Nhưng anh cả Đổng lại không tình nguyện lắm, ông ta biết rõ là tổ chức buổi đấu giá này cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với nhà họ Lâm rồi.

Ông ta lăn lộn trong giới này lâu, quen biết nhiều ông chủ lớn, cũng biết là nhà họ Lâm có bối cảnh như thế nào.

Nhà họ Lâm cũng có cao thủ, nếu sau này họ muốn quay ra trả thù ông ta thì cuộc sống của ông ta cũng sẽ chẳng thể yên ổn được.

Anh cả Đổng nghĩ thầm: “Gia đình nhà ông đây đã di dân sang nước M từ lâu, mà tôi cũng đến tuổi về hưu rồi, lương cho đàn em cũng đã trả đủ. Hôm nay bán được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chín giờ còn phải lên máy bay đây. Hừ, ông đây không thèm cãi nhau ồn ào với mấy người”

Ông ta hoảng sợ nói:

“Xin lỗi mọi người, Tiêu Bảo Lầu của tôi có quy định ai trả giá cao thì được. Anh bạn trẻ tuổi này trả giá cao nhất thì đồ sẽ thuộc về anh ấy thôi. Anh bạn trẻ, mời anh chuyển khoản, mà tốt nhất là cậu nên chuyển tất cả những gì cậu sưu tầm được sang tên của tôi. Còn thứ này là của câu”

Tần Minh cười khoái chí, nhìn mọi người xung quanh ngư gà trống vừa thua trận, Tần Minh lại cảm thấy càng hăng hái hơn, nếu so sánh về độ giàu có thì anh chưa sợ ai bao giờ.

Tần Minh cầm lấy ổ cứng HDD di động ném cho Tống Dĩnh: “Cô có biết giải cái này không?”

Tống Dĩnh gật đầu đáp: “Đây là máy tính của Cli Olsen, máy tính của cô ấy có một phần mềm virus có thể phá giải được các hệ thống phức tạp bậc nhất, mà tôi cũng biết cách dùng phần mềm này. Anh đợi một chút”

Chẳng bao lâu sau, Tổng Dĩnh đã phá giải được tường lửa của ổ cứng di động dính máu này, nội dung bên trong đã xuất hiện.

Trong đó có rất nhiều bức ảnh chụp một quyển sách rất cũ, cuối cùng còn có một video quay Tần Uy Viễn, anh ta nói là muốn nhà họ Lâm bị hủy diệt, rồi nói hết nỗi khuất nhục và cay đắng của bản thân khi ở rể nhà họ Lâm.

Lâm Vũ Nhu thấy những nội dung này thì cảm thấy rất kích động, cô ta nghĩ thầm:

“Nhà họ Lâm chúng tôi lại nợ anh một tình nữa rồi”

Tần Minh cầm ổ cứng, bắt đầu khoe khoang với mấy ông giám đốc xung quanh:

“Chậc chậc chậc, một bức tường lửa đơn giản như vậy mà trước kia không có ai phá giải nổi à? Ha ha, hacker mà mấy ông thuê về kém thế?”

Đám người cậu Thiệu, ông chủ Tiêu đều tức điên người, thậm chí có người còn đứng dậy bỏ đi.



Mà lúc này anh cả Đổng lại giục: “Cậu gì ơi, có thể chuyển khoản ngay khoản thanh toán cuối cùng không? Dù sao thì cậu cũng không tiếc chút tiền đó mà. Vừa khéo tôi lại đang cần tiền gấp.”

Tần Minh nói “à” một câu, các buổi đấu giá bình thường thì không cần phải thanh toán tiền ngay tại chỗ, nhưng bây giờ ông chủ nhà người ta giục liên tục như vậy, Tần Minh cũng không muốn nợ tiền của người ta.

Đúng lúc anh định bảo Tống Dĩnh thanh toán nốt một thể thì Tống Dĩnh lại ghé sát vào Tần Minh, nói:

“Cậu chủ, tôi phát hiện ra là có vài món đồ trong này là giả. Đồ sứ Thanh Hoa đầu tiên là thật, còn những cái khác như là tranh của Tề Bạch Thạch, cái bô của Hoàng đế Đạo Quang cũng là giả, ngọc tỷ được truyền lại từ thời Đông Hán cũng là giả...

Tần Minh nghe cô ta nói vậy thì nổi giận, vừa nãy anh đã hỏi lại anh cả Đổng, ông ta còn dám lấy cả tính mạng ra để đảm bảo đẩy không phải là hàng giả, hóa ra ông ta lại nói dối.

Nhưng biểu cảm của Tần Minh lại không thay đổi gì quá nhiều, dù bị lừa nhưng anh lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Anh không ngờ là nơi đấu giá nổi tiếng như ở đây lại có nhiều rủi ro đến thế. Một đống hàng giá.

Nhưng mà cách nuôi côn trùng của nhà họ Lâm đã được chụp lại và cho vào trong ổ cứng thì là thật, thôi thì cũng tạm chấp nhận được.

Tần Minh dùng ngón cái, nhẹ nhàng của qua cổ mình, ám chỉ với Tống Dĩnh rằng hãy đi xử lý tên lừa đảo họ Đổng này đi.

Ánh mắt Tổng Dĩnh lóe lên ánh sáng lạnh của một sát thủ, cô ta hiểu mình nên làm gì.

Tần Minh lên tiếng: “Trong đêm nay tôi sẽ trả ông số tiền còn lại, nhưng mà ông đừng vội. Chúng ta đi ăn một bữa đã nhé ông chủ Đổng? Cục trưởng Tôn còn muốn mua thêm hai món đồ nữa, đợi lát nữa chúng ta.”

“Choang!”

Bỗng nhiên có người ném cốc trà xuống, sau đó ba người vệ sĩ nhanh nhẹn chạy về phía Tần Minh.

Một người lao về phía Tống Dĩnh, một người chạy đến chỗ cục trưởng Tôn, người còn lại thì nhằm vào ổ cứng HDD trên tay Tần Minh.

“Tắt đèn!”

Không biết là ai đã hét lên, Tiêu Bảo Lầu nam ở tầng hai, xung quanh có rất nhiều các công trình kiến trúc khác, vậy nên ánh sáng ở tầng hai không được tốt lắm, dù bây giờ đang là ban ngày, nhưng sau khi tắt đèn thì căn phòng vẫn khá tối.

Lúc này thì sao Tần Minh còn không hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa chứ?



Đây là ăn cướp rồi.

Căn phòng tối sầm lại, mọi thứ trở nên loạn hết lên, có người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người thì đục nước béo cò, có người ngồi yên.

Lâm Vân Đống hét lớn: “Vũ Nhu, bảo vệ cậu ta."

Lâm Vũ Nhu đứng ngay cạnh Tần Minh, tất nhiên là cô ta cũng biết tầm quan trọng của Tần Minh, dù Lâm Vân Đống không nói thì cô ta cũng sẽ bảo đảm an toàn cho Tần Minh.

Ánh mắt Tổng Dĩnh lóe lên một tia sáng sắc bén, cô thấy vệ sĩ của ông giám đốc Tiêu đã lao về phía mình thì nhẹ nhàng tránh đi, sau đó cô ta nhẹ nhàng vật ngã người đó.

Nhân lúc trời còn đang tối, phóng về phía anh cá Đổng đang đứng gần đó, nhanh chóng lấy một con dao nhỏ sắc bén.

“Phập!”

Trong bóng tối, Tống Dĩnh cứ thế đâm một nhát vào cổ của ông Đổng, trước khi chết cô ta còn nó khẽ:

“Dám bán đồ giả cho cậu chủ nhà chúng tôi à? Chán sống rồi chứ gì. Này thì lấy mạng mình ra thế này.”

Sau khi giết chết ông chủ Đổng, Tống Dĩnh tiện tay lấy ví tiền trong túi quần ông ta và chiếc máy tính bên cạnh, sau đó nhân lúc còn tối, nhanh chóng giấu đồ vào chiếc túi tùy thân của mình.

Động tác của Tống Dĩnh rất trôi chảy, liền mạch.

Nhưng tình hình xung quanh cô ấy thì không được lạc quan cho lắm, sau một hồi bạo động thì đã có tiếng mắng chửi, tiếng hét,khu vực dành cho khách trở nên cực kỳ hỗn loạn.

“Á!”

Sau đó tiếng hét thảm thiết của Tần Minh vang lên.

“Cậu chủ?”

Tống Dĩnh khựng người lại, mới có một khoảng thời gian rất ngắn trôi qua thôi, chẳng lẽ trong lúc hỗn loạn Tần Minh đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play