Lý Tịnh Trúc vừa giận vừa sợ, nước mắt lưng tròng.
“Đừng giết hắn, hắn có tiền, có thể cho ngươi bao nhiêu tùy ý.”
Giơ cao con dao sắc bén, người đàn ông mắt híp khẽ cong lên khóe miệng, lộ ra một vẻ giễu cợt.
“Không biết sư huynh của ta lâu nay không thấy xuất hiện, ta đoán là có liên quan tới ngươi, hiện tại chắc huynh ấy đã chết, ha ha, không quan trọng, quan trọng là ngươi cũng sắp chết.”
Trình Uyên rất bình tĩnh hỏi: “Nếu ta nói cho ngươi biết sư huynh của ngươi chưa chết,thì ngươi có muốn biết hắn hiện tại ở nơi nào không?”
Nghe vậy, người mắt híp này sửng sốt một chút, sau đó khinh thường nói: “Chưa chết? Chưa chết sao, thì ra ngươi thật là đồ vô dụng.”
Nghe ý tứ của những câu này, có vẻ như hắn vẫn muốn sư huynh của mình chết.
Sau khi thở dài, Trình Uyên cười nhạt hỏi: “Ngươi nhất định vẫn muốn giết ta?”
“Nhưng ngươi giết không được ta rồi.” Trình Uyên mỉm cười.
“Không giết được ngươi sao? Hahaha …” Hắn như nghe được một câu chuyện cười lớn nào đó, khi cười cả con dao cũng rung động. “cái bộ dạng của ngươi như bây giờ, trước mặt đây có cái gì mà ta không giết được …
Ngươi …”
Chữ của Hắn đang bị mắc kẹt trong cổ họng.
Một bàn tay to lớn bóp lấy cổ của người đàn ông mắt híp, cảm giác ngột ngạt lập tức tràn ngập lên thần kinh.
Hắn thở không ra hơi, dùng lực cũng không được, giống như bị người ta bóp lấy nhấc lên cao, dao nâng lên, thậm chí muốn dùng sức cũng chả được.
Đôi mắt của người đàn ông mắt híp này giờ đã mở to chưa từng thấy.
Hắn ta gần như cạn kiệt sức lực, chật vật lắm bỗng nhúc nhích được cổ,và sau đó nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Người lái xe trước đây đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, bây giờ đứng đằng sau hắn như một tòa tháp hùng vĩ, và tay như gọng kìm kẹp vào cổ không thể thoát được.
“Bạch … Bạch Long.”
Người đàn ông mắt híp sững sờ, bây giờ hắn khó nói nên lời của mình,mỗi chữ từng chút một được thốt ra từ cổ họng bị bóp “ngươi … ngươi chưa … chết …”
Lý Tịnh Trúc bị sự thay đổi trước mắt làm cho kinh ngạc, kinh ngạc nhìn người đàn ông mắt híp và Bạch Long ở phía sau, sau đó lại kinh ngạc nhìn Trình Uyên.
Trình Uyên nhàn nhạt nói: “Hắn không chết, Trần Đông không có trở mặt, các ngươi là lũ chuột trốn trong bóng tối, làm sao có thể xuất hiện một lược được?”
Người đàn ông mắt híp hiểu ra, sau khi hiểu ra đã hối hận.
Thì ra là do Trình Uyên cố ý sắp xếp tất cả những chuyện này.
Cho nên bây giờ xem ra, vượt ngục cũng là giả, cái chết của Bạch Long càng lại là giả hơn, rồi buộc phải rời khỏi Trần Đông củng là giả, tất cả những gì anh làm chỉ là cho người ta cảm giác tuyệt vọng.
Lúc Trình Uyên “trốn” ở Tân Dương, các thế lực bắt đầu hành động, sợ nhất chính là đến ngay Nhị Thiếu gia ở kinh thành, đương nhiên cũng không thể buông tha.
Cho nên bây giờ xem ra, mục tiêu thực sự của Trình Uyên chính là thuốc giải của chính mình. Hắn suy nghĩ nãy giờ mới lộ ra được phương án cuối giúp hắn có thể sống sót chính là thuốc giải.
Mà, đúng vậy, Trình Uyên cũng biết chính mình không thể kéo dài hơn được nữa.
Người đàn ông mắt híp bị Bạch Long trói chặt bằng dây thừng, trói chặt đến mức khó ngẩng đầu lên được.
“ngươi đừng có đắc ý, ta sẽ không đem thuốc giải ra cho ngươi.” Người mắt híp đối với Trình Uyên kiên cường nói.
Trình Uyên khẽ cau mày hỏi Bạch Long, ” có cách nào khiến cho hắn sống không bằng chết không?”
Bạch Long suy nghĩ một chút nói: “Tứ chi bại liệt.”
“Ngươi biết?”
“Không có.” Bạch Long lắc đầu.
“…” Trình Uyên.
Sau khi thở dài, Trình Uyên nói tiếp, “Quên đi, dù sao ta thật sự không có nhiều thời gian, ta hiện tại cũng nhàn rỗi, có dao ở đây, ngươi có thể giúp ta lột da hắn đi, đừng để hắn chết là được.”
Nghe được lời này, đừng nói đến người mắt híp, ngay cả Lý Tịnh Trúc cũng bị anh làm cho sắc mặt tái nhợt.
Lột da…
Người mắt híp lúc này da đầu tê cứng lại, Bạch Long nghe lời cầm dao sắc bén lên, hai chân của hắn bắt đầu run lên.Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel.
“hãy thương lượng hãy thương lượng …” tên đó sợ quá lo lắng nói.
“Không có thương lượng, làm đi.” Trình Uyên lạnh lùng đáp.
Vừa nói ra lời này, tên mắt híp ngẩn người trợn tròn con mắt.
Ý anh là gì?
“Trình Uyên, ngươi sắp chết đến nơi rồi, ngươi thật sự sẽ chết nếu không uống thuốc giải sao, ngươi đừng như vậy, chúng ta bàn bạc lại một chút đi… Ta cho ngươi thuốc giải!”
Bạch Long cũng nhìn Trình Uyên.
Trình Uyên sắc mặt lạnh lùng. “Ta không thích người khác mặc cả, đặc biệt là kẻ xấu, còn muốn giả bộ mặt không biết sợ hãi, Bạch Long, ngươi còn chờ gì nữa? ra tay!”
“Đừng …” Người đàn ông mắt híp lo lắng nói, “Ta thật sự cho ngươi thuốc giải, ta cầu xin ngươi, để cho ta cho ngươi thuốc giải đi!”
Bạch Long cũng thật thành khẩn, thấy Trình Uyên rất kiên quyết, liền cầm dao đâm một nhát vào bắp chân của người đàn ông mắt híp này.
“A…!” Người đàn ông mắt híp rú lên trong đau đớn, giống như giết heo vậy.
“Xin ngươi đừng tra tấn ta, ta sẽ cho ngươi thuốc giải, ta thật sự sẽ cho ngươi thuốc giải!”
Lý Tịnh Trúc sợ hãi che mắt lại, nhìn theo tiếng hét của người đàn ông này, đôi mắt nhỏ của cô cũng hét lên một tiếng sợ hãi.
Trình Uyên đối với Lý Tịnh Trúc nói: “Bằng không, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Lý Tịnh Trúc chân mềm nhũn, làm sao có thể đứng lên đi ra ngoài được?
“Ta thật sự cho ngươi thuốc giải, là thật!” Người đàn ông mắt híp lại cuồng loạn hô vào mặt Trình Uyên.
Trình Uyên nháy mắt với Bạch Long, sau đó nói: “Làm sao ta biết được thuốc giải mà ngưoi đưa có phải là thật hay không?”
“Ngươi yên tâm, khẳng định là thật, ta thề.” Người đàn ông mắt híp vội vàng nói.
Lúc này, Trình Uyên đột nhiên ngửi được mùi nước tiểu khó chịu.
Liền không nhịn được hướng mắt về người mắt híp này, thấy còn gà này sợ tè ra quần, nước chảy ra từ ống quần.
“Vậy thì, ta sẽ miễn cưỡng nhận thuốc giải mà ngươi đưa.” Anh thở dài, ngượng ngùng nói “Đây là thứ mà ngươi cầu xin với ta.”
“Vâng vâng vâng…”
“Bạch Long, nếu ta sau khi uống có phản ứng gì không tốt, ngươi liền cứ lột da không nói hai lời.” Trình Uyên nói thêm.
Bạch Long nặng nề gật đầu.
Người mắt híp nghe vậy trợn to hai mắt, vội vàng nói: “Không, khoan … Trình Uyên, thuốc này quả nhiên có tác dụng phụ.”
“Hả?” Trình Uyên nghe xong lời này, “Ngươi đang đùa ta?
“Không, không dám, vào lúc này, ta làm sao dám đùa ngươi!” mát híp lo lắng nói. “Kz thật loại thuốc giải này, ta biết cũng chỉ có loại này. Điều chế ra có tác dụng phụ ,còn loại mà không có tác dụng phụ. Chỉ có sư phụ của ta mới có thể làm ra ra được”
“sư phụ của ngươi ở đâu?”
“Miêu Địa.”
“Miêu Địa…”
Quên đi, rất xa.
Trình Uyên liếc mắt, hỏi “Thuốc này có tác dụng phụ gì?”
“Mất trí nhớ…!” Người đàn ông mắt híp cẩn thận đáp.
Khi Bạch Long từ trong quần hắn lấy ra một lọ sứ nhỏ, lấy mấy viên thuốc trong đó ra, theo như lời hắn nói, Trình Uyên biết hắn nói không sai.
Bởi vì viên thuốc này giống hệt viên thuốc mà Bạch An Tương đã uống.
Người đàn ông mắt híp nhìn Trình Uyên vẻ mặt kinh hãi, cẩn thận hỏi “Hiện tại thả ta đi được không?”
Nghe vậy, Trình Uyên hơi giật mình, kinh ngạc nói: “
Ngươi còn muốn để ta thả ngươi?”
“Vậy thì… ngươi muốn làm gì nữa?” Người đàn ông mắt híp ngạc nhiên.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót rời đi được sao?”
Nghe vậy, người mắt híp há hốc mồm, ngẩn người.
Đúng lúc này, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên “Trình Uyên, ngươi không thể giết hắn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT