Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tề Gia Mẫn ném túi lương bì ra tới, mạnh đến mức khiến người nọ rơi xuống khỏi tường.
Tiếng súng vang lên, nhưng phát súng này trực tiếp bị bắn trượt do sự can thiệp của Tề Gia Mẫn. Một phát bắn trúng mái hiên, làm rơi mấy khối ngói vụn!
Tuy nói hiện tại là một thời đại hỗn loạn, chém chém giết giết, động một chút là đao kiếm nhưng sử dụng súng vẫn là ít, dù là thành phố lớn hay tiểu nông thôn.
Do đó, với phát súng này, cả hai bên đang đánh nhau và chém giết đều nhất trí ngừng lại nhìn về phía nổ súng.
Tề Gia Mẫn lập tức dính chặt vào tường, may mà tường ở đây không thẳng một chút nào, nếu không tám, chín trường hợp cô sẽ bị lộ! Tề Gia Mẫn áp vào tường, hạ quyết tâm mà bỏ chạy.
Chuyện cứu người vừa rồi thật ra chỉ là chuyện trong chốc lát, cho nên cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà sau khi cứu người, Tề Gia Mẫn không muốn bị liên lụy.
Sau tất cả, gia thế nhà họ Tề là trong sạch, cũng không tiếp xúc gì với nhân sĩ giang hồ.
Tề Gia Mẫn tuy rằng sức lực lớn nhưng suy cho cùng thân thể vẫn là tương đối gầy yếu. Hôm nay đã lăn lộn một hồi, hiện tại lại chạy như điên, đến khi vọt tới trước phố liền thở hổn hển, mồ hôi như mưa hạ.
Tề Gia Mẫn dựa vào bốt điện thoại, vừa định nghỉ ngơi một chút điều chỉnh hô hấp liền cảm thấy một bàn tay đặt lên vai cô. Tề Gia Mẫn tóc tai dựng đứng, đang định dùng tay trái cầm người ném qua vai, liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên: “Em gái!”
Tề Gia Mẫn nhìn lại, hóa ra là anh hai Tề.
Anh hai Tề lúc nào cũng vẫn phong tao như thế, toàn thân trắng sáng, tóc tai chỉnh tề. Hắn lo lắng nhìn Tề Gia Mẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có người đuổi theo em à?”
Hắn nhìn về hướng cô chạy tới, sắc mặt có chút xấu xa nói: “Mẹ nó, là thằng nào chán sống dám khi dễ em gái nhỏ Tề gia?!”
Hắn quay đầu đi về hướng Tề Gia Mẫn chạy tới. Tề Gia Mẫn giữ chặt anh hai Tề nói: “Anh hai, đừng đi, em không sao!”
Cô hít một hơi nói: “Em không khi dễ người ta thì thôi, chứ ai dám khi dễ em?”
Cô dựa vào người anh hai Tề nói tiếp: “Em vừa nhìn thấy bang phái đang sống mái với nhau, sợ bị tai bay vạ gió nên mới chạy nhanh như vậy.”
Anh hai Tề đương nhiên tin lời em gái mình. Nghe Tề Gia Mẫn nói, hắn mơ hồ nhớ ra mình đã từng nghe nói có đánh nhau ở đường sau, đúng là có thể xảy ra trường hợp này.
Hắn xoa đầu em gái, nói: “Thế đạo hỗn loạn, sau này đừng có ra ngoài một mình nữa.”
Tề Gia Mẫn cảm thấy mấy anh trai trong nhà cái gì cũng tốt, chỉ có điều là đem cô coi thành một con mèo nhỏ, thời thời khắc khắc cần được bảo vệ.
Ngay cả khi họ đã nhìn thấy sự tích vinh quang của Tề - sức lớn như trâu - Gia Mẫn vô số lần.
Chính là, biết thì cứ biết thế thôi. Họ vẫn cảm thấy em gái mình yếu đuối lại bất lực, tiểu khả ái cần chở che!
Bệnh này là nan y hết thuốc chữa!
Anh hai Tề đỡ em gái vào cửa hàng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh. Lúc này khách hàng đông hơn, không vắng vẻ như buổi sáng, nhưng bất quá chỉ là đến mua đồ vật, không thuộc cùng phạm trù với Phan Tiểu Vi.
Nhắc đến Phan Tiểu Vi là lại nhớ tới Lục Minh Tuyết.
Tề Gia Mẫn hơi nhíu mày, thật không thích cô ta!
Anh Tề nhìn thấy lông mày của em gái nhếch lên như sâu róm ở bên đầu, buồn cười hỏi: “Lại nghĩ cái gì thế? Lông mày cau có này có thể kẹp chết ruồi được rồi.”
Tề Gia Mẫn: “Em không thích Lục Minh Tuyết.”
Trong lúc lơ đãng, cô đã vô tình đem lời thật nói ra.
Anh hai Tề sững người một lúc, ánh mắt hơi xẹt qua nhưng ngay sau đó liền cười nói: “Nếu em không thích, chỉ cần không làm bạn với cô ta là được. Chẳng lẽ không có ai muốn kết bạn với Gia Mẫn sao?”
Hắn vừa nói vừa nhìn em gái cẩn thận, cố gắng đánh giá cử động chỗ lông mày và đôi mắt.
Chẳng qua Tề Gia Mẫn ở trong lòng người nhà họ Tề là “thiên chân vô tà” nhưng thật ra cũng không phải thật sự là ngốc bạch ngọt.
Cô không đề cập đến chủ đề này nữa như thể vừa rồi thực sự đúng là thuận miệng mà thôi.
Hai anh em lên đến tầng ba tòa nhà phía sau thì thấy ba Tề đứng ngoài hành lang chơi chim. Tề Gia Mẫn vỗ đầu: “Ai nha~ con có mua lương bì cho bố nữa!”
Chỉ là khi nhìn xuống hai bàn tay trống không của mình Tề Gia Mẫn mới giật mình khiếp sợ: “Lương bì của con mất rồi!”
Ba Tề cười nói: “Con gái ngoan thật là có lòng. Đều nói con gái là áo bông nhỏ của ba mẹ thật không sai chút nào! Tiểu Mẫn của chúng ta tri kỷ nhất, đâu có như bốn tiểu thử thúi kia. Nhìn đi, ngày thường đều làm chuyện chó má gì không, nào có nghĩ đến mua cho chúng ta món ăn ngon. Ngày nào mà thật có chuyện đó xảy ra thì chắc phải cảm tạ trời đất! Bất quá, không thể trông cậy được gì, không thể trông cậy nổi a~”
Ba Tề vẻ mặt đau khổ.
Còn vẻ mặt anh hai Tề lại rất bình tĩnh, như thế người nói đến không phải hắn.
Lúc này Tề Gia Mẫn cuối cùng cũng nghĩ ra đại lương bì Sơn Tây của mình đã đi đâu. Còn không phải là nện vào đầu tên sát thủ kia sao?!
Chuyện vừa rồi diễn ra quá đột ngột, cô chỉ hành động theo bản năng. Cô thở dài. Đại lương bì hi sinh anh dũng chính là vì cứu người!
Tề Gia Mẫn biết rằng Cao Như Phong sẽ không chết vì phát súng này. Nam chính mà chết thì hết truyện!
Nhưng cô cũng biết rằng Cao Như Phong cho dù không chết thì cũng bị trọng thương. Chính vì lần trọng thương này mà Công ty Già Hưng xảy ra nội loạn, hắn không tin người của Công ty Già Hưng nên trốn đi. Nhưng vết thương do súng của hắn rất nghiêm trọng, lê xác của mình tới nhà Tiếu Hân và được Tiếu Hân cứu, bởi vậy mà hai người vướng vào nhau. Sau này Tiếu Hân vì bị anh hai Tề bội tình bạc nghĩa, đi đến đường cùng lại được Cao Như Phong trợ giúp.
Tề Gia Mẫn có chút áy náy, tự hỏi không biết chính cô lần này gây ra “bão tố lương bì” liệu có làm quỹ đạo ban đầu thay đổi hay không. Cô không sợ thay đổi quỹ đạo, điều cô sợ là khiến Tiếu Hân bỏ lỡ cơ hội mà cô ấy nên có.
Tề Gia Mẫn mặc kệ nữ chính hay là nữ không chính, cô chỉ biết Tiếu Hân là bạn tốt của cô!
Tuy nhiên, chỉ sau một chút lo lắng, Tề Gia Mẫn đã yên tâm. Tiếu Hân có quan hệ không tốt với anh hai, về sau tự nhiên sẽ không có hy vọng gì nữa, và tự nhiên không cần sự giúp đỡ của Cao Như Phong!
Còn về mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính, nếu có duyên thì cuối cùng sẽ gặp lại nhau, ngay cả phản diện như cô cũng còn có vô số cơ hội cơ mà!
Mà nếu thật sự thay đổi cốt truyện, biến Cao Như Phong và Tiếu Hân thành người xa lạ?!
Thứ cô nói thẳng, cũng là thực tốt!
Xét cho cùng, Cao Như Phong thật sự không xứng với chị gái nhỏ Tiếu Hân ôn nhu thiện lương.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, cô không cảm thấy Cao Như Phong yêu cô gái bên cạnh mình! Nếu thật là tình yêu chân chính làm sao có thể trái ôm phải ấp!
“Em gái?”
Anh hai Tề thấy em gái đứng phát ngốc ra liền đưa tay khua khua trước mặt: “Không đến mức thế chứ? Chỉ là một túi lương bì thôi mà sao em lại phải đau khổ thành như vậy?”
Này lại cau mày, méo miệng, tựa hồ có chút đáng thương.
Tề Gia Mẫn ngẩng đầu, xua tay nói: “Em không có.”
Cô rất nghiêm túc: “Em là đang nghĩ chính sự!”
Anh hai Tề bị cô làm cho buồn cười, nói: “Một đứa nhỏ thì có chuyện chính sự gì mà bày đặt?!”
Tề Gia Mẫn: “Sao lại không có? Hôm nay em đã đánh nhau với bọn côn đồ!”
Ba Tề & anh hai Tề: “!!!”
Hai người đều lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, ba Tề đứng thẳng người: “Làm sao vậy? Con gái ngoan có bị thương không? Không phải nói không đi gặp Khang Kỳ sao? Là gặp chuyện ngoài ý muốn? Nhìn con mặt đỏ như vậy là vì chuyện này ư? Động thủ đi?”
Những câu hỏi của ba Tề bắn ra như đại bác liên thanh. Tề Gia Mẫn vội vàng kể lại chuyện vừa rồi, chi tiết, không sót thứ gì.
Thật ra Tề Gia Mẫn vốn không phải loại tính cách này. Nhớ năm đó cô chỉ là một cô bé đã gánh vác mọi thứ trên vai, rốt cuộc cũng đâu có ai thấy thương cô, nhưng không phải đến chuyện gì cũng tự mình làm lấy hay sao! Như một điều đương nhiên vậy!
Tuy nhiên, sau khi xuyên, nhà họ Tề coi cô như châu như ngọc, muốn ôm cô vào lòng, hễ có sự là nhà họ Tề lại làm ầm lên như có chuyện động trời cỡ hoàng thượng băng hà. Nếu là người bình thường đại để cũng sẽ cảm thấy có chút bị chú ý quá mức và thiếu tự do.
Tuy nhiên, mỗi người một khác.
Đối với Tề Gia Mẫn, người đã thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, sự quan tâm chăm sóc như thế này chính là điều mà cô khát khao đã bấy lâu. Cho nên cũng coi như là vừa vặn ăn khớp.
“Khang Kỳ đúng là được nuôi dưỡng bởi một con chó cái. Mẹ nó, thật sự nghĩ mình là con gái thì ta sẽ không đánh nó đúng không? Thế nhưng mà âm hồn bất tán cứ dây dưa với con gái ta! Mẹ nó, cho ba phần sắc mặt liền tính mở cả phường nhuộm! Ta không giáo huấn nó thì thật có lỗi với con gái!”
Anh hai Tề: “Ba nói rất đúng!”
Cả hai đều phẫn nộ.
Tề Gia Mẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Ba với anh đừng có làm loạn. Không phải mẹ đã có tính toán rồi sao?”
Nói như vậy, hai người kia giống như quả bóng cao su bị xì hơi, trong một giây phút đã túng.
Thật lâu sau, ba Tề thì thào: “Công nhận mẹ con có chủ ý tốt hơn.”
Ông tựa hồ nghĩ đến cái gì liền nói: “Ba liền đi nói cho mẹ các con ngay!”
Sau đó ông liền vội vàng đi tới văn phòng làm việc của vợ mình.
Tề Gia Mẫn dựa vào ghế sofa, có chút lười biếng, an nhàn. Anh hai Tề nói: “Cậu và anh cả hai ngày nữa sẽ về. Lúc đó mọi chuyện đã gần như an định.”
Hắn trộm ghé vào tai em gái nói nhỏ: “Anh biết mẹ đang tìm một thám tử tư.”
Tề Gia Mẫn nhướng mày hạ giọng, giống như một con chuột nhỏ, lặng lẽ đến gần anh hai Tề, hỏi: “Là đem mẹ con bọn họ tra xét sao? Nhưng với tính cách của mẹ chúng ta, không thể nào đã không làm gì khi Vương Phái Chi kết hôn với cậu.”
Quả nhiên, con gái là hiểu mẹ nhất.
Lời này hoàn toàn không sai chút nào.
Anh hai Tề: “Làm sao em biết là không tra? Chỉ là tra những thứ khác thôi.”
Cậu Tề và Vương Phái Chi mới kết hôn được năm năm. Lúc đó anh hai Tề cũng trạc tuổi Tề Gia Mẫn bây giờ, đã tham gia vào nhiều việc trong gia đình nên đại khái cũng biết một ít.
Mẹ Tề bắt đầu đi theo kinh doanh với ba mình từ khi còn nhỏ, xuất ngoại mua bán thập phần phong phú.
Chính vì vậy, bà cũng áp dụng bộ này cho các con của mình, giống như những người anh lớn của nhà họ Tề, thậm chí anh ba Tề đang đi học cũng sẽ vì doanh nghiệp của gia đình mà làm chút sự.
Theo cách này, có vẻ như chỉ có Tề Gia Mẫn thực sự là tiểu công chúa được cưng chiều.
Mặc dù mẹ Tề rất ít khi nhờ Tề Gia Mẫn làm việc gì, nhưng bà thường dẫn cô đi cùng, ít nhiều cũng để cô xem qua.
Phải nói dù là một người thuộc đảng phái xuyên sách, Tề Gia Mẫn vẫn phải nói một câu rằng mẹ Tề dạy dỗ con cái thực gia trưởng.
Trở lại vấn đề hiện tại, lúc này cũng không phải lúc phân tích, Tề Gia Mẫn càng thêm thần bí, thấp giọng hỏi: “Anh hai, nói cho em biết mẹ chúng ta tính toán gì thế?”
Trái tim cô như bị mèo cào!
“Nói đi mà, hay cả nhà giữ bí mật với một mình em?!”
Anh hai Tề nghiêm trang: “Nói nhảm! Nhà chúng ta có chuyện gì không phải là thằng ba, thằng tư đều biết cuối cùng sao? Hẳn là không giấu một mình em!”
Nói như vậy có vẻ cũng đúng.
Bất quá, Tề Gia Mẫn nghiêm túc nói: “Đó cũng bởi là vì em thông minh hơn hai anh ấy.”
Anh hai Tề không nói nên lời, huống chi, lời nói của em gái nhỏ thật không sai!
Khi anh tư Tề mở cửa bước vào thì thấy anh hai và em gái đang tựa vào nhau. Hai người thì thào, lén lén lút lút.
“Hai người đang nói xấu ai à?”
Tề Gia Mẫn: “...”
Thật khó nói, chính là anh tư đó!
Nhưng cũng không tính là nói xấu đâu!
Tề Gia Mẫn nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh tư Tề, liền biết hôm nay hắn vẫn luôn ở bên ngoài giúp thanh hóa, điểm hóa. Anh tư Tề thật sự không có hứng thú đọc sách, vẫn kiên trì không đi theo “đường lối bác học” này. Vì vậy, khi mười ba, mười bốn tuổi hắn đã đến công ty để phụ việc. Những năm gần đây, hắn chịu trách nhiệm chính về phần kho hàng.
Tề Gia Mẫn lấy khăn tay ra, nói: “Anh tư lau mồ hôi.”
Tề Gia Mẫn cảm thấy chua xót trong lòng vì anh tư Tề thật sự là một chàng trai tốt như vậy nhưng lại bị tra nữ bội bạc.
Cô nói: “Anh tư, tối nay em làm cho anh một ít đồ ăn nhé?”
Anh tư Tề đang cầm khăn lau mồ hồi nghe đến đây cơ thể liền cứng đờ! Đầu óc hắn xoay vòng, lắp bắp hỏi: “Em, em nấu cơm?”
Tề Gia Mẫn gật đầu: “Vâng!”
Tề Gia Mẫn vốn là thản nhiên nói, nhưng vừa thấy anh tư Tề kinh ngạc, lập tức cảm thấy ý tưởng này thật là tốt. Đúng vậy, mọi người đều làm hết sức mình cho gia đình Tề, thật không có lý nếu chỉ có cô hưởng thụ một mình, đúng không?
Người ngoài chỉ nói nhà họ Tề phú quý cẩm tú[1] nhưng không biết muốn giàu cũng phải nỗ lực.
([1]phú quý cẩm tú: phú quý nghĩa là giàu sang, cẩm tú nghĩa là gấm vóc, vải lụa quý. Đại khái có thể hiểu câu này là ‘nhà giàu mặc đẹp’.)
Không nói đến anh cả Tề bận rộn ít về nhà, đến anh ba Tề còn đi học cũng thỉnh thoảng đến kho hàng, Tề Gia Mẫn biết kiếm tiền thực sự không dễ dàng.
Cô có thể sống tốt vô cùng trong thời thế hỗn loạn như vậy, đều là do họ trả giá.
Tề Gia Mẫn trong lòng ấm áp, lông mày khẽ nhếch, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sắc mặt rực rỡ: “Đồ ăn tối nay, em thầu!”
Hào khí vạn trượng!
Anh hai Tề và anh thứ tư Tề cùng chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau, anh hai Tề mới nói: “Anh cảm thấy không cần đâu! Em gái còn nhỏ, bếp núc đối với em quá nguy hiểm. Anh nghĩ...”
“Anh hai, anh đừng lo, em làm được! Anh cứ xem mà xem!”
Tề Gia Mẫn nhìn thời gian, đã bốn giờ, cô nói: “Vậy em về nhà đây! Đã đến lúc ta - trù thần[2] đường Phúc Khai Sâm[3] vì các ngươi bày ra một chút kĩ thuật chân chính!”
([2]trù thần: thần nấu ăn.)
([3]đường Phúc Khai Sâm: một con đường Văn hóa và Lịch sử quốc gia của Trung Quốc.
Năm 1897, John Calvin Ferguson, một nhà giáo dục người Mỹ và là hiệu trưởng của Trường Công lập Nanyang (tiền thân của Đại học Giao thông Thượng Hải), đã xây dựng con đường bằng chính tiền lương của mình để đồng nghiệp và học sinh đến trường dễ dàng hơn. Con đường do đó được đặt tên là đường Phúc Khai Sâm (Ferguson) để vinh danh ông.
Nó được lát vào năm 1907 và được mở rộng bởi chính phủ Tô giới Pháp. Nó được đổi tên thành đường Wukang vào năm 1943, theo tên của huyện Wukang (nay là một phần của Đức Khánh) ở tỉnh Chiết Giang gần đó, nhưng tên ban đầu của nó vẫn được người dân địa phương biết đến sử dụng. _nguồn wikipedia_)
Anh hai Tề ra sức can ngăn: “Em gái...”
Anh hai Tề còn chưa kịp nói thì Gia Mẫn đã cầm túi đứng dậy: “Bây giờ em về nhà ngay!”
Cô vỗ vỗ vai anh hai Tề cười: “Anh hai cùng với anh tư là được lợi ấy nha!”
Cô vừa giẫm lên đôi giày da nhỏ của mình đi ra cửa, anh hai Tề liền hung hăng nhìn anh tư Tề, liếc mắt nói: “Em gái, đừng tự đi một mình, để anh đưa em đi! Một người không an toàn! Đầu bếp nữ trong nhà tay nghề cũng rất được, loại việc này không cần em động tay vào. Thật sự! Em gái!”
Hắn vẫn là có ý đồ cố gắng ngăn cản em gái mình.
“Nhưng dù tay nghề của họ có tốt đến đâu, cũng không phải là em! Em tự mình làm ra, nó có ý nghĩa khác! Với lại em nấu cũng rất tốt đó nha!”
Lúc này, Tề Gia Mẫn cảm thấy mình một chút cũng không nói ngoa, tay nghề của cô thật sự là đỉnh cao.
Vô cùng tốt.
Như lần trước, cô dọn cơm xong, chính mình còn chưa kịp ngồi xuống thì họ đã cầm đũa lên ăn hết sạch.
Cho nên Tề Gia Mẫn đối với bản thân vô cùng tin tưởng.
Tề Gia Mẫn đặc biệt tự tin là thế nhưng anh hai Tề lại mặt mũi cay nóng, cảm thấy mình sắp toang rồi!
Hắn muốn thuyết phục thêm nhưng nhìn thấy gương mặt tươi cười trong sáng như nước liền không nói nên lời. Thiên ngôn vạn ngữ gom lại thành một câu: “Vậy thì em làm ít thôi, anh không muốn em bị quá mệt.”
Tề Gia Mẫn nghiên đầu, khóe mắt nheo lại: “Em không mệt!”
Anh hai Tề: “......”
Hắn bất lực nhìn trời, cảm thấy hôm nay không thể ngăn được rồi.
Anh hai Tề và Tề Gia Mẫn cùng nhau rời đi một lúc lâu anh tư Tề mới hoàn hồn. Hắn thốt lên một tiếng lớn rồi ngay lập tực chạy đến văn phòng của mẹ mình. Hắn mở cửa ra rồi đóng sầm lại, ba Tề xuất hiện biểu tình không được tốt cho lắm: “Tiểu tử thúi này, mày định phá cửa phòng mẹ mày đấy à? Chán sống rồi có phải không?”
Anh tư Tề rùng mình nói: “Em gái nói sẽ làm cơm tối!”
Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, không khí xung quanh bị ngưng đọng. Ba Tề hít một hơi thật sâu và nói: “Con bé... làm cái gì cơ?”
Ba Tề hi vọng mình nghe lầm!
“Nấu ăn!” Anh tư Tề quét sạch hi vọng của ba mình chỉ bằng một câu nói!
Nhà họ Tề cũng đã từng cảm thụ qua Tề Gia Mẫn nấu nướng. Bọn họ có thể che đậy lương tâm nói bất cứ điều gì nhưng lại không thể nói Tề Gia Mẫn nấu ăn tốt. Người khác nấu ăn không ngon thì cũng gọi như là không thể ăn, nhưng Tề Gia Mẫn nấu ăn thì chính là đòi mạng!
Nếu nói không ngon thì hoàn toàn không phải.
Chỉ là cô lại làm nó rất cay!
Điên cuồng cay!
Không biết còn tưởng cô là một tiểu ớt cay tinh đầu thai!
Phải biết rằng, lần cuối cùng ăn qua bữa cơm của cô bọn họ đã thiếu chút nữa đi bệnh viện khám mông.
Trải nghiệm bi thảm này khiến họ bị tổn thương sâu sắc, vì vậy khi nghe nói Tề Gia Mẫn lại làm cơm, ba Tề cảm thấy mình sắp toi đời.
Ông chỉ vào anh tư Tề và nói: “Sao mày không nghĩ cách ngăn em lại??? Còn đứng ngốc ở đấy??? Giả làm linh vật à?”
Anh tư Tề lập tức nói: “Nhưng anh hai đã đi cùng em ấy đến chợ mua thức ăn rồi.”
Ngay khi những lời này nói ra, ba Tề liền nghiến răng nghiến lợi: “Tề Gia Hỉ, tên hỗn đản này chán sống rồi.”
Lông mày ông cau lại, khóe mắt rũ xuống, quay đầu nhìn mẹ Tề, đáng thương: “Linh Nghi, mình xem, phải làm sao bây giờ?”
Tề Linh Nghi vẫn đang cúi đầu tính toán sổ sách, không hề ngẩng đầu lên: “Nếu không muốn ăn thì trực tiếp nói với Tiểu Mẫn không muốn ăn là được. Con bé cũng đâu phải đứa nhỏ không hiểu chuyện.”
“Không được!” Ba Tề và anh tư Tề đồng thời lớn tiếng.
“Làm sao có thể làm tổn thương trái tim của Tiểu Mẫn như thế này? Thật quá đáng!” Mẹ Tề lúc này mới đặt bút xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai ba con vẻ mặt biểu tình ‘mẹ lãnh khốc, mẹ vô tình, mẹ không thương Gia Mẫn’.
Mẹ Tề: “...”
Liền biết sẽ thế này mà!
Bà bình tĩnh không có chút gợn sóng nói: “Vậy thì câm miệng.”
Bà cúi đầu tiếp tục tính toán sổ sách: “Hai người ra ngoài giúp tôi giữ cửa.”
Ba Tề: “Ây, được!”
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, ngay khi cửa đóng lại ba Tề mới kịp phản ứng: “Mẹ con là đuổi chúng ta đi phải không?"
Anh tư Tề gật đầu: “Đúng vậy!”
Rõ ràng như vậy sao ba hắn không nhìn ra tới?
Ba Tề: “...”
Ưu tang!
“Ba, bằng không chúng ta về nhà sớm về nhà một chút trước khi em gái xuống tay? Có lẽ như vậy còn có thể ít nhiều khuyên em ấy cho bớt cay thôi.”
Anh tư Tề cảm thấy mình thật sự thông minh tuyệt đỉnh. Quả nhiên, chủ ý này được ba Tề đánh giá cao, vừa lúc ba Tề cũng không muốn đi làm đâu!
Hai người ăn nhịp với nhau, thật mau liền thu xếp một chút xin nghỉ trước!
Nghỉ trước một tiếng trước giờ tan tầm thật tuyệt!
Ý muốn lớn nhất trong nhân sinh của ba Tề chính là không phải đi làm!
Cả hai chạy như bay về nhà.
Quả nhiên mùi ớt đã sực nức trong nhà rồi, không khí cứ nồng nặc cay tới nghẹt thở. Lúc này, Tề Gia Mẫn đang chiên ớt khô, một tay cầm thìa, tay kia đậy nắp để cản dầu bắn vào người. Còn anh hai Tề và anh ba Tề lo lắng ngồi xổm ở cửa bếp, không có một chút ngọc thụ lâm phong[4].
([4]ngọc thụ lâm phong: viên ngọc được thụ ti nếu được gieo xuống đất sẽ thành cây chắn gió, gọi thành cây ngọc đón gió, thường dùng để chỉ khí chất của người đàn ông kiêu hùng, kiên cường đứng vững đón lấy phong ba cuộc đời.)
Ba Tề đã ho khan ngay khi vừa bước vào cửa, ông hỏi: “Đây là làm gì?”
Anh hai Tề không nói, ba Tề nhìn đã thấy Tề Gia Mẫn bắt đầu rồi.
Tề Gia Mẫn quay lại cười: “Hôm nay con sẽ làm món cá hầm ớt cho mọi người!”
Đầu bếp lão Lý xử lý cá trên thớt bên kia rất nghiêm túc nói: “Lão gia yên tâm, có ta!”
Ba Tề: “Haha!”
Lần trước lão Lý cũng nói như vậy!
Kết quả là các món ăn của Tề Gia Mẫn vẫn còn cay đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng!
Anh tư Tề thì thào: “Thật sự hâm mộ anh cả!”
Mặt khác, mấy anh em trong lòng xúc động gật đầu. Đúng là anh cả thoát được một kiếp nạn a!
Mẹ Tề về đến nhà lúc bảy giờ tối, vừa bước vào đã thấy đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong. Tề Gia Mẫn có chút chật vật, quần áo lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối bù, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn không biết đã sờ soạng cái gì mà lem luốc.
Đến nỗi phòng bếp kia, không cần phải nói.
Liếc mắt nhìn một cái liền thấy nó là một mớ hỗn độn, nó giống như một bãi chiến trường.
Mẹ Tề đặt túi xách xuống, ôm Tề Gia Mẫn và nói: “Con gái mẹ thật giỏi, siêu cấp lợi hại!”
Tề Gia Mẫn đã bỏ ra ba tiếng đồng hồ để mua nguyên liệu và nấu ăn, tuy rằng có đầu bếp phụ giúp nhưng cô cũng cảm thấy mình làm rất tốt.
Cô mỉm cười, toàn thân sáng ngời: “Vậy mẹ nhất định phải ăn nhiều hơn một chút.”
Mẹ Tề mặt không chút thay đổi gật đầu nói: “Được, tối nay mẹ sẽ ăn ba bát cơm.”
Bà đẩy con gái nói: “Đi lên lầu thay quần áo thôi!”
Tề Gia Mẫn cảnh cáo: “Mọi người không được ăn trước đâu đấy, chờ em!”
Ba Tề và ba đứa con trai muốn hi sinh thân mình điên cuồng ăn trước, giảm bớt gánh nặng của mẹ Tề và em gái, lại không thể.
Xuống lầu một lần nữa, hai mẹ con đều đã thay quần áo. Gia Mẫn mặc chiếc váy hoa nhỏ, trông rất tươi tắn. Một cô gái nhỏ như cô đang ở độ tuổi đầy sức sống, mặc gì cũng đều đẹp.
Mẹ Tề gật đầu nói: “Con mặc kiểu này rất đẹp.”
Tề Gia Mẫn bật cười một tiếng mềm mại như sáp.
Người một nhà tụ họp một chỗ, chỉ thiếu anh cả Tề. Tề Gia Mẫn cảm thấy có chút tiếc nuối: “Anh cả nếu cũng ở nhà thì tốt.”
Cô lại nói thêm: “Con rất nhớ anh cả!”
Anh cả Tề lần này ra nước ngoài xem hàng cũng đã một tháng, không biết bao giờ mới về.
Tề Gia Mẫn chống cằm nói: “Khi nào anh cả trở về, con sẽ làm riêng cho một mình anh ấy!”
Anh hai Tề lập tức nói: “Đúng đúng, làm riêng cho một anh cả.”
Mấy anh trai khác liền phù họa lên, loại sự tình bán anh này làm một chút cũng không thấy gánh nặng.
Mẹ Tề nhìn những món ăn màu đỏ trên bàn, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười: “Dì Lý, đi chuẩn bị một bình trà kiều mạch.”
Phải nói rằng Tề Gia Mẫn quả thực không phụ sự kỳ vọng của người nhà họ Tề, hoàn toàn là một bàn đầy đồ ăn cay!
Thật ra, Tề Gia Mẫn cũng là một người Thượng Hải trong kiếp trước. Tuy nhiên, cô sống trong một phòng kí túc xá cho bốn người ở trường trung học, hai người đến từ Tứ Xuyên và một người đến từ Hồ Nam, toàn bộ cả phòng đều phiêu đãng mùi vị cay nồng. Theo thời gian, Tề Gia Mẫn cũng dưỡng thành thói quen ăn uống không cay không vui.
Chỉ là, sau xuyên qua, sức khỏe không được tốt, thường xuyên uống thuốc và chăm sóc cơ thể, đương nhiên phải tránh. Trong hoàn cảnh như vậy, sẽ phải hạn chế ăn cay, hơn nữa ở bên này cũng không phổ biến việc ăn cay. Vì vậy, Tề Gia Mẫn ăn rất ít đồ cay.
Sau một thời gian dài cô liền cảm thấy miệng lưỡi thanh đạm thiếu thiếu chút gì đó.
Tất nhiên, một lý do khác khiến Tề Gia Mẫn làm một bàn ăn cay là cô chỉ biết làm cái này. Là phú nhị đại giàu có, không động tay chân, không phân biệt được ngũ cốc, biết một vài món ăn là điều không dễ dàng, càng không thể biết nhiều hơn! Rốt cuộc, làm ra được một ít món như vậy là do ba năm được bạn cùng phòng hun đúc mà ra.
Tề Gia Mẫn: “Con làm món cay Tứ Xuyên siêu cấp có thiên phú!”
“Tay nghề của Tiểu Mẫn nhà chúng ta thật tốt. Rất ngon! Với món này mẹ có thể ăn ba bát cơm.”
Mẹ Tề động tác thật mau, liếc nhìn mấy thằng con trai mình cũng đang ăn chóng vánh. Dù sao, Tề Gia Mẫn không thể ăn quá nhiều món cay như vậy. Họ phải ăn nó nhanh hết thì Tề Gia Mẫn tự nhiên sẽ ăn được ít hơn.
Tâm thái hạ xuống, Tề Gia Mẫn thấy cả nhà đang ăn uống như hổ đói vồ mồi, lúc này đã không còn hình tượng gì nữa, cô mỉm cười mãn nguyện. Quả nhiên tài nấu ăn của cô thật tốt, rất được mọi người hoan nghênh!
Một bữa ăn nhanh như gió cuốn mây tan liền kết thúc. Mọi người nằm trên ghế sofa vuốt bụng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Tề Gia Mẫn cũng là một trong số đó, tuy không tranh được với mấy anh trai nhưng cũng ăn không ít. Hơn nữa các món ăn đều rất cay, cô ăn một bát cơm lớn, hiện tại cảm thấy không tiêu!
Tuy nhiên, mặc dù nó rất cay nhưng thực sự rất ngon!
Chắc chắn rồi, ẩm thực Tứ Xuyên siêu tuyệt!
“Con gái ngoan, uống chút trà kiều mạch đi.” Mẹ Tề cũng sợ con gái không chịu được cay, liền thuyết phục cô uống thêm trà kiều mạch để giải bớt.
Tề Gia Mẫn ngoan ngoãn nhấp một ngụm rồi nói: “Con no căng rồi, một chút cũng không muốn động.”
Mẹ Tề cười nói: “Cũng uống một chút đi, nếu không thân thể của con không chịu nổi.”
Tất nhiên là Tề Gia Mẫn biết sự thật này, nhưng mà biết thì biết, chứ khả năng tự chủ của cô thực sự không mạnh như vậy.
“Được rồi, vậy cho con một ấm đem lên phòng. Con muốn về phòng nằm, quá no thật không thoải mái!”
Mẹ Tề bất lực đỡ cô lên tầng, lải nhải mấy câu nhưng cũng không có gì nặng lời: “Nếu con cảm thấy không thoải mái nhất định đừng tự chịu đựng, phải nói với mẹ biết không?”
Tề Gia Mẫn khẽ gật đầu. Cô dựa vào vai mẹ Tề nói: “Ăn no thật là cũng mệt nhọc, quá căng a.”
Mẹ Tề cười nói: “Vậy sau này không được phép nấu nướng nữa.”
Tề Gia Mẫn: “!!!”
Mẹ Tề vô cùng đắc ý nói: “Tiểu Mẫn của chúng ta nấu ăn ngon thật đấy, nhưng con xem, con nấu ngon quá, mọi người ăn nhiều quá, rất dễ tích tụ thức ăn. Hơn nữa thân thể con ốm yếu, thường xuyên uống thuốc bổ nên phải kiêng cay. Chúng ta cũng không thể không màng đến thân thể đúng không?”
Mẹ Tề tiếp tục thuyết phục: “Hơn nữa khói dầu sặc sụa, nếu nấu cơm lâu cổ họng ho khan khó chịu, mắt cũng đỏ hoe, mẹ xót.”
Tề Gia Mẫn cười cười, nhẹ nhàng gật đầu ngoan ngoãn: “Được rồi. Sau này con sẽ không làm gì, chỉ làm một tiểu thư mười ngón tay không chạm nước.”
Mẹ Tề vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Đúng thế.”
Ngay khi tay bà vừa trượt xuống, một chiếc vòng ngọc đã trực tiếp đeo vào cổ tay Tề Gia Mẫn.
Tề Gia Mẫn: “Ấy?”
Mẹ Tề mỉm cười: “Tặng cho con.”
Tề Gia Mẫn vui vẻ: “Sao tự nhiên lại tặng con vòng ngọc vậy ạ?”
Lúc này, hai mẹ con đã vào phòng Tề Gia Mẫn, cô giơ bàn tay nhỏ bé lên nhìn dưới bóng đèn. Tuy rằng cô xem không hiểu lắm loại đồ vật này nhưng chỉ nhìn chiếc vòng tay màu xanh lục bảo trơn bóng, mang dư quang trong suốt, liền biết là cực tốt.
Mẹ Tề: “Khen thưởng con nấu cơm.”
Tề Gia Mẫn bật cười, ôm lấy mẹ Tề, hôn lên mặt bà: “Cảm ơn mẹ!”
Mẹ Tề đã quen với việc bày tỏ tình cảm của cô, lông mày và ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều, bà xoa đầu con gái nói: “Được rồi, con nghỉ ngơi đi. Mẹ phải đi thư phòng làm việc.”
Tề Gia Mẫn rất ân cần, cô nói: “Mẹ đừng ôm tất cả lên người, sẽ rất mệt. Cứ để ba và anh hai phụ đỡ. Còn anh ba, anh tư thì thôi quên đi, hai người họ còn vô dụng hơn con.”
Mẹ Tề bật cười, miết miết cái mũi nói: “Con đó!”
Bà cười nói: “Mẹ biết rồi, con đi nằm nghỉ đi.”
Bà không hỏi quá nhiều về tình hình gặp mấy tên côn đồ ngày hôm nay, đối với con gái bà mà nói, còn hiểu chuyện hơn nhiều mấy đại nam nhân trong nhà, bọn người kia mới mới là thực sự là số bức. Trong thâm tâm bà thập phần tin tưởng con gái mình, Tiểu Mẫn nhà bọn họ là lợi hại nhất!
Mẹ Tề không hàn huyên nhiều, nhanh chóng rời đi. Bà đi thẳng một đường đến thư phòng.
Ba Tề ôm bụng đi lên lầu, vừa bước vào thư phòng liền nắm lấy cánh cửa nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai rồi lùi lại khóa cửa từ bên trong.
Mẹ Tề nhìn ông nói: “Mình đang làm cái gì vậy?”
Ba Tề đến gần mẹ Tề nói nhỏ: “Này không phải là tôi sợ bọn chúng nghe lén sao? Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta đều lấm la lấm lét, không phải thứ gì tốt. Loại sự tình như nghe lén này, có một đứa tính một đứa, đều có thể làm ra.”
Mẹ Tề từ từ nở một nụ cười trêu chọc: “Cái đó con học được từ ai vậy?”
Ba Tề: “...”
Đôi mắt ba Tề phiêu dật đôi chút, kiên quyết không thừa nhận rằng đây là di truyền từ ông.
Ba Tề ho khan một tiếng, chậm rãi đưa bàn tay to của mình lên bàn tay nhỏ của mẹ Tề vuốt ve: “Vợ à, mình nhưng lại không đứng về phía tôi.”
Tề Linh Nghi nắm tay ngược lại, cười nói: “Mau đi tính toán sổ sách thôi.”
Ba Tề: “Chờ một chút, chúng ta nói chuyện.”
Mẹ Tề: “Nói chuyện gì?”
Ba Tề hợp tình hợp lí nói: “Đương nhiên là chuyện mẹ con Khang Kỳ. Bọn họ khi dễ con gái chúng ta như vậy, quả thực là không coi ai ra gì! Tuy Tề Quang Chí tôi không phải người khó lường gì nhưng làm chuyện xấu cũng lành nghề a! Đều nói ninh đắc tội quân tử chớ đắc tội tiểu nhân, bọn họ dám đắc tội tôi, tôi còn không phản kích còn đáng mặt đàn ông sao?”
Mẹ Tề đưa tay nâng trán: “Ninh đắc tội quân tử chớ đắc tội tiểu nhân, không phải dùng ở chỗ này.”
Tề Quang Chí: “...”
Ba Tề ủy khuất ai oán dựa vào bả vai mẹ Tề buồn bã nói: “Mình chê cười tôi.”
Một câu nói như vậy quả thực ba Tề nói ra vô cùng “hờn dỗi”. Mẹ Tề không chút nghi ngờ mấy cái kĩ xảo làm nũng của Tiểu Mẫn là do học từ ba, giống nhau như đúc.
Bà đẩy ba Tề ra: “Được rồi, mình đừng nháo.”
Bà mỉm cười, nói: “Tôi biết mình không nuốt trôi cục tức này nhưng mình xem tôi có thể sao? Tôi thấy chắc là Vương Phái Chi không ra ngoài hỏi thăm Tề Linh Nghi là ai rồi.”
Trong mắt bà nhiều thêm vài phần lãnh liệt: “Tôi đã tra ra người đàn ông bên cạnh Khang Kỳ. Hiện tại chỉ cần chờ nhóm người thằng cả trở về.”
Tề Quang Chí lập tức cao hứng: “Vợ à, mình nói cho tôi biết, mình muốn làm gì vậy? Tôi biết rõ năng lực của mình, đừng có giấu tôi!”
Vợ của ông là người nào cơ chứ, chính là nữ thần từ nhỏ đến lớn của ông!
Nói cách khác, nếu Tề Linh Nghi nói rằng có thể hái xuống mặt trăng Tề Quang Chí cũng một lòng tin tưởng!
Đó là thuần phác trăm phần trăm tín nhiệm!
(Lời editor: Chưa thấy nam nữ chính cọ nhiệt đã bị ba mẹ Tề nhét cẩu lương! -.-)
“Biết trước còn gì đâu kinh hỉ? Đừng nói đến mấy đứa nhỏ, trong nhà chuột cũng có thể biết!” Bọn họ cùng nhau lớn lên, ai không biết ai đâu!
“Thân ái xinh đẹp tiểu tỷ tỷ, nói cho người ta biết đi mà!”. Tề Quang Chí véo mũi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ mình lắc lắc, còn trộm dùng đầu ngón tay cọ nhẹ nhẹ vào lòng bàn tay vợ, mang theo vài phần... chọc ghẹo.
Tề Linh Nghi: “Đừng chiếm tiện nghi của tôi, còn không bằng cùng Tiểu Mẫn nói chuyện. Đi nhanh cho tôi tính toán sổ sách, cả ngày lười biếng không.”
Tề Quang Chí cười hắc hắc không ngừng, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, liền tính toán ngày tháng: “Ai nha trời ơi, phải dăm ba bữa nữa họ mới quay về! Tôi thật nóng lòng muốn chết!”
Tề Linh Nghi: “Haha!”
Nhà họ Tề bên này một mảnh hòa thuận vui vẻ nhưng đối với một số người khác thì không phải như vậy. Đặc biệt là công ty Già Hưng.
Mâu thuẫn giữa Công ty Già Hưng và bang Thanh Long đã có ngọn nguồn từ lâu, cũng không phải loại mâu thuẫn cao cấp kiểu ‘đã sinh Du sao còn sinh Lượng’. Đơn giản chính là ngươi đoạt địa bàn của ta, ta ở nơi ngươi đập phá, vì thể diện, vì tiền bạc.
Cả hai đều là băng nhóm có tiếng ở Thượng Hải, bất kể công ty Già Hưng có danh nghĩa đàng hoàng, đều không làm chuyện tử tế.
Gần đây xích mích giữa hai bên ngày càng gay gắt. Cách đây vài ngày, mấy người bang Thanh Long đã tới địa bàn của công ty Già Hưng gây rối, thiếu chút nữa bị đánh chết. Hôm nay bang Thanh Long liền tìm công ti Già Hưng thương lượng, nhưng cuộc đàm phán này đã gặp trục trặc.
Một số cao thủ khá đáng tin cậy bên phía Cao Như Phong đều cố ý bị chi khai, ngược lại bên phía bang Thanh Long lại chuẩn bị thập phần đông đủ. Rõ ràng muốn diệt Cao Như Phong!
Bất quá, đây không phải là lý do khiến tất cả mọi người tức giận. Điều mà họ thực sự hận đến ngứa răng chính là có người sau lưng lén bắn súng ngắm.
Tuy nhiên, phát bắn này đã bị trượt, và nó tình cờ rơi giữa Cao Như Phong và nhị đương gia bang Thanh Long. Không biết mục tiêu là ai!
Giờ phút này hai bên đều ngừng đánh, xông tới ‘xạ thủ đánh lén’! Mẹ nó, chúng ta đánh nhau, ngươi lại muốn ngư ông đắc lợi? Mơ tưởng bổ não to ra phải không?
