Thời điểm nhìn thấy Trình Uyên, Long Học Viễn đột nhiên trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.
Trình Uyên không phải đã chết rồi sao?
Hắn nhìn Vương Hinh Duyệt cắm con dao vào người Trình Uyên, nhìn mũi dao bén nhọn đâm ra kèm theo cả máu.
Nhưng…
Làm sao anh ta có thể không bị gì?
Tiến vào tầng hầm, Trình Uyên bình tĩnh nói: “Ta đã điều tra Miêu Địa chi vương, trong đó có mười hai người gọi là Miêu Địa Thập nhị Thái Bảo, cho nên ta biết các ngươi là hạng người gì,các ngươi nghĩ còn có thể sống sao?”
Bốn người quỳ trên mặt đất cầu xin tha mạng bỗng liếc nhau, đột nhiên, một người đứng lên, muốn chạy ra ngoài.
Kết quả là Trần Đông vừa nâng loan đao lên thì đã ngã rụt xuống đất, và đầu cũng rơi xuống ngay lập tức.
“So với cái gì Miêu Địa chi vương, Miêu Địa Đao vương Miêu Địa Độc Lang, Thập Nhị Thái Bảo của các ngươi chỉ là toàn nhân vật nhỏ.”
Có người muốn trốn thoát, Bạch Long liền một quyền đấm vào tim hắn, làm hắn vỡ tim chết trực tiếp tại chỗ .
“nhưng chính là các ngươi mười hai người bất tài, nhưng lại có tật ăn thịt người, uống máu tươi.”
Bốn người, hai người nữa vừa mới chết, còn lại hai người, hai người cùng nhau chạy, đều chạy về phía Trình Uyên.
Bạch Long cùng Trần Đông vừa muốn tiến lên, nhưng Trình Uyên lại thô bạo duỗi tay ra làm động tác ngăn cản.
Nhìn thấy một con dao, một cây gậy bọn hắn nhanh chóng phóng tới trước mặt, Trình Uyên hai mắt không chớp.
Thay vì rút lui, anh tiến về phía trước, đấm một phát vào tim người đàn ông cầm dao, Sau đó anh quay lưng lại, ngay lúc người đàn ông cầm dao đang cúi xuống vì đau, tay Trình Uyên nắm lấy mũi dao của hắn ta, máu chảy dọc theo con dao.
Tuy nhiên, Trình Uyên lại không quan tâm đến vết thương trên tay mà lấy mũi dao rạch vào cổ hắn.
Hành động mượt mà và trôi chảy.
Trong lúc đó cây gậy của người kia đập vào lưng Trình Uyên, Trình Uyên bị đập lao về phía trước hai bước, người cầm gậy lại đuổi theo.
Trình Uyên đột nhiên xoay người, mở ra lòng bàn tay, nắm lấy mặt của người cầm gậy.
“Bùm!”
Người cầm gậy bị Trình Uyên nắm lấy, vật ngã xuống đất.
“Trước sự chứng kiến của một người mẹ, một đứa trẻ năm tuổi đã bị giết và bị ăn thịt. Làm thế nào để những người như hắn xứng đáng được sống trên thế giới?”
Nhất thời, vẻ mặt Trình Uyên khiếp sợ, nghiến răng nghiến lợi nổi giận quát nói..
Nghe được lời này, ngay cả máu lạnh Trần Đông và Bạch Long lạnh lùng cũng vô cùng xúc động.
Trình Uyên lấy tay ấn vào mặt người đàn ông, vết cắt trên tay bị dao cứa vào, trên mặt không ngừng chảy máu, hai mắt lồi ra như mắt cá vàng.
“Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ không bao giờ ăn thịt người nữa, không … ngay cả thịt Tôi đều không ăn nữa.”
“Bốp!”
Một quyền đấm vào cổ của hắn, Trình Uyên không có cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Một số người cầu xin tha thứ sẽ có tác dụng..
Một số người ngay cả cầu xin tha thứ củng không có quyền đó!
Trình Uyên chỉ vào con ngươi người xấu xa rồi nói: “Ngươi không xứng!”
Trần Đông và Bạch Long nhìn nhau, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.
Trình Uyên nhận được huấn luyện Bạch Long, cũng là luyện tầm mười ngày, đối với người bình thường cho dù là Bạch Long dạy tốt cũng không thể đạt được hiệu quả này.
Trừ khi…
Thiên phú dị bẩm.
Bạch Long dường như vừa rồi đã nhìn thấy bóng người của Trình Uyên giết hai tên ác ma này giống một người.
Thế là , xúc động nói: “Gen này rất mạnh, hắn càng ngày càng giống cha mình.”
Là sát thủ số một kinh thành, Trần Đông làm thế nào mà chưa từng nghe qua Trình gia gia chủ ở kinh thành biết rõ là người như thế nào được, trong lòng của hắn cũng biết rõ ràng,cho nên, mí mắt Trần Đông giật giật.
Trên thực tế, Trình Uyên có thể giết được hai người này, một mặt là khả năng lĩnh hội của anh thực sự rất tốt, anh đã hiểu được 90% những gì Bạch Long dạy.
Mặt khác, cũng nhắc đến chuyện trong Nhà Voi, Trình Uyên đã tận mắt nhìn thấy Trình Cẩm Đông, đã giết người và sự quyết đoán của phát súng ấy đã bắn sâu vào tâm trí Trình Uyên.
Giết chóc khác với chiến đấu. Giết chóc là giết bằng một đòn duy nhất!
Trình Uyên không phải kẻ giết người, nhưng anh buộc phải trở thành người mà anh căm ghét nhất.
Anh có thể không giết những người này, cũng có thể không giết Miêu Địa chi vương, nhưng … nếu anh không giết, không có nghĩa là những người khác sẽ không tới giết anh.
Anh nói cho mọi người biết các quy tắc và đạo lý. Liệu những người đó có nói cho anh như vậy không?
Còn đây đều là “bọn ăn thịt người”, đều là sát nhân bị quốc gia truy nã, anh làm sao có thể nhân từ nương tay được?
Ít nhất, anh ấy không thể để những người xung quanh, và gia đình anh bị đe dọa bởi những người này.
Liền châm một điếu thuốc, dùng bàn tay đầy máu nhét vào miệng Long Học Viễn, nhàn nhạt nói “Ta sẽ không gọi xe cấp cứu cho ngươi.”
Long Học Viễn vừa rồi đã qua giai đoạn kinh ngạc, nghe được Trình Uyên nói lời này, không khỏi cười khổ, liền rít một hơi thuốc lá.
” ngươi có bất ngờ không khi Ngươi không thể tự tay giết ta.”
Trình Uyên cũng tự mình châm một điếu thuốc rồi nói.
“Trong cuộc đối đầu của ngươi với ta,ngươi luôn là kẻ thua cuộc. Ta không có lý do gì để giết ngươi.”
Long Học Viễn thở dài một cái, rồi hỏi “Ta rất tò mò, đáng lẽ ngươi phải chết rồi chứ.”
Trình Uyên nhàn nhạt cười cười..
“Vương Hinh Duyệt sẽ không phản bội ta, Thời Dương cũng không, cho dù là có chết đi nữa.”
Long Học Viễn hoàn toàn không hiểu nên nhíu mày.
Vương Hinh Duyệt có phệ tâm trùng, Thời Dương cũng có, không những thế,liền ngay cả mẹ của Thời Dương cũng có nữa.
Con bài mặc cả này không đủ để lay chuyển lòng trung thành của họ đối với Trình Uyên được?
“vì cái gì?” hắn không hiểu.
Trình Uyên nói “Ngươi không bao giờ hiểu được.”
Long Học Viễn trong lòng thầm mắng một câu chửi bậy, cmm tao biết thì cần gì phải hỏi mày?
“Bọn Họ là bằng hữu của ta.” Trình Uyên nói.
Mọi thứ quay trở lại vài ngày trước.
Lúc ấy Vương Hinh Duyệt thật sự rất nản lòng, cảm thấy trước khi chết còn tự mình phóng túng nghìn lẻ một đêm lần cuối nếm trải mùi vị cuộc đời, nhưng vừa định bước vào thế giới đó liền bị vỗ một cái vào vai.
Cô đột nhiên nhìn lại, thấy Lý Tịnh Trúc với nụ cười trên môi.
Lý Tịnh Trúc không thể đối phó được Phệ tâm trùng của Vương Hinh Duyệt, nhưng dì hai của Lý Tịnh Trúc thì có thể.
Người hì hai của Lý Tịnh Trúc không thể giết phệ tâm trùng của Vương Hinh Duyệt, bởi vì như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, chỉ tạm thời để phệ tâm trung ở Vương Hinh Duyệt ngủ say mà thôi.
Đồng thời, cô ấy nói với Lý Tịnh Trúc ” Phệ tâm trùng sẽ ngủ khoảng một tuần. nói cho hắn nắm chắt thời gian xử lý.”
Lý Tịnh Trúc gọi Trình Uyên kể lại toàn bộ sự việc.
…
Sau đó, Trình Uyên trở lại Tân Dương , nhìn thấy Thời Dương làm anh bại lộ, trong lòng đột nhiên đoán được chính hắn cũng bị phệ tâm trùng.
Trình Uyên khi đó rất tức giận, nhưng khi ở trên xe, bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
Thời Dương không có đem chuyện hai người bọn họ điện thoại với nhau kể lại cho Long Học Viễn nghe, mà là bày ra loại trận chiến này để nói cho Long Học Viễn biết Trình Uyên đã trở lại, và cũng chính là muốn Trình Uyên nhìn ra.
Vì vậy, Thời Dương không có phản bội anh, nhưng hắn có cái nỗi khổ tâm riêng của mình.
Tất cả sự tình đều đã nói thẳng ra hết, Trình Uyên đối với Long Học Viễn nói: “Hiện tại, ngươi có thể chết được rõ ràng.”
Long Học Viễn nở nụ cười thất thần một tiếng, quay đầu sang một bên, trong miệng phun ra điếu thuốc, nói: “So với ngươi, ta vẫn hận Tư Đồ Vân hơn ngươi, cho nên…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT