề ngũ tiểu thư này cũng không có phản ứng lại một chút liền không kiên nhẫn được nữa. Một con nhãi ranh còn tưởng chính mình thanh cao tận trời chắc? Nếu không phải thấy cô ta xinh đẹp, nhà họ Tề lại giàu có, hắn cũng sẽ không bao giờ lại đây bắt chuyện.

Kỳ thật Phạm Kiến Nhân hôm nay là trộm đi theo Tiếu Hân đến đây. Mấy ngày nay bác của hắn đột nhiên rất nghiêm khắc. Vốn dĩ trước đó còn làm ngơ trước việc mai mối của bá, nhưng tự dưng lại bỗng nhiên chán ghét nhà bọn họ, đến nỗi chuyện kết thân càng không thể đề cập đến.

Hắn hỏi bá mới biết được thì ra là do bác ghét bỏ hắn đen đủi.

Những người đó là quan chức, rất coi trọng phương diện này, tự nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Hơn nữa, sau khi phân tích một hồi, lại cảm thấy cũng không chỉ là như thế. Con gái trưởng và con gái thứ nhà họ Tiếu bọn họ đều gả cho nhà môn đăng hộ đối, con rể giỏi giang có thể trợ lực cho nhà mẹ vợ, cho nên ba Tiếu cũng sẽ không từ bỏ một người phương diện nào cũng xuất sắc như Tiếu Hân.

Nói đến cùng, vẫn là nhà hắn của cải ít!

Nhà bọn họ đều lên án mạnh mẽ rằng nhà họ Tiếu hiểm ác vô sỉ, nhưng nói đi nói lại cũng có thể làm được gì đâu? Bọn họ hiện tại trăm triệu không được đắc tội đến ba Tiếu Hân, dù sao cũng còn muốn dựa hơi ông ta nữa.

Vốn dị bọn họ đều đã không còn hi vọng nhưng lại không ngờ vì khoản giảm giá ở Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh mà bá hắn đã vô tình nhắc đến nhà họ Tề, chính là Tề ngũ tiểu thư kia có quan hệ rất tốt với Tiếu Hân. Mà nhà họ Tề ai mà không biết? Tiền có nhiều bao nhiêu không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là nhà họ Tề đều giao gia sản cho con gái.

Và hiện tại, vị Tề ngũ tiểu thư này chính là cô gái nhỏ được nhà họ Tề sủng ái nhất.

Điều này cực kì quan trọng.

Nếu hắn có thể cưới cô ta, tài sản nhà họ Tề chẳng phải sẽ là tài sản nhà họ Phạm hay sao?

Một phen trù tính, mẹ Tiếu lập tức làm nội gián hỏi thăm hành tung của Tiếu Hân để Phạm Kiến Nhân lập tức theo tới.

“Tề ngũ tiểu thư không nghe thấy tôi nói chuyện sao?” Phạm Kiến Nhân lau trán, hơi mỉm cười.

Tề Gia Mẫn bày ra vẻ mặt quả thực vô tội.

Thế cho nên, rất nhiều người tưởng rằng cô dễ bắt nạt.

Tề Gia Mẫn nhìn Phạm Kiến Nhân trước mặt, trong lòng thầm mắng tên chó má này!

Cô thấy hắn như vậy, đột nhiên liền cười nhạo ra tiếng, thanh âm rõ ràng: “Ngươi là cái thá gì? Ngươi nói chuyện với ta, ta liền phải đáp lại?”

Phạm Kiến Nhân sửng sốt. Hắn vừa định nói gì đó thì Tiếu Hân đột ngột đứng lên, trực tiếp che phía trước Tề Gia Mẫn, sắc mặt vô cùng khó coi: “Cút!”

Mặc dù quan hệ anh em của bọn họ cực kém nhưng Tiếu Hân vẫn biết một chút về Phạm Kiến Nhân. Chỉ liếc mắt nhìn liền có thể nhận ra người này lòng mang ý xấu. Hắn muốn tính kế Tề Gia Mẫn khiến Tiếu Hân cực kì căm phẫn, sắc mặt đen tới mức có thể tích ra nước mực.

“Cút xa tôi ra!”

Phạm Kiến nhân luôn được trong nhà chiều chuộng, muốn gì được nấy. Ở chỗ bá thì được dung túng, ở trước mắt mấy chị em nhà họ Tiếu cũng nhất quán đều là diễu võ giương oai, hiện tại lại bị Tiếu Hân làm mất mặt, sắc mặt liền rất khó coi!

“Tiếu Hân, ai cho mày nói chuyện với tao như thế hả? Dù cho bác có dung túng mày, thì tao nghĩ mày làm như vậy cũng không lễ phép đi? Lại nói, tao cùng Tề ngũ tiểu thư nhận thức thì liên quan gì đến mày? Hay là mày ghen tị?”

Phạm Kiến Nhân đánh giá trên dưới Tiếu Hân, lộ ra một nụ cười khinh bỉ: “Ngoài miệng nói không cần gì tao, hiện tại tao đối với người khác có ý tứ mày liền phải ở giữa cản trở? Sao mày lại có thể hư hỏng như thế cơ chứ?”

Tiếu Hân rung mình. Cô ấy biết là người này vô sỉ nhưng lại không nghĩ tới hắn lại thấp hèn tới như vậy.

Tề Gia Mẫn: “Ta biết Tiếu Hân đã được bốn, năm năm, chưa bao giờ biết cô ấy bị mù.”

Cô cười lạnh một tiếng, kéo Tiếu Hân ra: “Con mắt nào của ngươi thấy cô ấy nhìn trúng ngươi? Cô ấy bị mù sao mà coi trọng con cóc ghẻ như ngươi? Cóc ghẻ còn nghĩ mình là hoàng tử ếch? Làm sao? Ngươi nghĩ ai cũng đều là mẹ ngươi, muốn quản ngươi à? Ngươi tin hay không lại ở trước mặt ta nói thêm một câu ti tiện nữa ta liền đánh chết ngươi?”

Kì thực Tề Gia Mẫn không có khí thế hung hãn lắm. Thoạt nhìn cái dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại cùng với giọng nói nhẹ nhàng này thật ra lại rất mời gọi người.

Phạm Kiến Nhân hơi nheo mắt lại, nói: “Ui, tiểu cô nương sao mà hung lên thế? Vì ghen nên mới nói như vậy đúng không? Hai người đều muốn đoạt ta?”

Người này từ nhỏ đã được bà và mẹ dỗ dành, tự nhận rằng nếu trời lão đại thì hắn chính là lão nhị, trước nay đều cảm thấy bản thân vô cùng tốt đẹp. Tuy rằng Tề Gia Mẫn mắng hắn nhưng lại có liên quan đến Tiếu Hân nên hắn lập tức cho rằng Tề Gia Mẫn coi trọng hắn, sợ hắn gian díu với Tiếu Hân nên mới nói như vậy!

Mạch não của một số người rất kỳ lạ, và Phạm Kiến Nhân này là một trong số đó.

Hắn đắc ý: “Cô cũng nhìn trúng…” Hắn vươn tay muốn kéo Tề Gia Mẫn.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Du Khanh đã bất chấp tất cả, trực tiếp cầm tách trà trên bàn đáp qua.

Phạm Kiến Nhân bị đáp trúng một chút. Hắn không ngờ tới sẽ bị như thế, liền trừng Du Khanh, chỉ là nhìn kĩ hơn, ánh mắt hắn lại sáng lên sắc tâm, duỗi tay kéo người: “Nếu như em hôn tôi một chút, tôi liền sẽ bỏ qua!”

Ba mỹ nhân như vậy, Phạm Kiến Nhân nhất thời trở nên tự phụ, nhưng thật ra lại lấy ra tư thế muốn đi thuê phòng, trái ôm phải ấp!

Thật ra, lần này Phạm Kiến Nhân dám đến là vì hắn biết bọn Tiếu Hân đều là ba cô gái, mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ không phải chịu thua thiệt. Nếu như ba người này không phải ba đại tiểu thư mềm như bông chưa trải sự đời, càng không thể có sức lực được như những cô nương bình thường phải làm lụng, thì hắn còn có thể thật sự chịu thiệt một ít.

Thế nhưng, hắn tình cờ gặp được là Tề Gia Mẫn.

Thế nên muốn chiếm tiện nghi, chuyện này không có khả năng!

Trước khi hắn chạm vào Du Khanh, Tề Gia Mẫn đã nắm lấy cánh tay hắn. Cô gần như không dùng chút lực nào giật cánh tay hắn “rắc rắc” một tiếng truyền đến âm thanh trật khớp.

Phạm Kiến Nhân chưa từng chịu qua đau như vậy, kêu lên như heo bị chọc tiết.

Tề Gia Mẫn di chuyển cực nhanh, dùng một chân đá vào bụng hắn. Người này không tính là một người đàn ông gầy yếu, bị cô đá một cước như vậy liền bay một đường hình vòng cung, “ầm” một phát nện trên bàn cách đó không xa. Bàn gỗ tan tành ngay tức khắc!

Nghe nói bên này có chút tiểu động tĩnh nhưng lúc này đã biến thành đại động tĩnh.

Trên thực tế, ở đây không chỉ có bọn họ mà còn có những tốp năm, tốp ba khác, tóm lại là luôn có người. Nhưng những người này, có ai nguyện ý quản chuyện thiên hạ như vậy đâu? Hơn nữa, loại sự tình như xem náo nhiệt này chính là xem mãi cũng không chán.

Chỉ là chuyện đã xảy ra khiến người ta trợn mắt há hốc mồm choáng váng!

Một tiểu cô nương nhu nhược tung một cước khiến cho một đại nam nhân 1m8 bay ra ngoài.

Bay… ra ngoài???

Này mẹ nó là huyền huyễn phiên bản đời thực?

“Ta, ta, ta không tha cho ngươi…”

Tề Gia Mẫn thấy thứ này còn dám kêu gào liền không chút do dự tiến lên đạp một chân lên đùi hắn, nói: “Ngươi muốn chết đúng không?”

Nếu như đổi là người nào khác, Tề Gia Mẫn đều không làm đến mức như vậy nhưng chính là cô đã sớm biết người này từ miệng Tiếu Hân. Hắn đã dây dưa Tiếu Hân từ lâu, hiện tại lại ở trước mặt cô nói ra nói vào.

Cô biết rõ, nếu không thu phục cái thứ chó má không biết xấu hổ này, không chừng tiếp theo hắn sẽ dây dưa tới mình! Này, mẹ nó, không phải muốn chết thì là cái gì?

Tề Gia Mẫn nhìn mềm mại non nớt chỉ là vì có người trong nhà cưng nựng thôi, chứ trong xương cốt của cô ấy chính là thanh niên cứng.

Cô được nhà họ Tề sủng thành bộ dáng như vậy sao có thể là cô gái dễ trêu vào được?

Mềm hay không cũng chỉ là cho người khác xem chứ cũng không phải thật sự là thế.

“Ngươi, ngươi, này, con ả đanh đá… A!”

Phạm Kiến Nhân còn kêu gào huyên náo, Tề Gia Mẫn liền dùng một tay túm người lên, rồi nện một quyền lên người hắn. Hắn nghiêng ngả lảo đảo lui về sau vài bước, va vào tường trượt xuống, sau đó cả người gần như là ghé vào trên mặt đất.

“Con ả đanh đá? Bà đây không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sợ là không biết Mã Vương tam nhãn(1)!”

(1)Mã Vương tam nhãn: Mã Vương là một trong bốn vị nguyên soái (Mã, Chiêu, Ôn, Quan). Theo truyền thuyết, một ngày nọ, Ngọc Hoàng đã phái bốn vị này đi hạ giới xem xét đánh giá thiện ác, nhưng cuối cùng chỉ có Mã Vương là người không thiên vị, trung thực báo có đúng tình trạng nên Ngọc Hoàng đã ban cho ông thêm một con mắt như đuốc để soi xét thiện ác trong thiên hạ, nhắc nhở mọi người không được làm điều ác nếu không sẽ bị trừng trị. Mã Vương chính là biểu hiện của công lý chính nghĩa.

Tề Gia Mẫn lại muốn nắm người liền nghe bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào. Cô quay đầu lại thì thấy mấy người của tuần bộ đi vào: “Ai báo án?”

Một câu như vậy thật ra lại khiến Phạm Kiến Nhân đắc ý. Hắn kêu một tiếng, nói: “Bắt lấy nữ nhân này, ả đánh ta!... Aaa!!!”

Trước mặt mọi người Tề Gia Mẫn lại tung thêm một cú đấm khiến nửa khuôn mặt của hắn sưng vù lên. Tề Gia Mẫn vung tay, lần này hắn bay lên trông trung rồi tiếp đất ở dưới chân bọn người tuần bộ.

Hiện trường: “…...”

Người này, quả thực là liều chết.

“Là ta báo án.” Đúng lúc này giọng nói của một người đàn ông truyền đến.

Mọi người tìm hướng tiếng nói phát ra thì thấy một người đàn ông cao gầy đứng ở cách đó không xa. Rõ ràng thời tiết nóng nực nhưng hắn lại mặc một chiếc áo choàng quân đội màu vàng da bò. Tuy rằng là loại mỏng nhưng cũng đủ để khiến nhiều người săm soi.

Du Khanh sửng sốt, lên tiếng: “Tiểu thúc?”

“Thì ra là Du tứ thiếu.” Phòng tuần bộ lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt. Hắn chạy nhanh tới: “Du tứ thiếu, cái này…”

Cho dù không có mắt thì mấy người phòng tuần bộ cũng nhận ra vị này chính là tứ công tử nhà Du thị trưởng, nổi tiếng ở Bến Thượng Hải là quái nhân. Chỉ có điều cũng là cao nhân.

Vị này được mệnh danh là thiên tài, thông minh hơn người, hiện giờ là thư kí riêng của Cao Đại Soái.

Đừng nhìn hắn gầy như que củi và an an tĩnh tĩnh, chính là nghe nói những lão đại có thủ hạ cao to vác đầy đao súng gặp hắn cũng liền không khác gì chuột thấy mèo. Người này chính là một người nổi danh khắp chốn.

Mà Du thị trưởng có thể đảm nhiệm chức thị trưởng ở Bến Thượng Hải an ổn đến bây giờ, ít nhiều cũng đều là dựa vào người con trai này.

“Ta đã lâu không hồi Thượng Hải, hóa ra hiện tại ở đây người nào cũng có thể giẫm chân lên nhà họ Du chúng ta.”

Hắn đặt tay lên bả vai của Du Khanh, nói: “Không biết ở đâu ra cái thứ rác rưởi này tới quấy rầy cháu gái ta?”

Người tuần bộ ngay lập tức hiểu ra, đá Phạm Kiến Nhân: “Ngươi là cái thá gì mà lên cơn cũng phải tìm tới địa phương tốt?! Ban ngày ban mặt dám quấy rầy Du đại tiểu thư, ngươi ăn gan hùm mật gấu hả? Ta thấy ngươi chính là đi tìm đường chết!”

Phạm Kiến Nhân đã ăn một trận đòn, giờ lại bị phòng tuần bộ một hồi tấu rồi lôi đi!

Bị kích thích lớn như vậy, hắn trực tiếp ngất đi.

Tuần bộ thận trọng xin lỗi Du tứ thiếu. Hắn xua tay: “Việc này không liên quan đến các ngươi, nhưng là, nhà họ Du chúng ta không thể bị người khác đánh vào mặt.”

Phòng tuần bộ: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Du tứ thiếu nhìn về phía Du Khanh, nói: “Theo ta về nhà.”

Du Khanh gục đầu xuống, nhìn Tề Gia Mẫn với một ánh mắt áy náy rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau tiểu thúc của mình.

Du tứ thiếu đi tới cửa, dừng một chút, tựa hồ nghĩ đến cái gì liền quay đầu lại nhìn Tề Gia Mẫn, khách khí nói: “Đa tạ Tề tiểu thư trượng nghĩa ra tay.”

Tề Gia Mẫn: “Hả? A! Không cần cảm ơn! Ta chỉ đơn giản là muốn đánh hắn mà thôi.”

Du tứ thiếu hơi sửng sốt, ý vị thâm trường liếc nhìn cô một cái nhưng lại không nói thêm gì, chỉ gật đầu với cô rồi xoay người rời đi.

Vốn dĩ còn đang náo loạn thì trận chiến đã liền lập tức kết thúc. Nếu không phải hiện trường vẫn còn hỗn độn thì mọi người đều sẽ cảm thấy vừa rồi là do họ tưởng tượng ra.

Tề Gia Mẫn phản ứng nhanh chóng, đi tới quầy, nói: “Vừa rồi đánh gãy một ít bàn ghế, ngài tính xem bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường.”

Cô cư xử lịch sự quy củ lại có chút mềm mỏng.

Nhân viên đứng quầy: “…”

Hắn nhanh phản ứng lại nói: “Không cần đâu, Tề tiểu thư. Chúng tôi xin lỗi vì sự cố đã gây ra rắc rối cho Tề tiểu thư và bạn đồng hành, thật sự xin lỗi. Xin ngài yên tâm, về sau nhất định sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Tề Gia Mẫn nhướng mày, nói: “Chính là tôi đập nát cái bàn.”

Tóm lại không bồi thường thì không hay cho lắm.

“Ngài tới chỗ chúng tôi bên này giải trí là hội viên, chúng tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho ngài. Vừa rồi chúng tôi đã không phản ứng đúng và giải quyết lập tức sự việc khiến cho ngài chịu kinh hách lớn như vậy, chúng tôi làm sao có thể để ngài bồi thường được? Ngài không yêu cầu chúng tôi bồi thường đã là đại nhân đại lượng rồi. Còn mong Tề tiểu thư bỏ quá cho. Ngài yên tâm, sẽ không bao giờ lại phát sinh chuyện như vậy.”

Tề Gia Mẫn chớp chớp mắt, trầm ngâm một chút, gật đầu: “Vậy được rồi.”

Đang chuẩn bị đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tề Gia Mẫn lập tức hỏi: “Người vừa rồi cũng là hội viên ở đây sao?”

“…” Sau một quãng tạm ngừng nhân viên đứng quầy mới phản hồi: “Không phải. Vị tiên sinh kia là lẻn vào cho nên chúng tôi mới cảm thấy vô cùng có lỗi. Lát nữa chúng tôi sẽ đưa Tề tiểu thư trà và điểm tâm. Ngài cứ việc đem tâm đặt trong bụng(2), về sau nhất định không còn có chuyện như vậy.”

(2)đem tâm đặt trong bụng: chơi chữ, nghĩ là để bụng. Ăn điểm tâm = đem tâm đặt trong bụng = để bụng. Tức là “chị cứ việc để bụng đi, không cần phải coi như không có chuyện gì xảy ra, em thề, em hứa, em đảm bảo là chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Nói thế Tề Gia Mẫn rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ không cần cô bồi thường. Náo loạn nửa ngày, Phạm Kiến Nhân kia thì ra chỉ là lẻn vào. Tuy nhiên Tề Gia Mẫn cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của câu lạc bộ. Tóm lại là không có cái gì gọi là thập toàn thập mỹ.

Cô trở lại chỗ ngồi của mình. Tiếu Hân nhỏ giọng: “Cũng không biết Du Khanh có bị mắng hay không.”

Tiếu Hân là người áy náy nhất. Từ đầu tới cuối đều là cô ấy gây ra phiền toái cho Tề Gia Mẫn và Du Khanh.

Tề Gia Mẫn nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là không đến mức đấy đi. Lại cũng không phải Du Khanh sai. Hơn nữa, em thấy vị tiểu thúc kia của Du Khanh là người biết nói đạo lí.”

Cô nhìn ra Tiếu Hân lo lắng, lại nói: “Chị không cần nghĩ nhiều, Du Khanh bên kia nhất định không việc gì! Bọn họ là người một nhà, chẳng lẽ đương làm chú còn có thể gây khó dễ với cháu? Hơn nữa chuyện vừa rồi căn bản chúng ta không sai, không phải lo lắng. Nếu muốn nói lo lắng… thì chị cần nghĩ xem phải giải thích với cậu chị bên kia như thế nào về việc anh họ chị bị bắt đi phòng tuần bộ. Em nhớ rõ, mẹ của chị làm người, rất không có lý lẽ đúng không?”

Kì thật không có lý lẽ đã là nói giảm nói tránh rồi.

Tề Gia Mẫn cảm thấy người này là một kẻ ngu, một kẻ ngu nối giáo cho giặc.

Chỉ là khó có thể nói lời như vậy ở trước mặt Tiếu Hân.

Tiếu Hân nhấp miệng, oán hận nói: “Tại sao chị phải theo chân bọn họ công đạo?! Anh họ có chết cũng không phải việc của chị! Thật không biết trên đời này lại có người vô liêm sỉ, đê tiện, hạ đẳng như vậy. Nếu không phải có em, sợ là lần này chúng ta đều lãnh khổ rồi. Không biết hắn làm sao tìm được nơi này, thật ghê tởm chết đi được.”

Đôi mắt Tề Gia Mẫn khẽ đảo, cô thấp giọng nói: “Hắn tự mình lẻn vào.”

Tiếu Hân an tĩnh một giây, nhìn về phía Tề Gia Mẫn, theo sau thanh âm nhẹ vài phần: “Hắn là lẻn vào?”

Tề Gia Mẫn gật đầu: “Đúng vậy.”

Nơi này là theo chế độ hội viên, giá cả xa xỉ, nhà bình thường không thể đăng kí nổi. Như Phạm Kiến Nhân, thật ra hắn vốn dĩ có thể có đủ tiền nhưng bên này có chút quy củ, không chơi được tận hứng, hơn nữa hắn đối với những hạng mục vận động này đều không hứng thú, nên nếu có ngần ấy tiền, khẳng định đi ngõ Tiền Gia hoặc sòng cờ bạc càng sung sướng hơn vài phần.

Nhưng về sau nhà họ Phạm ngày càng sa sút, có tiền cũng sẽ cảm thấy tới đây đăng kí một cái hội viên là thập phần vô bổ và tốn kém nên đương nhiên sẽ không làm. Cho nên hắn cũng không phải hội viên ở đây.

Như vậy câu hỏi đặt ra là, hắn rõ ràng không phải hội viên nơi này vì sao lại đến đây? Hay là có ý đồ gì đó mới lẻn vào?

Tiếu Hân đột nhiên nghĩ đến hôm nay trước khi ra cửa mẹ đã dò hỏi, lúc đó cô ấy đã trả lời như thế nào?

“Con hẹn hai bạn nữ cùng nhau đi câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ.”

Vậy là, có liên quan đến mẹ cô?

Sắc mặt của Tiếu Hân trong nháy mắt thay đổi.

Không phải cô ấy dùng ác ý phỏng đoán mẹ của mình mà là mẹ Tiếu chính là người như vậy. Trải qua rất nhiều chuyện, cô ấy đã sớm minh bạch mẹ mình là một người hồ đồ lại vô tri. Nếu như nói là làm chuyện như vậy, thật ra một chút cũng không bất ngờ.

Rốt cuộc, vì để cô ấy có thể gả cho anh họ thậm chí còn có thể nghĩ đến nhốt hai người họ trong một phòng để gạo nấu thành cơm cơ mà!

Có thể thấy được, mẹ Tiếu là người không có đầu óc cỡ nào.

Sắc mặt Tiếu Hân như thể vừa nhúng vào thùng thuốc nhuộm, thay đổi muôn màu, cả người đều tỏa ra khí lạnh.

Tề Gia Mẫn đánh giá Tiếu Hân, nghĩ nghĩ một chút, an ủi: “Chị cũng đừng nghĩ quá nhiều, những việc này trở về liền nói cho ba chị một câu.”

Tuy rằng ba của Tiếu Hân cũng không thể coi là người ba rất tốt gì cho lắm nhưng từ những lời của Tiếu Hân, Tề Gia Mẫn có thể phân tích ra ông ta là người như thế nào.

Bề ngoài nhìn như người tân tiến nhưng trong xương cốt lại là vô cùng bảo thủ và mê tín. Ông ta bị ám ảnh bởi quyền lực, mọi việc chỉ cần liên quan đến lợi ích cá nhân thì những mặt khác đều có thể nhượng bộ.

Người như vậy tuy là không thật tốt nhưng cũng rất dễ dàng nói chuyện, lợi hại đều có thể phân tích rõ ràng, tuyệt đối không phải loại ngu xuẩn mù quáng.

“Phỏng chừng mẹ chị sau khi biết chuyện sẽ nháo lên. Chẳng qua, chị chỉ cần đem lợi và hại phân tích cho ba chị nghe, ông ấy sẽ hiểu.” Tề Gia Mẫn chỉ điểm cho Tiếu Hân.

Tiếu Hân cũng là người thông minh, hơn nữa, tất nhiên cô càng hiểu rõ tính ba mình hơn so với người ngoài.

Cô ấy cười lạnh một tiếng, nói: “Ba chị đương nhiên sẽ không vì Phạm Kiến Nhân rác rưởi vô dụng kia mà đắc tội với nhà họ Du và nhà họ Tề. Về phần mẹ, chị tin tưởng chỉ cần có ba trấn áp, bà ấy sẽ không làm càn.”

Cô ấy xoa huyệt thái dương, vô cùng áy náy: “Gia Mẫn, lần này lại gây phiền toái cho em, thật xin lỗi.”

Tề Gia Mẫn cười nhẹ: “Không sao, em không sợ.”

Tiếu Hân nắm chặt tay: “Phạm Kiến Nhân thật sự là một kẻ đê tiện, chỉ biết ăn hiếp những cô gái nhỏ yếu bất lực! Hắn như thế nào không chết luôn đi!”

Phục vụ đem nước trà và điểm tâm tình cờ vừa vặn tới, tay hắn run run làm chiếc khay suýt nữa rơi xuống.

Nhỏ yếu bất lực……?

Từ bao giờ thang đo sự nhỏ yếu bất lực đã cao như vậy?!

Hắn nhanh chóng đặt đồ xuống, lòng bàn chân như bôi dầu vèo vèo chạy đi.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play