Nguyên bản đang là một cuộc chiến giữa hai băng đảng thanh thế lớn lại biến thành hai cái băng đảng ẩu đả một tiểu tử đầu đấy lương bì.
Thật mẹ nó càng buồn cười!
Thế nhưng Cao Như Phong lại bất ngờ từ bỏ việc săn lùng tay súng, để kệ hắn trực tiếp bị bang Thanh Long mang đi.
Bây giờ mọi người đang tranh cãi xem như thế này, là vì muốn đến bang Thanh Long lấy người.
Đương nhiên, cũng là để tìm bang Thanh Long trả thù, khí thế thập phần to lớn!
Cao Như Phong không có bất kỳ biểu cảm nào, sắc mặt tối sầm, không nói một lời.
Lại nói công ty Già Hưng thực sự quy mô lớn hơn bang Thanh Long nhưng lẽ làm sao hiện tại lại không có nhất cử nhất động đem bang Thanh Long xơi tái? Đó hoàn toàn là do con mẹ nó chính là vì nội đấu đại bang!
Từ trên xuống dưới, xu hướng này vẫn tiếp tục mà không có ngoại lệ!
“Bang!” Cao Như Phong trực tiếp đập bàn sau khi họ cãi nhau hai tiếng đồng hồ.
Đôi khi bạo lực là hữu ích nhất, điều này thực sự đúng.
Quả nhiên, khung cảnh ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Hắn lạnh lùng liếc nhìn đám người: “Đủ chưa?”
Mọi người trong phút chốc yên lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, câm nín.
Hắn đứng dậy, xoa xoa cổ tay, lãnh đạm cười, nhưng nụ cười không đến đáy mắt, ngược lại có chút âm trầm, khủng bố.
Cao Như Phong gia nhập công ty Già Hưng chỉ trong năm năm liền thượng vị thành tam đương gia không phải dựa vào vận khí. Ai cũng biết người này lạnh lùng và tàn nhẫn cỡ nào!
Nếu không, cũng sẽ không bị người đời gọi là... chó điên!
Cho nên về cơ bản, khi Cao Như Phong thực sự tức giận, ai cũng không dám buông lỏng. “Chuyện hôm nay, tao không muốn nghe đến một chữ.”
Hắn đứng dậy, xoay người đi về phía sảnh sau.
Mọi người trong hội trường nhìn nhau với vẻ mặt sững sờ.
Lão đại tâm sự, chúng ta không hiểu.
Chúng ta không hiểu.
Sảnh ngoài trở nên yên tĩnh, Cao Như Phong yên lặng ngồi ở phòng trong, một lúc lâu sau, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, mới lặng lẽ rời khỏi công ty Già Hưng.
Đêm nay bầu trời có chút u ám, mây đen dày đặc, thời tiết oi bức sắp có mưa khiến người ta rất khó chịu.
Ít nhất là Tề Gia Mẫn cũng không thích kiểu thời tiết này, cảm thấy áp suất không khí thấp, cả người khó chịu.
Đã lâu cô không ăn đồ cay, quả nhiên bị tiêu chảy. Tề - tự làm tự chịu - đáng thương vô cùng - Gia Mẫn đi từ WC ra, lại rót thêm hai tách trà, cũng không quá buồn ngủ, đơn giản nằm trên giường đọc sách.
“Viu, viu, viu~” Bên ngoài gió ngày càng lớn, thổi tới những cánh cửa sổ tạo nên tiếng xào xạc. “Cạnh, cạch, cạch”
Tề Gia Mẫn lập tức ngẩng đầu, nhìn một cái liền suýt chút nữa kêu lên. Không biết từ lúc nào, bên cửa sổ xuất hiện một bóng đen!
Cô mở miệng định hét lên, nhưng trước khi điều đó xảy ra liền đã kinh hãi đưa tay lên che miệng và lắc đầu khéo léo để ra hiệu rằng chính mình sẽ không gọi người.
Cửa sổ mở ra và người đàn ông nhảy vào, nhưng họng súng trên tay vẫn nhắm vào Tề Gia Mẫn.
Căn phòng của Tề Gia Mẫn được chiếu sáng rực rỡ, và bây giờ, cô có thể nhìn thấy người đang đến, chính là Cao Như Phong!
Ngọa tào!
Diêm Vương đến rồi!
Thế nhưng biết người đến là Cao Như Phong, Tề Gia Mẫn liền không sợ!
Cô là nhân vật phản diện cuối cùng, không thể chết sớm như vậy trong tay nam chính!
Cô nhìn chằm chằm vào Cao Như Phong với đôi mắt to tròn, đen láy của mình, tính toán chính mình sẽ đi vài bước để chế phục Cao Như Phong!
“Cô có thể thử, là động tác của cô nhanh hay là súng của tôi nhanh.” Cao Như Phong chậm rãi nói, cũng nhìn chằm chằm Tề Gia Mẫn.
Tề Gia Mẫn khẽ cắn môi dưới, ngay sau đó cô hất cằm lên nói: “Anh sẽ không giết tôi!”
Cao Như Phong nhướng mày: “Ồ?”
Tề Gia Mẫn đột ngột hành động, thực mau vọt đến, trong nháy mắt đảo ngược tình thế. Cô đụng vào Cao Như Phong, đè hắn lại, sức lực bùng nổ đáng kinh ngạc cơ hồ liền một mạch không có tạm dừng giữ chặt cổ tay, cả người cũng gần như cưỡi trên người hắn.
Cô đắc ý dào dạt: “Nha, nhìn xem, tôi vừa nói là anh không giết tôi đi?”
Cao Như Phong ánh mắt càng ngày càng trầm xuống, nhìn chằm chằm Tề Gia Mẫn, bất động thanh sắc, thậm chí không nói lại một lời.
Tề Gia Mẫn nghi ngờ nhìn hắn, bộ dạng này thật là khiến người ta bức bách khó thở!
Hành động vừa rồi quá mức kích động khiến tay áo cô thuận lợi trượt khỏi vai, lộ ra làn da trắng nõn!
Má Tề Gia Mẫn ngay lập tức đỏ bừng, “chát” một cái tát thẳng vào mặt Cao Như Phong.
Lúc này, cô bất chấp cái gì mà đắc tội nam chính.
Cô quyết liệt đoạt lấy súng, chĩa vào hắn, hung dữ: “Nhắm mắt chó lại!”
“Xuy!” Cao Như Phong thế nhưng... cười!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT