Tả Hàm dùng sức đẩy Trình Văn Hoắc ra, như là gà mẹ che chở gà con:
- Trình Văn Hoắc, anh không thể vũ nhục ân nhân.
Trình Văn Hoắc cúi đầu, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tả Hàm phản kháng kịch liệt như vậy.
Trình Văn Hoắc thoáng thở phào nhẹ nhõm, may mắn ân nhân này là con gái. Trình Văn Hoắc kéo cánh tay Tả Hàm:
- Có em che chở, sao tôi dám vũ nhục cô ta chứ.
Vừa nói lôi Tả Hàm đi ra ngoài.
Tả Hàm sao khỏe bằng Trình Văn Hoắc nên cứ thế bị lôi đi.
- Anh…anh…anh làm gì?
Trình Văn Hoắc không dừng bước:
- Còn có thể làm gì, trở về tham gia vũ hội đi vị hôn thê của tôi. . Bạn đang đọc truyện tại == TRÙMTRUYỆN .ne t ==
Hắn nhấn mạnh ba chữ vị hôn thê.
Tả Hàm nghe xong liền như con đà điểu, bị lôi kéo không phản kháng. Cô vừa đi vừa thấp giọng lẩm bẩm một câu:
- Người theo đuổi anh đều khi dễ tôi!
Bọn họ còn không biết cô là vị hôn thê của hắn. Nếu đã biết, sợ là muốn đẩy cô xuống lầu luôn.
Trình Văn Hoắc không nghe rõ, cúi đầu lại gần:
- Em nói cái gì?
Tả Hàm lắc đầu:
- Không có gì.
Bỗng cô nhớ tới Nam Nhiễm, mắt lập tức sáng ngời, quay đầu lại:
- Ân nhân, cậu tham gia vũ hội với chúng tớ nhé??
Nói hết câu thì vừa lúc nghe thấy tiếng cửa sổ hành lang bị kéo ra, đảo mắt Nam Nhiễm đã nhảy ra ngoài.
Làn váy bị gió thổi dận dờn, sợi tóc bay phất phới. Cô đáp:
- Không rảnh.
Nói xong, vuốt cổ áo đi về phía cuối hành lang.
Có tiền mua bánh bao, đương nhiên là phải đi mua bánh bao ăn. Ai còn đi tham gia vũ hội làm gì nữa.
Trình Văn Hoắc không ngờ Tả Hàm thích nữ sinh này như vậy. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, vừa lôi kéo Tả Hàm đi ra ngoài, vừa lỡ đãng hỏi:
- Đừng quá để tâm vào xây dựng tình bạn, coi chừng bị lừa đấy.
Tả Hàm đương nhiên biết Trình Văn Hoắc đang nói cái gì, ập tức lắc đầu:
- Không, ân nhân là sẽ không gạt tôi, cô ấy là người thiện lương nhất, nhiệt tình nhất, chính nghĩa nhất tôi đã thấy. Tôi muốn làm bạn với cô ấy, chỉ mình cô ấy thôi.
Trình Văn Hoắc nghe, cau mày.
Cẩn thận nghĩ mình chỉ gặp mặt cô gái này hai lần nhưng thật sự không thấy thiện lương, nhiệt tình, chính nghĩa đâu cả.
Ăn nhiều thì đúng thật.
Trình Văn Hoắc không phản bác Tả Hàm, chỉ là nhanh chóng lôi kéo cô rời đi trường học.
Thời tiết vốn sáng sủa, ai ngờ tới tan học lại đầy mây.
Chờ Nam Nhiễm mua bánh bao ngậm rời khỏi trường học thì trong trường đã không còn ai nữa rồi.